Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 28: Nữ tử




Lưu Trưng nhìn thấy người hầu áo xanh đi về phía trước rất nhanh, liền vội vàng đi theo. Ai ngờ vừa vòng qua một gốc cây, người phía trước đã không thấy bóng dáng. Lưu Trưng có chút do dự, nhưng vẫn ngừng chân.

“Thà rằng quan tâm một nha đầu quê mùa, nhưng lại không quan tâm đến tiểu Nhã nhi thâm tình nhà ta. Chậc chậc, Thật sự là khó hiểu phong tình.” Sau lưng truyền đến một tiếng nói mềm mại đáng yêu, không cần quay đầu cũng biết là Công Nghi Ngưng.

Công Nghi Ngưng nhìn Lưu Trưng vẫn bất động, lại thở dài.

“Yên tâm đi, Thượng Quan lão đầu thích nhất trang mô tác dạng (làm bộ làm tịch) nếu nói cứu nàng liền nhất định sẽ không để cho người khác nói gì. Nha đầu quê mùa kia đi vào được Thượng Quan gia, mới xem như mệnh hảo, nếu là bị ngươi cứu mới coi như xong... Bị chết mau!”

Nghe được Công Nghi Ngưng nói như thế, Lưu Trưng mới chậm rãi xoay người, nhìn nàng một cái.

Công Nghi Ngưng lúc này không có mặc hồng y, lại mặc một thân bích thủy màu tươi mát lịch sự, phối hợp với tư thái quyến rũ của nàng, thế nhưng tạo nên một phen bất đồng phong tình.

Nhưng Lưu Trưng chỉ liếc mắt một cái liền đem ánh mắt dừng ở trên cây trâm đang cài trên mái tóc của nàng.

“Cây trâm này...”

“Rất xứng với ta có phải hay không?” Công Nghi Ngưng cười cười thuận tay chỉnh lại cây trâm: “Có thể thấy cách ăn mặc của ta đây cũng rất xinh đẹp, không thể so kém tiểu Nhã nhi của ngươi. Bằng không ngươi cũng sẽ không nhìn đến mức ánh mắt cũng không chớp.”

Công Nghi Ngưng nhất thời nói: “Tiểu Nhã nhi... nhà ta”, nhất thời còn nói “Tiểu Nhã nhi của ngươi”, miệng đầy ý trêu đùa, nhưng Lưu Trưng hiển nhiên không để ý tới, chính là lạnh lùng hỏi một câu.

“Như thế nào có được?”

Vừa hỏi xong câu này, Công Nghi Ngưng lập tức đã hiểu.

Nàng tính tình tuy thông minh cổ quái, nhưng hiểu rõ nhất vẫn là quan sát ngôn sắc. Nhìn qua Lưu Trưng sắc mặt không tốt, Trong lòng liền đoán được vài phần. Dứt khoát ngẳng đầu, rất là có khí phách nói: “Làm sao vây? Chỉ ngươi mới được phép mua trâm còn ta không được mua? Trâm này của ta... Đương nhiên là mua tới? Chẳng có lẽ nào lại đi trộm đi cướp?”

“Từ nơi nào mua được?” Lưu Trưng nhưng cũng không cho mình bị đánh lạc hướng.

Nhưng Công Nghi Ngưng lại ác hơn, trợn mắt nói dối: “Ngươi mua ở chỗ nào, ta liền mua ở đó.”

Nhưng mà Lưu Trưng nghe xong, sắc mặt lại càng ủ dột.

“Công Nghi Ngưng... Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Ta?” Công Nghi Ngưng có chút buồn cười: “Ta là nữ nhân của Công Nghi gia, một trong tứ đại thế gia! Là hảo tỷ muội của NamCung Nhã, là...”

“Hảo tỷ muội?” Lưu Trưng cười lạnh, ngắt lời của nàng.

“Đúng rồi, chúng ta từ nhỏ liền chơi cùng nhau, tình cảm thật sự rất tốt. Thân tỷ muội cũng không hơn gì thế này. Công Nghi Ngưng nói một đống, nói xong liền hiểu ý tứ nụ cười lạnh của Lưu Trưng.

Là... Việc ở Kim Ngọc đổ phương.

“Ta còn chưa từng thấy qua...” Ánh mắt của Lưu Trưng sâu xa: “ 'Hảo tỷ muội'... chuyên môn hại hảo tỷ muội của chính mình...”

“Ta... Ta nào có...”

“Đại lão bản đã quên?”

Tuy răng đã qua nửa tháng, nhưng Lưu Trưng lại vẫn còn nhớ rõ ràng khi đó Công Nghi Ngưng ngồi ở sau rèm che, bất tri bất giác liền nói rất nhiều.

...

“Thật sự là người định không bằng trời định! Vốn để cho Hắc Ưng tìm đến một kẻ nghèo hèn, càng bẩn thỉu càng tốt. Không nghĩ đến hắn bị mù, thế nhưng tìm đến một khối ngọc thô. Quả thực tiện nghi Nam Cung Nhã!”

...

“Ngươi chán ghét nàng?”

“Đúng nàng trừ bỏ có bộ mặt còn chấp nhận được, còn chỗ nào ra hồn? Bất học vô thuật (Không học vấn không nghề nghiệp), một chút võ công cũng không biết coi như thôi, còn mỗi ngày chỉ biết tiêu tiền cho trang điểm ăm mặc, không hề nội hàm! Hừ… Dựa vào cái gì lại được bọn người mù truy phủng, nói thành đệ nhất mỹ nhân, phi!”

…….

“Đúng, ngươi nói đúng vậy. Nàng hiện tại đã gả cho ngươi. Ta lại vẫn còn cơ hội! Tương lai, ta nhất định sẽ có một nam tử tốt gấp trăm lần so với nàng. Như vậy liền thắng nàng!”

...

Nhưng mà giờ khắc này Công Nghi Ngưng vẫn như trước cười hì hì, mặc dù trên mặt tựa hồ có chút thần sác xấu hổ.

“Ngươi hiểu lầm, ta đó là... Đó chẳng qua là đùa vui thôi.”

Sắc mặt của Lưu Trưng lại lạnh hơn.

“Không không không... Không phải như ngươi nghĩ.” Công Nghi Ngưng có chút vội vã giải thích: “Con người ta.. chính là... Bình thường tích trêu đùa người khác... Vốn... Ai, quên đi, ta nói hết cho ngươi biết là được rồi. Ta chán ghét Thượng Quan Sách Vân! Ai ngờ khi đó nghe được tin nói, tiểu Nhã nhi muốn cùng hắn bỏ trốn! Nhưng làm ta tức chết. Ta nghĩ ra biện pháp, thả ra tin đồn nói ta biết tung tích của Lăng Vân kiếm, đem Thượng Quan tiểu bạch kiểm lừa vào...”

Lúc ấy Công Nghi Ngưng hỏi thăm lộ tuyến của bọn hộ, vô cùng lo lắng chạy từ kinh thành đến Thanh Thủy trấn tự mình trấn thủ.

Bất quá Công Nghi Ngưng tuy miệng nói là cứu hảo tỷ muội của mình ra khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng nàng dù sao cũng là không đổi được tính tình ưa hồ nháo. Một mực suy nghĩ làm thế nào để tức chết Thượng Quan Sách Vân. Cuối cùng quyết định phái người tìm một kẻ khất cái vừa xấu vừa bẩn để thắng ván bài.

Đương nhiên lúc này...

Nàng thật sự đem đáng thương tỷ muội, Nam Cung Nhã quên đi mất.

Cũng may thủ hạ của nàng, hắc ưng có vài phần thương hương tiếc ngọc. Ở ngoài cừa tìm nửa ngày, thật vất vả mới tìm ra được một kẻ phù hợp “Yêu cầu” của đại lão bản, lại không tính quá kém cỏi.

Công Nghi Ngưng tâm tư cổ quái tránh ở bên trong bức rèm bắt đầu đánh giá.

“Tên khất cái” thoạt nhìn vừa nghèo vừa bẩn, luôn có bộ mặt không nói chuyện, nhưng thật ra chơi rất được.

Vì thế lúc Lưu Trưng đưa ra yêu cầu nhìn thấy đại lão bản, Công Nghi Ngưng lại nghĩ ra một trò diễn khác, đem mình diễn thành một nữ nhân ghen tỵ đồng thời tâm tư oán độc rất sống động.

Chờ Lưu Trưng ký xong hôn thư một lúc lâu, Công Nghi Ngưng dĩ nhiên cười ra nước mắt.

“... Về phần... Sau lại thôi. Dù sao... Cũng đã... Ký hôn thư, ta muốn nhìn xem... Rốt cuộc sẽ như thế nào...” Công Nghi Ngưng có vẻ không nhịn được cười, nhưng vẫn cố chịu đựng: “Ta Công Nghi Ngưng là ai? Vừa có tiền có thế, có thủ đoạn có biện pháp! Kỳ thật một đường các ngươi đi, ta đều phái người liên tục truyền đến tin tức! Ngươi nếu dám khi dễ nàng, ta liền đã sớm... Khụ khụ..”

Trong ánh mắt của Lưu Trưng vẫn chứa hoài nghi.

“Ta thề! Ta nói đều là sự thật!” Vẻ mặt Công Nghi Ngưng có vẻ rất chân thành. Ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Lưu Trưng: “Ta về sau... Cũng không dám... nữa!”

Lưu Trưng vẫn lạnh lùng như trước.

“Ai nha, hiện tại xem ra, ta rõ ràng liền... Làm một chuyện tốt thôi. Các ngươi hiện giờ tâm đầu ý hợp, ân ái phi thường. Đây chính là công lao của ta!” Công Nghi Ngưng rất nhanh tìm lại tự tin.

“Tâm đầu ý hợp?” Lưu Trưng lại hừ lạnh một tiếng: “Hôn thư kia không có giá trị, ta cùng nàng giống nhau, đều là nữ tử.”

“Ta đương nhiên biết ngươi là nữ!” Công Nghi Ngưng cũng xem thường trở lại: “Người khác không biết là mắt bọn hắn bị mù! Ta chính là đem hôn thư của ngươi đưa lên quan phủ, chỉ cấn điều tra một chút liền biết thân phận ngươi là nữ tử. Bất quá ngươi yên tâm, ta đã phái người sửa lại hộ tịch của ngươi!”

Công Nghi Ngưng rất chi là đắc ý, nhưng Lưu Trưng trong khoảnh khắc thay đổi sắc mặt.

“Ngươi nói cái gì!”

“A... Ngươi... Ngươi đừng kích động như vậy...” Công Nghi Ngưng lui từng bước, lại lui thêm mấy bước nữa: “Tiểu Nhã nhi thích ngươi. Ngươi cũng thích tiểu Nhã nhi. Vây... Không phải ta đang giúp các ngươi sao?”

“Thích cái gì? Nàng chính là đem ta nhận thành nam tử.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lưu Trưng càng thêm khó coi.

“Không có khả năng!” Công Nghi Ngưng cất cao thanh âm, còn rất nghiêm túc nói: “Mấy ngày hôm trước ta còn hỏi nàng 'Ta ngày thương cũng đẹp, ngươi vì sao không thích ta'. Nàng mặt không đổi sắc, cũng không lấy lý do vô dụng như là 'Bởi vì ngươi là nữ nhân' để phản bác ta! Bởi vậy có thể thấy được, nàng rõ ràng biết được rằng... Ngươi cùng nàng giống nhau, cùng ta giống nhau. Bất quá... Là một nữ tử thôi!”

Lời này từ trong miệng Công Nghi Ngưng nói ra vô cùng tự nhiên, giống như một đạo lý thuận lý thành chương vậy.

Lưu Trưng hơi hơi ngẩn người.

“Nữ tử...”

“Nữ tử thì làm sao? Nữ tử liền không thể thích nữ tử? Người khác ta không biết, bất quá ta cùng tiểu Nhã nhi đều suy nghĩ đơn giản. Nhân sinh trên đời ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm, để ý làm gì những gì người ta nói về thiên đạo luân thường, nghe đều thối lắm! Chỉ có tâm ý là quan trọng nhất, ngươi nói có đúng không?” Công Nghi Ngưng rất là vô tội chớp mắt: “hơn nữa, theo ta thấy, ngươi đối với nàng bất đồng... Nói đi, ngươi có thích nàng phải không?”

Nghe đến đó, Lưu Trưng thế nhưng phát hiện....

Đầu óc của nàng thật loạn, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không thể tiếp thu được những điều Công Nghi Ngưng nói, cũng căn bản không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

“Nói đi chứ.”

“Không biết.”

Lưu Trưng theo bản năng muốn lảng tránh. Vừa ngẩng đầu lên thế nhưng đập vào mắt lại là cây trâm kia. Nàng cau mày, duỗi tay rút cây trâm ra, xoay người bước đi.

“Này! Ngươi...”

Công Nghi Ngưng tức giận đến giậm chân.

Cái gì gọi là “Không biết”! Thật là một... kẻ đầu gỗ!

“Diệp Lưu Trưng! Ngươi phải... Đối xử tốt với tiểu Nhã nhi cho ta! Bằng không! Ta giết ngươi!”

Lưu Trưng đi rất nhanh, đã sớm vòng qua đám cây không thấy thân ảnh.

Đi tới tiền viện mới phát hiện, các nhân sĩ thương nghị chuyện đại sự của giang hồ ở chính đường đã sớm tan, Nam Cung Nhã cũng không thấy bóng dáng. Lưu Trưng hơi suy nghĩ một chút, trước tiên liền đi về Lăng Ba uyển nơi mình đang ở.

Sau lại...

Nàng ở trong phòng chờ cho tới giờ Ngọ. (Buổi trưa)

Ngồi cho tới tận giờ phải thắp đèn, lúc này trời đã tối sầm lại.

Lưu Trưng rốt cuộc lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện cửa phòng mở rộng, gió đêm thổi vào người có chút rét lạnh. Mà chính mình cũng ngồi lâu lắm, thân thể cũng có chút cứng ngắc. Nàng lại suy tư một chút, phát hiện phòng mình tối đem một mảnh. Hẳn là đi thắp đèn trước.

“Lưu Trưng---------” Ngoài phòng tựa hồ có người đang gọi nàng.

Nhưng Lưu Trưng vừa nghe đến thanh âm kia, lại dừng chân một chút.

“Ôi chao? Lại không có...” Đại khái là nhìn thấy phòng tối đen như mực, lại không có tiếng động nào. Thanh âm kia nhỏ giong nói thầm có chút mất mác.

Khóe môi của Lưu Trưng không khỏi cong lên, thân thể vốn đang căng thẳng cũng dần thả lỏng ra.

“Nam Cung Nhã.”

“A?” Nam Cung Nhã ở ngoài cửa đang đinh đi đến rừng trúc xem lai nghe thấy được thanh âm, có chút kinh ngạc quay đầu lai: “Ngươi ở trong phòng? Tại sao không thắp đèn?”

“Vào đi?”

Nam Cung Nhã cắn môi, rất nghe lời đi vào trong.

Phòng trúc tối đen một mảnh, Nam Cung Nhã ở bên ngoài có chút ánh sáng, đi vào bên trong nhất thời cảm thấy mình như thành người mù. Nàng sờ soạng đi về phía trước vài bước, lại thiếu chút nữa bị vấp vào ghế. Cũng may Lưu Trưng đưa tay ra kéo lại, Nam Cung Nhã mới không bị ngã sấp xuống đất, mà là bị kéo tới trước người của nàng.

Nam Cung Nhã cuối cùng thích nghi được với bóng tối ở trong phòng.

Lại thêm Lưu Trưng lôi kéo nàng đến trước cửa sổ. Lúc này gần đến mười lăm, ánh trăng rất sáng, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống dưới, qua của sổ nhỏ chiếu vào phòng trúc.

Khuôn mặt của Lưu Trưng tại lúc này một nữa tối đen một nửa ở bên trong ánh sáng trong trẻo, tựa hồ cùng ngày thường không quá giống nhau.

Giống như...

Không hề lạnh lùng nữa, cũng không hề làm cho người ta có cảm giác khó có thể thân cận.

Trái tim của Nam Cung Nhã lúc này cũng mềm mại xuống.