Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 5: Mật thất




Dưới tầng hầm của căn tiệm nhỏ, người đàn ông đeo kính đang xem camera. Nhìn Lâm Ngữ Đường ôm hộp tro cốt bộ dạng do dự, người đàn ông đeo kính muốn bật cười. Anh ta hiểu đôi chút về Lâm Ngữ Đường, nếu là mình, chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn thấy hộp tro cốt sẽ bị dọa phát khiếp, sao có thể vừa ôm vừa đi qua đi lại?

Thấy Lâm Ngữ Đường chọn nhà bếp làm chỗ đặt hộp tro cốt, lại bắt đầu tẩy rửa vệ sinh, người đàn ông đeo kính không hề nghi ngờ thêm bất cứ điều gì, tiếp tục quan sát kiểm tra camera ở căn phòng xung quanh, xem có người khả nghi nào qua lại không. Trong phòng bám đầy bụi bẩn. Phía góc đặt một chiếc tủ lạnh. Lối thoát tầng hầm ở ngay dưới tủ lạnh.

Lâm Ngữ Đường cố nhịn ý định mở tung tầng hầm, dùng tốc độ nhanh nhất để quét dọn vệ sinh nhà bếp một phen. Vào lúc cậu cảm thấy an toàn, Lâm Ngữ Đường chuẩn bị bước vào tầng hầm.

Lâm Ngữ Đường kéo tủ lạnh sang một bên, dùng chân giẫm lên, dưới đất vang ra tiếng vọng ầm ầm ầm, chẳng nhớ từ năm nào, tầng hầm không còn sử dụng được, nhưng – lấp đi lại thật phiền phức, ông nội bèn tìm một miếng ván sắt đậy lại phía trên.

Lâm Ngữ Đường kéo ván sắt ra, thuận theo chiếc thang bò xuống dưới. Chiếc thang rất ngắn, đứng ở trên mặt đất miễn cưỡng thẳng lưng được. Phía dưới tối tăm, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có thể bật đèn pin.

Chỗ này đơn thuần là kho chứa thực phẩm, diện tích rất nhỏ, chỉ khoảng bảy tám mét vuông, không biết đã bao lâu chưa được sử dụng, trên mặt đất rải đầy lá cải sớm đã khô héo. Hai chiếc ghế mây ngày trước được ông nội đặt trong sân để phơi nắng, mùi vị ẩm ướt và vị dược phẩm bị nổi mốc hòa trộn với nhau, có chút gay mũi.

Sở dĩ cậu biết dưới tầng hầm ở nhà bếp có một cái két sắt, là do một dịp nói đùa với ông nội. Ông nội cười nói với cậu rằng: "Nếu một ngày nào đó ông nội không còn sống trên cõi đời này nữa, hãy nhớ rằng, có một két sắt ở kho chứa thực phẩm trong nhà bếp, trong đó có vật giúp con tiếp tục sống những ngày tháng về sau!" Nhưng vì chưa được sự đồng ý của ông nội nên cậu chưa bao giờ thấy qua nó.

Lâm Ngữ Đường cầm đèn pin, cẩn thận từng li từng tí mò mẫm bức tường ở tầng hầm. Mặt tường vốn bằng phẳng, Lâm Ngữ Đường chạm phải một nơi hơi nhô lên. Tay của cậu dừng lại, dùng đèn pin soi rọi quan sát thật kỹ.

Tuy không có chút dấu vết hở ra nào, nhưng có khoảng một mét vuông bờ tường, hơi nhô so với các chỗ khác. Được làm vô cùng kín đáo, cho dù trong điều kiện đầy đủ ánh sáng, chỉ dựa vào mắt thường cũng tuyệt đối không thể nào phát hiện ra.

Lâm Ngữ Đường cầm cây vặn ốc vít, thuận theo chỗ nhô lên vạch một đường.

Phủi sạch xi măng giữa khe hở, bờ tường tiếp cận mặt đất lộ ra một miếng gạch hình vuông. Miếng gạch đó được lát vô cùng khít, dường như không có kẽ hở. Lâm Ngữ Đường từ từ nạy miếng gạch đó rời khỏi bờ tường.

Trên két sắt không có lỗ khóa, chỉ có một nút vặn năm mươi nấc. Xác định két sắt thực sự tồn tại, Lâm Ngữ Đường mới âm thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng có chút nghi ngờ. Tại sao lời gợi ý của ông nội gửi cho mình không nhắc đến két sắt, chẳng lẽ sợ mình vô ý tiết lộ cho kẻ địch biết sao?

Không dám dừng chân ở tầng hầm quá lâu, Lâm Ngữ Đường lắp lại miếng gạch vào tường, trở về nhà bếp.

Vừa chui ra lối thoát, bỗng có tiếng gõ cửa ngoài sân vọng vào.

Lâm Ngữ Đường giật bắn tim, lông lá trên người dựng đứng hết thảy, vội đứng thẳng người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cánh cửa sắt của sân vườn bị đập vang ầm ĩ, hình như có ai đó đang gọi cậu.

Sự chú ý của cậu quá tập trung, tinh thần đang căng thẳng, Lâm Ngữ Đường vỗ một phát vào đầu, là tiếng của giáo viên chủ nhiệm.

Nhanh chóng bò ra khỏi tầng hầm, phủi sơ đống bụi bẩn bám trên người, Lâm Ngữ Đường vội ổn định lại tâm trạng, ra mở cửa sân.

"Thầy Lý? Phương Minh Châu?" Lâm Ngữ Đường tỏ bộ dạng kinh ngạc, nhìn giáo viên chủ nhiệm và Phương Minh Châu đứng ở cửa lên tiếng chào hỏi.

"Mời, mời thầy Lý vào ạ!"

"Không vào đâu, nói vài câu phải đi rồi!" Thầy Lý liếc sơ khuôn mặt của Lâm Ngữ Đường không đeo khẩu trang, ánh mắt lập tức chuyển sang hướng khác, vội nuốt ngụm nước miếng đang tuôn trào trong miệng ra.

Thầy Lý cực kì có trách nhiệm với học sinh, cũng cực kì bao che. Tuy tướng mạo của học sinh trước mắt có chút kì dị, học tập cũng không đặc biệt giỏi cho lắm, nhưng chỉ cần là học sinh của ông, thì ông sẽ đối đãi với chúng như con cái của mình vậy.

Thân là giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên ông biết rõ hoàn cảnh gia đình của từng học sinh. Người thân duy nhất đã ra đi, đối với một đứa trẻ mà nói chẳng khác nào long trời lở đất. Về tình về lý, ông đều phải đến đây hỏi thăm và an ủi một phen.

"Thầy cũng hay tin ông nội chăm sóc em từ nhỏ đến lớn vừa qua đời, có sự ảnh hưởng rất lớn với em. Nhưng người đã mất, không nên tăng thêm áp lực tâm lý cho người còn đang sống. Huống chi hoàn cảnh gia đình của em vốn dĩ đã không giống với những bạn bình thường khác, bây giờ càng phải cố gắng tiến lên, chứ không phải lúc sa ngã lêu lổng."

Lâm Ngữ Đường có chút nghẹn ngào, cũng chẳng phải đau thương, chỉ là uất ức. Lũ khốn đó lần lượt bỏ đi hết cả, ném một mình cậu ở lại đây chịu trận.

Thầy Lý xoa xoa đầu của Lâm Ngữ Đường, dịu dàng nói: "Trước tiên hãy lo liệu tốt hậu sự cho ông nội, tạm thời không phải đến trường nữa. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm thầy. Ngày mốt có thông báo, em không muốn đến trường thì thầy sẽ nhờ Phương Minh Châu mang đến cho em!"

Lâm Ngữ Đường đáp vội hai tiếng, trịnh trọng cúi gập người “hành lễ” với thầy chủ nhiệm. Thầy Lý dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Ngữ Đường và Phương Minh Châu, lại than nhẹ một câu: "Vậy thầy đi trước đây, Phương Minh Châu tìm em có chút việc, nhớ lát nữa tiễn em ấy ra đầu ngõ!"

Dõi nhìn bóng lưng của thầy Lý, trong lòng Lâm Ngữ Đường âm thầm cảm động. Con người của thầy Lý chính trực, nhưng không cổ hủ, cũng rất quan tâm đến cậu, một học sinh gặp gỡ được thầy giáo tốt như vậy, quả thực là một việc rất may mắn.