Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 13




"Cháu không đi?" Sau khi vào cửa, Cố Phi vẫn đứng ở bên cạnh ông nội, không nói gì, lúc này thấy ông nội bị dáng vẻ ngu xuẩn điếc không sợ súng giận của Cố Gia Vũ làm cho cả người run rẩy, cô không khỏi giận dữ, trào phúng nói: "Cố Gia Vũ, cậu nghĩ cậu là ai, gϊếŧ người không cần đền mạng sao? Gây ra họa lớn như vậy, ông nội bằng lòng giúp cậu chùi mông, cậu nên cám ơn trời đất mới phải!"

"Cậu có cốt khí như vậy, sao lúc xảy ra chuyện còn chạy về nhà van xin cầu cứu? Tự mình chống chọi lại đi!"

"Cố Phi, tôi là em ruột của chị, mà chị muốn nhìn thấy tôi xấu mặt, rốt cuộc chị có tâm tư gì hả?" Cố Gia Vũ bị Cố Phi sỉ nhục đến đỏ bừng mặt.

"Xấu mặt? Nếu cậu không làm theo lời ông nội nói, không phải chỉ đơn giản ‘xấu mặt’ vậy đâu! Còn đám ‘đàn em’ vừa mới vào cục cảnh sát kia, không cần đợi cảnh sát dò hỏi, cũng đã gân cổ nói ‘chúng tôi là làm việc cho cậu chủ nhà họ Cố, cậu Cố nói, họ Bạch đó không biết điều, nên kêu anh em chúng tôi giáo huấn ông ta’... đủ để chứng minh cậu chính là chủ mưu! Cố Gia Vũ, cậu nói xem, nếu một lát nữa chuông cửa vang lên, có phải là cảnh sát đến mời cậu đi uống trà không?" Cố Phi cười nhạo.

"Đám khốn kiếp này, một chút nghĩa khí cũng không có." Cố Gia Vũ nổi giận mắng.

"Cảnh sát đến? Nhanh như vậy làm sao bây giờ? Gia Vũ không thể ngồi tù!" Vẻ mặt Cố Chính Đào nôn nóng.

"Bố nói xem làm sao bây giờ? Đương nhiên như ông nội nói, kêu nó vào cửa nhà họ Bạch, dập đầu xin lỗi! Còn không, chốc nữa cảnh sát sẽ thật sự tìm tới cửa, muốn cầu cũng không cầu được!" Cố Phi nói.

"Phi Phi nói đúng, Gia Vũ, con mau đến bệnh viện..." Tô Mỹ Vân nhìn ông cụ Cố với vẻ mặt mù mịt, dùng sức véo Cố Gia Vũ một cái, Cố Gia Vũ kiềm nén lửa giận trong lòng: “Ông nội, cháu biết rồi, cháu sẽ đến gặp mặt nhà họ Bạch."

"Cảnh sát bên kia..." Tô Mỹ Vân nhẹ giọng nhắc nhở.

"Hừ!" Ông cụ Cố mặc dù tức giận, nhưng cũng không cách nào nhẫn tâm thật sự mặc kệ Cố Gia Vũ: "Còn thế nào? Chỉ có thể vứt bỏ khuôn mặt già nua này của tôi đi, cầu nhà họ Bạch chấp nhận cho chúng ta giải quyết riêng, đồng ý nhận bồi thường, viết giấy tha thứ, tất cả mọi thứ còn có thể thương lượng."

"Nhưng trước khi kết thúc chuyện này, phải bãi bỏ chức vụ của Cố Gia Vũ ở Cố thị, đóng băng tất cả thẻ tín dụng của nó." Ông cụ Cố trầm giọng nói với Cố Chính Đào: "Còn có trung tâm giải trí kia của nó, bắt đầu từ hôm nay, phong tỏa, giao cho tổng công ty, không cho nó quản nữa."

Nói xong, làm lơ sắc mặt ba người tái nhợt, nhờ Cố Phi nâng đỡ đi vào phòng làm việc.

Nhìn thân ảnh ông cụ Cố biến mất ở trong tầm mắt, Cố Gia Vũ hung hăng đá bàn trà một cái ‘ầm’, cốc phía trên rung, lăn trên bàn trà hai lần, rồi rơi ‘đùng ‘xuống đất vỡ nát.

"Thằng nhóc thúi, mày còn muốn làm gì? Ồn ào vậy chưa đủ sao hả?" Nhin mảnh vụn bắn đến trên đùi mình, Cố Chính Đào tức giận mắng.

Cố Gia Vũ tức giận liếc mắt nhìn ông ta, sau đó không nói một lời đi ra ngoài.

"Gia Vũ, con đi đâu đấy?" Tô Mỹ Vân vội vàng đi lên ngăn cản cậu ta.

"Làm gì? Đến bệnh viện, xin lỗi nhà họ Bạch! Không phải mấy người bảo con làm vậy sao?" Cố Gia Vũ nổi giận với Tô Mỹ Vân.

Nhà họ Cố ba đời đơn truyền [1], Cố Gia Vũ được bà cụ Cố và Tô Mỹ Vân sủng ái, nuông chiều lớn lên, nên lúc nào cũng ngang ngược, chịu ủy khuất thì lại lái xe lao ra khỏi nhà họ Cố. Cố Gia Vũ càng nghĩ càng tức, lấy điện thoại di động ra, ấn mấy lần, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền ra: “Cậu Cố, hôm nay sao rảnh rỗi gọi cho tôi vậy.”

"Trịnh Tam, mấy tên rác rưởi kia vào cục cảnh sát bán đứng tôi, vợ ông già họ Bạch bây giờ muốn tố cáo tôi, mẹ nó!" Cố Gia Vũ tức giận nói.

"Ôi, vậy mấy tên cháu trai này không quá trượng nghĩa rồi. Cậu Cố yên tâm, chờ bọn chúng ra ngoài, tôi nhất định sẽ dạy dỗ!" Trịnh Tam nhanh chóng lên tiếng.

"Bớt nói lời vô ích, bây giờ anh dẫn người đến Hồ thôn đi, tôi lập tức tới ngay."

Trịnh Tam cẩn thận hỏi lại: "Cậu Cố, cậu định..."

"Tôi ghét nhất là bị người khác uy hϊếp, bà già này, tôi phải khiến cho bà ta tỉnh táo lại!" Khuôn mặt Cố Gia Vũ đầy vẻ hung dữ, âm trầm nghiến răng.

"Vâng vâng vâng." Trịnh Tam vội vã theo tiếng.

Hồ thôn sau giờ ngọ, vô cùng yên tĩnh, đa số người dân đều ở trong nhà ngủ trưa, chỉ có nhóc con ở đầu thôn tinh lực dồi dào, chơi đùa dưới ánh mặt trời.

Căn nhà nhỏ nhà họ Bạch, gương mặt Ngụy Hoa đầy vẻ bi thương, nước mắt vẫn không ngừng chảy, chồng của bà chết oan!

Tên họ Cố kia, muốn chiếm hồ cá nhà bà mở cái gì mà trung tâm giải trí, nhưng cả nhà bà đều dựa vào hồ cá này sinh sống, còn phải cung cấp tiền cho con gái du học nước ngoài và con trai mới lên tiểu học, Bạch Vĩ Đông không đồng ý, cậu chủ nhà họ Cố liền cho thủ hạ đến hồ cá quậy phá, còn hạ độc chết cá trong hồ, Bạch Vĩ Đông tức không nhịn nổi, đi lên ngăn cản bọn họ, bị bọn họ đẩy ngã, đỉnh đầu đụng vào tảng đá, máu chảy đầy đất, chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở rồi.

Bà muốn tố cáo Cố Gia Vũ và đàn em của cậu ta, đền mạng cho Bạch Vĩ Đông nhà bọn họ! Nghĩ tới đây, Ngụy Hoa lung tung lau nước mắt trên mặt, biểu hiện vô cùng kiên định.

"Rầm!" Một tiếng vang lên thật lớn, cửa đóng chặt bị người từ bên ngoài đạp một cước mở ra, năm, sáu người đàn ông to con đi vào nhà họ Bạch, Cố Gia Vũ đi vào theo sau, nhìn hai bên một chút, rồi nói với Trịnh Tam đi đầu: "Lôi bà già bán cá này ra ngoài cho tôi..."

"Cố Gia Vũ, cậu làm gì đó?" Ngụy Hoa từ trong nhà chạy ra, với vẻ mặt vừa giật mình vừa tức giận.

“Làm gì à? Đương nhiên là làm cho bà thấy sự lợi hai của bổn thiếu gia tôi! Bà già hôi hám, bà chỉ là kẻ bán cá, mà dám tố cáo tôi! Đập, đập hết cho bổn thiếu gia!" Cố Gia Vũ cậy mạnh nói.

Nghe thấy mệnh lệnh, Trịnh Tam và bọn đàn em liền giơ ống thép và côn sắt trong tay lên, đập loạn, gì hoa quả dây leo, nháo gà bay chó sủa, đất vàng bay tung tóe. Trong đó, có hai người còn vọt vào trong nhà... Sau đó vang lên tiếng ‘ầm ầm’, mảnh vụn bắn ra.

"Dừng tay, mau dừng tay! Các người đáng bị đâm ngàn đao, đừng đập, đừng đập!" Ngụy Hoa gào khóc như điên xông lên trước ngăn cản, lại bị Trịnh Tam một tay bắt lại.

"Thả tôi ra, mau thả tôi ra!" Ngụy Hoa liều mạng giẫy giụa, nhưng chút khí lực của bà, trong mắt Trịnh Tam thường xuyên đánh lộn ẩu đả, căn bản không đáng để ý.

Cố Gia Vũ đứng ở giữa sân, nhìn lộn xộn trước mắt, nở nụ cười hài lòng, đi tới trước mặt Ngụy Hoa, cậu ta mắng: "Tiện nhân!" Nói xong, còn nhấc chân hung hăng đạp, Ngụy Hoa bị đá lảo đảo lùi về sau vài bước, té lăn trên đất, ôm bụng, bà ngẩng đầu lên nói với giọng căm hận: "Cố Gia Vũ, tên khốn kiếp nhà cậu, đồ ác độc! Báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát? Ha ha, báo đi!" Cố Gia Vũ cười lạnh, đi vài bước tới trước người Ngụy Hoa, thô bạo nói: "Còn dám uy hϊếp tôi? Tôi cho bà báo cảnh sát đó, bà báo đi, báo đi!"

Vừa mắng, cậu ta vừa hung hăng đánh Ngụy Hoa: "Đồ bà già bán cá khó ngửi! Tôi gϊếŧ chồng bà đấy, tôi đập nhà bà đấy, thế nào? Bà báo cảnh sát đi! Tôi xem ai có thể bắt cậu chủ tôi?"

"A!" Quyền cước xông tới trước mặt, đau đớn khiến cho Ngụy Hoa thở không nổi, cong người lại, bà ôm lấy đỉnh đầu gào to.