...
Đêm hôm đó Giang Lưu Nhi và Bạch Thiên Thù ở lại động phủ, dĩ nhiên là theo kiểu chỗ ai người ấy ngồi; riêng lão Phong Tử thì đi ra ngoài, cũng chẳng biết là đi đâu. Mãi đến sáng hôm sau, ngay khi vừa trở về thì ông liền lôi Giang Lưu Nhi đi theo.
Đi được khoảng chừng nửa canh giờ thì sư đồ hai người dừng lại. Lão Phong Tử hỏi khẽ:
"Tiểu tử, cảm nhận được chứ?"
Giang Lưu Nhi nhìn hang động cách đó không xa, nhẹ gật đầu.
Lão Phong Tử không nói không rằng, đưa tay điểm ra một chỉ.
"Oành"
Cửa hang động nọ lập tức đổ sụp xuống. Bỗng nhiên, những tiếng gầm đinh tai vang lên. Từ bên trong, bốn con hổ đen phóng ra, quét mắt nhìn quanh.
Bọn nó cũng chẳng phải hổ thường mà là yêu thú. Chúng to lớn hơn hổ thường rất nhiều, và sức mạnh thì thiết nghĩ không nên đem ra so sánh làm gì, cách biệt như trời với đất vậy. Đặc điểm làm người ta chú ý nhất của bốn con hắc hổ này nằm ở hai chiếc răng nanh cực dài lộ ra từ hàm trên đâm xuống. Chúng sắc nhọn như hai thanh bảo kiếm.
Thiểm Điện Hổ!
Ba chữ ấy tức thì hiện lên trong đầu Giang Lưu Nhi.
Thiểm Điện Hổ cũng không tính là yêu thú quá lợi hại. Thực lực của một con Thiểm Điện Hổ khi trưởng thành là cấp bảy, tương đương với tu vi Thần Thông Cảnh hậu kỳ của nhân loại. Nó là loài yêu thú nổi danh về tốc độ, được xếp vào hàng yêu thú có tốc độ nhanh nhất trong tất cả những yêu thú cấp bảy. Ngoài đó ra thì cặp răng nanh sắc bén không kém gì linh khí của tu sĩ cũng là điều mà người ta thường nhắc đến khi nói về nó.
Nhìn bốn con Thiểm Điện Hổ đang gầm gừ trước mặt, Giang Lưu Nhi đã đoán được phần nào dụng ý của lão Phong Tử.
Đúng như hắn nghĩ, ông nhìn hắn cười cười:
"Tiểu tử, chúc may mắn."
Lời vừa dứt thì cũng là lúc cả người Giang Lưu Nhi bị lão Phong Tuo ném vào giữa bầy Thiểm Điện Hổ kia. Về phần mình, ông bay lên một gốc cây gần đó, nằm xem.
"Grừ... Grừ... Grừ..."
Liên tiếp những tiếng gầm gừ phát ra từ bầy Thiểm Điện Hổ.
"Grào"
Cuối cùng, một con trong bầy lao vào tấn công Giang Lưu Nhi. Không bao lâu, ba con còn lại cũng nhập cuộc.
"Keng keng keng"
Giang Lưu Nhi liên tục vung kiếm chém đông cản tây, trông khá là vất vả. Công bằng mà nói thì với tu vi "Thần Thông Cảnh hậu kỳ" của mình lúc này, chỉ cần hắn có thể bảo toàn mạng sống dưới nanh vuốt của bốn con Thiểm Điện Hổ đã là rất giỏi rồi.
"Keng keng"
"Oành oành"
Trận chiến giữa một người bốn hổ diễn ra mỗi lúc một gay cấn. Tất nhiên bên chiếm ưu thế không phải là người.
Đang nằm trên cây, lão Phong Tử chăm chú quan sát, thỉnh thoảng trong đôi mắt lại hiện lên những tia khác lạ.
...
Chiều xuống.
Bạch Thiên Thù đang ngồi nghiền ngẫm những lời sư phụ mình giảng giải hôm qua thì chợt ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa động.
Rất nhanh, hai thân ảnh xuất hiện. Một người trong đó đương nhiên là sư phụ nàng - lão Phong Tử. Về người còn lại thì đúng là tên tiểu tử Niệm Từ kia không sai, chỉ có điều bộ dạng hắn lúc này... hình như không được lành lặn cho lắm.
Thẳng thắn mà nói, "tơi tả", đó mới là từ thích hợp với tình trạng hiện giờ của Giang Lưu Nhi hơn. Mặt hắn đầy bụi bẩn, đầu tóc thì rối bù, ngay sợi dây cột tóc thường thấy cũng đã biến đâu mất. Không chỉ thế, cả quần áo trên người hắn cũng chỗ lành chỗ rách, thật sự là thảm hại từ đầu tới chân.
Và như một điều đã mặc định sẵn, Bạch Thiên Thù chẳng có chút nào thương xót hay đồng tình, ngược lại, nàng hả hê trong dạ là đằng khác. Thậm chí, nàng còn ác ý cầu khẩn cho hắn tơi tả thêm nữa, càng nhiều càng tốt.
"Nha đầu, ngươi có chuyện gì vui vẻ vậy?"
"Đệ tử nào có chuyện gì vui ạ."
"Vậy tại sao mới vừa rồi ta lại thấy ngươi cười?"
"Đệ tử không có."
"Ta đúng là đã già rồi, nhưng cặp mắt thì vẫn còn sáng."
Bạch Thiên Thù nghe vậy thì im lặng không nói thêm gì nữa.
Lão Phong Tử vốn chẳng có ý truy cứu làm gì, ông bảo Giang Lưu Nhi:
"Tiểu tử ngươi vào trong điều tức một chút đi, nhớ ăn mấy viên đan dược lúc nãy ta đưa."
"Vậy đệ tử xin phép."
Giang Lưu Nhi đi thẳng vào phía trong, không bận tâm gì đến ánh mắt hả hê của Bạch Thiên Thù.
"Nha đầu, ngươi lại vừa mới cười đấy."
"Đệ tử không có."
"Mắt của sư phụ ngươi còn chưa bị mù. Nữ nhân các ngươi đúng là..."
"... Mà thôi, ta cũng không hơi đâu đi quản chuyện của bọn trẻ các ngươi."
Lấy ra một cái túi, lão Phong Tử đưa cho Bạch Thiên Thù và bảo:
"Đem hầm rượu đi."
...
Bên đống lửa bập bùng với một nồi thịt hầm, ba sư đồ Giang Lưu Nhi ngồi quây quần cùng nhau. Ngọn lửa nhảy múa, soi lên gương mặt từng người lúc sáng lúc tối, như những hình nhân biết lay động. Sự lung linh kỳ diệu ấy cộng thêm một chút hương thơm thoang thoảng của món thịt hầm, tất cả tạo nên một vẻ đẹp bình dị và ấm áp đến lạ trong cái trời đêm lạnh vắng ở chốn núi rừng hoang vu này.
Giang Lưu Nhi nhớ trước đây, thỉnh thoảng hắn và mấy vị sư huynh đệ trong môn phái cũng ngồi bên đống lửa như bây giờ, cùng nhau uống rượu, cùng nhau ca hát...
"Tiểu tử, ăn thử một miếng rết đỏ hầm rượu này đi."
Tiếng lão Phong Tử truyền tới, kéo Giang Lưu Nhi trở về thực tại.
Hắn cầm đũa lên, cho vào nồi. Đang định gắp thì miếng thịt đã bị một đôi đũa khác cướp mất. Giang Lưu Nhi hơi ngước mặt lên nhìn Bạch Thiên Thù, dĩ nhiên nàng là người vừa giành lấy miếng thịt kia. Nhưng dường như vị sư tỷ này của hắn chẳng thấy có gì không phải, nàng đang thản nhiên nhai miếng thịt trong miệng.
Giang Lưu Nhi chẳng nói gì, lần nữa cho đũa vào nồi. Và lại một lần nữa, miếng thịt hắn định gắp bị người nào đó giành mất.
"Khục khục"
Lão Phong Tử lên tiếng thay Giang Lưu Nhi:
"Nha đầu, ngươi để cho hắn ăn đi."
"Hắn muốn ăn thì tự làm lấy."
"Nha đầu ngươi hà tất phải khó khăn như vậy, nói thế nào thì hắn cũng là phu quân tương lai của ngươi..."
Lão Phong Tử không nói thì thôi, vừa nói xong thì Bạch Thiên Thù liền dùng đôi đũa trong tay thoăn thoắt gắp lấy gắp để, trong nháy mắt, số thịt trong nồi đã vơi đi hơn phân nửa.
Lão Phong Tử nào dám nói thêm gì nữa, ông lập tức cầm đũa lên cố gắng gắp nốt số thịt còn lại. Động tác của ông nhanh đến nỗi khiến cho Giang Lưu Nhi âm thầm líu lưỡi.
Cao nhân a!
Khi trong nồi đã chẳng còn sót lại chút gì, lão Phong Tử mới bắt đầu từ tốn cho từng miếng thịt vào miệng, dường như ông đã quên mất tên đệ tử của mình còn chưa có miếng nào vào bụng. Về phía Bạch Thiên Thù thì khỏi phải nói, dù không ăn thì chắc chắn nàng cũng không chia cho người nào đó.
Giang Lưu Nhi hết nhìn đống lửa trước mặt lại nhìn đôi đũa còn đang cầm trong tay, chẳng biết làm gì.
Ngày thứ hai ở Quỳnh Lâm Sơn Mạch của ba sư đồ cứ thế trôi qua.
...
Không biết là lão Phong Tử cố tình hay là lời cầu khẩn của Bạch Thiên Thù linh nghiệm mà mỗi lần Giang Lưu Nhi ra ngoài là mỗi lần mang bộ dạng tả tơi trở về. Mười ngày như một, không có hôm nào là ngoại lệ. Và cứ mỗi lần chứng kiến hắn như vậy, Bạch Thiên Thù lại vui vẻ ra mặt. Đôi lúc Giang Lưu Nhi cảm thấy hình như chỉ có mình hắn mới là người đến đây tu luyện, còn hai người kia thì...