Mắt thấy hai bên sắp xảy ra một cuộc đại chiến, vị hòa thượng vội đứng ra khuyên can:
“A di đà phật! Oan oan tương báo bao giờ mới dứt…”
Hắn quay sang nữ Quỷ vương nói:
“Nữ thí chủ, người chết không thể nào sống lại, xin hãy bớt đau buồn… Phật dạy, tha được cho người thì hãy tha…”
Không đợi hắn nói hết câu, nữ Quỷ vương hừ lạnh:
“Hừ, tên lừa trọc đầu! Ngươi thật là lắm lời. Để xem lát nữa sau khi bổn vương cắt lưỡi của ngươi xuống thì ngươi còn nói được nữa không!"
“A di đà phật… Tội lỗi! Tội lỗi!”
Một tia lãnh lẽo xẹt qua trong mắt, nữ Quỷ vương động thủ. Cùng lúc đó, Giang Lưu Nhi cũng xuất kiếm.
“Keng Keng Keng”
Cả hai cuốn lấy nhau ra tay với tốc độ chóng mặt, trên trời dưới đất chỉ kịp lưu lại tàn ảnh.
Bất chợt, ba đạo kiếm khí khổng lồ hình vòng cung quét ngang về phía nữ Quỷ vương.
Nhìn thấy kiếm khí rít gào đang tới, nữ Quỷ vương cũng chẳng có chút nào sợ hãi. Nàng nhẹ phất tay, một luồng hắc khí dày đặc tuôn ra, tạo thành một lá chắn trước người.
“Oanh”
Sau va chạm, kiếm khí bị cản lại rồi nhanh chóng tiêu tán.
Thế nhưng nữ Quỷ vương cũng chẳng có chút gì vui mừng mà nét mặt còn trở nên khó coi. Bởi vì màn chắn mà nàng tạo ra cũng đã vỡ rồi!
Đây là chuyện gì? Đối phương thật sự chỉ là một tên Niết Bàn Cảnh?
Thái độ của nữ Quỷ vương trở nên nghiêm túc hơn. Nàng há miệng phun ra một vật gì đó.
Nó màu trắng, dài gần hai gang tay, bề mặt có hắc quang nhàn nhạt lưu động.
Đó là một đoạn xương cánh tay người!
Nữ quỷ vương cầm đoạn xương trên tay, miệng niệm quyết, sau đó hô lớn:
“Hiện!”
Ngay tức thì, trên mặt đất bỗng xuất hiện hàng trăm sinh vật hình thú quái dị. Bọn chúng không phải quỷ hồn, cũng không phải yêu thú, càng không phải người. Bọn chúng thuộc về một giống loài khác.
Nhìn những sinh vật vừa hiện thân, Giang Lưu Nhi nhỏ giọng khẽ hô:
“Quỷ vật!"
Khác với quỷ hồn do linh hồn người chết trải qua năm tháng mà tạo nên, quỷ vật là một chủng loài có sinh mệnh riêng của mình, cũng giống như nhân loại. Quỷ vật được chia ra làm rất nhiều bộ tộc khác nhau, có tu la tộc, cốt tộc, u minh long tộc, âm ngư tộc… Trong số đó, có rất nhiều chủng tộc có hình dáng rất xinh đẹp và có trí tuệ không thua kém gì nhân loại, chúng chính là những chủng tộc cao cấp nhất.
Tuy nhiên, những quỷ vật đứng trước mặt Giang Lưu Nhi lúc này cũng không thuộc các chủng tộc cao cấp đó mà chỉ là những loại quỷ vật bình thường.
Mặc dù nói là bình thường, nhưng chúng cũng không hề dễ dàng để đối phó, bởi vì tất cả chúng đều là cấp bậc Quỷ úy trở lên, có vài tên trong số đó còn là cấp Quỷ tướng. Nếu bị bọn chúng vây công thì e là Giang Lưu Nhi cũng phải một phen phí sức mới tiêu diệt hết được, đó là còn chưa nói đến vị Quỷ vương đang bên cạnh nhìn chằm chằm kia.
“U u… u u u…”
Bọn quỷ vật đột nhiên phát ra một chuỗi âm thanh khó hiểu, có lẽ là ngôn ngữ của loài chúng nó.
Bên kia, nữ Quỷ vương cất tiếng ra lệnh:
“Giết hắn!”
Nhận được lệnh, cả đám quỷ vật ầm ầm lao đến Giang Lưu Nhi.
“Roẹt roẹt”
Sau những đường kiếm chém ngang bổ dọc không thương tiếc, phút chốc đã có gần chục con nằm trên mặt đất. Thế nhưng Giang Lưu Nhi cũng không có vẻ gì vui mừng mà còn tỏ ra ngưng trọng hơn cả lúc nãy. Bởi vì nữ Quỷ vương kia lại dùng đoạn xương tay nọ gọi ra thêm mấy trăm tên quỷ vật nữa!
“U u u… u u u…”
Bọn chúng vừa gào rú những tiếng kỳ quái vừa tấn công Giang Lưu Nhi tới tấp, thậm chí có vài con cấp bậc Quỷ tướng còn thi triển những thần thông quỷ dị đánh tan kiếm khí của hắn.
“Chíu chíu”
Bất thình lình, hàng trăm ngọn cốt thứ lao đến với tốc độ kinh người.
“Keng keng keng”
Giang Lưu Nhi liên tục vung kiếm chống đỡ, bộ dáng hắn lúc này trông khá vất vả.
Ở bên dưới, vị hòa thượng thấy vậy thì hô lớn:
“A di đà phật! Đao kiếm vô tình! Hai vị thí chủ xin hãy dừng tay! Phật dạy…”
“Ầm”
Lời hòa thượng còn chưa kịp nói hết thì một cây hắc thương đã đâm thẳng xuống đầu hắn.
Hòa thượng từ dưới đất ngồi dậy, đưa tay lau mồ hôi, miệng lẩm bẩm:
“May mắn phật tổ phù hộ!... Suýt chút nữa thì thành que thịt rồi!"
“Tên lừa trọc! Muốn sống lâu một chút thì ngậm miệng lại cho bổn vương!”
Giọng nói lạnh lùng của nữ Quỷ vương vang lên. Thanh hắc thương vừa rồi dĩ nhiên là của nàng phóng ra.
Sau khi nói xong, nàng ta lại tiếp tục tập trung đối phó với Giang Lưu Nhi. Tới lúc này thì nàng đã không còn xem tên nhân loại kia là một tu sĩ Niết Bàn Cảnh nữa mà đã đem hắn làm đối thủ thật sự.
Nữ Quỷ vương hai tay hóa trảo, đưa ra hai bên, sau đó xoay ngược chiều kim đồng hồ một góc chín mươi độ, tiếp đến lại xoay theo chiều ngược lại góc một trăm tám mươi độ. Ở khoảng không giữa hai tay nàng dần hình thành một hắc cầu với lôi điện lập lòe. Cuối cùng, nàng đánh hắc cầu kia lên không trung.
Ngay lập tức, một vùng trời trở nên tối đen như mực. Nữ Quỷ vương hét lớn:
“Địa Ngục Ma Lôi!"
Từ bầu trời đen kịt kia, những đạo lôi đình xanh thẳm bổ xuống.
“Ầm… Ầm…”
Giang Lưu Nhi đáy mắt đầy vẻ khó có thể tin.
Hắn đang chứng kiến gì thế này?
Tu tiên giới trước giờ được phân ra làm ba thế lực là “Chính”, “Tà” và “Ma”. Trong đó, âm hồn quỷ vật được xếp vào hàng “Ma”, trên người bọn chúng có một thứ đặc trưng mà không có nhân loại hay yêu thú hoặc sinh vật nào có – ma khí. Có rất nhiều tu sĩ, yêu tu luyện những cống pháp tà đạo, bọn họ giết người cướp của, tàn sát sinh linh, làm ra vô số những việc thương thiên hại lý. Những kẻ đó thường được gọi bằng những cái tên như ma nhân, ma đầu, ma vương… Nhưng thật ra đó chỉ là một cách ví von mà thôi, bọn họ cũng không phải thật sự là “ma” chân chính. Dù có tà ác đến đâu, có ghê tởm đến đâu đi nữa thì khí tức toát ra từ người họ vẫn chỉ là tà khí mà không phải ma khí. Chỉ có âm hồn quỷ vật mới có ma khí.
Lại nói, ma khí cũng không phải là cái gì dơ bẩn, tanh nồng. Nó chỉ đơn giản là một loại khí tức âm tính đặc trưng, cũng giống như sự đặc trưng của linh khí hoặc yêu khí vậy. Nếu nói đến điểm khác biệt lớn nhất thì đó chính là sự khao khát đối với dục vọng. Một sự khao khát mãnh liệt.
Cũng vì mang trên mình loại ma khí đặc trưng đó mà âm hồn quỷ vật thường rất kiêng kị, thậm chí là sợ hãi đối với những thứ có nồng đậm dương khí, mà điển hình là lửa, ánh sáng và đặc biệt nhất là lôi điện. Bọn chúng kiêng kị lôi điện hơn bất cứ thứ gì khác.
Thế nhưng một điều ngoài sức tưởng tưởng đang xảy ra trước mắt Giang Lưu Nhi.
Hắn đang chứng kiến một quỷ hồn điều khiển lôi điện!
Tuy không phải chân chính thao túng lôi điện trong thiên địa mà chỉ là một loại thần thông, nhưng việc này cũng đã là một chuyện khó tin rồi. Giang Lưu Nhi không phải chưa từng nghe thấy chuyện quỷ hồn khống lôi mà thật ra hắn đã từng biết đến vài trường hợp trong một số ngọc giản ghi chép những kỳ nhân dị sự. Nhưng uy lực thần thông lôi điện của họ nếu đem so với của tu sĩ nhân loại hay yêu tu cùng cấp thì nhỏ hơn nhiều. Hơn nữa, những quỷ hồn đó đều có cấp bậc ít nhất từ Vũ Hóa Cảnh trở lên!
Còn nữ Quỷ vương này? Nàng mới chỉ ở cấp bậc tương đương với Chân Đan Cảnh sơ kỳ!
Nếu như vậy cũng thôi, đằng này uy lực lôi điện do nàng tạo ra không những không thua kém gì tu sĩ nhân loại hay yêu tu cùng cấp thi triển mà còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Giang Lưu Nhi quả thật không sao tưởng tượng nổi.
Nhưng có lẽ lúc này hắn cũng chẳng có thời gian để tưởng tượng. Hắn đang phải chật vật chống đỡ những đạo ma lôi kia.
“Roẹt”
Ngay khi vừa tránh thoát một đạo lôi đình bổ xuống, còn chưa kịp phản công thì một đạo lôi đình khác đã ở ngay trên đầu Giang Lưu Nhi. Nó còn lớn hơn gấp ba lần đạo vừa rồi.
Không dám chút nào chần chừ, hắn vung kiếm lên cản lại.
Kiếm Nghênh Thiên Hạ!
“Ầm”
Sau tiếng nổ kinh thiên, cả kiếm ảnh lẫn lôi đình đều tan biến.
Mặc dù lông tóc cũng chẳng tổn hại chút gì nhưng mặt mũi Giang Lưu Nhi lại hết sức khó coi.
Hắn cúi nhìn thanh kiếm trong tay. Trên thanh kiếm, linh quang đã tắt, linh tính bị diệt, thay vào đó là những tia hắc khí lượn lờ.
Kiếm của hắn đã bị ô uế!
Giang Lưu Nhi thật sự có chút không dám tin tưởng. Kiếm mà hắn đang sử dụng cũng không phải một thanh kiếm bình thường mà là một kiện linh khí trung phẩm, vậy mà chỉ dính phải một chút ma lôi kia thì nó đã bị hủy diệt linh tính.
Ma lôi thật đáng sợ!
Giang Lưu Nhi không thể không kinh thán. Sau đó, hắn nhẹ lắc tay, một thanh kiếm khác đã xuất hiện, tuy nó cũng là một kiện linh khí nhưng cấp bậc thì thấp hơn thanh kiếm vừa bị hủy kia, chỉ là hạ phẩm linh khí.
Cũng không phải là Giang Lưu Nhi hắn không nỡ dùng những kiện cao cấp hơn mà thật sự lúc này hắn chỉ còn mỗi thanh hạ phẩm linh khí này thôi.
Linh khí cũng không phải là dễ mua!
“Nhân loại! Bổn vương thật sự là đang rất tò mò về lai lịch của ngươi. Địa Ngục Ma Lôi của bổn vương có thể dễ dàng diệt sát cường giả Chân Đan Cảnh sơ kỳ vậy mà lại không thể làm rơi được một sợi tóc trên người ngươi…”
Bất chợt, giọng nàng trở nên nhu hòa hơn:
“Nếu bổn vương đoán không lầm thì ngươi chắc hẳn là Lãnh Hàn Bích của Lam Nguyệt Cung đi?”
Lam Nguyệt Cung? Lãnh Hàn Bích?
Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc, hắn cũng không biết tại sao nàng ta lại suy đoán như vậy.
Hắn nhàn nhạt đáp:
“Ngươi đoán sai rồi."
Nghe thế, nữ Quỷ vương có chút ngoài ý muốn. Theo nàng biết trong lớp thiếu niên trẻ tuổi hiện nay ở Xích Quỷ Quốc, người có thể lấy tu vi Niết Bàn Cảnh đối kháng được với Chân Đan Cảnh thì chỉ có mỗi mình Lãnh Hàn Bích.
Nàng nhìn tên thiếu niên trước mặt, trầm ngâm một hồi lâu, sau đó chợt nói:
“Bổn vương có thể không giết ngươi.”
Giang Lưu Nhi im lặng đợi nàng nói tiếp. Hắn biết chắc chắn nữ nhân kia sẽ không buông tha hắn dễ dàng.
Quả thật như Giang Lưu Nhi nghĩ, nữ Quỷ vương đúng là sẽ không bỏ qua không không như vậy. Nàng nhìn hắn, nói:
“Với điều kiện ngươi phải tiến nhập hậu cung của bổn vương."