Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 66: - Buông tay




Dù đã vào hạ nhưng ban đêm ở quân doanh vẫn rất lạnh, gió cứ vần vũ thổi cát bay tứ tung, thời gian trước còn xuất hiện cả lốc xoáy cát vô cùng lớn thổi bay hơn phân nửa trướng bồng.

Trăng treo cao, bàng bạc lại lạnh lẽo, soi rọi xuống mặt đất phủ đầy cát vàng.

Diệp Cẩm nghiêng đầu nhìn, trầm mặc.

Cô nương hầu hạ Diệp Cẩm rửa tay bị nhìn đến chột dạ, hoảng đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Ngươi là ai?" Diệp Cẩm vẫn nhịn không được mà hỏi: "Tại sao lại có quân quý ở quân doanh?"

"Nô tỳ là ca kỹ của Khánh Hoa phường, được đưa đến đây làm quân kỹ hầu hạ các vị vương gia tướng quân."

Đầu oanh một tiếng đau đớn, hai mắt Diệp Cẩm trợn trừng, giống như nhìn thấy ôn dịch mà đẩy mạnh nữ nhân kia ra, cố sức lùi sát vào trường kỷ.

Quân kỹ kia tưởng rằng bản thân dọa sợ bảo bối của Thập nhất gia, hoảng hốt quỳ xuống đất dập đầu kêu khóc: "Vương phi bớt giận, nô tỳ cam nguyện chịu phạt!!"

"Ngươi..." Diệp Cẩm hít liền mấy ngụm lãnh khí, cố đè nén tâm tình hoảng loạn của mình mà hỏi: "Ngươi có hầu hạ qua vị vương gia nào chưa?"

Quân kỹ kia nghĩ ngợi một lúc, gật đầu, nàng ta từng hầu hạ qua Nhị gia cùng Tam gia.

Trong lòng Diệp Cẩm rét lạnh, lần này xuất chinh đến đây chỉ có một mình Thập nhất gia là vương gia, các vị vương gia còn lại đều đang trấn giữ cổng thành, vậy thì người quân quý kia ám chỉ cũng chỉ có thể là Thập nhất gia!!

Năm tháng, không dài nhưng cũng không ngắn, tước quý không giỏi khoảng kiềm chế, nếu như lỡ tiêu ký một quân kỹ cũng không tính là gì. Nhưng trong lòng Diệp Cẩm cực kỳ không vui, nàng đã nghĩ ngoài nàng ra sẽ chẳng có ai được bước lên giường của Thập nhất lang, hóa ra chỉ cần là quân quý đều sẽ chiếm được người đó...

"Ngươi cút!!"Diệp Cẩm tức giận ném mạnh đồ sứ trên bàn xuống đất, một tay ôm bụng, một tay chỉ ra cửa hồng hộc thở dốc: "Đừng để bản phi nhìn thấy ngươi!!"

Quân kỹ kia hoảng hốt dùng tứ chi bò trên đất trốn Diệp Cẩm như trốn tà, nàng ta từng nghe qua Thập nhất phi là một người rất dịu dàng đoan trang, hôm nay gặp mặt mới biết hóa ra tất cả đều là lời đồn.

Diệp Cẩm ôm tiểu phúc bước xuống trường kỷ, một mình đi loang quanh trong trướng bồng, chẳng bao lâu bên ngoài có tiếng thông truyền.

Lăng Tam Nguyệt nghe được tin Diệp Cẩm tức giận đuổi quân kỹ ra khỏi trướng nên mới đích thân đến xem thử, không biết nữ nhân kia đã đạp trúng cái đuôi nào của nhân nhi này rồi.

Vừa thấy Lăng Tam Nguyệt, trong lòng Diệp Cẩm liền bực tức, thuận tay cầm lấy binh thư trên bàn ném về phía đối phương.

"Ngài cút cho ta!!"

Lăng Tam Nguyệt bị tập kích bất ngờ, hoảng trương né tránh, binh thư lướt nhanh qua sườn mặt, trên thái dương trượt xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Ai khiến ái phi của nàng giận đến như vậy a?

Thấy Lăng Tam Nguyệt vẫn không chịu rời đi, Diệp Cẩm liền chuyển hướng ra phía sau trường kỷ, trực tiếp rút thanh kiếm treo trên cột gỗ.

"A Cẩm!!" Lăng Tam Nguyệt nhấc chân chạy vội đến chỗ của Diệp Cẩm, dùng sức kéo tay nàng ra khỏi thanh kiếm, không hài lòng nói: "Nàng đang mang thai, dùng kiếm lộng đao làm gì?"

Diệp Cẩm phì phì thở dốc, giống như tiểu động vật bị thương đang nhe nanh múa vuốt với kẻ thù: "Người buông ra!!"

"Nàng làm sao vậy?" Lăng Tam Nguyệt đem kiếm ném xuống dưới trường kỷ tránh cho Diệp Cẩm lại kích động muốn dùng đến: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Quân kỹ kia chọc giận nàng?"

"Ngài biết đó là quân kỹ vẫn đưa vào hầu hạ ta?" Diệp Cẩm mặt đỏ bừng bừng, hai mắt trừng to: "Có phải ngài muốn nạp nàng ta không? Ngài nói đi, chỉ cần ngài nói ta liền cho nàng ta vào Huyền Minh cung!! Ngài mau nói!!"

"Nàng có biết mình đang nói cái gì không vậy?" Lăng Tam Nguyệt không vui nhưng vẫn kiên nhẫn cùng Diệp Cẩm nói: "Cái gì nạp vào Huyền Minh cung? Ta đã nói rồi, ta chỉ lấy duy nhất một mình nàng, những người khác ta không cần."

"Ngài còn nói ngài không cần? Nữ nhân kia cũng thừa nhận được ngài tiêu ký rồi, ngài nói không cần là không cần được sao?" Diệp Cẩm cười mỉa, châm chọc nói: "Ngài cũng giống như những tước quý khác, đều cầm lòng không được trước quân quý xinh đẹp."

"Diệp Cẩm, nàng đừng có hồ đồ! Ta đã nói không có chính là không có, nàng suy nghĩ lung tung rồi tự khiến bản thân bức bối vui vẻ lắm sao? Ta nói cho nàng biết, ta chỉ tiêu ký một người, chính là nàng, là Thập nhất vương phi của ta. Những quân quý khác ta chẳng quan tâm, càng không muốn phí thời gian quan tâm."

"Ngài mắng ta?" Diệp Cẩm kích động vung tay đấm vào ngực Lăng Tam Nguyệt: "Ta sống mười bảy năm chưa có ai dám mắng ta? Ngài dám mắng ta sao? Lăng Tam Nguyệt hôm nay ngài dám mắng cả ta!?"

"Ta đang mắng nàng sao? Nàng nghe ra ta đang mắng nàng?" Lăng Tam Nguyệt dứt khoát giữ chặt cổ tay Diệp Cẩm, hung hăng trừng mắt: "Nàng biết rõ ta không nỡ mắng nàng, nàng nói ra những lời này làm gì?"

"Còn nói cái gì không nỡ? Ngài lớn tiếng như vậy còn không phải mắng hay sao?"

"Có ai lại mắng người như vậy không? Tước quý bọn ta nếu không hài lòng sẽ không đơn giản là mắng mấy câu như vậy đâu."

"Ngài còn muốn đánh ta!?" Diệp Cẩm ôm bụng khóc nháo: "Ta đang mang thai mà ngài cũng muốn mắng ta, đánh ta, sau này hài tử sinh ra ngài còn đối xử với ta thế nào nữa? Ngài vì cái quân quý đó mà đánh mắng cả hài tử của mình, ngài có xứng làm mẫu thân không?"

"A Cẩm!!!"

Bị đối phương quát một cái, Diệp Cẩm không dám giở tính tình nữa, hai mắt đầy nước ngơ ngác nhìn Lăng Tam Nguyệt, thân thể nhỏ thoáng run lên nhè nhẹ.

Lăng Tam Nguyệt hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Diệp Cẩm mím mím môi dưới, uất nghẹn nói: "Quân kỹ kia nói hầu hạ qua ngài."

"Nàng ta thật sự nói hầu hạ qua ta?"

"Phải!" Diệp Cẩm cao giọng nói: "Nàng ta nói hầu hạ qua vương gia, ở đây chỉ có ngài là vương gia."

Lăng Tam Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, nhịn không được liếc Diệp Cẩm một cái: "Nàng đúng là hồ đồ, quân kỹ kia đâu phải mới tới ngày một ngày hai, nàng ta ở quân doanh cũng mấy năm rồi, hầu hạ qua vương gia cũng không phải là ít, vì cái gì cứ khăng khăng là ta?"

Diệp Cẩm trì độn nhìn Lăng Tam Nguyệt, ngẫm lại lời đối phương quả nhiên cảm thấy hình như bản thân đã nghĩ sai ở chỗ nào rồi, nhịn không được đưa tay vò vò mép áo che giấu thất thố.

Bình giấm chua lớn như vậy, đạp một cái liền đổ đầy đầu!!

Lăng Tam Nguyệt thở dài một tiếng, đưa tay xoa đầu Diệp Cẩm: "Được rồi, sau này không nên suy nghĩ linh tinh như vậy nữa, ta đối với nàng thế nào lẽ nào nàng không hiểu hay sao? Ta hứa với nàng cả đời này cũng chỉ có một mình nàng không phải là lời hứa suông, A Cẩm, nàng nhất định phải tin tưởng ta, chúng ta đã đi bao xa, đến đây lại hoài nghi nhau ai cũng sẽ không vui vẻ."

"Ta biết rồi..." Diệp Cẩm rụt rè kéo tay áo của Lăng Tam Nguyệt, lí nhí nói: "Gia, đừng đi, trời tối rồi ở lại đây đi, quân kỹ ở quân doanh không dùng được đâu."

Lăng Tam Nguyệt: "..."

Đây là sao? Lời này nói ra khác nào nàng tam cung lục viện đông đúc đến mức nhân nhi này phải ủy khuất cầu xin nàng lưu lại?

"Được rồi, được rồi, xem nàng kìa, ta lưu lại là được rồi."

Lăng Tam Nguyệt thuận tay cởi xuống nhuyễn giáp trên người, cả ngày mệt mỏi giờ nàng chỉ muốn ôm Diệp Cẩm vào lòng rồi ngủ một giấc tới sáng. Diệp Cẩm nhanh nhẹn leo lên trường kỷ, chiếm vị trí ở phía trong, tròn mắt mong đợi nhìn Lăng Tam Nguyệt.

Bất đắc dĩ cười một tiếng, Lăng Tam Nguyệt cởi xong nhuyễn giáp liền lên trường kỷ nằm xuống cạnh Diệp Cẩm. Ở quân doanh không giống ở trong Huyền Minh cung, trướng bồng của vương gia cũng chỉ có được một trường kỷ, hai người chen chúc nhau cũng có chút khó khăn.

Lăng Tam Nguyệt đành phải ngồi dậy, nhưng Diệp Cẩm khư khư giữ chặt tay áo nàng không buông, hai mắt rưng rưng: "Gia, đừng đi."

"Chỗ này nhỏ, ta muốn nàng ngủ thoải mái một chút."

"Không sao, ngài ôm ta ngủ, được không?"

Diệp Cẩm đáng thương hề hề nhìn Lăng Tam Nguyệt, khiến nàng lời từ chối đến miệng lại nói không thành lời, đành gật đầu nằm lại xuống trường kỷ.

Ôm chặt nhau, đem bao tưởng niệm trước kia dứt khoát thể hiện trước mặt đối phương, không phải ngượng ngùng, các nàng ai cũng đều dứt không được người còn lại.

Yêu đến buông bỏ mọi thứ, chỉ cần có đối phương bên cạnh, cái gì cũng sẽ không cần nữa.

------------------------------

Tháng sáu, hạ oi nồng. Từng đợt gió nóng len lỏi vào từng ngõ ngách, ra sức phả vào mặt, khiến cả người đều bức bối khó chịu. Diệp Cẩm ở trong mã xa chợp mắt được một lúc đã bị cái nóng bên ngoài đánh thức, nhịn không được chau mày, tâm tình càng lúc càng không tốt.

Biết rõ nữ nhân khi mang thai tâm tính sẽ thay đổi, Tiểu Hiểu tùy thời chiếu cố vương phi nhưng lúc nào cũng sẽ có sai sót, và lần nào cũng bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Âm thầm ca thán trong lòng, Tiểu Hiểu nhích lại gần vương phi giúp nàng lau mồ hôi: "Vương phi chắc rất nóng đi? Có cần Tiểu Hiểu gọi người mang băng lạnh vào không?"

"Ở đây làm gì có băng lạnh chứ." Diệp Cẩm buồn bực vén mành nhìn ra bên ngoài, nói: "Mong mau mau rời khỏi đây, đi xe ngựa nhiều ngày như vậy cả người ta đều đau nhức."

Tiểu Hiểu quan sát cảnh vật bên ngoài, vẫn mịt mù gió cát, có lẽ rất lâu nữa mới trở về đến kinh thành.

Chưa được bao lâu Diệp Cẩm lại muốn ngủ, Tiểu Hiểu giúp nàng chuẩn bị một cái gối vải nhỏ, bên trong gối đặt một ít hương liệu giúp an thần ngủ sâu. Nào ngờ còn chưa nằm xuống thì mã xa đã bị một thứ gì đó đè mạnh xuống, hai bên vách xe kịch liệt phát ra tiếng cạch cạch, Diệp Cẩm cũng bị hất văng xuống sàn xe.

"Hô!!"

"Vương phi!!"

Diệp Cẩm ôm bụng thảng thốt kêu lên một tiếng, trên trán trượt dài xuống một giọt mồ hôi, kinh hồn táng đảm mà trừng trừng mở to mắt.

"Ngài có sao không?"

Tiểu Hiểu hoảng thủ hoảng cước dìu Diệp Cẩm ngồi dậy, nhưng chưa kịp ngồi lên thì mã xa lần nữa rung chuyển, đem cả hai hất văng đến một góc.

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Hiểu tức giận rống lớn: "Trong xe có vương phi đó, ai lại dám làm càn như vậy?"

Mành xe bị xốc lên, sau ánh dương quang chói mắt gương mặt lo lắng của mã phu xuất hiện: "Nguy rồi, có người tập kích quân chúng ta!!!"

"Sao?" Diệp Cẩm hoảng trương muốn đứng dậy, nhưng mã xa lần nữa rung lắc, khiến nàng ngã lăn xuống sàn lần nữa.Theo bản năng mà hét toáng lên: "Gia, cứu ta!!"

Âm thanh lạch cạch lạch cạch truyền đến càng lúc càng lớn, cả người nghiêng về một phía, lưng đập mạnh vào vách xe đau đến hít thở không thông. Diệp Cẩm theo bản năng bấu víu lấy rèm che, hoảng hốt đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ kịp thấy khung cảnh xung quanh vụt qua nhanh như chớp.

Mã xa đang lao xuống vực!!

Lúc Diệp Cẩm nhận ra thì đã quá muộn, mã phu sợ hãi nhảy ra khỏi xe, để lại nàng và Tiểu Hiểu trong xe tự sinh tự diệt.

Diệp Cẩm tâm tình hoảng loạn, đầu tựa vào vách xe kêu thảm: "Gia!! Người ở đâu rồi? Sao không lại cứu ta?!"

Trong lúc nguy cấp nhất lại phát hiện xe ngựa đã không di chuyển nữa rồi, Diệp Cẩm vội vén mành ra xem. Dưới ánh dương quang của mùa hạ rực rỡ, người kia bạch y như tuyết, mặc một bộ nhuyễn giáp ngân sắc, một tay cầm trường kiếm, một tay giữ lấy một đầu khiêng của mã xa.

Bốn phía bao vây bởi sát thủ, trên người nhiễm đỏ máu nhưng không chút nao núng, ánh mắt sắc bén quét qua liền khiến không khí xung quanh cô đặc lại không cách nào hô hấp được.

Trong lòng Diệp Cẩm dâng lên một cỗ cảm giác phi thường an tâm, nhẹ nhàng buông mành xe ra, nói với Tiểu Hiểu: "Ngươi ra ngoài trước, ta đi đứng bất tiện, ngươi xuống trước rồi dìu ta."

"Vâng."

Tiểu Hiểu ôm tâm tình hoảng loạn bước xuống mã xa, vừa định quay đầu lại thì thấy mã xa lần nữa di chuyển.

"Vương phi!!!!"

Lăng Tam Nguyệt bị sát thủ vây kín, một bên đối phó với xác thủ, một bên kiềm giữ mã xa, tránh không khỏi có lúc phân tâm. Nhân cơ hội đó, một tên hắc y thay vì tấn công Lăng Tam Nguyệt thì chuyển hướng tấn công mã xa, vì hắn biết trong mã xa chính là Thập nhất vương phi.

Thanh đao trên tay lưu loát đem đầu khiêng của mã xa bổ làm đôi, mã xa lần nữa di chuyển, tốc độ so với lúc đầu còn nhanh hơn.

"Gia!!!"

Lăng Tam Nguyệt vội dứt điểm tên cản đường, một đường chạy về phía mã xa, dùng hết sức nắm đầu khiêng còn lại, giữ chặt, kéo mạnh về phía mình.

Bánh xe dừng lăn, vài hòn đá rơi xuống vực.

Diệp Cẩm ôm ngực thở dốc, lồm cồm bò ra bên ngoài, tay vươn ra giữ chặt mành xe. Nhưng chưa được bao lâu mã xa lại chuyển động, bánh trước rơi hẳn xuống vực, cả người ngã bật ra sau.

Lăng Tam Nguyệt gian nan giữ lại mã xa, dần dần đuối sức, trước mắt chỉ có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài, nếu không cả nàng và Diệp Cẩm đều không sống sót nổi.

Nhìn thấy vạt áo kia nhiễm đỏ máu, trái tim Diệp Cẩm đau đớn: "Gia! Buông tay ra đi!!"

"Nàng đừng nói nữa!!" Lăng Tam Nguyệt chật vật cùng sát thủ giao thủ, cao giọng hét: "Ta không bỏ lại nàng!"

Trong lòng Diệp Cẩm vừa vui mừng lại vừa chua xót, cố chấp của người này làm sao nàng không hiểu, chỉ là nàng không cách nào nhìn người này vì nàng mà chết.

Lăng Tam Nguyệt cố chấp, Lăng Tam Nguyệt ôn nhu, Lăng Tam Nguyệt si tình, đều là vì nữ nhân tên Diệp Cẩm.

Mã xa phát ra tiếng lạch cạch, bánh trước trượt thêm một đoạn, cả người bị hất văng vào vách xe đau điếng. Diệp Cẩm tê liệt ngã trên sàn xe, tay vẫn khư khư giữ chặt mành xe như cố níu giữ chút hy vọng cuối cùng của mình.

Lăng Tam Nguyệt cắn chặt răng, tay vung kiếm càng thêm dứt khoát, chân quét xuống đất một vòng, ra sức kéo mạnh mã xa về phía mình.

Diệp Cẩm run rẩy nhìn về phía Lăng Tam Nguyệt, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ, vội vàng kêu: "Gia, buông tay ra đi, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sống!!"

Lăng Tam Nguyệt còn nghĩ Diệp Cẩm sợ đến hồ đồ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương, nàng liền biết nàng ấy đã đặt hết tất cả tin tưởng lên nàng.

Nàng nguyện ý tin tưởng, chỉ vì đối phương là Lăng Tam Nguyệt.

Đây không phải lúc để phân vân nên quyết định thế nào, Lăng Tam Nguyệt cắn chặt răng, các ngón tay dần dần thả lỏng ra.

Bánh xe trước lạch cạch chuyển động, lao thẳng xuống vực.