Lưu Trưng giải thích một phen, nhưng thật ra làm cho Nam Cung Nhã nhớ tới chuyện khác.
“Hàn độc trên người ngươi như thế nào? Có thể có cái gì... ảnh hưởng hay không?”
“Không có gì trở ngại.”
Nghe Lưu Trưng nói như vậy, tâm trạng căng thẳng của Nam Cung Nhã cuối cùng buông xuống.
Nam Cung Nhã còn nhớ rõ đêm đó ở Dạ Đàm thành là lúc Lưu Trưng bị hàn độc phát tác. Khi đó cẩ người Lưu Trưng lạnh như băng, quả thực giống như mộ đại khối 'Băng', đem nàng cũng đông lạnh theo.
Bất quá Nam Cung Nhã biết Lưu Trưng là cùng Liêu Uy lên núi, nàng liền có chút an lòng. Lần đầu tiên lúc Lưu Trưng bị hàn độc phát tác, chính Liêu Uy đã cho nàng ăn Xích Hỏa đan của Long Hưng tiêu cục dùng để hỗ trợ luyện công, sau đó lại dùng nội lực cương mãnh hóa giải hàn độc. Nếu lúc này Lưu Trưng không có gì trở ngại, chắc là sau khi lên Cảm Quỳ sơn trang, Liêu Uy lại tiếp tục vì nàng chữa thương, hàn độc đã muốn trừ khử hết.
Sau khi nói vài câu, nhất thời không tiếp tục nói chuyện nữa, xung quanh yên tĩnh trở lại.
Tuy rằng bóng đêm sâu thẳm, nhưng gió núi thanh lạnh, ngược lại đem suy nghĩ của con người trở nên rõ ràng, trong sáng hơn.
Nam Cung Nhã lúc này đột nhiên nhớ tới, chính mình tối nay tới tìm Lưu Trưng là có lý do. Mà lý do.. Nam Cung Nhã không tự chủ được nhìn thoán qua người bên cạnh. Chỉ thấy Lưu Trưng thần sắc thản nhiên, ánh mắt không biết đang nhìn nơi đâu, mờ ảo vô định, tuy rằng người đang ngồi bên Nam Cung Nhã, nhưng tinh thần lại không biết đi nơi nào.
Nam Cung Nhã không lên tiếng, thẳng thắn nhìn xem không hề cố kỵ.
Lưu Trưng mới luyện kiếm xong, trên trán còn một tầng mỏng mồ hôi, tóc mai cũng hơi ướt, dính trên sườn mắt, nhưng trong bóng đêm lại khiến khuôn mặt hơi dịu dàng.
Nam Cung Nhã cảm thấy hơi rung động, nhẹ giọng nói: Này. ngươi... lại đây.”
“Ân?”
Lưu Trưng nghe tiếng quay đầu, tuy rằng mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn theo lời Nam Cung Nhã hướng lại gần sát một chút.
“Đến...”
Tiếng của Lưu Trưng nhẹ nhàng trầm thấp, trong bóng đêm như có sức mạnh mê hoặc lòng người.
Nhìn Lưu Trưng vẫn có chút giật mình ngây ngốc, Nam Cung Nhã không biết từ đâu lấy ra dũng khí, thể nhưng đưa tay giữ chặt áo của nàng, kéo lại gần chính mình một chút.
Hai người dựa vào quá gần, gần tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Trong đêm gió lạnh, mùi thơm của da thịt, có chút mùi mồ hôi, cùng với mùi lục trúc tươi mát hợp lòng người, đủ loại hơi thở quanh quẩn chóp mũi, khiến lòng người mê say.
“Ta...”
Tim của Nam Cung Nhã đập rất mạnh, cuối cùng lại rất nhanh lấy ra khăn tay.
“... Lau mồ hôi cho ngươi.”
Nàng lúc nói chuyện hơi thở hỗn loạn, hơi thỏ nóng rực cùng ẩm ướt đập vào mặt. Lưu Trưng ngây người một chút, liền thật sự không nhúc nhích để nàng vì mình lau mồ hôi,
Khăn tay mềm nhẹ lau qua trán, hai bên tóc mai, dừng ở trên sườn mặt.
Tiếp theo trước mắt Lưu Trưng tối sầm lại, một mùi hương thảnh nhiên ép lại gần, vội vàng có pha chút sợ hãi bao phủ lên.
Hương thơm nhẹ nhàng, mang theo hơi chút cảm giác mát, điểm ở trên môi của nàng.
Nhẹ nhàng ấn xuống------
Dừng lại.
Người luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh như Lưu Trưng bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Mà người đầu sỏ gây nên đầu óc đang trống rỗng, bị ánh mắt nhìn đến nóng bừng cả mặt, theo bản năng ngượng ngùng cúi đầu, cuối cùng bốp một tiếng-----
Cái trán đụng cái mũi.
Cái trán của Nam Cung Nhã đụng phải mũi của Lưu Trưng.
Lần này từ xấu hổ e lệ biến thành càng thêm xấu hổ e lệ.
Nam Cung Nhã xấu hổ và giận dữ muốn chết, không dám ngảng đầu lên nhìn, cúi đầu nắm chặt chiếc khăn tay. Cơ hồ muốn xé chiếc khăn kia thành vải vụn. Trong lòng nàng lúc này thầm nghĩ: Đều tại Công Nghi Ngưng ra chủ ý xấu!
Ban ngày Nam Cung Nhã không biết căn cân đáp lời hết, ma xui quỷ khiến thế nhưng nói ra bản thân thích Lưu Trưng, lại không biết tâm ý của nàng. Công Nghi Ngưng lắng nghe xong, còn rất nghiêm túc vì nàng chỉ dạy. Dạy nàng thừa dịp không khí tốt đẹp thử đi thăm do tâm ý của Lưu Trưng, tiếp theo liền tiến gần nói thầm vào tai Nam Cung Nhã một tràng.
Nhưng Nam Cung Nhã lại đột nhiên mở to hai mắt: “Cái...Cái gì? Ngươi bảo ta... Dùng miệng...”
“Miệng cái gì! Là môi... Môi! Tiến lại gần, chạm một chút, cọ cọ một chút, liếm liếm một chut, nhẹ nhàng cắn một cái... Ta cũng không tin nàng sẽ không động tâm!”
“Cái... gì? Nam Cung Nhã hồ đồ: “Chạm cái gì nha? Liếm cắn? Ta cũng không phải tiểu cẩu...”
“Ngu ngốc!” Công Nghi Ngưng trợn trắng mắt: “Quên đi! Quá phức tạp ngươi cũng không học được. Ngươi nha, liền trực tiếp ôm lấy đầu của nàng hung hăng hôn nàng một cái là được!”
“Ta... Ta không làm được!” Mặt Nam Cung Nhã nóng lên, ngượng ngùng đến cực điểm.
“Vậy... Dùng môi của ngươi chạm chạm một chút lên môi của nàng! Đơn giản như vậy sẽ biết đi?”
“Ta...”
“Cái này gọi là gì? Gọi là điểm giáng thần, hì hì...”
“Điểm giáng thần? Không phải là lấy tay thoa...”
“Thoa cái đầu của ngươi! Cái này gọi là tình thú!”
....
Nam Cung Nhã cúi đầu cười khổ.
Tình... Nàng thật ra có, thú... Nàng lại tuyệ không thấy.
Trải qua chuyện vừa nãy, chỉ sợ Lưu Trưng... chỉ sợ cho rằng nàng là một kẻ biến thái, làn một... Quái vật... Nói muốn thử tâm ý của Lưu Trưng lại biến thành tình huống loạn thất bát tao như vậy. Cuối cùng còn... Còn đụng phải mũi của Lưu Trưng!”
Nam Cung Nhã càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt cứ thế trào ra. Tách một tiếng, rơi trên tay Lưu Trưng.
Không gian xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, người đối diện không có chút phản ứng nào.
Nam Cung Nhã rốt cuộc không chịu đựng nổi, chậm rãi lui lại từng bước. Tiếp theo quay đầu muốn chạy trốn. Nàng cảm thấy động tác của mình đã rất nhanh, nhưng vừa mới bước vài bước, cánh tay đã bị năm lấy.
Trong lòng Nam Cung Nhã cảm thấy kinh hoảng.
“Khóc cái gì?”
Nam Cung Nhã nhanh tay quệt nước mắt.
“...Không khóc.”
Lưu Trưng ở sau lưng nàng lại thở dài: “Ta đi cùng với ngươi.”
Nam Cung Nhã không dám quay đầu lại, chỉ nghe thấy vài tiếng động. Tựa hồ là Lưu Trưng đem Lăng Vân kiếm đeo lại trên lưng, tiếp theo là nhấc đèn trên bàn, đi lên vài bước-------
Nắm lấy tay nàng.
Thật giống như nhiều lần trước đây, chậm rãi lôi kéo nàng đi về phía trước, đi trên một con đường thật dài.
Nam Cung Nhã cảm thấy được thả lỏng, nhịn không được giương mắt nhìn trộm.
Lưu Trưng chiếu sáng con đường ở phía trước, ngay cả mắt cũng không chuyển nhưng lại giống như biết đang bị nàng nhìn, khẽ hừ một tiếng: “Rất đau.”
Nam Cung Nhã hoảng lên một chút: “Ta... Ta ta ta không phải là cố ý!”
Lư Trưng hơi nhíu mày: “Thật sự không phải là cố ý?”
“Thật... Thật sự không phải là cố ý.”
Thanh âm càng ngày càng thấp hơn.
“Nga.”
Lưu Trưng thế nhưng còn thật sự gật đầu đáp trả.
Chỉ trong chốc lát các nàng đã đi ra rừng trúc, đi dọc theo co đường đá nhỏ có thể thấy căn phòng Lưu Trưng đang ở. Đi cả một đoạn dường dài như vậy, vẫn không thấy Lưu Trưng tỏ ra gì khác lạ. Nam Cung Nhã cuối cùng dần dần buông lỏng. Trong lòng nàng nghĩ, nếu đã đến chỗ của Lưu Trưng, mình không phải là nên thức thời cáo từ?
Nhưng Lưu Trưng cũng không cho nàng cơ hội mở miệng. Ngay tại lúc Nam Cung Nhã chần trừ, Lưu Trưng thế nhưng trực tiếp léo nàng lại gian phòng của mình.
Nam Cung Nhã nhịn không được miên man suy nghĩ.
Đây là có ý muốn lưu nàng ở lại sao? Nhưng... Nhưng như vậy sao đươc?
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, các nàng từ lúc ra đi tới nay thường xuyên ở chung một chỗ, vốn là không có gì cả. Nhưng cố tình Nam Cung Nhã vừa mới đối Lưu Trưng làm ra chuyện tình “tang đức bại hành”, đáy lòng khó tránh khỏi nảy ra một ít cảm giác khác thường.
“Ngươi ngồi ở đây trước đi.”
Lưu Trưng đem đèn dầu đặt lên trên bàn, chỉ hướng bên cạnh.
Trong lòng Nam Cung Nhã tuy có kỳ quái nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống,
Trong phòng vốn tối đen như mực, mặc dù Lưu Trưng đem đèn đi vào, nhưng ngọn đèn dầu cũng chỉ chiếu sáng một góc. Lưu Trưng lại đi tìm ngọn đèn để thắp sáng, trong phòng lúc này mới trở nên sáng sủa. Nam Cung Nhã tò mò nhìn quanh đánh giá một phen. Căn phòng bày biện giản dị, lại có một loại thú vị. Giường bàn tủ quần áo đều làm từ trúc, hoa văn trang trí chủ yếu cũng là hình thanh trúc, có vẻ cực kỳ tinh xảo tự nhiên. Ngày mua hè ở trong căn phòng như thế này, thật sự là làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Lưu Trưng lấy ra khay trà, rót cho Nam Cung Nhã một chén.
“Vừa rồi bị gió thổi lạnh, uống một ngụm trà nóng.”
Nam Cung Nhã ừ một tiếng, nhận trà ôm ở trong tay, không vội vã uống ngay, mà chớp mắt nhìn Lưu Trưng ở trong phòng đi tới đi lui.
Chỉ thấy nàng lấy kiếm buông xuống, cởi áo khoác, thay một chiếc áo dài mỏng rộng thùng thình, ngừng bước một chút, đột nhiên lại xoay người đi vào phòng trong. Lần này, cách một tầng bình phong mỏng, Nam Cung Nhã chỉ mơ hồ thấy bóng dáng mà thôi.
Nhưng thanh âm thì vẫn nghe thấy.
Bên trong phòng có tiếng động, tựa hồ là mở hòm ra. Chờ đến khi Lưu Trưng quay trở lại, trong tay đang cầm vật gì đó.
Sau đó, nàng ngồi xuống đối diện Nam Cung Nhã, đem đồ vật trong tay đưa lại.
Nam Cung Nhã có chút giật mình, theo bản năng đưa tay nhận lấy.
Nương theo ánh sáng nhảy nhót từ ngọn đèn dầu, Nam Cung Nhã cúi đầu nhìn lại thứ trong tay-----
Dĩ nhiên là một cây trâm.
Ngân trâm màu bạc, đầu trâm mảnh và nhỏ uốn thành, cũng không có hoa văn gì cả, phong cách thật là đơn giản cùng cổ xưa. Nhưng phía dưới lại đính một sợi hoa lụa hình dạng thuần khiết trong sáng phảng phất giống như dạ quỳnh hoa. Hoa tuy rằng rất nhỏ nhưng lại vô cùng tinh xảo. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa nhìn thật sự giống như hoa thật. nhị hoa được là từ dây tua vàng nhạt, đài hoa ở phía dưới vô cùng hợp với màu trắng của hoa cùng với màu xanh bạc cảu dây dài.
Toàn bộ cây trâm hoa chỉ dùng nguyên liệu bình thường, kỹ thuật cũng cực kỳ đơn giản, nhưng...
Nam Cung Nhã mặc dù luôn để mắt cao hơn đầu, cũng không thể không thừa nhận, cây trâm này thiế kế tỉ mỉ, phối màu sắc hài hòa, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái liền làm người ta yêu thích không buông tay.
Huốn chi cây trâm này đối với Nam Cung Nhã mà nói, còn có một ý nghĩa đặc biệt khác
Bởi vì...
Hình dạng của cây trâm này cùng dạ đàm đăng ở ngày lễ Thất Tịch giống nhau như đúc.
Lúc này Nam Cung Nhã đem nó cầm thật cẩn thận ở trong tay, thật giống như tiếp nhận dạ đàm đăng tăng cho 'Hữu tâm nhân' từ tay Lưu Trưng.
Nam Cung Nhã vuốt ve nó vài cái, cúi đầu nói: “Thật... đẹp.”
Lưu Trưng hừ nhẹ một tiếng, mặc dù sắc mặt không đổi, trong ánh mắt lại như có ý cười.
“Tặng cho ta?”
“Ân.”
Nam Cung Nhã hơi có chút kinh ngạc, theo bản năng thốt lên hỏi: “Tại sao...”
Lưu Trưng nhíu mày lại, có vẻ như không nghĩ đến nàng sẽ hỏi ra vấn đề này, nhưng cũng chỉ trầm ngâm trong chốc lát, lại trả lời nàng: “Hoa đăng kia...”
“Cái gì?”
“Đã đánh mất.”
Qua đêm Thất Tịch, trong thành không bán dạ đàm đăng nữa. Nói sau, dù sao hoa đăng kia thật sự không có tiện mang theo. Cho nên Lưu Trưng liên dựa theo hình dạng của dạ đàm đăng chế tạo ra trâm cài.
Nam Cung Nhã cảm thấy tâm như vủa nảy lên một chút, vội vàng cầm chặt trâm cài thu vào trong ngực, lắp bắp nói một câu: “Vậy... kia... Hiện tại trời đã tối rồi, ta liền... ta vẫn là đi về trước.”
“Chờ...”
Lưu Trưng vừa mới há mồm nói một chữ, Nam Cung Nhã đã nhanh chóng đứng bật dậy chạy ra ngoài, quả thực giống nhhuw sau lưng có ác quỷ đuổi theo. Chạy trốn tâm hoảng ý loạn, hơi có chút có tật giật mình.
Lưu Trưng có chút không hiểu, nàng vốn chỉ muốn đưa Nam Cung Nhã trở về mà thôi.
Đường đi quá tối, thứ nhất Nam Cung Nhã không có tùy thừng, thứ hai không mang theo đèn.
Lưu Trưng thở dài, một lần nữa đem theo đèn dầu ra cửa. Nhưng mà vừa mới đi được vài bước, liền phát hiện ra có chút không đúng. Nàng ngưng bước chân, xoay người nhìn ra mảnh cây cối phía sau.
“Thật có chút nhìn không ra, ngươi dụ dỗ nữ hài tử thật có vài phần thủ đoạn, chậc chậc.” Một tiếng cười từ chỗ tối truyền đến, thanh âm rất quen thuộc, nghe qua thật như là... Người cùng nàng nói chuyện ở Yên Vũ đình.
“Nam Cung Tụng?”
“Không sai, là ta.”
Tiếng bước chân càng gần, nương theo ngọn đèn dầu, đầu tiên nhìn thấy là chiếc cằm gầy, tiếp theo là đôi môi mỏng đang nhếch lên cười.