Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 53: Rời nhà




Nam Cung Nhã ở lại trong nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Hai ngày này, đai đa số thời gian Lưu Trưng đều không cùng ở với nàng, mà là ở trong viện lúc trước Nam Cung phu nhân thu dọn cho nàng ở. Sân viện thật sự rộng lớn, luyện tập Lăng Vân kiếm pháp thật sự thích hợp. Tuy rằng không có Lăng Vân kiếm, nhưng Lưu Trưng cũng không thèm để ý, nàng chọn ra một thanh trúc dài từ cây trúc ở phía sau viện, thế nhưng dũng cũng rất tiên tay.

Chờ đến khi Nam Cung Nhã nghỉ ngơi đủ,lại đi về phía Nam Cung phu phụ bẩm báo phải rời đi. Tiếp theo liền thu dọn bao hành lý, chuẩn bị xe ngựa chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Nam Cung Vô Nhai cuối cùng nhớ tới chuyện Lăng Vân kiếm.

“... Thanh Lăng Vân kiếm xem như là tín vật đính hôn, tạm thời giữ ở đây. Nhưng các ngươi đã muốn rời đi, liền không thể thiếu được phải mang theo vũ khí phòng thân.” Nói đến đây, Nam Cung Vô Nhai sai người cầm ba thanh kiếm mang lên: “Nam Cung gia tuy lấy đao pháp nổi danh, nhưng dù sao cũng là trăm năm thế gia, trong kho binh khí vẫn là cất chứa không ít. Tuy rằng so ra kém Lăng Vân kiếm, thần binh lợi khí, nhưng ít nhiều vẫn có thể ứng phó...”

Kỳ thật Nam Cung Vô Nhai nói lời này xem như khiêm tốn. Ba thanh kiếm đưa lên cũng không thể so ra kém Lăng Vân kiếm cái gì. Nam Cung Vô Nhai tự giữ thân phận, tuy rằng nhận Lăng Vân kiếm, lại không chịu để cho người xem thường uy danh của Nam Cung thế gia.

Lưu Trưng không khách khí, chính là nhìn trong chốc lát, một thanh cũng không muốn.

Mấy thanh kiếm trước mặt hoặc là quang hoa lưu chuyển, trên chuôi kiếm khảm châu báu đẹp đẽ quý giá phi thường, hoặc là có sắc thái cổ xưa, nặng nề, vừa thấy đã biết là bảo khí lưu truyền từ thời viễn cổ.

Lưu Trưng cân nhắc một phen, thật sự cảm thấy không thích hợp chính mình.

Nam Cung Vô Nhai thấy nàng không hài lòng, đành phải cho Nam Cung Phong mang nàng đi kho binh khí để tự mình chọn. Nam Cung Phong đen mặt, ánh mắt nhìn Lưu Trưng cũng có chút quái dị. Đại khái là ngại nàng không biết nình hàng.

Cuối cùng Lưu Trưng chọn kiếm cũng chính xác để cho người ta cảm thấy nàng không biết nhìn hàng.

Nàng liếc mắt một cái, không thèm nhìn bảo kiếm bảo kiếm được treo trong kho, hoặc là bảo kiếm được đặt trên giá, mà trực tiếp lấy một thanh kiếm mỏng không có cả vỏ kiếm ở trong cái sọt lớn ở ngoài cửa kho binh khí.

“Ta muốn lấy cái này.”

“...”

Ngoài cửa một tham đầu tham não áo lam người hầu nhịn không được chạy ra ngoài.

“Công tử, đây... Thanh kiếm này là bản thân ta chế tác ra cho vui, không có tác dụng gì...”

“Liền nó.”

Lưu Trưng rất là kiên định

Nam Cung Phong mở to mắt nhìn thoáng qua, nhưng thật ra cũng không ngăn trở.

“Tùy tiên ngươi.”

Lưu Trưng chọn nó không có ý gì khác, chỉ bởi vì đây là một thanh nhuyễn kiếm, chế tạo so với Lăng Vân kiếm còn muốn nhẹ nhàng hơn, lúc không cần có thể quấn quanh bên hông, phương tiện hành tẩu, cũng dễ dàng cho che dấu.

Về phần khác...

Đao kiếm vũ khí ở trong mắt Lưu Trưng đều không khác biệt lắm. Cho dù là Lăng Vân kiếm, cũng phải có người lợi hại sử dụng, mới có thể dùng đến được sự lợi hại của nó. Từ trước nàng mang theo Lăng Vân kiếm, dọc đường đi trên cơ bản là tàn phá của trời, còn phải thời khắc căng thẳng, lo lắng người bên ngoài mơ ước. Thanh kiếm giờ phút này ở trong tay không giống như vậy, đã đánh mất cũng không đáng tiếc, phá hủy cũng không đau lòng...

Vô cùng tốt.

Lưu Trưng cầm kiếm, còn chưa kịp đi ra cửa kho binh khí, đã thấy Nam Cung Tụng vội vã chạy tới.

“Ngươi... Ngươi...” Nam Cung Tụng nhìn thấy Lưu Trưng có chút thở hổn hển: “Ngươi cùng tiểu tỷ tỷ đi nhanh lên. Ngay lập tức! Từ sau cửa sau đi ra ngoài, sau đó đi ra Tâu môn Hoài Diệp thành, bên đó bố trí người của Nam Cung gia, sẽ đưa các ngươi đi một đoạn.”

Lưu Trưng có chút không hiểu: “Gấp gáp như vậy?”

“Đương nhiên gấp!” Nam Cung Tụng liếc nàng một cái: “Ngươi không phát hiện ra là ta chạy tới hay sao?”

Nam Cung Phong chau mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thượng Quan Minh cùng...” Nam Cung Tụng nhìn thoáng qua Lưu Trưng mới nói tiếp: “Thượng Quan Sách Vân đến đây. Hơn nữa, thoạt nhìn giống như là tới để phiền toái.”

Lưu Trưng vội vã chạy về tiểu viện của Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã sớm nghe được tin tức, đem mọi thứ đều thu thập xong tùy lúc chuẩn bị cho chạy trốn, chỉ thấy Lưu Trưng thật lâu cũng chưa trở về, đã muốn chờ đến lòng nóng như lửa đốt.

Chờ thấy Lưu Trưng, nàng cơ hồ là trực tiếp nhào lên.

“Lưu Trưng, chúng ta đi mau!”

Trong lòng Lưu trưng cũng không hoảng. Nàng đại khái có thể đoán được một chút mục đích mà Thượng Quan Minh cùng Thượng Quan Sách Vân đến đây, chính là không nghĩ tới bọn họ thế nhưng quang minh chính đại đến Nam Cung thế gia muốn người. Nhìn lại, phát iện Nam Cung Nhã bộ dạng tâm thần không yên, thiếu chút nữa đem chính mình vấp ngã. Lưu Trưng vộ vàng đỡ nàng một phen, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?”

“Ta... Ta sợ.”

“Sợ cái gì?”

Nam Cung Nhã cắn môi: “Hôn sự của ta cùng Thượng Quan Sách Vân đù sao cũng là cha ta năm đó là chủ định ra. hiện tại... hắn... Cha hắn thế nhưng mang theo hắn tìm đến cửa. Vậy... Vạn nhất nếu nhị thúc ta bị tình thế bức bách thỏa hiệp, lại gả ta cho Thương Quan Sách Vân, nên làm sao bây giờ a?”

Lưu Trưng không nghĩ tới Nam Cung Nhã dĩ nhiên là lo lắng chuyện này. Thấy bộ dáng nàng lo lắng khẩn trương, trong lòng Lưu Trưng vừa có chút buồn cười lại cảm thấy có chút vui vẻ.

“Không cần sợ.”

“Vì cái gì?”

“Nếu nhị thúc ngươi thật sự muốn đổi ý, chúng ta...” Lưu Trưng tâm tình không tồi, liền vui đùa một câu: “Liền bỏ trốn.”

Nam Cung Nhã tưởng thật, ngẩn ngơ bị Lưu Trưng kéo ra cửa sau, đẩy lên xe ngựa.

Lại...

Lại bỏ trốn a?

Lưu Trưng nín thở nghe động tĩnh phía trước, tựa hồ Thượng Quan gia dẫn theo không ít người đến, ở ngạy tại đại môn của Nam Cung thế gia nói chuyện. Nhưng cụ thể nói những cái gì, cách quá xa, một câu cũng không nghe rõ. Lưu Trưng đối mặt với Thượng Quan Minh không ít, lại một chút cũng không suy nghĩ cẩn thận quá. Lúc này gặp được Thượng Quan Minh tới cửa... Nàng nếu cứ đi như vậy, ít nhiều có điểm tiếc nuối.

Nam Cung Nhã cũng từ trong xe ngựa nhô đầu ra ngoài.

“Lưu Trưng, có thể hay không Thượng Quan bá bá đến vì chuyện khác a?”

“Có lẽ.”

“Không biết... Là chuyện gì.” Nam Cung Nhã nhỏ giọng nói thầm một câu, thử đưa cổ hướng về phía cánh cửa, lại cái gì cũng không nhìn rõ lắm.

Lưu trưng liếc nhìn nàng một cái, rất nhanh liền hạ quyết định.

“Ngươi đợi ta một lát, ta đi xem sao.”

“A?”

“Rất nhanh sẽ quay lại.”

Lưu Trưng đem xe ngựa kéo vào một bóng cây, lại từ cửa sau quay vào trong.

Ở Nam Cung gia mấy ngày nay, Lưu Trưng sớm đem Nam Cung thế gia từ trên xuống dưới đi mấy lần, đi tắt qua một hành lang, rất nhanh liền tìm được hướng đại môn. Nàng lách mình tránh ở sau cánh cửa, nín thở tập trưng nghe phía trước nói chuyện.

Lúc này Thượng Quan Minh đang nói chuyện.

“... Không nghĩ đến Nam Cung sư đệ xưa nay chính trực thế nhưng cũng bao che cho kẻ nghịch tặc.”

“Lời của Thượng Quan thế bá sai rồi.” Người của Nam Cung thế gia rất nhanh đã đáp lời, tựa hồ là Nam Cung Tụng: “Tuy nói Thượng Quan thế bá ở trên giang hồ rất có danh vọng, hẳn là sẽ không nói hươu nói vượn, nhưng... vãn bối nhớ mang máng, lần trước ở Cẩm Quỳ sơn trang là lúc Thượng Quan thế bá cũng từng nhận lầm một tiểu cô nương là yêu nhân của U Minh phủ. Có phải hay không? Cho nên đây, không khỏi tránh khỏi hiểu lầm, vẫn là phải đem sự tình đều nói rõ ràng. Tốt nhất là trình ra chút căn cứ chính xác cụ thể mới tốt.”

“Làm càn!” Một tiếng quát lớn này là của Nam Cung Vô Nhai. Quát lớn xong liền hướng Thượng Quan Minh nói: “Tiểu nhi tử cỉa ta bị mẹ của hắn nuông chiều sinh hư. Nếu có chút vô lễ, xin Thượng Quan sư huynh bao dung...”

“Được rồi!” Thượng Quan Minh căn bản không để cho mình bị đẩy vòng vòng: “Không cần vô nghĩa. Lão phu đi một chuyến đến đây cũng không phải tìm Nam Cung gia để phiền toái, mà là muốn tìm Diệp Lưu Trưng, yêu nhân của U MInh phủ! Các ngươi nếu giao hắn ra, ngày khác lão phu nhât đinh tự mình đăng môn (đến cửa) tạ tội, nếu là không chịu giao, chỉ sợ...”

“Thượng Quan thế bá tuệ nhãn như đuốc, luôn co thể thần không biết quỷ không hay liền phát hiện 'yêu nhân'... Chậc chậc, thật sự là cực kỳ lợi hại. Xem ra vãn bối hẳn là hướng Thượng Quan thế bá nhiều học tập mới đúng.”

Nam Cung Tụng lại xông vào ngắt lời, Nam Cung Vô Nhai chính là ho nhẹ một tiếng.

Thái độ của Nam Cung gia thật rõ ràng.

Có thể trốn từ một nơi bí ẩn gần đó, Lưu Trưng âm thầm lắp bắp kinh hãi.

Nàng vốn tưởng rằng Thượng Quan Minh là tới đoạt Lăng Vân kiếm, không nghĩ tới... Hắn thế nhưng có thể tòm ra một lý do như vậy để đoạt lấy Lăng Vân kiếm. Lưu Trưng tự nhiên hiểu được, lúc này nàng tuyệt đối không thể ra mặt, vì thế liền vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nghe bọn hắn nói chuyện.

Hoài Diệp thành chính là địa bàn của Nam Cung thế gia, Thượng Quan Minh tự nhiên không dám cứng rắn. Hắn thấy gặp mặt nói nửa ngày không có kết quả, lại thở dài nói: “Nam Cung sư đệ, chúng ta tứ đại thế gia mấy trăm năm qua đồng khí liên chi, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, chẳng lẽ ta đây làm sư huynh có thể nào còn hại ngươi? Mặc dù hậu bối có chút hiểu lầm, đó cũng là việc trong nhà của chúng ta, tuyệt không ảnh hưởng đến hai nhà quan hệ. Diệp Lưu Trưng là kẻ không rõ lai lịch, tuy rằng võ công thấp kém, lại biết yêu pháp, vài ba lần thương Sách Vân nhà ta! Mặc dù tới hiện tại trên người Sách Vân vẫn có hàn độc do Diệp Lưu Trưng lấy U Minh phủ nhất mạch làm nội thương. Các ngươi đại để co thể điều tra xem. Như thế còn muốn nói Diệp Lưu Trưng không phải yêu nhân, chỉ sợ nói cũng không qua đi!”

Nghe nói xong, Nam Cung Tụng thế nhưng đi theo “A” một câu.

Thượng Quan Minh tự nhiên lưu ý tới, lại hỏi: “Như thế nào? Thế chất có ý kiến gì không?”

Nam Cung Tụng thoáng chần chừ một chút lại nói: “Nhưng Diệp Lưu Trưng không phải hậu nhân của kiếm thần sao? Hắn còn có cái kia...”

“Lăng Vân kiếm?” Thượng Quan Minh tiếp lời.

Nam Cung Tụng lập tức ngậm miệng.

Thượng Quan Minh lại cười nói: “Cho dù hắn là hậu nhân của Diệp Lâm Phong lại làm sao? Diệp Lâm Phong liền là người tốt sao? Hắn còn không phải cũng giống nhau không rõ lai lịch, chính ta khô phân biệt? Huống chi hắn mất tích lâu như vậy, nói không chừng đã sớm cùng yêu nhân U Minh phủ cấu kết cùng nhau. Nói không chừng việc U Minh phủ liên tiếp tác laonj đều cùng hắn có liên quan!”

Lưu Trưng nghe đến đó, nhưng trong lòng cũng không có gì oán giận. Cha mẹ của nàng nếu là ở trong này chỉ sợ ý tưởng cũng giống nàng. Bọn họ đều là người chỉ cầu sống được thuận theo tâm ý của chính mình, không để ý người khác nghị luận cùng suy đoán. Như vậy xem ra, người Diệp gia không theo khuôn phép cũ, vốn suy nghĩ lại càng khác hẳn thường nhân. Thực sự có chỗ yêu dị.

Chẳng qua sau khi nghe xong, đáy lòng Lưu rưng lại bội phục Thượng Quan Minh.

----------- Đích xác tâm cơ thâm hậu, thủ đoạn lợi hại.

Lưu Trưng còn muốn nghe tiếp, lại nghe thấy Nam Cung Tụng đột nhiên không đầu không đuôi vui cười một câu: “Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ tới, ta vừa mới bắt một con thỏ, phải bắt nó đi vào lồng sắt trước, bằng không chạy loạn khắp nơi chỉ sợ đã làm mất. Thương Quan thế bá, vãn bối cáo lui trước a...” Thốt ra xong lời này, cũng không chờ Thượng Quan Minh trả lời, hắn liền xông vào bên trong cánh cửa đến trước mặt Lưu Trưng.

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Nam Cung Tụng tễ mi lộng nhãn (nháy mắt), lại hướng ra chỗ hành lang gấp khúc nháy mắt ra dấu, chính mình nhảy vài bước qua trước.

Lưu Trưng thở dài, đành phải yên lặng đuổi theo.

“Ngươi như thế nào còn không đi!”

“Bây giờ liền liền đi.'

Nghe xong một lúc, cũng hiểu được không sai biệt lắm.

Nam cung Tụng tức giận: “Này, ngươi sẽ không... Thật sự là cái gì yêu nhân đi? Ta hình như nhớ rõ, tựa hồ mấy ngày trước đây lúc ta so đấu với ngươi... Giống như...”

Khi đó Nam Cung Tụng một đao bức tới, hàn độc trong cơ thể Lưu Trưng theo chân khí tràn ra, ở trên sống đao của Nam cung Tụng ngưng tụ thành một tầng băng.

Lưu Trưng cảm thấy vấn đề này để giải thích có chút phiền phức.

Nàng liền đành phải đơn giản nói một câu: “Ta chỉ là bị hai lần trúng hàn độc, sau không biết là sao lại...”

Không đúng!

Trong lòng Lưu Trưng đột nhiên dâng lệt một cảm giác kỳ quái, vừa rồi nàng nói câu kia tựa hồ bắt được một điểm mấu chốt, chính là ý niệm trong đầu trối qua quá nhanh, đợi đến khi nàng bắt được thì chỉ tóm được một chút đàng đuôi...

“Quên đi quên đi, ngươi đi nhanh đi.” Nam Cung Tụng cũng không hỏi nhiều: “Chẳng qua... Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám khi dễ tiểu tỷ tỷ...”

“Ta sẽ đối đãi nàng tốt lắm.” Lưu trưng không đợi hắn nói nốt câu uy hiếp nàng, đã nói trước rồi.

Nam Cung Tụng nhăn mày, cũng không biết là hài lòng vẫn là không hài lòng: “Đi mau.”

Trong xe ngựa, Nam Cung Nhã vẫn vén mành ngó đầu ra ngoài, không ngừng nhìn về phía cánh cửa đang hé mở.

Đợi đến khi thấy được Lưu Trưng từ trong xuất hiện, nàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Một đường đi rất thuận lợi.

Thậm chí so với trong tưởng tượng còn phải thuận lợi hơn.

Hai người một đường đến Tây môn Hoài Diệp thành, được người tiếp ứng đưa ra khỏi thành, tiếp theo lại từ đường lớn ngoài thành đi đến đường nhỏ, đã cách Hoài Diệp thành một khoảng xa.

Tâm trạng Nam Cung Nhã cũng theo đó an ổn.

Đi thêm được mấy dặm nữa, Lưu Trưng ngừng xe ngựa, nói phía trước cách đó không xa có một quán trà, có thể ăn chút gì cùng nghỉ tạm trong chốc lát. Nam Cung Nhã một đường đều ở trong lo lắng hãi hùng, lúc này đích xác mới cảm thấy được vừa đói vừa khát, liền đáp ứng, vén rèm lên, đưa tay vịn lấy tau của Lưu Trưng để xuống xe.

Nhưng nàng vừa mới xuống liền phát hiện cách phía trước không xa một nữ tử xinh đẹp mặc tử y, chính là đang nhìn các nàng. Nàng kia rất là xinh đẹp, hơn nữa có một mắt to đem lúng liếng, nhìn xem khiến cho người ta có chút hoảng sợ.

“Hồi lâu không thấy, ta chính là... rất nhớ đấy.”

Tử y nữ tử tươi cười như hoa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Trưng, hoàn toàn xem Nam Cung Nhã ở bên cạnh như không tồn tại.