Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ

Chương 30: Phượng Loan Thiên Nữ (2)




“Trong ký ức còn lại của ta có một vài miêu tả với thế lực này, đây cũng là lý do vì sao ta có thể biết tiểu cô nương kia đang dung hợp chân linh, Phượng Loan Thỉên Nữ không phải đại diện cho một người mà là tên gọl chung của một thế lực truyền thừa lâu đờỉ, toàn bộ môn phái của bọn họ đều là nữ nhân, nhưng người nào người nấy đều rất mạnh, còn có danh tiếng không tệ ớ nơl có nhiều thế lưc hôi tu kia!”

“Phượng Loan Thiên Nữ có công pháp kỳ lạ, uy lực mạnh mẽ, những thứ này đều bắt nguồn từ chân linh trong cơ thể họ từ khi sinh ra. Mỗỉ năm Phượng Loan Thiên Nữ đều sẽ phái ra vô số đệ tử dò xét thiên hạ, tìm những bé gái từ khỉ sinh ra đã có chân linh, nhận họ làm đệ tử, có lẽ tiếu cô nương này cũng là như thế. Thế lực Phượng Loan Thiên Nữ này rất mạnh nhưng tính cách đều rất kỳ lạ, không dễ thân thiết”.

“Ồ? Đúng là một thế lực rất kỳ lạ”.

Lời giải thích của Không khiến Diệp Vô Khuyết cũng âm thầm tò mò, nhưng hắn cũng biết sau khi trở về Phượng Loan Thiên Nữ, chắc chắn Tình Nhi sẽ không chịu khổ, tạm thời cũng có thể buông xuống nôi lo lắng trong lòng.

‘Tóm lại là cố lên, với thiên phú của ngươi, nếu khỏng vì ngưng tụ bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp mất đi mười năm, thì chắc chắn thành tựu của ngươi sẽ bảy giờ sẽ không thua kém gì Quân Sơn Liệt. Nhưng mọi chuyện đều đã được sắp đặt, ngươi bỏ ra mười năm ngưng tụ bản nguyên Thánh Pháp, sau này ngươi sẽ đạt được cơ duyên to lớn từ điều này. Vô Khuyết, thế giới này rất rộng lớn, chỉ cần ngươi không ngừng trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện sự xuất sắc vỏ hạn của thế giới này”.

Diệp Vô Khuyết hiểu đây là Không đang khéo léo khuyên nhủ hắn, hắn khẽ mím cười, ốn định lại tâm trạng, nhanh chóng di chuyển đến chỗ ở của Mộ Dung Trường Thanh.

‘Trường Thanh thúc thúc, Vô Khuyết cầu kiến”.

Diệp Vỏ Khuyết đứng ngoài phòng của Mộ Dung Trường Thanh, cung kính cất lời.

“Nhóc con, nếu đã tới thì còn ở bên ngoài làm gì, vào đây đi!”

Trong nhà có giọng nói hùng hậu vang lên, nghe thấy lời Mộ Dung Trường Thanh, Diệp Vô Khuyết thầm thả lỏng, hắn biết thương tích của Mộ Dung Trường Thanh đã không còn gì đáng ngại nữa.

Mộ Dung Trường Thanh ngồi trên ghế trong sảnh tiếp khách với sắc mặt hồng hào, dường như vừa mới tu luyện xong, thấy Diệp Vô Khuyết đi vào, ông ấy nờ nụ cười.

“Trường Thanh thúc thúc, vết thương của ngài không sao chứ?”

Diệp Võ Khuyết đến gần bên cạnh Mộ Dung Trường Thanh, cất tiếng hỏi.

“Không sao rồi, Quân Sơn Liệt vẫn còn nương tay, chỉ làm ta bị thương mà thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ hồi phục”.

Mộ Dung Trường Thanh xua tay ý bảo với Diệp Vô Khuyết là ông ấy không sao.

Nghe thấy Mộ Dung Trường Thanh nhắc tới Quân Sơn Liệt, trong mắt Diệp Vô Khuyết có sát khí loé lên, hắn cũng không che giấu nên lập tức bị Mộ Dung Trường Thanh nhìn thấy.

Nhớ đến chuyện hôm qua Diệp Vô Khuyết đã giao hẹn bốn năm với Quân Sơn Liệt, Mộ Dung Trường Thanh lại thầm thờ dài trong lòng.

‘Trường Thanh thúc thúc, ngài yên tâm, bốn năm sau con chắc chắn sẽ đánh bại Quân Sơn Liệt, trả lại mối thù hôm qua cho ngài!”

Giọng điệu của Diệp Võ Khuyết võ cùng kiên định, rõ ràng hắn đã muốn giết chết Quân Sơn Liệt từ lâu!

Thấy thiếu niên trước mắt gánh vác trách nhiệm một mình, Mộ Dung Trường Thanh thầm thấy cảm động, đồng thời cũng lộ vẻ lo lắng, nhưng sau đó sự lo lắng này đã mất sạch, vì ông ấy biết Diệp Vô Khuyết bây giờ đã không còn là Diệp Vô Khuyết trước đây nữa!

Hắn đã quật khởi trở lại, lần này chắc chắn sẽ phát ra ánh sáng vạn trượng, bốn năm sau ai dám nói Diệp Vô Khuyết không thế đánh bại Quân Sơn Liệt chứ?

“Vô Khuyết, con đến tìm ta chắc chắn là có chuyện muốn nói đúng không?”

Dường như đã biết suy nghĩ trong lòng Diệp Vô Khuyết, Mộ Dung Trường Thanh cười cất lời.

“Vâng, Vô Khuyết đến đây là đế tạm biệt ngài, dẫu sao con cũng đã đồng ý đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành, chuyến đi này không biết sẽ mất bao lảu, nên com muốn tạm biệt ngài”.

Diệp Vô Khuyết nhìn Mộ Dung Trường Thanh, hắn lên tiếng trả lời.

“Ha ha… Tê thành chủ bảo con đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành chắc chắn là vì nhìn thấy thực lực và tiềm lực của con, đây cũng là vinh dự của nhà Mộ Dung ta, con cứ đj đi đừng lo lắng gì!”

Mộ Dung Trường Thanh cười tươi, Diệp Vỏ Khuyết có thế đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành vốn đã chứng tỏ được một vài chuyện.

Sau đó Diệp Vô Khuyết hít sâu một hơi, nhìn về phía Mộ Dung Trường Thanh bằng ánh mắt sáng rực, hắn trầm giọng nói: “Chuyện thứ hai Vô Khuyết đến đây là hy vọng ngài có thế cho con biết một vài chuyện liên quan đến Phúc bá”.

Nhìn ánh mắt cố chấp của thiếu niên, Mộ Dung Trường Thanh thở dài một hơi, trong mát lộ vẻ nhớ nhung.

“Vô Khuyết, ta biết sớm muộn gì con cũng sẽ hỏi đến vấn đề này, cũng được, hôm nay con cũng nên được biết chuyện của người kia, cũng chính là Phúc bá rồi”.

Sau lời nói của Mộ Dung Trường Thanh, nhịp thở của Diệp Vô Khuyết trở nên dồn dập, nhưng hắn vần nín thở tập trung lắng nghe, không muốn bỏ lỡ một chữ nào.

“Đó là mười một năm trước, vì ta chướng mắt với mấy tên tu sĩ giết chóc cướp bóc quanh quẩn bên ngoài thành chính Long Quang nên trong cơn tức giận, ta đã muốn diệt trừ bọn họ, nhưng không ngờ lại trúng bẫy bọn kia”.

“Dù tu vỉ của bọn chúng không bằng ta nhưng kết hợp với nhau vẫn có thế tạo thành uy hiếp với ta, hơn nữa ta sơ ý bị mai phục, khi thấy sẳp bỏ mạng thì người đó đã xuất hiện!”

Nói đến đây, trong mắt Mộ Dung Trường Thanh lộ vẻ sùng bái!

“Đến giờ ta vẩn không thể quên được người đó chỉ cần chỉ tay nhẹ về phía ba cao thủ tu vi cảnh giới Khí Phách – Tẩy Phàm tầng năm kia đã lập tức tan thành tro bụi, tan biến trong đất trời”.

Giọng nói của Mộ Dung Trường Thanh hơi run rấy, rõ ràng đến giờ ông ấy vẫn không thế quên được thủ đoạn đáng sợ của Phúc bá.

Trong lòng Diệp Vô Khuyết cũng vô cùng kích động, nói thế thì quả nhiên Phúc bá là một tu sĩ rất mạnh.

“Dù người đỏ trông chỉ mới bước vào độ tuổi trung niẽn nhưng khí thế trên người lại sâu thắm khó lường, vô cùng uyên thâm, hơn nữa lúc đó trên lưng ông ấy còn có một cậu bé đang nằm ngủ”.

Mộ Dung Trường Thanh nhìn về phía Diệp Vô Khuyết rõ ràng cậu bé đó chính là hắn.

“Nhưng người đó lại thỉnh thoảng ho khan, thậm chí ta thấy trên ống tay áo của ông ấy còn có vết máu đỏ nhạt loang lố, dù ta khõng phải người chữa thương giỏi, nhưng vẫn có thế nhận ra người đó bị nội thương, hơn nữa còn đã bị rất lâu”.

Nghe thấy lời này, Diệp Vô Khuyết tỏ vẻ kinh ngạc.