Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 62: - Tưởng niệm




Từ trướng bồng trở về, Diệp Hy cứ mãi không hiểu, quyết định tự mình đi tìm nhị tỷ hỏi cho rõ. Rõ ràng nhị tỷ của nàng rất không thích cùng quân quý khác ở một chỗ, nhiều người còn nghi ngờ nàng ở phương diện đó có vấn đề, nhưng hôm nay lại thấy nàng ôm một quân quý khác về trướng bồng không khỏi có chút bất khả tư nghị.

"Nhị tỷ!"

"Hửm?" Diệp Tố Cung dừng cước bộ, quay lại nhìn Diệp Hy: "Có chuyện gì?"

"Quân quý kia là?"

Diệp Tố Cung cong môi cười, vỗ vào vai Diệp Hy hai cái: "Nhị tẩu của ngươi."

"Sao?" Diệp Hy sửng sốt trợn mắt: "Ngươi làm gì có thê tử nhanh như vậy?"

"Kỳ thật ta với nàng quen biết từ trước, chỉ là hiểu lầm nhau vài chuyện nên phân ly, hôm nay mới có cơ hội gặp lại." Diệp Tố Cung vội dặn dò: "Ngươi nói với mọi người đừng gọi ta là tướng quân, ở trước mặt nàng ấy cứ xem ta như quân sĩ bình thường, cũng đừng gọi Diệp Tố Cung hay Tố Cung gì đó, phải gọi là Diệp Cung."

"Ách..." Diệp Hy nhăn mặt: "Vì một quân quý mà thay tên đổi họ luôn sao?"

"Ta có thay tên sao? Có đổi họ sao?"

Diệp Hy: "..."

"Được rồi, cứ như vậy đi." Diệp Tố Cung vỗ trán Diệp Hy một cái: "Nghe nói ngươi có thư của Triệu Tuyên, còn không mau về xem rồi hồi âm cho nàng ấy, không sợ nàng ấy đợi thư ngươi sao?"

"Ta quên mất!!" Diệp Hy vội vàng nói: "Ta về trước, nhị tỷ ngươi cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, đi đi."

...

Ánh đèn trong trướng bồng loe loét cháy, không đủ xua tan hắc ám không gian, bóng lưng thon dài đổ xuống mặt đất. Giáp bào đặt ngay ngắn trên thư án, tóc dài phủ một khoảng sàn gỗ, hương hoa đào vờn quanh.

Ngón tay thon dài duỗi ra nhặt lấy cành hoa đào trong thư, đôi mắt trong suốt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Gia, hoa đào nở rồi, đây là đóa hoa đầu tiên, ta dùng nó mang tưởng niệm gửi đến ngài. Gia, ngài đi hơn một tháng rồi, ta mỗi đêm đều không thể ngủ, ngài có thể tranh thủ về sớm hơn không?

Ta nhớ ngài, thật sự rất nhớ, muốn cùng ngài ngắm nhìn hoa đào nở trong tuyết trắng, ngắm bình minh lên ngắm hoàng hôn xuống, có thể ngắm cả ánh trăng bạc trên cao. Gia, ngài vẫn tốt chứ? Có bị thương hay không? Đừng cố gắng quá, nên chú ý nghỉ ngơi, cũng đừng thức quá khuya nhé.

Gia, ta không muốn viết nhiều, có nhiều thứ phải gặp mặt mới có thể nói, nếu ngài muốn biết thì mau chóng trở về đi. Gia, nhớ ngài, bảo trọng.

Đem thư trong tay gấp gọn, đặt ngay ngắn trong ngực áo, hương hoa đào vẫn quẩn quanh bên cạnh nàng.

"A Cẩm..." Lăng Tam Nguyệt sờ ngực áo, mỉm cười: "Ta cũng nhớ nàng..."

Ngoài kia trăng sáng, đứng ở vị trí khác nhau, cùng ngắm một ánh trăng, cùng tưởng niệm về đối phương.

Diệp Cẩm ngước mắt nhìn trăng sáng, tay vuốt ve chuỗi tràng hạt bóng loáng, lại cúi đầu chậm chạp niệm kinh cầu phúc. Ít nhất nàng còn có thể dùng loại hình thức này để tưởng niệm đối phương, dùng kinh phật làm dịu bất an trong lòng, chỉ mong đối phương có thể bình an trở về.

Bồ đề hoa nở ngập miếu tường, ngoài kia tuyết rơi trắng xóa, có cánh hoa đào bị tuyết trắng chôn vùi.

Phương trượng nhìn Diệp Cẩm một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: "Thập nhất vương phi, lòng thành của ngài sẽ được Phật tổ chứng giám, Thập nhất gia sẽ bình an trở về."

Diệp Cẩm chấp tay bái lạy một lần nữa, rồi mới để Tiểu Hiểu dìu đứng dậy, cung kính nói:"Cảm ơn phương trượng."

"Thập nhất vương phi mệt mỏi rồi, vẫn nên hồi phủ đi." Phượng trượng ôn tồn nói tiếp: "Phật tổ chứng giám, rồi sẽ có ngày phu thê các ngài đoàn tụ."

Diệp Cẩm mỉm cười, chấp tay bái lạy phương trượng: "Phương trượng, tạm biệt."

"Vương phi đi thong thả."

Diệp Cẩm gật gật đầu, chậm chạp rời khỏi tự, Tiểu Hiểu đi theo sau, nhẹ nhàng nâng ô che tuyết rơi phủ lên thân thể vương phi.

Con đường đi tràn ngập tuyết trắng, thoang thoảng hương hoa đào thơm ngát, gió vờn qua mái tóc dài, thổi lay nhè nhẹ. Hơi thở của ban đêm ngập tràn hương vị an tĩnh, khiến lòng người nặng trĩu bao lâu nay cũng trở nên nhẹ bẫng.

"Tiểu Hiểu..." Diệp Cẩm xòe tay đón lấy một hạt tuyết trắng, hỏi khẽ: "Gia có nhận được thư ta đã gửi hay không?"

"Nhất định là nhận được." Tiểu Hiểu nhẹ giọng nói: "Tử Minh là người đưa thư, khẳng định sẽ không có sai sót."

"Ta mong là vậy."

Diệp Cẩm cong khóe môi, nói: "Trăng đêm nay thật đẹp, liệu gia có đang giống ta ngắm nhìn nó không?"

Tiểu Hiểu cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, ánh trăng bàng bạc trên cao tỏ ra hàng vạn ánh sáng nhu hòa, êm dịu như một khúc nhạc.

-------------------------------------

Trời vừa sáng quân doanh lại được một trận náo loạn chó gà không yên, âm thanh tranh cãi cứ càng lúc càng lớn, một đám quân nhân cứ như vậy cùng một vương gia cãi nhau chí chóe.

Lăng Tam Nguyệt trong giấc ngủ chập chờn tỉnh dậy, mệt mỏi đi ra xem thử tình hình. Vừa ra khỏi trướng bồng đã Lăng Thuần Chi cùng một đám quân nhân lưng hùm vai gấu cãi nhau, không biết đã cãi bao lâu nhưng hai bên vẫn hừng hực khí thế.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Liêu Minh nhìn thấy Lăng Tam Nguyệt vội vàng chấp tay nói: "Thập nhất gia, Thập tam gia muốn dẫn theo một vạn quân vào rừng săn thú, bọn ta không đồng ý thì ngài ấy lôi kim bài ra đe dọa."

"Săn thú?" Lăng Tam Nguyệt liếc nhìn Lăng Thuần Chi, cười mỉa: "Đầu óc ngươi có vấn đề phải không? Bây giờ là mùa đông lấy gì cho ngươi săn? Hơn nữa ngươi đến đây là để đánh quân Nguyên Phồn không phải đến để săn thú, nếu muốn đi săn thì trở về hoàng cung đi."

Lăng Thuần Chi cãi không lại, hậm hức giậm chân bỏ lại vào trướng bồng, lại gặp một quân quý khác đi ra.

"Chết tiệt, sáng sớm mà trữ quân đã đi đâu rồi!!"

Cô nương vừa đi ra chính là A Nặc Lý, một quân quý huyết thống La Mã thuần khiết, mắt vàng tóc vàng, chẳng khác nàng một con dã miêu hung hãn.

"Này!" A Nặc Lý ngoắc ngoắc tay gọi Lăng Thuần Chi: "Ngươi có thấy trữ quân đâu không?"

Lăng Thuần Chi phi một tràng: "Muốn biết thì tự đi tìm!"

Nói xong liền ngún nguẩy trở về trướng bồng của mình.

A Nặc Lý giận dữ quát: "Tước quý gì lại không có chút phong độ, đợi xem ta trở thành trữ phi rồi sẽ xử lý ngươi thế nào!!"

Dứt lời liền nhìn bốn phía tìm Diệp Hy, nào ngờ lại thấy Lăng Tam Nguyệt đứng cách đó không xa.

Quân quý ở đây đặc biệt thích mẫu tước quý như Thập nhất gia, không giống kiểu lưng hùm vai gấu mặt mày hung hãn đặc trưng của tước quý vùng sơn dã. Thập nhất gia là kiểu ôn nhu nhã nhặn của tước quý Trung Nguyên, lễ độ hiền hòa nhưng không phải loại người dễ tiếp cận, luôn giữ một khoảng cách với mọi người xung quanh, khiến người khác có một cảm giác với không tới. Bề ngoài có vẻ trông rất thư sinh, nhưng khi mặc giáp bào, tay cầm thương liền biến thành một con người khác, uy dũng thiện chiến, dáng vẻ đó đặc biệt đẹp mắt, rất có phong thái của một tước quý. Nếu không phải được chỉ định cho trữ quân thì A Nặc Lý sẽ tìm mọi cách leo được lên giường Thập nhất gia, loại tước quý là chính là cực của cực phẩm a, nhưng đáng tiếc lại có vương phi rồi.

Tước quý tốt đều có thê tử rồi, nếu không có thì phương diện kia nhất định có vấn đề!! Để lại trên đời toàn một đám tước quý cặn bã, A Nặc Lý hận cắn nát mấy cái khăn tay, muốn đem vị Thập nhất vương phi kia băm vằm thành trăm mảnh, đố kỵ chết nàng!!

Ánh mắt Lăng Tam Nguyệt quét qua, tim A Nặc Lý suýt chút ngừng đập, hoảng hốt nhả khăn tay ra. Lăng Tam Nguyệt chấp tay cúi đầu, cử chỉ đối với quân quý vô cùng nhã nhặn, tìm không ra được một chút sai sót để khiển trách.

Lăng Tam Nguyệt phát hiện ánh mắt A Nặc Lý như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nhịn không được đổ một đầu mồ hôi lạnh

Quân quý La Mã đều không biết e lệ như vậy sao!?

Khác hoàn toàn với quân quý đông phương e lệ từ tốn, đại diện điển hình là Diệp Cẩm, dù cho phu thê các nàng quấn quít hơn một năm, nhưng đối với chuyện quân quý tước quý gần gũi vẫn còn rất e lệ. Mỗi lần thân mật đều là xấu hổ, càng không có chuyện trực diện nhìn chằm chằm nàng, quả thực quân quý La Mã đúng là quá mức phóng khoáng rồi!

Vừa lúc đó Diệp Tố Cung lại đi đến, nói: "Tam Nguyệt, ngươi ở đây làm gì vậy?"

"Khi nãy Thập tam cùng mọi người tranh cãi, ta đến giải quyết."

"Không hiểu hoàng thượng nghĩ cái gì lại ném nó đến đây, chỉ tổ gây chuyện, chẳng làm được tích sự gì."

Lăng Tam Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không có bất luận ý kiến gì.

"Mà này." Diệp Tố Cung ý vị thâm trường nói: "Ta phát hiện Lăng Thuần Chi rất để ý đến A Cẩm đó, ngươi thấy thế nào?"

"Vừa vặn may mắn."

Diệp Tố Cung mù mịt: "Ý ngươi là sao?"

"Lúc đi ta vô cùng lo lắng Lăng Thuần Chi ngày ngày làm phiền A Cẩm, vừa may hoàng thượng ném nàng ta đến đây, ta đỡ phải lo lắng nữa rồi."

"Ha hả!!" Diệp Tố Cung cười lớn, vỗ vỗ vai Lăng Tam Nguyệt: "Hóa ra đây là lý do ngươi để yên cho Lăng Thuần Chi chiếm chỗ ở tốt nhất, cho nàng ta nháo đến quân doanh cho gà không yên?"

Lăng Tam Nguyệt khẽ cười, cũng chẳng có ý kiến gì.

"Mà khoan đã, sáng giờ không thấy Hy nhi đâu cả." Diệp Tố Cung nhìn hết trướng bồng phía tây rồi nhìn qua trướng bồng phía đông: "Nó đi đâu rồi nhỉ?"

"Nghe nói là đi tìm hang hồ ly."

"Hang hồ ly?"

Lăng Tam Nguyệt cười cười nói: "Muốn may cho phu nhân một bộ áo lông hồ ly mới."

"À, ta hiểu rồi." Diệp Tố Cung nói tiếp: "Ta có việc bận, ta đi một lúc, chuyện ở đây giao cho ngươi."

"Được rồi, hảo hảo chiếu cố tẩu tẩu đi."

"Hể? Hy nhi nói cho ngươi biết rồi à?"

"Mọi người ở đây ai cũng đều biết cả rồi." Lăng Tam Nguyệt ha hả cười nói: "Diệp Cung tướng quân."

Diệp Tố Cung xấu hổ không thôi, đặt nắm đấm dưới môi ho nhẹ hai tiếng rồi nhanh như sóc mà bỏ trốn!!

Một đường trở về trướng bồng của mình, vừa vặn bắt gặp quân kỹ từ bên trong trướng vén màn đi ra, thấy nàng liền vội vã quỳ sụp xuống hành lễ.

"Tướng quân!"

"Suỵt." Diệp Tố Cung đè thấp giọng nói: "Đã dặn đừng gọi ta là tướng quân mà."

"Ách... vâng."

"Mau đi làm việc đi."

Tiểu quân kỹ vội vàng đứng dậy rời khỏi trướng bồng, rất nhanh sau liền khuất dạng. Lúc này Diệp Tố Cung mới vén mành đi vào trong, không quên vẫy lui quân kỹ được phái đến chăm sóc Hồ Tiểu Mạch ra ngoài hết.

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Hồ Tiểu Mạch nghi hoặc nghiêng đầu lắng nghe âm thanh xung quanh: "Ai vậy?"

"Là ta, Diệp Cung."

"Là ngươi sao?" Hồ Tiểu Mạch lúc này mới buông bỏ phòng bị, chậm chạp muốn đừng dậy rời khỏi bàn trang điểm: "Ngươi đi đâu từ sáng vậy?"

"Ta chỉ là tiểu binh, tất nhiên phải đi ra ngoài làm việc do tướng quân sai phái rồi."

Diệp Tố Cung vội vàng dìu Hồ Tiểu Mạch ngồi xuống trường kỷ, giúp nàng vén mấy lọn tóc lòa xòa sang một bên, ôn giọng hỏi: "Đã ăn gì chưa?"

"Ta ăn rồi, sáng sớm đã bị bọn họ lôi dậy chải đầu trang điểm, bị quay đến chóng hết cả mặt."

Diệp Tố Cung ha hả cười, nói: "Dần dần rồi quen thôi, đêm qua ngủ có ngon không?"

"Tốt hơn chỗ ta từng ở rất nhiều." Hồ Tiểu Mạch vỗ vỗ nệm vải ấm áp nói: "Ta cảm nhận được, là nệm vải Ba Tư, rốt cuộc ngươi sao lại có nệm vải quý giá như vậy chứ? Ngươi thật sự là tiểu binh sao?"

"Ách..." Diệp Tố Cung đảo mắt, cười nói: "Kỳ thật nệm vải này không phải của ta, là ta xin tướng quân ban cho."

"Tướng quân của ngươi sao lại rộng lượng như vậy? Nệm vải Ba Tư như thế nào trân quý lẽ nào ngươi không biết?"

"Tướng quân rất tốt, nàng không phải kẻ keo kiệt, chỉ cần ta nói một tiếng nàng sẽ cho, hơn nữa trong phủ của nàng nệm vải này đều chất thành núi rồi, cho ta một tấm cũng không tính là gì."

"Thật không?"

Diệp Tố Cung nhỏ giọng năn nỉ: "Thật, nàng tin ta đi."

"Được rồi, ta tin ngươi, chỉ là..." Hồ Tiểu Mạch mím mím môi, nói: "Mấy cô nương lúc nãy nói họ là quân kỹ, có phải ngươi đưa ta đến đây để làm..."

"Tuyệt không phải!!" Diệp Tố Cung vội đánh gãy lời của Hồ Tiểu Mạch, nghiêm túc mà nói: "Bởi vì trong quân doanh chỉ có mấy quân kỹ kia là quân quý cho nên tướng quân mới cho bọn họ đến chiếu cố ngươi."

"Tại sao phải chiếu cố ta?" Hồ Tiểu Mạch càng thêm hồ đồ: "Ta bất quá cũng chỉ là vong quốc công chúa, cần gì phải đối tốt với ta như vậy?"

"Là do ta." Diệp Tố Cung hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Là ta thích nàng nên mới cầu xin tướng quân cho người đến chiếu cố nàng."