Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 8: - Cá




Run rẩy lùi về một chút, giọng cũng khàn đi: "Nàng... nàng vào trước đi."

"Hảo..."

Diệp Cẩm chậm chạp bước vào trước, Lăng Tam Nguyệt cũng nối gót theo sau, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận. Gió thổi rất lớn, va đập vào khung cửa sổ, lâu lâu lại phát ra tiếng ầm ầm, dọa cho Diệp Cẩm giật mình mấy lần.

"Cửa cũ rồi, mai ta cho người thay mới."

"À, ân."

Diệp Cẩm ngồi xuống thư án, đưa mắt nhìn mấy quyển sách trên bàn, mang theo vẻ hiếu kỳ không giấu được.

"Cái này là gì vậy?"

"Một ít sách mà ta thường xem thôi." Lăng Tam Nguyệt bước đến chỗ Diệp Cẩm, tùy tiện cầm lên một quyển sách, nói: "Nàng muốn nghe không? Ta đọc cho nàng nghe."

"Hảo."

Lật giở ra trang đầu, Lăng Tam Nguyệt cũng không quản quyển sách này viết về cái gì, chú tâm đọc cho Diệp Cẩm nghe. Mà Diệp Cẩm cũng rất chăm chú lắng nghe, hai tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm Lăng Tam Nguyệt, đến khúc nào không hiểu sẽ dừng lại kéo tay áo bắt nàng ấy giải thích.

Đọc hết quyển này lại đến quyển khác, Lăng Tam Nguyệt không thấy mệt, càng đọc càng hăng say, lâu lâu sẽ trộm quan sát Diệp Cẩm một cái. Làn da trắng nõn như bạch ngọc, dưới tầng tầng quanh vựng mê người sẽ như đang phát sáng, lấp loáng những vệt sáng thu hút người khác chạm vào. Sóng mắt hạnh ẩn chứa làn nước trong veo, nhìn một cái đã có thể nhìn thấu nội tâm đơn thuần ấy, chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đẹp đến như vậy. Hơi thở nồng đượm hương hoa, ngay cả hơi thở cũng có thể quyến rũ đến như vậy.

Phát điên rồi!!

Diệp Cẩm lại không biết nội tâm Lăng Tam Nguyệt đang dậy sóng, thản nhiên chớp mắt một cái, vươn vai.

"Mỏi chết được, ở đây có chỗ nào để dựa vào hay không a?"

Nhìn khắp thư phòng, chỉ có một kệ sách lớn cùng với thư án, ngoài ra tìm không được một tiểu tháp để nghỉ ngơi. Diệp Cẩm ngồi suốt mấy canh giờ mỏi lưng muốn chết, lại không có chỗ để nằm nghỉ, không khỏi bất mãn bĩu bĩu môi.

Lăng Tam Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, sau đưa đưa tay về phía Diệp Cẩm, nói: "Đến đây."

Diệp Cẩm nghi hoặc nhìn bàn tay của Lăng Tam Nguyệt, nhưng cũng nắm lấy, vòng qua thư án, bước đến chỗ đối phương.

Lăng Tam Nguyệt bình thản nói: "Ngồi xuống."

"A?"

Diệp Cẩm ngoan ngoãn ngồi xuống, nào ngờ vừa ngồi thắt lưng đã bị ai đó ở phía sau ôm chặt lấy, dùng sức kéo một cái, liền mất đà ngã chúi vào lòng đối phương. Bốn mắt vô ý chạm nhau, lần này chỉ có mỗi mình Diệp Cẩm xấu hổ, hơn nữa còn nghe được rất rõ tiếng tim đập kịch liệt ấy.

Mặc dù ngoài mặt cố tỏ ra bình thản, nhưng trong tâm sớm đã loạn cào cào, Lăng Tam Nguyệt chậm rãi nói: "Dựa vào như vậy sẽ đỡ mỏi hơn."

Gò má Diệp Cẩm đỏ bừng bừng, cúi thấp đầu xuống, thoáng nghe được tiếng 'ân' nho nhỏ.

Bầu không khí yên lặng dễ chịu âm thầm diễn ra, chỉ có tiếng đọc sách nho nhỏ, cùng với hơi thở ấm nóng rối loạn. Tiếng tim đập loạn nhịp vì ai, ánh mắt vô tình giao nhau, liền giam giữ cả một đời.

Vô tình gặp gỡ, vô tình bị kéo vào một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ, vô tình bị đối phương cướp mất ánh nhìn, tất cả đều là vô tình...

Tay áo bị giữ lấy, Lăng Tam Nguyệt kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy Diệp Cẩm đang xấu hổ giữ lấy tay nàng.

"Làm sao vậy?"

"Hôm qua..." Diệp Cẩm ngước mắt lên nhìn: "Chúng ta không có... ừm... không có thân mật, mà tỷ tỷ nói nếu như đêm đầu không có... thì không tính là đã thành thân..."

"Chuyện này..."

Lăng Tam Nguyệt quẩn bách, vấn đề này, nàng bảo không có gì chính là trái lòng, chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình, mà bảo có gì thì lại chẳng biết phải nói ra như thế nào.

Đây chính là vấn đề nan giải a!!!

Ngay lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng nói của Tiểu Hiểu: "Nương nương, ngọ thiện chuẩn bị xong rồi."

Lăng Tam Nguyệt hô lớn: "Mang vào đây đi."

Lát sau bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa nho nhỏ, Tiểu Hiểu bưng một khay thức ăn nóng hổi bước vào trong phòng, nhấc chân đá vào cửa một cái, cánh cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt rồi chầm chậm đóng lại.

"Nương nương, hôm nay là mùng một tết, phải ăn cá, dù ngài không thích cũng phải ăn một chút."

Diệp Cẩm bĩu bĩu môi: "Còn nghĩ gả đi rồi sẽ không phải ăn cá..."

"Ai nói gả đi rồi là không phải ăn cá a?" Tiểu Hiểu bắt đầu lải nhải Diệp Cẩm như Phù Cơ công chúa: "Ăn cá có gì không tốt? Mùng một phải ăn cá, như vậy mới may mắn, ngài cứ kén chọn như vậy là không được."

Môi Diệp Cẩm lại bĩu dài ra thêm một đoạn, bất mãn dùng đũa chọc chọc vào con cá.

"Làm sao lại không thích ăn cá?"

Nghe Lăng Tam Nguyệt hỏi, Diệp Cẩm mới ngừng chọc cá, ũ rũ nói: "Xương."

"Ta lấy xương ra cho nàng thì nàng sẽ ăn chứ?"

Diệp Cẩm kinh ngạc mở to mắt, đối diện một đôi mắt trong suốt phản chiếu hình ảnh của nàng, tim cũng đập rộn ràng. Đến nhị tỷ thương yêu nàng như vậy cũng không giúp nàng lấy xương cá ra, vậy mà Lăng Tam Nguyệt lại muốn lấy xương cá ra cho nàng, không khỏi không cảm động một phen~

"Ân, sẽ ăn."

Lăng Tam Nguyệt hài lòng gật đầu, vươn tay cầm lấy đôi đũa trên bàn, đem con cá tách ra làm hai phần. Trước gỡ bỏ phần xương sống cá, sau mới từ từ lấy những phần xương mảnh ra, đặt vào trong một chiếc dĩa khác.

Diệp Cẩm đưa mắt nhìn theo động tác của Lăng Tam Nguyệt, hết nhìn con cá lại nhìn qua cái dĩa, nhìn một lúc liền chóng hết cả mặt.

Một lúc lâu mới đem xương lấy ra hết đặt trên dĩa, Lăng Tam Nguyệt trộm nâng tay lau mồ hôi, gắp phần thịt cá ngon nhất vào chén cơm của Diệp Cẩm.

"Nàng mau ăn đi."

"Hảo."

Một bữa cơm nhỏ vốn tốn không bao nhiêu thời gian, mà các nàng lại loay hoay hết hai canh giờ.Đợi Tiểu Hiểu dọn dẹp xong, Diệp Cẩm mới trộm liếc nhìn Lăng Tam Nguyệt, rồi lại cúi đầu xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Lăng Tam Nguyệt tinh ý nhận ra, qua loa dùng chút trà, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Vết thương kia..." Diệp Cẩm ngập ngừng một lúc, trộm nhìn Lăng Tam Nguyệt, e dè nói tiếp: "Là do đâu mà có vậy?"

Động tác tay đông cứng, trong mắt một mảng tan rã, Lăng Tam Nguyệt ngây người ra, hoàn toàn không có phản ứng gì, tê liệt không còn chút sức sống nào. Ký ức quay lại khoảng thời gian kinh khủng trước đó, khiến nàng bất giác sợ hãi, không dám thở mạnh, mắt trắng dã vô thần.

Đáng sợ!!

Nhìn thấy Lăng Tam Nguyệt bày ra biểu tình kinh hoàng như vậy, Diệp Cẩm cũng hốt hoảng, vội vàng đến lay nàng hai cái: "Ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào à? Ta sẽ không hỏi nữa đâu a."

Nhưng Lăng Tam Nguyệt vẫn không có phản ứng gì, Diệp Cẩm càng quẫn bách, đưa tay nhéo nhéo hai bên gò má chẳng có bao nhiêu thịt của đối phương.

"Tam Nguyệt! Tam Nguyệt!"

Nhéo cũng không được, Diệp Cẩm buộc lòng phải đánh Lăng Tam Nguyệt một cái, nhưng khi vung tay lên lại không nỡ hạ xuống, cuối cùng lại vươn tay ôm chặt lấy đối phương, chia sẻ cùng nhau nỗi bất an dâng lên trong lòng. Cảm giác sợ hãi len lỏi khắp cơ thể, Diệp Cẩm cảm nhận được là nỗi sợ hãi đến cực điểm mà Lăng Tam Nguyệt đang cố gồng mình chịu đựng. Thân thể gầy gò ấy lâu lâu lại run lên, môi mấp máy bật ra những tiếng rời rạc, nghe như tiếng khóc lóc nỉ non.

"Đừng sợ, có ta ở đây rồi a."

Diệp Cẩm vỗ vỗ vào lưng Lăng Tam Nguyệt, ngày còn nhỏ nàng cũng hay được nhị tỷ dùng cách này vỗ về, rất có hiệu quả.

Không ngoài dự đoán, Lăng Tam Nguyệt dần dần bình ổn lại, trong mắt dần dần lấy lại được vài tia ánh sáng, loáng thoáng cảm nhận được mùi hoa đào ngào ngạt.

Là hương thơm trên cơ thể Diệp Cẩm!

Loại hương thơm này khiến người khác rất dễ chịu, mang theo một cảm giác an tâm len lỏi khắp các tế bào, từ từ mà thả lỏng cơ thể ra.

Diệp Cẩm vỗ vỗ vai Lăng Tam Nguyệt dỗ dành: "Sau này không hỏi nữa, đừng sợ hãi, nhé?"

Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đẩy Diệp Cẩm ra, lắc đầu nói: "Không có vấn đề gì đâu."

"Thật không?"

"Ân." Lăng Tam Nguyệt trấn an Diệp Cẩm: "Lâu lâu ta cũng như vậy, một lúc là khỏi thôi."

Diệp Cẩm tuy còn chút hoài nghi, nhưng cũng không dám hỏi nữa, chậm chạp dâng lên chén trà đã nguội đi một nửa trên bàn.

"Gia, uống một chút đi."

"Hảo."

Lăng Tam Nguyệt tiếp lấy chén trà, hơi nâng mắt quan sát biểu tình trên mặt Diệp Cẩm, mọi thứ đều bình thường, chỉ có trong lòng nàng từ từ dậy sóng.

"Nàng muốn biết không?"

Diệp Cẩm đang nghịch mấy quyển sách trên thư án, nghe Lăng Tam Nguyệt hỏi, cũng chỉ ậm ờ đáp lại, mắt vẫn dõi theo con chữ đen nằm ngay ngắn trên trang sách ố vàng.

"Năm đó, một cung nữ bất cẩn làm ngã giá đèn, khiến Bảo Hoa cung bốc cháy. Ta khi ấy chỉ mới năm tuổi, không biết phải làm gì, loay hoay giữa đám cháy, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ còn mình ta cùng đám lửa đang hừng hực sáng. Sau đó ta chỉ nhớ mình bị xà nhà rơi trúng, khiến gương mặt bị bỏng, không thể chữa lành được nữa."

Các ngón tay đang siết chặt chén trà không ngừng run rẩy, nước trà sóng sánh, mấy lần muốn tràn ra ngoài. Trong mắt ngoài tia mờ mịt sợ hãi, còn có chút căm phẫn, nếu không phải mẫu phi mất sớm, nàng có phải sống không bằng chết như vậy không!?

"Khi ấy mẫu phi ngươi đâu a?" Diệp Cẩm tròn mắt: "Lẽ nào nàng không cứu ngươi?"

"Mẫu phi của ta..." Nhắc đến Hy phi, trong mắt Lăng Tam Nguyệt lóe lên một tia bi ai, gương mặt vặn vẹo đến khó coi: "Nàng mất rồi, để ta cho Trang phi nuôi dưỡng."

"Trang phi?"

Diệp Cẩm suy nghĩ, cái tên này có chút quen, chợt bừng tỉnh, chẳng phải là mẫu phi của tỷ phu sao!?

Nhìn ra Diệp Cẩm đang nghĩ cái gì, Lăng Tam Nguyệt yếu ớt cười nói: "Trang phi năm đó cố sức bồng thất điện hạ ra ngoài, bỏ quên một đứa trẻ xấu số như ta ở lại trong đám cháy đó."

"Như thế nào lại có loại mẫu phi như vậy chứ?"

Diệp Cẩm bất mãn ré lên, chống tay đứng bật dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: "Thật là, sao lại có thể như vậy chứ!!?? Mạng ai cũng là mạng, dù cho không phải thân sinh nhi nữ nhưng sao lại có thể bỏ mặc người khác sống chết thế nào chứ!?"

Nghe được những lời Diệp Cẩm trách móc, Lăng Tam Nguyệt chỉ khẽ cười, nói: "Được rồi, không nói đến chuyện này, chúng ta đi dạo một chút, nhé?"

Lăng Tam Nguyệt tiêu sái nhấc chân đi trước, nhưng tay áo lại bị Diệp Cẩm nắm lấy, nghi hoặc nhìn nàng.

"Đợi một lát, bôi thuốc rồi hẵn đi, được không?"