Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 35: - Cảm động




Tử Minh và Tiểu Hiểu đang ở ngoài vườn bẻ mấy nhành mai trắng để trưng trong phòng vương phi, vừa vặn bắt gặp xe ngựa của Diệp gia ở bên ngoài. Không ai nói ai đều lần lượt đi ra đón, phát hiện là Diệp Tố Cung và Diệp Hy liền vội vàng mở cổng ra đón tiếp.

"Nhị tiểu thư, ngũ tiểu thư, hai người đến thăm vương phi sao?"

"Phải a, A Cẩm có ở trong cung không?"

Tử Minh cười nói: "Ngài đến thật đúng lúc, gia và vương phi sắp đi ra ngoài mua ít đồ, bây giờ chắc đang ở trong chuẩn bị vài thứ."

"Ây, thật sao?" Diệp Tố Cung nhìn đống lễ vật trên xe ngựa, buồn bực nói: "Ta mua cả một xe lễ vật đến đây rồi."

"Mua thêm cũng có sao đâu." Diệp Hy dịu giọng nói: "Mang tặng cho Hoàng hậu hay Ý phi gì đó để bọn họ không làm khó dễ tứ tỷ."

"Đứa nhỏ này lớn thật rồi đó!!" Diệp Tố Cung ha hả cười lớn: "Lúc này đã biết lo cho tứ tỷ rồi."

"Nàng là tứ tỷ của ta, ta không lo cho nàng thì lo cho ai?"

"Hảo, hảo, Hy nhi nhà chúng ta trưởng thành rồi!!"

Các nàng còn đương mải mê nói chuyện không biết Diệp Cẩm và Lăng Tam Nguyệt đã đi ra, thấy một xe lễ vật cao ngất, trên thái dương lặng lẽ chảy xuống một giọt mồ hôi.

"Nhị tỷ, Hy nhi!"

Diệp Tố Cung nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, vui vẻ gọi: "A Cẩm, nào, nào, đến để nhị tỷ xem."

Diệp Cẩm ngoan ngoãn bước đến chỗ Diệp Tố Cung, híp híp mắt cười: "A Cẩm khỏe rồi, không còn vấn đề gì đâu, nhị tỷ yên tâm đi."

"Lần đó muội dọa cho ta sợ muốn chết, từ Nam Cương lặn lội về nghe tin muội trúng hạc đỉnh hồng, cũng may là gặp Mộc Đầu nếu không đã không dễ khỏe mạnh nhanh như vậy."

"Đúng vậy, đều là nhờ Mộc Đầu." Diệp Cẩm nói tiếp: "Hắn hay sang đây xin vài nhành lan tỷ mang từ Nam Cương về, sắp thành khách quen của Huyền Minh cung rồi."

"Ha hả, hắn chính là kẻ thích chơi lan, thấy nơi nào có lan đẹp đều xin mua, lần này thấy Huyền Minh cung đầy những chậu lan rực rỡ tất nhiên sẽ nổi hứng thú rồi."

Diệp Hy nhìn các nàng nói mãi không ngừng liền lên tiếng đánh gãy: "Nhị tỷ, thân thể tứ tỷ còn yếu, để nàng ở ngoài gió lạnh này mà nói chuyện mãi sao?"

"Ây, xem xem, nhị tỷ già rồi, đến mấy chuyện này cũng phải đợi Hy nhi nhắc nhở." Diệp Tố Cung cười gượng hai tiếng: "A Cẩm, mau mau vào phòng thôi, ở ngoài này lạnh."

"Nhưng muội còn tính cùng gia mua vài thứ trang trí phòng ngủ, hôm nay là trừ tịch mà."

"Vậy thì cùng đi được không?" Diệp Tố Cung nhìn trang sức trên đầu Diệp Cẩm: "Xem kìa, trâm cài đều cũ hết rồi, đi, để nhị tỷ giúp muội mua mới."

Diệp Cẩm bĩu môi trách móc: "Muội mới không thèm mua mới, trâm cài trong cung đều chất thành hai ba rương xài không hết, để mãi không dùng thành ra trông cũ như vậy."

"Ách..."

"Được rồi, có gì lên xe rồi nói." Lăng Tam Nguyệt kéo khăn trùm đầu lên cho Diệp Cẩm, ôn giọng nhắc nhở: "Nàng còn yếu, đừng để lại nhiễm phong hàn."

Các nàng nhanh chóng lên xe ngựa ra phố mua đồ, còn Huyền Minh cung thì giao lại cho Tử Minh trông coi.

Lúc xe ngựa đi xa rồi Tử Minh mới liếc nhìn Tiểu Hiểu, nháy mắt một cái. Tiểu Hiểu che miệng cười trộm, lén lút ôm mấy nhành mai trong lòng chạy về trù phòng. Tử Minh nhanh nhẹn đuổi theo phía sau, hai người lén lén lút lút vào trù phòng, không quên đóng cửa lại cẩn thận.

Tiểu Hiểu đi đóng hết cửa sổ lại rồi mới an tâm đến chum gạo, dùng hai tay bới gạo lên, bên dưới lộ ra một vò rượu bọc vải đỏ. Vò rượu có vẻ lớn, một mình Tiểu Hiểu không ôm lên được, phải có Tử Minh lại phụ giúp một lúc mới có thể đem vò rượu ra khỏi chum gạo. Vừa bóc lớp bọc vải ra hương mai tửu thoảng khắp trù phòng, có lẽ cũng ủ trên dưới một năm.

Tử Minh và Tiểu Hiểu đồng lòng vỗ tay một cái bép!!

"Thơm chết được..." Tử Minh lẩm bẩm một câu, ra sức hít hà, hương rượu thơm nồng chưa uống đã say.

"Tử Minh à." Tiểu Hiểu cảnh giác nhìn xung quanh, hỏi: "Nếu nhỡ tiểu thư biết chúng ta lấy hoa mai của ngài làm rượu, ngài có tức giận không?"

"Dù gì cũng đã thành rượu rồi, vương phi cùng lắm chỉ mắng chúng ta một trận rồi thôi." Tử Minh cười cười nói: "Nếu có phạt trượng ta gánh thay ngươi là được rồi."

"Ây, nói vậy sao được." Tiểu Hiểu ngoày ngoạy lắc đầu, không hài lòng mà nói: "Có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu."

"Hảo, như vậy mới đúng chứ."

Tử Minh ha hả cười lớn, đem rượu trong vò đổ ra hai chén lớn, đưa một chén cho Tiểu Hiểu: "Ngươi uống được không? Mùi hơi hăng đấy."

"Ta ở đây một năm rồi, dù không biết uống cũng bị ngươi luyện cho thành ngàn chén không say!!" Nói xong Tiểu Hiểu liền ngắt mấy cánh hoa mai cho vào chén rượu của Tử Minh, nháy mắt cười: "Uống thử xem."

Rượu trong chén đặc biệt trong, sắc rượu xanh nhạt, là do trong lúc nhưỡng Tiểu Hiểu đã cho ít thảo dược vào bên trong, uống nhiều cũng không gây hại cho cơ thể, cũng có thể giảm đi độ hăng của bạch mai tửu. Cánh hoa trắng noãn trôi lãng đãng trên mặt rượu trong trẻo, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, Tử Minh bỗng nhiên không nỡ uống, lại bắt gặp ánh mắt chờ mong của Tiểu Hiểu, đành phải một ngụm uống hết một chén.

Đầu lưỡi truyền đến vị đắng buốt cay nồng, Tử Minh suýt chút bị rượu này làm sặc, chết tiệt!! Sao lại nồng như vậy!?

Nhưng Tiểu Hiểu bên kia lại không biết sự lợi hại của rượu, thấy Tử Minh uống liền bắt chước uống theo, rượu đốt cháy khoang miệng và cổ họng, nhịn không được sặc sụa ho một trận.

"Tử Minh!!" Tiểu Hiểu ai oán kêu lên: "Ngươi đưa công thức rượu gì vậy hả?!"

"Là do ngươi không biết nhưỡng thôi!!"

"Ngươi còn nói!!"

"Nhưng mà..."

"Khoan đã..."

Cả hai đồng thanh kêu lên, dư vị đắng nồng nơi khoang miệng và cổ họng dần tan đi bớt, lưu lại một vị ngọt không biết phải hình dung thế nào, khiến cho kẻ mê rượu phải điên cuồng. Không ai nói ai đồng loạt rót thêm một chén mà uống, không còn vị đắng nghẹn kia nữa, thay vào đó là vị dịu ngọt hơi nồng của rượu, nhịn không được mà muốn uống thêm vài chén nữa.

Tử Minh hét toáng lên: "Đúng là hảo tửu!! Tiểu Hiểu ngươi không chỉ nấu ăn giỏi mà nhưỡng bạch mai tửu cũng giỏi!!"

"Tiểu Hiểu ta trước giờ không có gì là không giỏi, chỉ là..." Tiểu Hiểu che miệng ho vài tiếng, mặt cũng đỏ bừng bừng lên: "Rượu này khá mạnh, ta thấy hơi choáng rồi."

"Vậy còn bảo ngàn chén không say!" Tử Minh ha hả cười lớn, ra sức trêu chọc Tiểu Hiểu: "Ngươi đều đã biến thành con tôm luộc rồi kìa!!"

"Tử Minh ngươi..."

Tiểu Hiểu muốn nhào đến đánh Tử Minh một trận, lại không cẩn thận mà vấp phải chân bàn, lảo đảo muốn ngã xuống. May mắn thay Tử Minh ở đối diện kịp đỡ lấy, nếu không chỉ sợ mặt đã đập hẳn xuống đất.

Bốn mắt chạm nhau, gương mặt đỏ bừng không biết là vì rượu hay là vì hình bóng phản chiếu trong mắt.

Hóa ra Tiểu Hiểu khi say lại có bộ dáng xinh đẹp như vậy...

Tử Minh lẩm bẩm trong miệng, tay đặt trên ngực có chút run rẩy, tim đập thật sự rất nhanh, rõ ràng là chưa có say sao lại choáng váng như vậy?

Tiểu Hiểu phát hiện nàng và Tử Minh đứng rất gần nhau, đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, vội vàng đặt tay ra trước ngực, rất sợ đối phương nghe được nhịp đập bất ổn của mình.

Hơi thở đột nhiên gần kề, sau gáy cảm nhận được tin tức tố vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, ở cạnh nhau lâu như vậy Tiểu Hiểu sớm quên khoảng cách quân quý tước quý, đến hôm nay mới chợt nhớ Tử Minh là một cao đẳng tước quý. Tin tức tố kia đang vỗ về nàng, lại như dồn ép nàng, khiến nàng không cách nào hô hấp, loại cảm giác bức bối ấy càng lúc càng lớn dần, mặt cũng càng lúc càng đỏ bừng lên.

Đây là rượu say loạn tính sao?

Không ai quan tâm được nhiều như vậy, hơi thở phả lên mặt, là hương bạch mai tửu khiến lòng người say mê. Mềm mại áp sát vào nhau, hơi thở quấn quýt, sớm đã không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, mải mê tìm kiếm ngọt ngào.

Tiểu Hiểu nhận ra chuyện gì đang xảy đến, lại không có phản kháng, nhưng không phải nàng chấp thuận, chỉ là nàng chưa kịp hiểu đã bị kéo vào nụ hôn của đối phương hoàn toàn không kịp phản ứng. Ngay cả Tử Minh cũng biết, nàng không say, lại chẳng biết lý do gì lại hành động như vậy, thân thể thật sự khó chịu.

Ngay lúc đó cửa lớn lại được đẩy ra, gió lạnh xông vào xua tan hương rượu nồng nàn, cũng xua đi nửa phần mê muội.

Tiểu Hiểu kinh hãi mở to mắt, không nghĩ nhiều đã đẩy Tử Minh ra, bất giác lùi về một chút, tay lung tung chà lau môi mình. Tử Minh cũng đứng ngây ra, tự hỏi bản thân vừa nãy đã làm gì!?

Người vừa đến không ai khác là Chúc Vi, nhìn thấy một màn đặc sắc trong phòng liền chế nhạo mà nói: "Tiểu Hiểu ngươi cũng thật lợi hại, trước mới nói rất thích ta, cả đời cũng không quên được ta vậy mà hôm nay lại cùng Tử Minh đó ôm ấp trong này."

"Chúc Vi, ta..."

Tiểu Hiểu muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, lúng túng đứng vò tay áo cả buổi.

"Phải, ta cùng Tiểu Hiểu ôm ấp thì sao?" Tử Minh cao giọng chất vấn Chúc Vi: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"

Chúc Vi cười khẩy, nói: "Tất nhiên không liên quan đến ta, chỉ là ta cảm thấy thương hại ngươi, hóa ra Tử Minh ngươi lại thích một thứ mà Chúc Vi ta bỏ đi."

"Ngươi!"

"Chúc Vi!!" Tiểu Hiểu nhịn không được mà rống lên: "Cái gì là thứ bỏ đi? Phải, ta chính là thích ngươi, nhưng ngươi không được nói ta như thế, chà đạp lên tình cảm của người khác vui vẻ lắm sao?"

"Phải, ta rất vui vẻ, nhìn ngươi như vậy ta mới cảm thấy hả dạ."

Chúc Vi đưa tay nâng cằm Tiểu Hiểu lên, ánh mắt kia xoáy sâu vào đôi mắt trong trẻo của nàng: "Ta thích bộ dáng này của ngươi, nhìn rất giống tứ tiểu thư, nếu như ngươi là nàng thì tốt quá rồi."

"Ngươi tránh ra!"

Tiểu Hiểu giận dữ vung tay tát Chúc Vi một cái, rất đau, loại cảm giác này không phải chỉ một mình Chúc Vi phải chịu đựng, tâm nàng cũng đau lắm rồi.

"Ta không làm thế thân của tiểu thư nữa, ta không muốn đi theo phía sau ngươi nữa."

"Vậy sao?" Chúc Vi cười khẩy một tiếng, nghiêng đầu nói: "Yên tâm, một ngày nào đó Lăng Tam Nguyệt sẽ chết, Huyền Minh cung này vô chủ, ngươi cũng phải đi theo làm hạ nhân của ta."

"Chúc Vi ngươi..."

"Đừng nói với nàng ta nữa." Tử Minh đem Tiểu Hiểu kéo ra sau lưng, nặng nề nói: "Nàng ta điên rồi!!"

"Tử Minh, ngươi đúng là đáng thương." Chúc Vi đưa mắt nhìn kẻ tâm cao khí ngạo trước mặt, buông ra những lời chế giễu: "Ngươi thích Tiểu Hiểu đúng không? Đáng tiếc, nàng ta thích ta, cả đời này đều chỉ thích ta!!"

"Ngươi câm miệng!!"

"Nhìn lại bản thân ngươi thảm hại thế nào đi!"

"Ngươi cũng không hơn ta!" Tử Minh cười nhạo: "Ngươi chẳng phải rất thích vương phi sao? Nhưng vương phi lại rất yêu gia, ngươi cũng thảm hại chẳng kém gì ta đâu!"

"Giỏi lắm Tử Minh." Chúc Vi liếc mắt một cái, nói: "Sau khi xong chuyện của Lăng Tam Nguyệt, ta sẽ tính đến ngươi."

Dứt lời Chúc Vi phẩy tay áo trắng rời đi, dáng người cao gầy dần khuất sau màn tuyết rơi dày đặc.

Đợi khi Chúc Vi đã đi xa rồi Tiểu Hiểu mới quay đầu lại nhìn, phát hiện trong đôi mắt thuần đen của Tử Minh ánh lên một tia chán nản cùng thất vọng, lẽ nào lời của Chúc Vi nói là thật?

"Tử Minh."

"Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì." Tử Minh nghiêng đầu nhìn sang Tiểu Hiểu, đôi mắt ấy kiên định hơn bao giờ hết: "Ta là người, không phải thánh nhân, cũng chẳng phải sỏi đá, một năm qua cùng nhau trải qua, ta thật sự đã thích ngươi. Dù cho ngươi nghĩ gì hay thậm chí xa lánh ta, ta cũng không có bất luận ý kiến gì, đó là lựa chọn của ngươi, ta tôn trọng ngươi."

Tiểu Hiểu mím môi dưới, ngước mắt nhìn tước quý cao ngạo trước mặt. Hôm nay phát hiện ra, cả nàng và Tử Minh đều rất giống nhau, là những con người thẳng thắng, thích sẽ nói thích, không thích sẽ nói không thích. Dù biết rõ đối phương không có cảm giác với mình vẫn sẽ nói ra, cho bản thân một cơ hội, dù biết kết quả vô cùng tàn nhẫn.

Tính cách này của Tử Minh khác Chúc Vi, với Chúc Vi nếu biết đối phương không thích sẽ không nói ra, cố gắng khiến đối phương yêu thích mình. Chính bởi thế mà gần mười năm qua Chúc Vi chưa từng thổ lộ tình cảm của mình với Diệp Cẩm, chỉ biết dùng tình cảm của mình thầm lặng tỏ bày với đối phương.

"Tử Minh, ngươi nói đúng, chúng ta là người, không phải thánh nhân, càng không phải là sỏi đá, không thể không biết cảm động. Tình cảm của ngươi đối với ta, ta thật sự rất cảm động, cảm ơn ngươi đã không chê một người như ta, chỉ là..."

Tiểu Hiểu nhìn Tử Minh rất lâu, đôi mắt kia vẫn luôn nhìn nàng không rời, cả hai đều trầm mặc, biết rõ lời tiếp theo sẽ khiến tim tan nát.

"Ta lúc này thật sự không dám nghĩ nhiều như vậy, Tử Minh, ngươi hiểu đúng không?"

"Ngươi lo lắng cho vương phi?"

"Phải, từ khi Chúc Vi biến thành như vậy, mối bận tâm lớn nhất của ta chính là vương phi." Tiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Ta sợ rất nhiều thứ, sợ sau này nếu Diệp gia trở mặt, gia sẽ đối với tiểu thư thế nào? Ngươi cũng là người của gia, lúc đó ngươi sẽ đối với ta thế nào? Ta thật không dám nghĩ nhiều như vậy, Tử Minh, ta xin lỗi."

"Ngươi nghĩ ta và gia là người như vậy sao?" Tử Minh không trả lời, lại hỏi ngược lại Tiểu Hiểu: "Một năm qua ngươi vẫn chưa từng tin tưởng ta và gia?"

"Ta..."

"Tình cảm của gia dành cho vương phi không phải ngươi không thấy, cho dù thật sự Diệp gia trở mặt thì cũng không ảnh hưởng gì đến hai người họ. Gia chưa từng nghĩ bỏ lại vương phi, cũng giống như ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ lại ngươi!"

Tiểu Hiểu kinh ngạc mở to mắt, đưa tay che miệng lại, có chút không tiếp thu nổi lời Tử Minh vừa nói. Không phải thề hẹn, không phải buột miệng, đấy là lời khẳng định không bao giờ thay đổi.

Yêu một người, cảm giác này Tiểu Hiểu biết rõ hơn ai hết, nàng biết cảm giác của Tử Minh, và nàng cũng cố tìm hiểu cảm giác xa lạ trong lòng.

"Ta biết lúc này không thể ép ngươi chấp nhận ngay, càng không thể ép ngươi quên đi Chúc Vi, nhưng ta tin ta là lựa chọn tốt nhất cho ngươi." Tử Minh nghiêm túc nói tiếp: "Yên tâm, ta không phải kẻ chỉ sống bám vào người quyền quý, rời khỏi Huyền Minh cung ta vẫn có thể lo nổi cuộc sống sau này cho chúng ta, nhất định không để ngươi chịu bất kỳ thiệt thòi nào. Ngươi cứ suy nghĩ đi, ta không gấp, ngươi cũng không cần gấp, khi nào muốn thì trả lời ta cũng được."

Tử Minh nói xong những lời muốn nói cũng không làm phiền Tiểu Hiểu nữa, đem rượu cất lại vào chum gạo, không quên nhắc nhở: "Ngươi uống không được thì không nên uống nữa, sớm về phòng nghỉ đi, ta đi dọn dẹp phòng nghỉ cho hai vị tiểu thư."

Không còn gì để nhắc nhở, Tử Minh cũng nhanh chóng rời đi, ngay cả ô cũng để lại cho Tiểu Hiểu, một mình đội cả trời tuyết lớn mà đi.

Tiểu Hiểu đưa mắt nhìn theo, rồi lại nhìn ô xanh đặt ngay ngắn bên cửa, trong lòng nhịn không được cảm động một phen.