Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 38




Sau khi Cố Phi rời khỏi nhà hàng liền lái xe về "Thế Cẩm Hào Đình" rồi vội vàng vào nhà, thím Trần nghênh đón, nhận lấy túi xách trong tay cô: "Cô chủ, cô về rồi, còn cậu chủ đâu? Hai người không đi cùng à?”

"Không có, tôi không gặp anh ấy." Cố Phi vứt giày cao gót trên chân, nhào tới sofa, nhắm mắt lại.

Thím Trần nhặt giày lên, đi theo tới trước mặt Cố Phi: " Cô chủ, cô lại giận dỗi với cậu chủ hả? ”

Cố Phi không nói gì.

Thím Trần dừng một chút, ôn nhu khuyên nhủ: " Cô chủ, cô đừng trách thím Trần nhiều lời. Cô cũng nên thay đổi tính tình đi, đừng nhớ những chuyện lúc trước cậu chủ làm, mà hãy nghĩ đến những lần cậu đối tốt với cô. Cậu chủ là người tốt, cô chủ phải nên quý trọng. ”

Cố Phi mở mắt ra, nhìn thím Tần từ nhỏ đã chăm sóc cô, trên mặt đầy nếp nhăn là vẻ thân thiết lại rất cẩn thận, cô không khỏi mở hai tay ra, thoáng ôm lấy eo thím Trần thô to, nhẹ giọng nói: "Cháu biết, trước kia đều là lỗi của cháu, bây giờ không phải cháu đã sửa rồi sao? Diệp Đình Dực, tự dưng giận dỗi với cháu, còn chơi đùa bỏ nhà đi, giống như một đứa trẻ. ”

Thím Trần nhìn Cố Phi trong ngực mình, ánh mắt ôn hòa tràn ngập từ ái, đưa tay vuốt v3 lưng cô, khẽ cười nói: "Còn nói người khác, tôi thấy cô chủ mới là giống một đứa trẻ, một chút tủi thân cũng chịu không nổi, hai người sống với nhau, không va chạm đụng chạm nhau. Trước kia cô cố tình gây sự, đều là cậu chủ dỗ dành cô, nghe lời cô, cũng không tức giận với cô. Lần này mặc kệ là lỗi của ai, cô nên đi nói vài câu mềm mỏng, dỗ dành cậu, cho cậu một bậc thang, hai người không phải là hợp nhau sao? ”

"Được rồi, cháu nghe lời thím Trần." Cố Phi đứng lên: "Nhẫn nhịn tìm anh ấy về. ”

"Đúng rồi!" Thím Trần thoải mái nói: "Tôi ở nhà nấu cơm, chờ cô và cậu chủ. ”

"Đúng rồi, thím Trần." Cố Phi xoay người: "Sau này, thím gọi chúng cháu là ‘cậu Diệp, cô Diệp’ nha! Nếu muốn sửa thì chúng ta phải sửa toàn bộ, thím nói xem? ”

"Được, nghe cô chủ. Ôi, ôi! Không, nghe lời mợ chủ. "Mẹ Trần vui mừng lên tiếng.

Lên tầng hai, đi vào phòng ngủ, Cố Phi liền lục lọi tìm đồ, cô nhớ sau khi kết hôn Diệp Đình Dực từng đưa cho cô một chìa khóa của biệt thự anh ở trước khi kết hôn.

Sau khi kết hôn, Cố Phi không muốn rời đi, nên Diệp Đình Dực ở cùng cô trong "Thế Cẩm Hào Đình", con đem biệt thự kia sang tên cô, lúc ấy, Cố Phi căn bản không thèm để ý, nhận lấy chìa khóa liền tiện tay ném, rồi quên mất.

Lần này Diệp Đình Dực tức giận với cô, hai ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, điện thoại lại không liên lạc được. Người đàn ông này đã quen tự kỷ luật, sau khi kết hôn chưa từng có thói quen qua đêm không về nhà, Cố Phi cũng không lo lắng anh sẽ đi ăn chơi chè chén... Hai ngày không về nhà, chắc chắn là trốn đến đó tức giận.

Thật sự là cẩu tỷ khí*... trong lòng Cố Phi thở dài, trên tay không ngừng lục lọi…

*狗脾气(cẩu tỷ khí): Tính cách đối nội thì nóng nảy thô bạo, đối ngoại thì nhỏ nhẹ. (nguồn: google)

Sau đó, cô thấy một chìa khóa điện tử tròn nằm rải rác trong ngăn kéo.

Cố Phi bỏ nó vào túi xách, rồi liền đi vào phòng tắm, tắm rửa thoa kem, trang điểm cho mình, mặc quần áo đặc biệt vừa mua hai ngày trước, cầm lấy điện thoại Diệp Đình Dực để ở nhà, xách túi đi ra cửa.

Nửa tiếng sau, từng căn biệt thự tinh xảo theo phong cách châu Âu xuất hiện trong tầm mắt Cố Phi, xe đi lên, cửa điện tử chắn trước mặt Cố Phi, một cảnh vệ khu biệt thự đi tới bên cửa sổ xe, xuất trình giấy tờ tùy thân, sau khi được xác nhận, Cố Phi mới được cho đi.

Lái xe tiến vào khu biệt thự, hai bên đường từng dãy cây xanh xum xuê, lá cây rậm rạp dưới ánh nắng chiếu rọi, phát ra ánh sáng trơn bóng, đặt mình trong đây giống như rời xa thành phố huyên náo, cảm thụ sự yên tĩnh.

Đi tới trước cửa biệt thự, Cố Phi lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong im ắng, cô dọc theo cầu thang lên tầng hai, cửa một gian phòng khép hờ, từ bên trong lộ ra ánh sáng yếu ớt.

Cố Phi cởi giày ra, rón rén đi tới trước cửa, nghiêng tai nghe một chút, tựa hồ có tiếng nước chảy "ào ào", cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, cẩn thận quan sát căn phòng xa lạ này, trắng đen xen kẽ, màu sắc hài hòa, mang theo một chút lạnh lẽo, phong cách đơn giản hiện đại, rất hợp với con người của Diệp Đình Dực.

Trên móc áo treo quần áo của Diệp Đình Dực, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Cố Phi đắc ý cười, cô đoán không sai, quả nhiên Diệp Đình Dực ở chỗ này.

Lúc đó, Diệp Đình Dực đang đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước chảy trên lưng rộng lớn cứng rắn của anh, chảy qua ngực rồi tám khối cơ bụng, cơ bắp màu đồng càng thêm đẹp mắt dưới dòng nước.

Một tay chống lên tường phòng tắm, tâm tình Diệp Đình Dực phức tạp khó hiểu.

Anh biết mình cưỡng ép Cố Phi cưới, nên đối với cuộc hôn nhân này không có quá nhiều cảm giác an toàn, trước kia Cố Phi khóc với anh, nháo ly hôn với anh, anh đều có thể bình thản xử lý.

Anh vẫn cho rằng chỉ cần cho anh thời gian, Cố Phi sẽ nhìn thấy anh tốt, cảm nhận được tình yêu của anh, rồi sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh, cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của anh.

Nhưng sau khi anh cưỡng bức Cố Phi, tất cả đều thay đổi, Cố Phi giống như biến thành một người khác, nhu thuận, ngoan ngoãn, có khi còn cố ý lấy lòng anh.

Anh biết như vậy là không bình thường, nhưng lại tham luyến phần hạnh phúc đó.

Cho đến khi cố Mạn Kỳ gọi điện thoại, Cố Phi giấu diếm chuyện đeo nhẫn, hơn nữa hôm nay ở nhà hàng nhìn thấy Cố Phi và Phùng Minh Triết "hẹn hò", nghe xong cuộc đối thoại của hai người bọn họ... đã khiến anh tỉnh táo lại, thì ra tất cả những chuyện này, đều là vì muốn bỏ trốn với Phùng Triết mà cố ý dỗ dành anh.

Tức giận trong mắt Diệp Đình Dực tụ lại, anh nên một quyền mạnh mẽ vào dòng nước chảy xuống, trong lúc nhất thời, bọt nước văng khắp nơi.

Diệp Đình Dực nhìn dòng nước rất nhanh khôi phục, như thường lệ "ào ào" chảy xuống, nhếch miệng, lộ ra một tia cười tự giễu: "Đã đụng vào tường phía nam, tôi cự nhiên còn không muốn quay đầu, thật sự là... chết cũng không hối cải, ha ha ha......"

Cầm lấy khăn tắm bên cạnh, Diệp Đình Dực đi ra khỏi phòng tắm, thấy người phụ nữ khiến anh vừa yêu vừa hận kia, đang ngồi trên sô pha, cười yểm như hoa.