Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 87: - Nước mắt chảy ngược




"Có quỷ!!! Ta nói nàng ta là quỷ tại sao các ngươi không tin ta!!?"

Lăng Tương Liên chật vật giữ lấy mẫu hậu, nhịn không được đau đầu, rốt cuộc mẫu hậu bị cái gì kích thích mà biến thành bộ dạng này vậy?

Từ lúc bị giam đến giờ Diệp Tú Anh vẫn cứ điên cuồng gào thét có quỷ, nhưng quỷ đâu không thấy, chỉ thấy cung nữ bị nàng dọa đến run cầm cập.

"Mẫu hậu ngài đừng có la hét nữa mà!!"

Diệp Tú Anh quay lại nhìn Lăng Tương Liên, trong mắt vẫn chứa đựng tia thanh tỉnh, ra sức lay lay nàng: "Liên nhi, có quỷ đó, con tin ta đi, được không?"

"Hảo, hảo, Liên nhi tin ngài." Lăng Tương Liên thở dài, dìu Diệp Tú Anh ngồi xuống ghế: "Ngài ngồi xuống đây uống chút nước đi."

"Liên nhi, con không tin ta!!"

"Con tin, con tin mà!" Lăng Tương Liên hiếu kính dâng lên một chén trà, nói: "Mẫu hậu ngài thấy quỷ ở đâu?"

"Ở trong điện, nàng ta... nàng ta còn sống..." Trong mắt Diệp Tú Anh lộ ra tia hoảng hốt: "Không đúng, chính mắt ta thấy nàng ta bị hỏa thiêu mà, không thể là nàng ta được!!"

"Mẫu hậu ngài nói gì, Liên nhi một chút cũng không hiểu."

"Nàng ta... nàng ta là quỷ! Nhất định là như vậy!!!"

Lăng Tương Liên càng lúc càng mù mịt, đưa tay sờ trán mình rồi sờ trán mẫu hậu, đâu có nóng đâu!?

"Liên nhi!!"

"Hả!?"

Diệp Tú Anh kêu lên: "Nàng ta chính là..."

"Cẩm chưởng quản."

Cung nữ cung kính quỳ xuống hành lễ với nữ tử đang đi vào, một thân nguyệt nha bạch, trên tay bưng một khay thức ăn nóng hổi.

Cẩm Phù nghiêng đầu nhìn Diệp Tú Anh, cười nói: "Hoàng hậu nương nương chắc đói rồi, nào, đến đây ăn một chút đi."

"Ngươi chưa chết!?" Diệp Tú Anh từ trên giường nhào đến: "Ta phải gỡ xuống mặt nạ của ngươi!!"

Bàn tay gần chạm đến gương mặt Cẩm Phù thì đã bị một bàn tay khác giữ lấy, đem Diệp Tú Anh hất mạnh xuống sàn nhà.

"Ngươi... ngươi là?"

Cẩm Phù nghiêng đầu nhìn, mỉm cười: "Hàm nhi."

Lăng Hàm nhướn mày: "Ngươi quen nàng?"

Cẩm Phù nói: "Đây là lần thứ hai gặp nàng, lần đầu là lúc nàng ở trên điện."

"Kỳ quái." Lăng Hàm sờ sờ cằm: "Sao ta có cảm giác nàng quen biết ngươi?"

Cẩm Phù nhún nhún vai, tỏ ý không rõ.

Diệp Tú Anh lồm cồm bò dậy, run run chỉ tay vào mặt Cẩm Phù: "Tiện nhân... ngươi chưa chết..."

Cẩm Phù thở dài: "Hình như là bị cái gì đó kích động thành thế này, Hàm nhi, con đi gọi thái y đến xem thử đi."

"Hảo."

Lăng Hàm nhìn thêm một lần nữa mới an tâm rời đi, khi đi cũng không quên đóng cửa lại cẩn thận.

Khi cánh cửa đóng rồi, Cẩm Phù mới ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tú Anh, khóe môi nhấc lên: "Ta dịch dung, thay đổi cả giọng nói, vậy mà ngươi vẫn nhận ra?"

"Ánh mắt của ngươi, ta cả đời cũng quên không được!!" Diệp Tú Anh rít lên: "Lúc gặp ngươi ngoài điện ta đã ngờ ngợ, lúc ngươi vào điện ta càng chắc chắn đó là ngươi, đôi mắt của ngươi là độc nhất vô nhị!! Diệp Cẩm!!!!"

Diệp Cẩm nhếch môi, đưa tay sờ cằm Diệp Tú Anh: "Đại tỷ, ngươi vẫn lợi hại như vậy."

Lăng Tương Liên hoảng hốt ngã xuống đất: "Ngươi là nương thân của Lăng Hàm sao?"

Diệp Cẩm không có trả lời, nhẹ nhàng nói: "Những gì ngươi nợ ta, hôm nay đều phải trả đủ!"

Diệp Tú Anh giận dữ ném những thứ trong tầm với vào người của Diệp Cẩm, điên cuồng gào lên: "Diệp Cẩm, ngươi hôm nay dám đối đầu với ta, ngươi quên ta chính là tỷ tỷ của ngươi hay sao?"

Diệp Cẩm không né tránh, nghiêng đầu nở nụ cười: "Vốn muốn dọa chết ngươi, chỉ là ngươi quá lợi hại, nhận ra ta là người, không phải quỷ. Yên tâm, ta chưa lấy mạng ngươi đâu, ta không muốn có máu rơi trong những ngày nhi nữ ta chuẩn bị thành thân."

Dứt lời, Diệp Cẩm tiêu sái đứng dậy, phất tay áo: "Ở yên đây, ngươi nói gì lung tung ta không bảo đảm được mạng sống của Lăng Tương Liên đâu."

Cả người Diệp Tú Anh run lên, co rúm lại thành một đoàn, trân trân nhìn Diệp Cẩm.

Không bao lâu sau Lăng Hàm cũng dẫn thái y đi vào, hắn tiến tới giúp Diệp Tú Anh chẩn mạch một lúc rồi nói: "Không có gì, chỉ là bị kích thích quá độ nên thần trí bất minh, nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Lăng Hàm gật gật đầu, nhìn qua Diệp Cẩm, nói: "Không sao chứ?"

"Không sao." Diệp Cẩm cười nói: "Hàm nhi, chúng ta đi thôi, để nương nương hảo hảo nghỉ ngơi."

"Ân."

--------------------------

"Hôm nay... Diệp Tú Anh... bại lộ..."

Trước bàn trang điểm, gương đồng soi tỏ dung nhan, hàng mi thật dài buông rũ, ánh mắt vô thần mệt nhoài. Thân thể bất giác run lên, hai tay vuốt vuốt thái dương, hình ảnh trước mắt nhòe dần, càng lúc càng không rõ ràng.

"Hộc..."

Một tay đặt trên ngực, kịch liệt thở dốc, tập giấy nhỏ trên tay cũng rơi xuống đất. Diệp Cẩm vịn bàn, thân thể lung lay như sắp đổ, nhoài người về phía tập giấy, muốn đem nó nhặt lên lại.

Không cách nào khống chế được nữa rồi...

Thân thể từ trên ghế ngã đổ xuống sàn nhà, bàn tay run run bấu chặt vào thảm gấm, hình ảnh hết nhòe lại rõ, lặp đi lặp lại liên tục không ngừng.

Bẩm sinh là một đứa nhỏ yếu ớt, thể chất không tốt lại còn đần độn, trải qua không biết bao nhiêu đả kích, thân thể đã sớm chịu đựng không nổi nữa rồi. Đây chính là khác biệt giữa quân quý và tước quý, cho dù có rèn luyện thế nào vẫn không thay đổi được, nàng là quân quý, tính mạng của nàng hiện tại có thể xem như chỉ mành treo chuông.

Sau khi biết tin gia tử trận, cơ thể Diệp Cẩm kiệt quệ chỉ trong một đêm, tưởng chừng như trời đất sụp đổ hoàn toàn, tất cả sức lực đều bị rút đi triệt để. Sinh con chưa được bao lâu, thân thể cực độ hư nhược lại nhận hết lần này đến lần khác đả kích, Diệp Cẩm có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng xem như là kỳ tích.

Nàng chống đỡ đến bây giờ là vì Hàm nhi và A Lạc, bây giờ con nàng đều đã trưởng thành cả rồi, không cần đến nàng chiếu cố nữa...

Diệp Cẩm thở không được, mặt nghẹn đến trắng bệt, tay run run chạm vào tập giấy.

Từ ngày hay tin gia tử trận, trí nhớ của nàng cũng theo đó mà mất đi, lại sống chết dùng thuốc cầm cự qua ngày, đến hiện tại những gì nàng có thể nhớ được đều dựa vào ghi chép.

Mưa rơi, đợt mưa đầu tiên rơi xuống, là ngày Diệp Hy báo tin Lăng Tam Nguyệt tử trận, mang về cho nàng một tấm chiến bào đẫm máu.

Trong ký ức vụn vặt năm ấy chỉ còn lại cơn mưa hối hả đẫm máu, là tấm chiến bào im lìm đặt trên tháp, là hơi thở vương vấn hơi lạnh chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của người ở nơi này.

Đem tập giấy ôm vào trong ngực, Diệp Cẩm cố gắng hít thở, đến khi bình ổn lại được mới chậm rãi lật mở từng trang giấy tuyên thành. Những gì cần nhớ, những gì đã quên, đều nhòe dần theo màu giấy ố vàng, chỉ còn lại nét chữ run rẩy.

Gia về rồi, thương nhớ mười hai năm cũng thỏa rồi, chỉ là nàng không thể giống năm xưa bồi bên cạnh nàng ấy nữa...

Chẳng biết được khi nào hơi thở cuối cùng sẽ tuyệt, không biết khi nào sẽ quên đi mọi thứ, Diệp Cẩm không đủ can đảm, nàng không muốn khiến gia hy vọng rồi lại dần dần rơi vào tuyệt vọng. Nàng không bao giờ muốn gia giống như nàng năm đó, ôm nỗi đau khắc khoải vào lòng chọn đến cái chết, nàng càng không muốn gia vì nàng làm bất kỳ chuyện rồ dại nào. Chi bằng xem như nàng đã chết, không hy vọng không lưu luyến, rồi nỗi đau ấy sẽ nguôi ngoai, rồi vết thương lòng sẽ từ từ lành lại.

Gia còn trẻ như vậy, không nên trói buộc nàng ấy với một người bệnh tật như nàng...

Ánh mắt Diệp Cẩm lúc lóe lên tia vui vẻ, lúc lại ảm đạm thất sắc, lúc lại tuyệt vọng ưu thương, nữ nhân này chính là như vậy, chưa bao giờ được dòng đời buông tha.

Bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa, Diệp Cẩm loạng choạng muốn đứng dậy lại không đủ khí lực, chỉ vội vàng đem tập giấy giấu dưới thảm lót sàn.

Người bên ngoài đợi mãi không thấy Diệp Cẩm ra mở cửa, linh cảm có chuyện không lành, vội vàng đạp cửa xông thẳng vào trong.

"Cẩm Phù!!"

Ánh nắng ngoài cửa truyền thẳng vào phòng, phi thường chói mắt, theo bản năng mà đưa tay che ánh nắng chiếu vào mắt.

Lăng Hàm thấy Diệp Cẩm ngồi bệt trên sàn nhà liền hoảng sợ, nhanh tay nhanh chân dìu nàng đứng dậy, phục đỡ xuống trường kỷ.

"Ngươi làm sao lại ngồi dưới sàn vậy?"

"Không có gì, chút bệnh cũ tái phát thôi." Diệp Cẩm ôn hòa mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Lăng Hàm: "Sao lại vào đây? Không bồi cạnh A Lạc sao?"

"Cùng A Lạc nói chuyện rồi, hôn sự cũng an bài thỏa đáng, ngươi không cần phải lo lắng. Trái lại là ngươi, sao bệnh cũ lại tái phát nữa vậy? Không phải vừa mới phát sao? Thời gian càng lúc càng ngắn đúng không?"

Diệp Cẩm nhìn Lăng Hàm thật lâu, mắt nàng đau đớn, mũi thì xót cay: "Ta cũng già rồi, Hàm nhi..."

"Đừng có nói năng lung tung." Lăng Hàm dứt khoát nói: "Ta gọi thái y vào giúp ngươi xem, A Lạc sắp thành thân rồi, ngươi nhất định phải ngồi vào vị trí trưởng bối đợi nàng kính trà."

Diệp Cẩm cúi đầu lẩm bẩm: "Ta sợ ta đợi không kịp..."

Lăng Hàm nghe không rõ, hỏi lại: "Ngươi nói gì?"

"Không có gì." Diệp Cẩm ngẩng đầu lên, mỉm mỉm cười: "Con không cần lo lắng, quân quý mà, thân thể đều chịu không được mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."

Lăng Hàm thở dài, khom người ngồi đối diện Diệp Cẩm, xoa xoa đôi bàn tay gầy gò của nàng: "Đừng khiến ta lo lắng như vậy nữa, Cẩm Phù, ngươi biết ngươi đối với tỷ muội ta quan trọng thế nào mà."

Diệp Cẩm vươn tay đem Lăng Hàm kéo vào lòng, nước mắt rơi xuống cũng không muốn để con gái nhìn thấy, lẳng lặng mà gặm nhắm nỗi đau linh hồn và thể xác.

"Sau này ta không ở đây nữa, phải tự biết chiếu cố bản thân. Đừng suốt ngày nghĩ tìm đối tượng giống nương thân nữa, hảo hảo tìm một quân quý thích hợp mà thành thân, sinh con nối dõi cho Lăng gia, đây mới là trách nhiệm của một quân tước nên làm."

"Ngươi nói cái gì vậy?" Lăng Hàm muốn đẩy Diệp Cẩm ra, chỉ là bàn tay nhỏ nhắn kia vẫn cố sức ghì chặt vai áo nàng cho nên nàng cũng không đành lòng mà đẩy ra.

"Ta..." Diệp Cẩm nhắm mắt lại, nước mắt men theo sườn mặt rơi xuống: "Sau này ta cũng phải đi rồi, phải tìm hai đứa con thất lạc của mình, không thể mãi ở đây được."

"Chuyện này sao ngươi không cùng ta nói trước?" Lăng Hàm đau lòng, nhỏ giọng nói: "Ngươi tìm về với con mình, vậy còn ta và A Lạc phải làm sao? Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa từng xem ta với nàng là con ngươi sao?"

"Đừng nói như vậy, ta không có ý đó." Diệp Cẩm đẩy nhẹ Lăng Hàm, hai tay áp lên gò má nàng, giọng nàng nhẹ bẫng: "Gia trở về rồi, hơn nữa các con cũng lớn rồi, không cần ta chiếu cố nữa, lúc này nên tự bước đi..."

Lăng Hàm không trả lời, mắt vẫn dán chặt lên gương mặt Diệp Cẩm, có thể thấy viền mắt nàng hoe đỏ, miệng hé mở mấy lần vẫn không thể thốt nên lời.

"Khi ta đi rồi, đừng tìm ta, Hàm nhi, hảo hảo nghe lời ta, được không?"

Lăng Hàm rũ mắt xuống, chậm chạp gật đầu.

Diệp Cẩm nở nụ cười, xoa xoa gương mặt của Lăng Hàm, chỉ khi nghĩ đến thời gian còn lại bồi nha đầu này không còn bao nhiêu, lòng liền quặn thắt đau đớn.

Hàm nhi, đừng trách nương... không phải nương không muốn bồi bên cạnh tỷ muội con, chỉ là nương không thể. Lão thiên gia cũng rất công bằng, cho nương hai đứa con ngoan ngoãn, lấy đi nương sinh mạng, chỉ là nương không hối tiếc, mười hai năm qua... cảm ơn con đã đến... đã xoa dịu đau đớn trong lòng nương... cảm ơn...