- Trời đẹp, ngủ một giấc.
Gió thổi qua rừng trúc làm những chiếc lá vàng rơi, khung cảnh đìu hiu tĩnh mịch.
Bầu trời xanh cao vời vợi.
Thiếu niên áo lam tựa sắc trời thu trông khoảng mười hai, đồng tử linh động tinh nghịch, nằm trên bãi cỏ nghiêng nửa người, nhắm mắt lại chuẩn bị đánh một giấc thật sảng khoái.
“Bốp”
- Ui da!_ bị ai đó vô tình đạp vào mông một cái làm hắn mở to mắt nhảy dựng lên, lấy tay xoa xoa mông mấy cái, miệng suýt xoa than đau rồi đứng dậy, xoay người, mặt mày nhăn nhó hướng đến người đang đứng gần mình, hắn cất giọng bất mãn_ Phụ thân, chơi gì kì vậy.
- Ai đùa với con?_ người nam khoảng ba mươi đứng khoanh tay, cau mày không vừa lòng_ Không muốn tập kiếm nữa thì về ngủ, nằm ở đây cản đường cản lối người khác.
Kỷ Lý Phong hắn bĩu môi, nhỏ giọng càm ràm mấy lời, cầm lấy kiếm huơ huơ mấy đường cho có với bộ dạng ngái ngủ lười nhác.
- Có ai đi qua đâu mà, xì… tập thì tập… ấy…
Bất ngờ, kiếm trượt khỏi tay hắn, văng đi một quãng xa phía trước.
Hắn nhìn tay mình, vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ mình lụt nghề rồi hay sao?
Rồi hắn nhìn người nam, chớp chớp mắt ra vẻ ngây thô vô tội cười trừ, chỉ thấy cái lắc đầu của người đó – Kỷ Đình Minh.
Hắn chu môi lên, lỡ tay một chút thôi mà.
“Keng”
“Rầm”
- A… ư…
Ba tiếng động vang lên liên tiếp nhau làm cả hai giật mình, nhìn nhau một cái rồi hướng mắt theo hướng kiếm vừa lao đi.
Có người ở đó sao?
Phen này hắn gây chuyện thật rồi.
Hai người, Minh bước đi còn Phong thì chạy đến nơi đó.
- Này, ai ở đó vậy, có sao không?_ Phong vạch những bị trúc rậm rạp ra lò mò đường đi, chỉ thấy thanh kiếm của hắn cách hắn một quãng khá xa, có những vết máu nhỏ dọc theo tạo thành một vệt dài nhưng lạ là chẳng thấy có ai ở đây.
Hắn nheo mày, nhún vai một cái tỏ vẻ chẳng hiểu gì hết, bèn chạy đi nhặt kiếm cho yên chuyện liền cảm nhận gáy lạnh toát, một thứ gì đó nhọn nhọn đang chĩa lên ngay tim hắn từ đằng sau.
Phong đứng sững không dám vọng động, chầm chậm nghiêng đầu thấy một bóng áo trắng tả tơi vóc người nhỏ nhắn lấm tấm máu nhỏ giọt từ những vết thương lớn nhỏ, tóc dài phủ xuống nên hắn không thấy rõ mặt, tay phải người đó cầm trủy thủ toan đâm hắn, tay còn lại ôm lấy ngực vô cùng khó chịu, ánh mắt lạnh băng không khiến hắn cảm thấy sợ mà lại làm hắn thấy thú vị.
Khả năng giấu hơi thở tốt thật.
- Ngươi cũng là người của chúng?_ người áo trắng lên tiếng, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm uy hiếp.
Giọng nói cũng thật dễ nghe.
Nhưng mà…
Ai? Đồng bọn nào?
Hắn? Cái gì cơ?
“Xoạt”
Có người đến gần, bóng áo trắng cảnh giác chầm chậm rút trủy thủ về, hướng mắt đến người vừa xuất hiện đầy cảnh giác.
- Phong, không có chuyện gì chứ? Gì? Một đứa bé?_ Minh thấy bóng áo trắng nhỏ con lao đến mình rất nhanh, vội dùng hai cành cây trúc khô gần đó đỡ lấy, bị trủy thủ bằng vàng sắc bén chẻ làm đôi. Minh nheo mày, lùi mấy bước trấn tĩnh lại, thấy áo trắng cũng lùi mấy bước giữ khoảng cách nhất định với mình, làm một thế thủ.
Gió nhẹ thổi qua mọi thứ, êm đềm, hiu hắt…
- Một bé gái sao?_ Minh sững người nhìn, thốt lên ngạc nhiên khi thấy người trước mặt mình khoảng chín, mười tuổi trang phục rách rưới lộ ra những vết thương lớn nhỏ trên tay và vai, đồ trắng giờ đây đã nhuốm màu đỏ và đen bẩn thỉu, bộ dạng chật vật vô cùng, tóc dài ngang lưng bay loạn trong gió cuốn lấy gương mặt thanh tú với làn da trắng như tuyết, má ửng hồng lên vì mệt, cau mày khó chịu thở gấp liên hồi nhưng vẫn ngẩng đầu chống chọi, dưới nắng chiều lộ ra một nét đẹp hút hồn người.
Khoảnh khắc ấy, Phong nhìn như ngây ngẩn, ánh mắt có hơi dại ra ngắm, lần đầu hắn thấy một đứa bé gái xinh như vậy, một nét đẹp thanh thuần lạnh lùng lại quyến rũ, mang dáng dấp một mĩ nhân khuynh thành tuyệt thế sau này.
Đặc biệt là hắn thích vẻ kiên cường của cô bé này.
Chợt, hắn nhớ về một cô bé mình gặp năm bảy tuổi, không biết giờ này cô ấy sao rồi, liệu có trở nên xinh đẹp như người trước mặt hắn hiện giờ… quan trọng, cô ấy có còn nhớ hắn hay không.
- Bảo ai là con gái?_ áo trắng Chu Nhật Phi bước một bước thăm dò, quét mắt lạnh lùng qua hai người, bỗng dưng vô lực đổ sụp xuống, do vừa rồi cử động mạnh nên vết thương bị động nứt toạt ra rướm máu.
Phi chầm chậm lùi ra sau dựa vào thân cây thở dốc từng hồi đứt quãng rất nhó nhọc, cắn môi đến bật máu, giận bản thân mình lực bất tòng tâm, nhưng Phi quyết không buông xuôi đơn giản như vậy, tay phải giữ chặt trủy thủ chống xuống đất làm điểm tựa, tay trái bám vững thân cây làm bệ đỡ, run rẩy từng hồi cố gắng đứng dậy, ánh mắt vẫn tinh anh nhìn hai người đầy thù hằn cảnh giác, cất tiếng lộ ra một sự kinh ngạc nho nhỏ:
- Chẳng lẽ hai người không phải đồng bọn của chúng?
Ơ? Con trai sao?
Phong lại càng kinh ngạc. Con trai mà lại có gương mặt thanh tú đến vậy? Tính giỡn hắn hay sao?
Hứng thú càng được gợi lên mạnh mẽ, hắn cười gian, nhất cử nhất động của Phi đều không thoát khỏi mắt hắn.
Bộ dạng ẻo lả như vậy, khốn cùng bỏ chạy khắp nơi là đúng rồi. Hắn muốn biết tiếp theo thằng nhóc này tính làm gì.
- Đồng bọn? Cháu bé bị bọn nào truy sát hay sao?_ Minh nheo mày quan sát bộ dạng của Phi, lòng thương cảm vô hạn, ngập ngừng đưa ra một câu hỏi.
Là bọn người ác độc nào nỡ ra tay sát hại một đứa bé thế này?
Nhưng, chẳng chờ đến Phi cho họ đáp án, đã có người lên tiếng trước.
- Ha ha ha, tìm được ngươi rồi, lần này đừng hòng trốn thoát!_ có tiếng cười đắc ý vang lên càng lúc càng gần làm ba người giật mình, phía xa xuất hiện tốp năm người áo đen bịt mặt, kẻ cầm kiếm, tên cầm đao, người cầm cung giương một mũi tên bắn thẳng đến Phi.
Khỉ thật.
Phi thấy tình hình vô cùng không ổn, bản thân mệt lắm rồi, mất máu quá nhiều nên đầu óc cứ hoa cả lên.
“Vút”
Mũi tên xé gió lao nhanh.
“Phập”
- A!_ vì chẳng còn chút sức lực nào để né tránh nên Phi chỉ có thể dịch người một chút để mũi tên chệch từ tim sang bả vai trái cắm phập lên đó, máu túa ra, Phi hét lên một tiếng, nhăn mặt trượt người từ thân cây xuống đất, cắn chặt răng rút mạnh mũi tên ra vứt đi để máu tuôn ướt đẫm bả vai.
Kiểu này phải chết thật rồi, đúng là vô dụng mà.
Mẫu phi, hoàng muội… xin lỗi con chẳng thể trả thù được cho hai người như đã thề máu trước mộ hai người ngày đó rồi… giờ con đi đoàn tụ cùng hai người đây.
“Đứa bé này, sẽ không sống qua hai mươi tuổi…”
Ông già chết tiệt, sao không nói ta không sống qua mười tuổi luôn cho xong, hai mươi tuổi quả thật quá lâu rồi.
- Ha ha ha…_ Phi cười mỉa mai chế giễu, từng tiếng cười vang lên chua chát bi thương biết bao nhiêu, mang theo nước mắt uất hận không thể rơi xuống, tuyệt vọng của kẻ lâm vào đường cùng._ Đã lâm vào tình cảnh này… muốn chém muốn giết gì tùy các ngươi…
Chết thì chết… dù sao cái mạng này cũng rẻ mạt… chỉ là sinh mệnh là do phụ mẫu ban tặng nên Phi không thể tự sát mà thôi.
Chuyện gì thế này? Hóa ra bộ dạng nó thê thảm như vậy là do bị toán người ỷ đông hiếp yếu đây ra tay tàn nhẫn sao?
Phong siết chặt tay vì giận.
Là bọn người này dồn một đứa bé đến đường cùng, sợ hãi đến nỗi nhìn ai cũng ra kẻ địch hay sao?
Nhưng, trong lòng hắn bất ngờ, quan sát Phi một lượt, có thể còn mạng để chạy trốn, đau đớn mấy cũng gắng nuốt vào trong, bản lĩnh lắm chàng trai, vẻ bề ngoài thật dễ đánh lừa người khác.
Minh bất bình vô cùng, trừng mắt phẫn nộ, một thầy thuốc như Minh không chấp nhận việc giết người vô tội như thế, liền rút kiếm bên hông ra vung lên ý tuyên chiến với năm người:
- Năm tên to lớn các ngươi tìm mọi cách đuổi giết một đứa bé, thật làm lòng người căm phẫn.
“Keng”
“Keng”
Sáu người giao đấu với nhau làm cát bụi tung bay mù mịt, từng đợt lá vàng lại rơi xuống cảnh vật.
- Này nhóc, ngươi có sao không vậy?_ Phong nghĩ phụ thân mình có thể ứng phó được, hắn lại thấy tình cảnh Phi nghiêm trọng hơn, thế là vội chạy đến bên cạnh Phi đỡ ngã lên người mình, nhìn một lượt thương tích trên người Phi, quả thật rất nặng, nếu không kịp thời cầm máu cứu chữa chắc chắn sẽ nguy đến tính mạng.
- Tránh ra!_ ngay khi hắn toan xé một mảnh vải từ đồ mình lại bị Phi vung khủy tay hất mình ra, nghe giọng nói của Phi cương quyết_ Ta không cần ai thương hại mình!_ sau đó Phi nhắm nghiền mắt lại gục đầu lên cổ của Phong.
- Ơ… này…
Ai mà thèm thương hại ngươi, cái tên cứng đầu cứng cổ này.
Hắn lấy tay mình lắc nhè nhẹ Phi chẳng thấy nhúc nhích hay có phản ứng gì, sau đó áp tai lên mặt Phi cảm nhận hơi ấm phả ra.
Còn thở, dù rất yếu, phải rồi, dư sức hét lên gây chuyện, không còn sống mới lạ đó.
Vậy… bất tỉnh rồi sao?
Chắc là mệt mỏi quá đây mà.
Thật cứng đầu, nhưng thực ra cũng rất dễ thương a. Lần đầu có thằng nhóc khiến hắn thấy hứng thú đến thế, dù cho con trai gì mà còn đẹp hơn cả con gái nữa, vượt lên cả mùi máu tanh là hương hoa kim ngân nhàn nhạt thoang thoảng làm người ta dễ chịu.
Kiểu công cuồng này, hắn lại thấy thích. Bất tỉnh cũng tốt, hắn dễ ra tay cứu người.
Ngủ lấy sức đi nhóc, tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa. Có hắn ở đây, đừng ai mong tổn thương đến người đang gục trong lòng hắn.
Phong xé một mảnh vải, rút ống trúc đựng nước bên hông ra thấm ướt miếng vải, cố định thân người của Phi để hắn lau một lượt những vết máu loang, con trai với nhau cả, có gì mà ngại.
Đầu tiên là mặt. Phong cẩn thận lau tỉ mỉ từng chút một, vén mái tóc rối bết mồ hôi của Phi qua mang tai, vết máu và bẩn biến mất dần, giờ hắn mới nhìn rõ mặt của Phi, còn đẹp hơn hắn thấy vừa rồi. Da trắng như tuyết mịn màng lạnh lạnh chạm vào thật thích, hàng mi dài cong cong, sóng mũi cao, đôi môi đỏ anh đào mím lại, cằm thon thon xinh xắn.
Ôi trời ơi, tại sao lại là con trai chứ, tạo hóa cũng thật trêu ngươi.
Lúc lau tay trái của Phi, Phong nhìn thấy một vết sẹo mờ mờ hình dấu chéo, cảm thấy có chút đau lòng tiếc tiếc, làn da trắng tuyệt đẹp như vậy lại có sẹo, hẳn lần bị truy sát này chẳng phải đầu tiên đâu.
Nhóc, bản lĩnh lắm.
Hắn lại xé thêm mấy mảnh vải, lấy trong ngực ra mấy lọ thuốc nhỏ chuẩn bị sơ cứu tạm thời. Phụ thân hắn là lang y, biết rõ tính hắn hiếu động dễ bị thương nhỏ nhặt nên luôn bắt hắn mang sẵn một ít bên người dự phòng.
- Phi nhi! Phi nhi! Phi nhi!
- Hoàng tử điện hạ!
- Mau! Mau lục soát xung quanh!
- Phi nhi! Con đâu rồi? Phi nhi!
- Khốn kiếp! Giết sạch bọn thích khách cho trẫm!
- …
- …
Lại một tốp người xuất hiện, có vẻ như rất đông người, từ xa đã vang tiếng động lớn.
- Lính triều đình đến rồi, thôi bỏ đi!_ tên áo đen dẫn đầu ra hiệu cho bốn tên bị thương đôi chỗ vì đường kiếm của Minh cùng rời đi, ánh mắt ác liệt liếc qua Phi một cái đầy giận dữ rồi dùng khinh công biến mất.
Minh lau mồ hôi trên trán, thở ra một cái rồi tra kiếm vào vỏ, toan đến chỗ hai đứa bé.
- Đằng kia có kẻ khả nghi!
- Nhanh lên! Đừng để chúng thoát!
- Nhanh lên!
- …
- …
Vài tên lính thấy bóng áo đen ở phía trước liền hét lên dẫn sự chú ý của mọi người đến đó.
Tiếng đoàn người chạy rầm rầm náo động khu rừng trúc.
Minh thấy tình hình không ổn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhìn xung quanh, đang tính toán làm sao dẫn người đi an toàn.
Bỗng dưng lúc này Phi chìm trong cơn mộng mị rên lên thật khẽ mấy từ:
- Phụ hoàng… phụ hoàng… cứu con… phụ hoàng…
Phụ hoàng?
Cả Minh và Phong bị chấn động mạnh, mở to mắt kinh ngạc nhìn nhau rồi lại nhìn Phi đầy ngờ vực.
Chẳng lẽ đứa bé này lại là…?
Đúng rồi!
Lúc nãy hai người cũng nghe loáng thoáng trong đám đông đó có tiếng gọi hoàng thượng hay hoàng tử gì đó.
Vậy, tốp người kia chẳng phải…?
Mấy lời rên khẽ ấy của Phi chẳng hiểu sao lại kinh động đến tai của người nam áo vàng dáng dấp cao quý dẫn đầu đoàn người. Người nam – Chu Nghi Quân kinh hoàng nhìn xung quanh, bước chân run rẩy lại ngập ngừng cố chạy thật nhanh làm những thái giám đi bên cạnh cũng sững sờ vội đuổi theo cất giọng eo éo lên gọi “hoàng thượng” liên tục một cách hốt hoảng sợ hãi.
- Phi nhi! Là con vừa gọi phụ hoàng phải không?
- Phi nhi! Con ở đâu?
Nghi Quân vừa chạy lòng vòng trong khu rừng, vạch cây mò đường đi thật vội vã không chú ý đến những cành cây quệt xước tay mình, vừa lớn giọng gọi kêu gào khản cổ, nét mặt có chút sợ hãi xen lẫn vui mừng:
- Phi nhi, con lên tiếng đi, phụ hoàng đây mà. Phi nhi!
~*~
“Nhóc, để bổn công tử ta vào cung làm hộ vệ cho ngươi, thế nào?”
“Ta không cần.”
“Vậy ta cứ làm.”
“Ta không cản, muốn chết sớm thì cứ việc.”
“Độc mồm quá nhóc, ta quan tâm cho nhóc thế.”
“Ta không cần…”
“Rồi nhóc sẽ cần… này này đợi ta với.”
~*~
Có công hộ giá cho hoàng tử, Kỷ Đình Minh từ một lang y bình thường được sắc phong lên hàng tứ phẩm làm thái y trong cung, công việc hằng ngày thay băng đổi thuốc chữa trị thương tích trên người nhị hoàng tử và chuyên về nghiên cứu thảo dược để tìm ra biện pháp tốt nhất giải các loại độc còn tàn dư trong người vị hoàng tử nhỏ.
Một số người ganh ghét, một số lại ngưỡng mộ vì học vấn về y thuật rất cao minh của Đình Minh.
Nhưng họ lại lấy làm lạ.
Con trai duy nhất của Minh – Kỷ Lý Phong cũng vừa được phong làm hộ vệ cho nhị hoàng tử vốn bị câm bẩm sinh, đến nay vẫn chưa tìm lại được tiếng nói.
Y thuật của Đình Minh cao như thế, thế sao lại không chữa trị được cho con mình?
~*~
Phải mất cả canh giờ để Phong học thuộc sơ bộ đường đi trong cung, chủ yếu là đường từ cổng thành đến Ngạo Dương điện nơi Phi ở và từ Ngạo Dương điện đến thái y viện - nơi phụ thân hắn làm việc.
Những nơi đó quan trọng trước mắt còn các chỗ khác sau này hẵng tính tiếp, bao nhiêu đó cũng đủ khiến hắn không tiêu hóa nổi rồi.
Đúng là hoàng cung, vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
- Ôi… thật là phức tạp, còn đủ mọi lễ nghĩa, may mà hoàng thượng đã miễn hết cho mình._ Phong than thở_ Chỉ muốn làm hộ vệ cho ngươi thôi mà cũng lằng nhằng quá.
Phong cảm thấy đầu óc mình mụ mị choáng váng hết rồi, xoa xoa liên hồi tay chân đang đau nhức vì đi lòng vòng cả buổi sáng mò đường, hắn tháo vội hài rồi leo tót lên trên giường của Phi nằm chiếm hết chỗ, lăn tới lăn lui, bộ dạng biếng nhác như chỉ muốn đánh một giấc ngon lành, trời có sập cũng chẳng liên hệ gì đến hắn.
Phi im lặng ngồi trầm tư trên thành giường, những vết thương trên người cũng đã khỏi tám chín phần nên giờ trông Phi càng lộ ra nét đẹp bất phàm.
Phi lắc đầu một cái chán ngán với bộ dạng của hắn bây giờ nhưng khóe môi lại mỉm cười kín đáo.
- Tại sao ngươi lại chấp nhận yêu cầu giả câm của ta?_ Phi hỏi, giọng nói ngờ vực đánh mắt hướng hắn thăm dò.
Việc hắn bị câm cũng có ảnh hưởng đến uy tín đến khả năng y thuật của phụ thân mình vậy mà Phi vừa đề nghị, hắn đồng ý ngay, đến phụ thân hắn cũng không có ý kiến gì, hiểu được nếu hắn bị câm sẽ đỡ được rất nhiều chuyện phiền phức, tránh mang họa sát thân nếu lỡ có hành động gì bất kính với bề trên.
Nhưng đó là do phụ thân hắn là người lớn hiểu chuyện, còn hắn, Phi không biết hắn đang nghĩ gì.
Phong nhướn mắt nhìn Phi, mỉm cười hì hì vui vẻ:
- Ta thấy cũng tốt mà, bớt được bao nhiêu là chuyện, không phải gặp ai cũng chào hỏi, mà ta ngán nhất vụ đó, thấy mấy tên thái giám bạ ai cũng chào, chẳng sợ sái quai hàm luôn sao.
Nghĩ đến gặp ai cũng cúi đầu chào, chán ngắt, hắn cũng chẳng rảnh thế.
Rồi hắn đánh ngáp một cái mệt nhoài, mắt díp lại, nói với giọng ngái ngủ:
- Hôm nay ta chiếm chỗ này ngủ, mệt quá rồi.
Phi nghe thế, lắc đầu chán nản bản tính vô ưu vô lo này của hắn, không biết những ngày tháng sau này ở trong cung sẽ thế nào đây.
~*~
- Ban đêm rình mò ở nơi đây làm gì?
Sắc trời như mực, chỉ có ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt chiếu soi vạn vật.
Huyền ảo mà ma mị, gợi lên chết chóc.
Chỉ thấy thiếu niên tung người trong cơn gió chướng như tinh linh màn đêm, thoắt ẩn thoắt hiện, tự khi nào đã đứng sau lưng tên thái giám bộ dạng lén lút khả nghi đứng nấp sau một bụi cây gần cổng Ngạo Dương điện.
- Kẻ nào?_ tên thái giám giật mình nhìn xung quanh.
- Ngươi nghe nói đến thần chết chưa?
Phong rút kiếm, lưỡi bén ngót phản chiếu ánh trăng, mang một sự quỷ dị chỉ chờ được nhuốm máu tanh.
Gã thái giám toan rút ám khí trong người ra, Phong cười, là một cái nhếch môi lấp lửng cay nghiệt nhưng đôi mắt chẳng hề cười tựa như sói hoang sáng rực trong đêm ẩn chứa sát khí tàn nhẫn. Hắn vung kiếm đâm thẳng ngay tim gã thái giám khiến gã không kịp trân trối thêm điều gì, máu trào ra từ vết thương, Phong rút kiếm về thật nhanh khiến máu tuôn xối xả, gã gục người xuống đất chết không nhắm mắt.
Hắn lạnh lùng tra kiếm vào bao, sau đó rút trong thắt lưng ra một cái lọ nhỏ rắc xuống cái xác một ít bột, chờ bột hủy thi làm cái xác bốc khói trắng hôi thối, xác dần dần bị ăn mòn, hắn xoay người dửng dưng bước đi thật chậm, khẽ nói:
- Nhóc, ngươi trải qua bao nhiêu lần thế này rồi? Từ giờ, để tay nhúng chàm, sẽ là ta.
Ở sau cánh cổng điện Ngạo Dương, trăng soi rọi một bóng áo trắng nấp vào một góc khuất, gương mặt lạnh lùng gợi lên một nét buồn, kín đáo mỉm cười, dửng dưng mà chua xót… yếu đuối lại dịu dàng khó tả.
- Cảm ơn… và xin lỗi…
~*~
Gió thổi vờn qua rừng trúc vang lên âm điệu dân dã.
Vẫn như một năm trước họ gặp nhau.
Giờ đây, mối dây liên hệ giữa hai người càng ngày càng rõ ràng hơn.
- Ngươi nhất quyết kêu ta ra đây là vì cái gì?_ Phi hờ hững nhìn hắn, tay đón lấy những chiếc lá trúc đáp hờ lên lòng bàn tay mình.
- Tất nhiên là có điều muốn nói rồi.
Phong khẽ cười, phất tà áo xanh trên người một cách tao nhã, khẽ khụy một gối xuống đối diện với Phi, nét mặt hắn bỗng dưng nghiêm túc hiếm có, mà Phi cũng đang đối diện với Phong bằng thần thái lạnh lùng, cả người toát ra khí chất bất khả xâm phạm quyền uy vô hạn.
Dưới ánh chiều tà, khung cảnh ấy trở nên thật linh thiêng, nghe văng vẳng trong gió là lời nói kiên định của hắn:
- Thuộc hạ Kỷ Lý Phong xin trao cả mạng sống của mình để bảo vệ an nguy của ngài, chủ nhân tôn quý…