Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 63: Đột biến




Trong lòng Lưu Trưng khồn phải không có nghi hoặc.

Tuy rằng các nàng lúc trước từng cùng Long Hưng tiêu cục có tình cảm lúc cùng đường, hơn nữa Liêu Uy đối với các nàng có nhiều chiếu cố, lúc trước Chương Thừa Hiên cũng chỉ điểm cho nàng không ít chuyện trên giang hồ, thậm chí còn nói cho nàng mật đạo dưới chân núi, để cho nàng cùng Nam Cung Nhã đào tẩu...

Nhưng giờ khắc này, người không nên xuất hiện, lại xuất hiện ở chỗ này.

Thật là làm người ta hoài nghi.

Chương Thừa Hiên đương nhiên là người thông minh, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra sự đề phòng của Lưu Trưng, vội vàng giải thích: “ Chuyến đi này của ta xem như là việc riêng, vẫn không đi cùng người trong tiêu cục.”

“Nga.”

Lưu Trưng bất động thanh sắc, kéo Nam Cung Nhã lại càng gần mình.

Nam Cung Nhã liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng đem những miên man suy nghĩ trong đầu đều biến mất, cảm nhận được sự ấm áp từ trên tay Lưu Trưng truyền lại, lòng của nàng lập tức mềm mại hơn vài phần.

Lưu trưng là cùng với nàng một chỗ.

Lưu Trưng... Là người của một mình nàng.

Nàng mặc niêm ở trong lòng hai lần, dần dần giống như đã thật sự khiến cho lòng mình an ổn xuống.

“Nhìn ra hai vị cô nương là muốn lên Thiên Tiêu Phong?” Chương Thừa Hiên tựa hồn cũng không ngại thái độ lãnh đạm của nàng, ngược lại vẫn nhiệt tình nói: “Đúng lúc chúng ta một đường đồng hành, cũng coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ta nghe nói trên núi không yên ổn, có 'tuyết yêu' gì đó, cũng không thiếu mãnh thú lui tới.”

“Mãnh thú? Nơi lạnh như vậy vẫn có mãnh thú?”

Nam Cung Nhã nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

“Không sai, nghe người ta nói, trên Thiên Tiêu Phong từng có tuyết lang lui tới.” Chương Thừa Hiên giải thích: “Tuyết lang chịu rét rất tốt, trời sinh tính tình hưng mãnh, từng có vài giang hồ cao thủ đều bởi vì quá mức khinh suất mà tang mệnh.”

“Chúng ta... Như thế nào chưa nghe nói qua?” Nam Cung Nhã trong lòng hy vòng có chút may mắn: “Có phải ngươi bị người lừa bịp không? Hoặc là tuyết lang cùng giống như 'tuyết yêu' là lời đồn đại truyền ra ngoài thôi?”

Chương Thừa Hiên cười nói: “Tuyết yêu tự nhiên là giả, nhưng tuyết lang là thật. Mới vừa rồi chúng ta ba người cùng đi, ở trên tuyết phát hiện tung tích của tuyết lang.”

Nam Cung Nhã mở to hai mắt hơn nhìn, thật lau mới bắt đầu phản ứng lại: “Vậy là các ngươi.... Các ngươi là đến lùng bắt tuyết lang ư?”

“Không sai.”

“Vậy...”

“Vậy càng không thể đi cùng ngươi.” Lưu Trưng mở miệng ngắt lời hai người đang nói chuyện, nhàn nhạt nói::Chúng ta có chuyện quan trọng trong người, liền đi trước một bước vậy.” Nói xong lời này, nàng cũng không chờ Chương Thừa Hiên đáp lại, mà là lôi kéo Nam Cung Nhã xoay người đi.

“Ai, Diệp cô nương, từ từ.” Chương Thừa Hiên hình như có chút lo lắng, hắn kéo theo áo choàng chạy trước hai bước, ngăn ở trước mặt hai nàng: “Hai vị cô nương ở trong núi đi loạn rất nguy hiểm! Tuyết lang chỉ sợ ở ngay phụ cận, các ngươi tay không tấc sắt, vạn nhất.... vạn nhất nếu như bị...”

Nam Cung Nhã đột nhiên hít hít mũi.

Hình như nàng ngửi thấy một mùi kỳ dị.

Mùi hương kia là từ trên người Chương Thừa Hiên phát ra, nhất là hắn vừa mới chạy vài bước, áo choàng tung bay, mùi hương liên bay qua. Nàng cần thận ngửi ngửi lại không phân rõ đậy là mùi hương gì. Không giống như là mùi son phấn, lại càng không phải là hoa tươi cây cỏ, ngược lại giống như là mùi vị trên cơ thể. Vẫn là Chương Thừa Hiên là người có mùi hương kỳ lạ? Nam Cung Nhã giật mình lại vừa buồn cười, một đại nam nhân... Thế nhưng...

Nam Cung Nhã càm thấy buồn cười, liền kéo kéo Lưu Trưng đang nói chuyện với Chương Thừa Hiên, tiến đến bên tai nàng, nhơ giọng nói một câu.

“Thật kỳ quái, ta ngửi thấy trên người hắn có mùi hương, nên sẽ không phải là... Là một nam nhân thích điều chi lông phấn đi?

Lưu Trưng lúc này không tâm tư nghe những việc tư ẩn như vậy, nàng bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Nhã liếc mắt một cái, lại hướng Chương Thừa Hiên nói: “Không cần quan tâm, nếu thật sự gặp được tuyết lang, chúng ta đều có biện pháp đối phó.”

“Ai, các ngươi cũng không biết tuyết lang kia lợi hại!”

Nam Cung Nhã còn đang cân nhắc, bộ dạng Chương Thừa Hiên bình thường là một tuấn tú tiểu bạch kiểm, trên người lại mang theo mùi, vẫn là... Dĩ nhiên là nữ.... Nàng còn đang miên man suy nghĩ, phía sau bên trong cây cối đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.

Lưu Trưng không hề phát hiện, nàng đang nhíu mày nói chuyện với Chương Thừa Hiên.

Nhưng Nam Cung Nhã nghe thấy lông tơ dựng ngược, trong lòng nhất thời có dự cảm bất hảo.

“Lưu Trưng -----------”

Nàng thét chói tai, đồng thời bên trong đám cấy cối đột nhiên phóng ra một bóng lớn màu trắng, nhanh như chớp phóng thẳng về hướng người Lưu Trưng! Đầu óc Nam Cung Nhã trống rỗng, cơ hồ ngay cả suy nghĩ cũng không có. Nàng phát hiện cả người mình đã muốn nhào lên phía trước....

Nam Cung Nhã chưa bao giờ biết, chính mình sẽ có lúc phản ứng nhanh như vậy. Nàng cũng không biết, nguyên lai một người có thể hành động mau hơn suy nghĩ. Đương nhiên, nàng càng không biết, nguyên lại mình có thể dũng càm như vậy.

------------ Nàng thế nhưng cũng có thể bảo vệ Lưu Trưng.

Đúng, trong khoảnh khắc con tuyết lang hung mãnh lao về phía Lưu Trưng, nàng lấy thân thể mình cản phía trước.

Chờ đến khi Nam Cung Nhã thật sự lấy lại tinh thần, nàng mới càm nhận được trên lưng truyề đến từng đợt đau đến thấu xương. Cái đau khiến nàng chảy mồ hôi lạnh, cả người run rẩy. Nàng nằm úp sấp ngã vào trên người Lưu Trưng, thật lâu không thể động đậy.

Phía sau truyền đến tiến lang gào thét, Chương Thừa Hiên cùng hai người thủ hạ của hắn phẫn nộ xông lên liều mạng.

“Nam Cung Nhã!”

Lưu Trưng hình như cũng mới kịp phản ứng lại, thế nhưng hét to một tiếng.

“Lưu Trưng...”

Nam Cung Nhã đau đến sắc mặt tái nhợt, nước mặt rơi ào xuống.

Lưu Trưng vừa sợ vừa giận, nhưng thấy bộ dáng nàng thống khổ không dám lộn xộn, chính là thong thả xoay người, chậm rãi ôm Nam Cung Nhã ngồi dậy. Nhưng nàng vừa nhìn thấy lưng Nam Cung Nhã. Trong lòng đau giốn như bị lửa đốt.

Vì thời tiết giá lạnh, Nam Cung Nhã mặc trong mặc ngoài mấy tầng, lại khoác thêm áo choàng lông. Nhưng bây giờ, toàn bộ vải đều bị tuyết lang từ đâu xuất hiện cào nát thành mảnh nhỏ, bên trong ẩn ẩn chảy máu đỏ sẫm. Lưu Trưng hít một hơi thật sâu, lại cẩn thận đem vải bị rách gỡ ra xem, đã thấy phần lớn da thịt trên lưng Nam Cung Nhã đều bị cào nát, để lại vài vệt máu nghiêm trọng, huyết nhục mơ hồ, làm người ta không đành lòng.

Lưu Trưng nhịn không được, tay có chút phát run.

“Hoàn hảo...” Nam Cung Nhã cố sức mở mắt nhìn thoáng qua nàng, cúi đầu nói hai chữ.

“Hoàn hảo?” Lưu Trưng nghĩ đến nàng ra vẻ thoải mái muốn an ủi mình, trong lòng càng tức giận: “Ngươi như vậy gọi là hoàn hảo?”

“Còn... Hảo... Không phải... Ngươi....”

Hoàn hảo không phải Lưu Trưng bị tuyết lang gây thương tích.

Hoàn hảo Lưu Trưng không bị đau như vậy.

Nhưng Lưu Trưng nghe xong, cũng là đau lòng đến tận xương.

“Nam Cung Nhã! Ngươi có phải điên rồi hay không! Ngươi...”

“Diệp cô nương! Bình tĩnh chút!”

Chương Thừa Hiên không biết từ khi nào đã tới trước mặt các nàng, chắc là do nhìn thấy bộ dạng Lưu Trưng giống như sắp phát cuồng, hắn lớn tiếng ngăn chặn khiến Lưu Trưng chưa nói xong.

Lưu Trưng đích xác bình tĩnh, nàng quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Lang đâu?”

Sắc mặt Chương Thừa Hiên nhất thời có chút xấu hổ: “Chúng ta... Chúng ta vừa mới rồi thiếu chút nữa đã đem nó bắt được, chính là... Nó trời sinh tình tình giả dối, thấy không địch nổi cúng ta, liền tìm chỗ trống chạy...”

“Chạy rồi?” Đôi mắt Lưu Trưng lạnh hơn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.

Chương Thừa Hiên có chút kích động: “Diệp cô nương, hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc tìm lang báo thù! Tình trạng của Nam Cung cô nương không được tốt, cần lập tức xuống núi trị liệu mới được!”

Lưu Trưng tựa hồ căn bản không nghe lợt một chữ.

Nàng vẫn ngồi dưới đất ôm Nam Cung Nhã không nhúc nhích.

“Diệp cô nương!”

“Nói đi, ngươi... Rốt cuộc là ai?”

Lưu Trưng bổng nhiên ngẩng đầu lên, bên môi hiện ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị.

“Diệp cô nương... Đây là có ý gì? Xin thứ cho tại hạ không rõ.”

“Không rõ?” Lưu Trưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Chương Thừa Hiên, sau một lúc lâu mới nói: “Lang kia là do mùi thơm là lùng trên người ngươi dẫn tới đây đi?” Chương Thừa Hiên vừa mới rồi đứng trước Lưu Trưng thật lâu, sau lại cố ý kéo áo choàng ra, lại đứng ở chỗ gió, đem mùi hương tản ra xa.

Tuyết lang ngửi thấy, liền theo mùi tìm lại đây, đem Lưu Trưng đang đứng đối diện Chương Thừa Hiên trở thành 'Hương khí', trực tiếp xông vào. Mùi thơm kia căn bản không phải là mùi hương liệu, àm là mùi hương của một laoif nào đó, chính là để dẫn tuyết lang đến ăn thịt.

Chương Thừa Hiên lúc này cũng không giải thích nữa.

Hắn chính là hướng Lưu Trưng cười cười: “Diệp cô nương thông minh cực điểm, nhưng cũng phi thường vụng về.”

Lưu Trưng không để ý tới, đem Nam Cung Nhã xoay người, để cho miệng vết thương của nàng quay về phía mặt của mình, tiếp theo liền cắn răng vạch ra vết thương, cúi đầu nhẹ nhàng đi liếm miệng vết thương. Thấy Nam Cung Nhã vẫn chưa kêu đau, nàng lại nhẫn tâm hút một búng máu, lại nhổ ra.

Lần này làm Nam Cung Nhã đau đớn, khiến nàng thập giọng rên rỉ hai câu.

“Diệp cô nương nếu biết tuyết lang có độc, sẽ không nên vạch trần ta vào lúc này.” Chương Thừa Hiên thấy anngf như thế, không nhanh không chậm nói: “Không sai, ta vốn là muốn mượn tuyết làng trừ khử ngươi ra, tốc chiến tốc thắng. Nhưng trong lúc vô ý thê nhưng làm tổn thương vị Nam Cung đại tiểu thư.. Thật sự là đáng tiếc. Nếu ngươi lúc này không nói, ta còn phái người đưa nàng xuống núi trị liệu. Nhưng hiện tại, tại hạ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ở trong rừng núi hoang vắng, phát độc mà chết. chẳng phải đáng tiếc?”

Trị liệu xong liền đem làm con tin?”

Lưu Trưng đột nhiên ngẩng đầu lên, bên môi nàng vẫn còn vết máu, thần sác lại lạnh lùng. Bộ dạng cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Chương Thừa Hiên thấy lại cười rộ lên: “Diệp cô ngương thật sự thông minh. Xem ra, ngươi đã muốn biết thân phận của ta.”

“Ngươi U Minh phủ?”

“Không sai.”

“Vì cái gì ẩn núp ở Long hưng tiêu cục? Băng tằm y? Hoạc là làm nội ứng dẫn người vào Cẩm Quỳ sơn trang?”

“Chặc chặc thế nhưng đoán đứng mười phần.”

Lưu Trưng sờ sờ túi tiêng bên hông, chọn ra vài loại thuốc chữa thương, cần thận rắc lên vết thương của Nam CUng Nhã. Lai xẽ một mảnh vài lớn trên áo của mình. Cản thận thay nàng băng bó.

“Chuẩn bi gì đó nhưng thật ra đầy đủ hết.” Chương Thừa Hiên cũng không có nóng nảy. Một bên nhìn động tác của nàng một bên châm rãi nói: “Chẳng qua, làng này không giống bình thường, nó được phủ chủ của chúng ta lấy linh dược cùng hàn độc nuôi nấng lên. Những thuốc này của ngươi... Chỉ sợ còn kém một chút.”

Lưu Trưng vẫn không nơi tay, thấy sắc mặt Nam CUng Nhã khó coi. Nàng nghĩ nghĩ, lại lấy ra từ trong lòng bình sự mẹ nàng đưa cho, đổ ra một viên, để vào trong miệng Nam Cung Nhã. Tiếp theo nàng vân công, thử lấy chân khí của mình làm dẫn, dùng dược lực hóa giả độc trong cơ thể Nam Cung Nhã.

“Cái gì cần nói đều đã nói không sai biệt lắm.” Chương Thừa Hiên nói: “Hiện tại nên động thủ.”

Lưu Trưng vẫn ngồi dưới đất, thế nhưng cũng không phản ứng.

“Diệp cô nương rút kiếm đi.”

“Nhiệm vụ của ngươi... Là cái gì?”

Lưu Trưng cũng không thèm xem liếc mắt Chương Thừa Hiên lấy một cái, lại đột niên hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vây.

Chương Thừa Hiên cũng sửng sốt: “Có ý tứ gì?”

“Nhiệm vụ lên Thiên Tiêu Phong của ngươi.”

Chương Thừa Hiên tựa hồ liệu định sẽ lại không có biến cố. Thế nhưng vô cùng sảng khoái trả lời nàng: “Giết ngươi, đoạt Lăng Vân kiếm, bắt Nam Cung Nhã.”

“Nga.” Lưu Trưng gật đầu.

“Bất quá, xem bộ dạng hiện tại của Nam Cung Nhã, mang nàng đi cũng là một phiền toái. Không bằng đều giết sạch sẽ.” Chương Thừa Hiên lại nói: “Ta đây cũng là một mảnh hảo tâm, cho các ngươi tiểu tình nhân tổn hại luân thường, vi thiên đạo... Chết cùng một chỗ. Đã chết sau này vẫn có thể cùng nhau. Nói vậy các ngươi nhất định sẽ rất cảm kích ta.”

“Ân.” Lưu Trưng thế nhưng vô cùng đồng ý: “Ngươi có biết cũng không ít.”

“Đó là tự nhiên, trước khi giết người tổng phải điều tra rõ ràng đối tượng.”

“Chẳng qua...” Lưu Trưng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn: “Trước đây, ta còn có một chuyện ngươi không biết muốn nói cho ngươi.”