Một đạo lôi đình không biết từ đâu bổ xuống chỗ hòa thượng.
"Con bà nó trời đánh! Trời đánh!... Ngươi không có mắt hay sao mà lại đánh hòa thượng ta? Con bà nó! Có muốn đánh thì cũng phải để cho bần tăng nói hết câu đã chứ! Đúng là đồ trời đánh thánh đâm mà!..."
Ánh mắt Hồng Cơ dần trở nên băng hàn, nàng nhìn chằm chằm hòa thượng, nói bằng giọng làm người rét lạnh:
"Tên lừa trọc! Ngươi là đang mắng xéo bổn vương?"
Nếu như chỉ là lời nói bóng gió bình thường thì nàng cũng sẽ không chấp nhặt. Nhưng mà đây không phải chỉ là nói bóng gió mà là đang mắng thẳng vào mặt nàng. Bởi vì đạo lôi đình lúc nãy chính là do nàng đã gọi ra, hơn nữa còn không phải là ý muốn của nàng mà là theo lệnh của Giang Lưu Nhi truyền âm.
Nếu không phải có lệnh kia thì nàng đã đứng một bên hưởng ứng lắng nghe rồi, việc gì lại phải dùng ma lôi bổ hòa thượng kia để bây giờ bị mắng là đồ trời đánh thánh đâm.
Nhìn bộ dáng như muốn giết người của Hồng Cơ, hòa thượng vội phủ nhận:
"Mô phật! Nữ thí chủ đã hiểu lầm, bần tăng là đang mắng trời."
Hồng Cơ cười lạnh, đang muốn dần tiếp cho hòa thượng một trận thì tiếng của Giang Lưu Nhi truyền tới.
"Hồng Cơ, mau đi thôi! Chúng ta không có nhiều thời gian."
Sau khi nói xong, cũng không đợi nàng đáp lời, hắn đã lao người đi.
Hồng Cơ nghiến răng nhìn hòa thượng.
"Lừa trọc! Lần sau bổn vương sẽ tính sổ với ngươi!"
Nhìn bóng lưng đã biến mất từ lúc nào của Hồng Cơ, hòa thượng thở phào một hơi.
"Phật tổ phù hộ! Phật tổ phù hộ!... Suýt nữa thì bị nữ nhân kia giết người diệt khẩu rồi. Có miệng mà không thể nói, bi ai a, thật bi ai, thật là bi ai..."
Khi nãy hắn cũng chỉ là nhất thời kích động, quên mất sự hung ác của nữ nhân kia nên mới không kìm được mà buột miệng nói ra mấy lời "thật lòng". Tất cả cũng là vì chiếc nhẫn a...
Nhẫn?
Vừa nhớ tới nhẫn thì hình như là... hắn còn chưa đòi lại được!
Miệng hòa thượng mếu như sắp khóc:
"Nhẫn của bần tăng!... Bần tăng mất nhẫn rồi!... Trả nhẫn lại cho bần tăng a!..."
Bộ dáng hắn lúc này trông vô cùng đau xót. Hắn vịn vào gốc cây bên cạnh, vừa đập đầu vào thân cây vừa lẩm bẩm:
"Trả nhẫn lại cho bần tăng!... Trả nhẫn lại cho bần tăng!..."
Cứ một câu "Trả nhẫn lại cho bần tăng" thì lại có một tiếng "cộp" vang lên.
Một lúc sau.
"R... ắ... c... c..."
"Rầm"
Nhìn thân cây vừa đổ trên mặt đất, hòa thượng cúi người xuống, đưa tay vỗ vỗ, thở dài nói:
"A di đà phật! Bần tăng nhất thời kích động đã làm liên lụy đến ngươi. Không ngờ bần tăng lại vừa giết đi một sinh mạng vô tội. Tội lỗi! Tội lỗi!... Thôi thì để bần tăng tụng kinh siêu độ cho ngươi..."
Và thế là hòa thượng ngồi xếp bằng, lẩm nhẩm niệm kinh.
...
Trong một động phủ vô danh.
"Đại nhân. Không biết ngài tìm thuộc hạ có gì sai bảo?"
Một tên Quỷ tướng hướng về một lão nhân trước mặt cung kính hỏi.
Lão nhân dường như có chút không vui, mở miệng bằng giọng lãnh đạm:
"Lý Hậu, ta đã kêu ngươi đi mời Diệu vương, tại sao tới giờ này vẫn chưa thấy nàng ta đâu cả?"
"Đại nhân minh giám! Thuộc hạ thật sự đã đích thân gặp mặt và truyền lời cho Diệu vương, hơn nữa cũng đã nói rõ đây là lệnh của mấy vị bên trong ban xuống."
Lão nhân, cũng tức Hắc Tâm Quỷ vương hơi cau mày. Hắn biết tên thuộc hạ trước mặt sẽ không dám nói dối mình, nhưng còn Diệu vương, tại sao nàng ta lại chưa đến? Tuy bình thường nàng ta làm việc rất không nguyên tắc, nhưng mà đây là việc mà mấy vị bên trong giao phó, chẳng lẽ nàng ta dám không tuân lệnh? Điều đó là không thể nào, trừ phi là nàng không muốn sống nữa.
Trong lòng Hắc Tâm Quỷ vương dấy lên nỗi bất an không hiểu. Sau một lúc trầm ngâm, hắn quay sang nói với tên Quỷ tướng của mình:
"Lý Hậu. Ngươi lập tức tới chỗ của Diệu vương lần nữa xem thử có chuyện gì xảy ra hay không. Nếu như Diệu vương còn ở đó thì hãy bảo nàng tới đây ngay lập tức, nói với nàng đây là mệnh lệnh của mấy vị bên trong."
"Vâng, thuộc hạ sẽ lên đường ngay."
Sau khi Lý Hậu đã ra ngoài, Hắc Tâm Quỷ vương đứng yên lặng, mặt đầy trầm tư.
Nhiệm vụ mà mấy vị bên trong giao phó cho hắn và Diệu vương là mang một ít lễ vật đến Thánh Sơn để tặng cho Yêu hoàng. Mới nghe thì tưởng chừng rất đơn giản, nhưng căn cứ vào thái độ trịnh trọng khi giao phó của vị đại nhân kia và trực giác của bản thân mình, Hắc Tâm Quỷ vương biết đây không phải chỉ đơn thuần là đi tặng lễ vật đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mặc dù vị đại nhân kia cũng không nói rõ ràng nhưng Hắc Tâm hắn dám khẳng định đây là một chuyện đại sự. Còn về nội dung cụ thể của đại sự này chắc hẳn là nằm bên trong cuốn ngọc giản được dâng kèm với số lễ vật kia.
Tuy rất tò mò nhưng hắn tuyệt đối không dám mở xem.
Chuyện không nên biết thì không được biết, nếu không sẽ chẳng biết mình chết lúc nào.
Đạo lý giữ mệnh để được sống lâu này, hắn hiểu.
Lùi một bước mà nói, cho dù hắn có dám mở xem đi nữa thì cũng không có năng lực để làm được việc đó. Bởi vì trên ngọc giản kia đã được đích thân Quỷ chủ phong ấn, muốn phá giải thì ít nhất phải có tu vi cỡ như vị Yêu hoàng nọ mới làm được.
Không biết qua bao lâu, nhẹ lắc đầu, Hắc Tâm Quỷ vương xoay người đi vào trong.
Nhưng chỉ vừa đi được hai, ba bước thì hắn đột ngột ngừng lại, nét mặt biến đổi. Hắc lập tức quay đầu lao ra ngoài động phủ.
"Keng Keng"
"Xẹt xẹt xẹt"
Đập vào mắt Hắc Tâm Quỷ vương là một tràng chém giết. Mặc dù kẻ địch chỉ có hai người nhưng thần sắc của hắn thì lại trở nên vô cùng ngưng trọng, ẩn ẩn còn có nét bất an.
Mắt thấy thuộc hạ của mình đã chết mất mấy người, Hắc Tâm Quỷ vương đánh ra một đạo hắc quang về phía kẻ địch.
"Oành"
Sau khi đối phương đã bị đẩy lùi, Hắc Tâm Quỷ vương vội nói:
"Đạo hữu xin dừng tay!"
Thấy đối phương không động thủ nữa hắn mới tiếp tục:
"Xin hỏi cao danh hai vị đạo hữu là gì, không biết thuộc hạ của Hắc Tâm ta đã có chỗ nào đắc tội với hai vị?"
Tuy là đối phương đã giết chết mấy Quỷ tướng của mình nhưng Hắc Tâm cũng không hề tỏ ra chút bất mãn nào. Không phải hắn tốt tính hay rộng lượng gì mà bỏ qua cho, sở dĩ hắn nhún nhường như vậy là vì trong hai kẻ đối diện có một người hắn không thể nhìn thấu được khí tức cũng như tu vi, chính là nữ tử áo đen từ nãy giờ vẫn chưa ra tay bên kia.
Còn về phần tên trung niên đang đứng đối diện, mặc dù biểu hiện bên ngoài chỉ là Niết Bàn Cảnh trung kỳ nhưng chiến lực lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong thoáng chốc y đã giết chết mấy tên thuộc hạ cấp Quỷ tướng của Hắc Tâm hắn.
Hai kẻ trước mặt tuyệt đối không có người nào là đơn giản!
"Ngươi chính là Hắc Tâm Quỷ vương? Ngươi đã ra đây cũng tốt, đỡ cho chúng ta lát nữa phải vào trong..."
Lời vừa dứt thì vị trung niên kia đã nhanh như chớp lao về phía Hắc Tâm Quỷ vương.
Hắc Tâm không dám có chút nào chần chừ, vội vã tế ra một cây tam xoa kích ngăn cản.
"Keng"
Sau tiếng va chạm, Hắc Tâm Quỷ vương nhanh chóng lui lại. Chẳng biết từ lúc nào trên tay hắn đã xuất hiện thêm một kiện linh khí khác, đó là một thanh kiếm.
Nó không lớn lắm nhưng rất dài, bề ngang chỉ độ một tấc, bề dài lại gần bốn thước (chính xác là một mét rưỡi), màu xám tro, chỉ có một lưỡi mà không phải hai như những thanh kiếm khác.
Một thanh quái kiếm!