Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 71: Thần thông ra hết




“Không có lựa chọn thứ ba?”

“Tuyệt đối không có!"

Một thoáng trầm ngâm… Bất thình lình, Giang Lưu Nhi đánh ra một đạo kiếm khí về phía Cổ Mị Sanh.

Tiên hạ thủ vi cường!

Tuy rằng nếu đánh với nữ nhân này thì phần thắng là cực kỳ thấp, chưa tới một thành. Nhưng lúc này hắn đã không còn lựa chọn tốt hơn. Chỉ trách hắn quá sơ suất đã để nàng hạ ấn ký truy tung trên người, nếu không cũng không đến nỗi như bây giờ. Thôi thì đành trông nhờ vào vận khí.

Ngay khi Cổ Mị Sanh vừa phá tan đạo kiếm khí kia, Giang Lưu Nhi đã xuất hiện trước mặt nàng, kiếm trong tay đâm tới.

“Xoạt”

Kiếm đã xuyên qua người nàng.

Nhưng sau đó, thân ảnh Cổ Mị Sanh đang bị kiếm cắm vào kia bỗng hóa thành một đám hắc vụ với những oan hồn lệ quỷ bên trong.

“Ảo ảnh!” Giang Lưu Nhi khẽ hô.

“Chíu chíu”

Từ phía sau lưng, những ngọn giáo chói loà bay đến.

“Keng keng keng”

Giang Lưu Nhi trước sau đều bị giáp công, vội liên tục huy kiếm, nháy mắt chém ra hơn mấy trăm đạo kiếm ảnh.

Từ xa, Cổ Mị Sanh mắt đẹp lạnh lùng, tay trái kết quyết, tay phải giơ lên trời.

“Quang Minh Chi Nộ!"

Từ trên trời, sáu cột sáng như lưu tinh bắn xuống đầu Giang Lưu Nhi.

Nhìn những cột sáng với khí tức mãnh liệt kia, khuôn mặt Giang Lưu Nhi đầy vẻ ngưng trọng. Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, giơ ngang đầu, hắn hét lên:

“Kiếm Nghênh Thiên Hạ!”

Sáu đạo kiếm ảnh quét ngang trời!

“Ầm… Ầm… Ầm”

Cột sáng tiêu thất. Kiếm khí tán loạn.

Linh lực còn sót lại bắn ra bốn phía tạo thành những tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Cổ Mị Sanh thật không thể tưởng tượng nổi.

Đây là kiếm chiêu gì? Ngay cả chiêu thứ sáu Quang Minh Chi Nộ trong Tây Hoàng Kinh cũng dễ dàng bị tru diệt. Phải biết rằng Tây Hoàng Kinh chính là một trong năm bộ công pháp trấn môn của Đại Nhật Cung, đồng thời cũng là một trong những công pháp đỉnh cấp nhất ở Thiên Vũ đại lục này. Huống chi tu vi của đối phương mới chỉ là Niết Bàn Cảnh a! Nếu như kiếm chiêu vừa rồi do một vị cường giả Chân Đan Cảnh thi triển thì sẽ thế nào?

Uy lực tuyệt đối tăng lên không dưới năm lần!

Tuy rằng bị chấn kinh trong phút chốc, nhưng động tác của Cổ Mị Sanh lại không hề chậm. Một tiểu phiên xuất hiện trên tay, nàng phun lên một ngụm tinh huyết, ma quang vốn chỉ nhàn nhạt bỗng sáng rực lên hẳn. Cổ Mị Sanh liên tục đánh ra hơn mười phiên, khẽ hô:

“Đi!"

Vô số lệ quỷ gào rú thê lương bủa vây lấy Giang Lưu Nhi.

Bên kia, giọng Cổ Mị Sanh cất lên:

“Hắc Ám Chi Thống!”

Chưa dừng lại ở đó, nàng lại lần nữa hô lên:

“Quang Minh Chi Nộ!”

Sáu cột sáng như lưu tinh lại lần nữa xuất hiện.

Giang Lưu Nhi lần này đúng thật sự là lên trời không được, xuống đất không xong. Phía trên là Quang Minh Chi Nộ, bên dưới là Hắc Ám Chi Thống. Hắn cũng không hiểu nỗi tại sao Cổ Mị Sanh lại cùng lúc tu luyện hai loại công pháp trái nghịch như vậy. Nhưng mà hắn phải công nhận một điều, đó là hai loại lực lượng đối lập này được sử dụng đồng thời thì uy lực quả thật trở nên vô cùng đáng sợ.

Một lần nữa, Giang Lưu Nhi huy kiếm thi triển chiêu Kiếm Nghênh Thiên Hạ để đối kháng với Quang Minh Chi Nộ. Về phần Hắc Ám Chi Thống thì không cần hắn phải tự mình đối phó, bởi vì đã có linh phù chống đỡ.

Kiếm ảnh chém lên. Linh phù bay xuống.

“A… a… a..”

“Á…”

Những oan hồn lệ quỷ bị ngọn lửa tạo thành từ hỏa linh phù thiêu đốt, chúng không ngừng kêu thảm thiết. Sau đó thì những tiếng “xèo xèo” nối tiếp nhau vang lên. Chẳng bao lâu, hắc vụ tiêu tán đi hơn phân nửa.

Nét mặt Cổ Mị Sanh lúc này rất khó coi.

Lại là linh phù! Tên này đào đâu ra nhiều linh phù như vậy. Ta không tin là ngươi còn linh phù để dùng!

Nghĩ vậy, Cổ Mị Sanh lần nữa phất nhẹ tiểu phiên, một luồng hắc vụ cuồn cuộn trào ra, so với lúc nãy còn nhiều hơn gấp đôi. Chưa hết, hai tay nàng nhanh chóng kết quyết với những động tác khó hiểu, sau đó, bên tay trái nàng xuất hiện một bạch cầu, bên tay phải lại xuất hiện một hắc cầu. Nàng đem chúng dung hợp lại.

Quang, ám là hai thuộc tính hoàn toàn trái ngược. Một khi chạm nhau lẽ ra chúng phải xung đột và triệt tiêu mới đúng, nhưng lúc này trên tay Cổ Mị Sanh, chúng không những không triệt tiêu mà năng lượng càng trở nên mạnh mẽ gấp mấy lần. Bên trong quả cầu đen trắng lại có thêm những tia điện lập lòe.

Nó không còn là quang cầu hay ám cầu, cũng không phải đơn thuần là quang ám cầu, mà lúc này, nó mang cả ba thuộc tính quang, ám và lôi.

Thuộc tính diễn sinh!

Ngay khi Giang Lưu Nhi vừa mới tiêu diệt được một nửa những oan hồn lệ quỷ bên dưới thì một quả cầu mang khí tức hủy diệt lao thẳng về phía hắn.

Tốc độ thật nhanh!

Hắn đã không còn tránh kịp mà chỉ có thể trực tiếp đối mặt. Động tác của hắn nhanh hơn bao giờ hết, mười phần lực lượng được dồn vào một kiếm này.

Trảm!

Cự kiếm ảnh tỏa ra quang mang rực rỡ chém vào quả cầu đen trắng đang lao tới.

“Oành… Oành… Oành…”

Tiếng nổ kinh thiên làm chấn động cả một vùng.

Cách đó ba trăm dặm về hướng bắc…

Một đội ngũ tu sĩ ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nổ vừa rồi.

“Này… Sư thúc, đây là tu sĩ đấu pháp sao?”

Một tên thiếu niên có tu vi Ngự Không Cảnh trung kỳ hướng một lão nhân có chút không dám xác định hỏi.

Lão nhân hơi ngưng trọng gật đầu.

“Sư thúc, chúng ta có qua xem không?” Một cô gái bộ dáng tò mò nói.

“Chuyện này…”

Lão nhân kia hơi trầm ngâm. Dựa theo khí tức vụ nổ vừa rồi thì đối phương chắc chắn là cao thủ, tu vi ít nhất cũng là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, thậm chí nói không chừng có thể là những vị cường giả Chân Đan Cảnh. Tu sĩ cấp bậc này trên người tài bảo mang theo tuyệt đối không ít. Nếu như song phương đấu đến lưỡng bại câu thương thì...

Cũng không thể trách lão nhân này tham lam hay lòng dạ đen tối gì. Tu tiên giới tài nguyên khan hiếm, luôn là cung không đủ cầu. Sở dĩ đa phần tu sĩ cả đời đều không thể bước vào cảnh giới cao hơn cũng là vì không có đủ tài nguyên tu luyện. Vì vậy, nếu như có cơ hội kiếm được một lượng lớn tài bảo thì có mấy ai lại từ chối, cho dù phải làm một số việc bẩn thỉu đi nữa.

Khi gặp một tu sĩ trọng thương thì đến hơn tám phần số người gặp được sẽ ra tay giết người đoạt bảo. Mà không phải chỉ có những tà tu mới làm vậy, tu sĩ chính đạo cũng là tuyệt không thiếu.

Tuy nói các chính phái tu tiên đều nghiêm cấm hành vi này, nếu phát hiện đệ tử nào vi phạm sẽ lập tức nghiêm trị.

Nhưng mà đó là nếu bị phát hiện. Còn nếu không bị phát hiện thì sao? Đương nhiên sẽ chẳng ai trách phạt gì cả. Do vậy, không phải cứ nói người của chính phái thì sẽ không làm những chuyện sát nhân đoạt bảo.

Chính phái cũng không có ăn chay đấy!

Đám người của lão nhân này cũng là người trong chính đạo, thuộc một tiểu môn phái tu tiên phụ cận gần đây.

Lão nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết định.

“Chúng ta đến đó xem thử."

Tiếng nổ kinh thiên vừa rồi có uy lực rất khủng khiếp. Theo lão nhân cảm thấy thì hơn phân nửa đó chính là đòn đánh cuối cùng của hai bên đang giao đấu kia. Rất có thể giờ này bọn họ đã bị trọng thương, thậm chí là đã chết. Như vậy, số tài bảo trên người họ…

Nghĩ tới đó, khuôn mặt lão nhân có chút kích động, độn quang càng nhanh hơn.

Suy đoán của lão nhân kia không đúng nhưng cũng không phải hoàn toàn sai. Vì ít ra lúc này thật sự đã có người bị trọng thương. Người đó dĩ nhiên không phải Cổ Mị Sanh.

Giang Lưu Nhi đưa tay lau vết máu trên miệng, khuôn mặt hắn lúc này trông khá nhợt nhạt. Uy lực của quả cầu lúc nãy thật sự rất khủng khiếp.

Cũng không phải vì kiếm chiêu của Thanh Hà Kiếm Quyết không sánh bằng thần thông của nàng mà hắn không chống lại được.

Thanh Hà Kiếm Quyết là một thánh cấp công pháp ở Đại Hồng Vũ, há lại không bằng được công pháp của một tu sĩ phàm giới Thiên Vũ đại lục này? Tất cả cũng chỉ vì tu vi của hắn kém Cổ Mị Sanh quá xa. Hắn chỉ mới là Hoàng Cảnh trung kỳ, tương đương với Niết Bàn Cảnh trung kỳ, còn nàng ta thì đã là Chân Đan Cảnh trung kỳ.

Đó là cách nhau cả một đại cảnh giới!

Cho dù chỉ là một tiểu cảnh giới thì đã là sự khác biệt vô cùng lớn rồi chứ đừng nói gì đến một đại cảnh giới. Trước mặt một cường giả Chân Đan Cảnh, cho dù có cả trăm tên Niết Bàn Cảnh bình thường liên thủ thì kết cuộc cũng chỉ là lấy trứng chọi đá.

Nhưng Giang Lưu Nhi không thể tính theo lẽ thường được.

Công pháp hắn tu luyện chính là công pháp của tiên nhân! Nhờ vậy mà hắn mới có thể đối kháng với một cường giả Chân Đan Cảnh trung kỳ tới bây giờ. Nhưng cũng chỉ có thể tới bây giờ thôi…

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu không muốn chết thì lập tức thần phục ta!”

Đây đã là lần thứ hai nàng nói cho hắn “một cơ hội cuối cùng”. Cổ Mị Sanh nàng xưa nay tuyệt không phải một kẻ thích cho người khác cơ hội kiểu thế này. Nhưng mà nàng thật sự rất kinh ngạc khi tên kia có thể đỡ lấy chiêu vừa rồi mà vẫn còn đứng được trước mặt nàng.

Hắn chỉ mới là Niết Bàn Cảnh trung kỳ! Vậy mà lại có thể đỡ được chiêu mà ngay cả Chân Đan Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc làm nổi, thế nên nàng càng muốn bắt hắn thần phục. Chỉ cần sau này có hắn trợ giúp, nàng tin tưởng mục tiêu trở thành tông chủ của mình đã không còn xa nữa.

Giang Lưu Nhi cũng không biết tại sao Cổ Mị sanh lại cho hắn thêm một cơ hội nữa mà không lập tức ra tay giết hắn, nhưng mà hắn cũng sẽ không để tâm đi tìm hiểu điều đó làm gì. Lúc này trong đầu hắn đang suy tính mọi khả năng để có thể thoát khỏi tay nữ nhân kia.