Sáng hôm sau.
"Két"
Cửa phòng Giang Lưu Nhi bị người đẩy ra. Vừa xuất hiện là một cô gái ăn mặc theo kiểu thiếu phụ.
"Theo ta, sư phụ muốn gặp ngươi."
Bạch Thiên Thù nói xong liền xoay người bước đi, ngay cả cửa còn chưa đặt chân qua.
Giang Lưu Nhi hơi cau mày, nhìn theo bóng lưng nàng, nhẹ lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Không mất bao lâu, hắn và Bạch Thiên Thù đã đi tới động phủ của lão Phong Tử. Bên trong, ngoài lão Phong Tử ra thì còn có thêm một người nữa - Bạch Ngọc Kinh.
Khi thấy hắn và Bạch Thiên Thù cùng nhau bước vào, trong mắt Bạch Ngọc Kinh có chút gì đó khác lạ, nhưng rất nhanh đã được nàng giấu đi, gương mặt lại được trả về vẻ lãnh đạm thường thấy. Nàng nhỏ giọng:
"Tứ cô cô."
Nhận được cái gật đầu khẽ của Bạch Thiên Thù xong, Bạch Ngọc Kinh quay mặt vào trong, cũng chẳng có ý chào hỏi Giang Lưu Nhi.
Về phía mình, Giang Lưu Nhi không cần điều đó làm gì. Hắn hướng lão Phong Tử cung kính hỏi:
"Thái thượng trưởng lão, chẳng hay người cho gọi đệ tử có gì cần sai bảo?"
Lão Phong Tử không trả lời hắn mà bảo:
"Quỳ xuống đi."
Giang Lưu Nhi không nhiều lời, lập tức làm theo. Hắn thừa hiểu mọi chuyện.
"Cầm lấy."
Chẳng biết từ lúc nào trên tay Bạch Thiên Thù đã có thêm một ly trà. Nàng đang đưa tới trước mặt hắn.
Tiếp nhận ly trà kia xong, Giang Lưu Nhi dùng hai tay nâng lên khỏi đầu, cất tiếng:
"Đệ tử Niệm Từ kính sư phụ dùng trà."
Lão Phong Tử hài lòng gật đầu, tiếp lấy ly trà đưa lên miệng, uống cạn. Xong xuôi, ông đặt chiếc ly xuống đất, nói:
"Niệm Từ, kể từ bây giờ, ngươi chính thức trở thành đệ tử thứ tư của ta. Ta không cần ngươi phải làm rạng danh hay phát dương quang đại gì gì đó. Ta chỉ cần ngươi nhớ mười chữ: "Không làm việc bất nhân, không làm chuyện bất nghĩa". Ngươi có làm được không?"
"Đệ tử tuyệt đối sẽ tuân thủ."
"Tốt lắm. Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, cũng nhớ kỹ mười chữ mà ta vừa nói. Nếu ngày sau ngươi đi ngược lại với mười chữ này, làm ra những chuyện vô nhân bất nghĩa, ta sẽ tự tay phế bỏ ngươi. Ngươi đã rõ chưa?"
"Đệ tử khắc ghi lời dạy."
Vuốt nhẹ chòm râu bạc, lão Phong Tử gật gật đầu:
"Được rồi, hãy đứng dậy đi."
Đợi cho Giang Lưu Nhi đứng lên xong, lão Phong Tử cầm hai chiếc lọ nhỏ đưa cho hắn và nói rằng:
"Trong hai chiếc lọ này, một lọ đựng ba viên Bổ Thần Đan, lọ còn lại thì đựng ba viên Trùng Linh Đan. Tác dụng của hai loại đan dược này thiết nghĩ không cần ta phải giảng giải. Cầm lấy đi, đợi sau khi ngươi đột phá Niết Bàn Cảnh thì dùng."
Giang Lưu Nhi tiếp nhận, miệng không quên cảm ơn. Hắn tất nhiên biết được giá trị của chúng. Quả thật nếu xét theo tiêu chuẩn của một tu sĩ Niết Bàn Cảnh bình thường thì Trùng Linh Đan và Bổ Thần Đan có thể nói là rất trân quý. Đáng tiếc, Giang Lưu Nhi hắn lại không phải một tu sĩ Niết Bàn Cảnh bình thường. Có trân quý hơn nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng với hắn.
Những điều đó không ai biết được, Bạch Thiên Thù hay là lão Phong Tử đều không. Chỉ thấy lúc này, lão Phong Tử cũng đang đưa cho Bạch Ngọc Kinh hai chiếc lọ giống hệt của Giang Lưu Nhi.
"Ngọc Kinh, ngươi cũng cầm lấy đi."
"Tạ thái sư phụ."
Lão Phong Tử khẽ "Ừm", sau đó nói:
"Nếu ngươi không phải là con gái của nha đầu kia thì ta đã lại có thêm một đệ tử nữa rồi. Nhưng không sao, đồ nhi hay là đồ tôn cũng vậy... Thôi được rồi, ngươi hãy trở về trước đi, những gì ta giảng giải lúc nãy, ngươi từ từ nghiền ngẫm. Nửa năm sau ta sẽ đích thân kiểm tra xem tiến độ tu luyện của ngươi."
"Vâng, con đã biết. Con xin phép cáo lui."
Sau khi Bạch Ngọc Kinh đã rời đi, lão Phong Tử quay sang bảo Giang Lưu Nhi và Bạch Thiên Thù:
"Hai ngươi đi theo ta."
...
Giang Lưu Nhi nhìn cây cối rậm rạp xung quanh, mặt mày nghi hoặc. Nơi hắn đang đứng là một dãy núi dài hơn bốn vạn dặm, tên gọi Quỳnh Lâm Sơn Mạch. Dĩ nhiên không phải chỉ mỗi mình hắn ở đây, ngoài hắn ra thì còn có Bạch Thiên Thù và lão Phong Tử.
Giang Lưu Nhi nhìn lão Phong Tử, lên tiếng hỏi:
"Sư phụ, chúng ta đến Quỳnh Lâm Sơn Mạch này để làm gì ạ?"
Lão Phong Tử không đáp mà hỏi lại:
"Ngươi thấy chúng ta có giống đang đi ngắm cảnh không?"
Giang Lưu Nhi lắc đầu.
"Nha đầu, nói cho phu quân tương lai của ngươi biết đi."
"Sư phụ!"
Vừa nghe đến hai chữ "phu quân", Bạch Thiên Thù liền tỏ ra khó chịu:
"Bây giờ con vẫn chưa có lấy hắn."
"Thì ta chỉ nói là phu quân tương lai thôi mà.... Được rồi, được rồi. Không gọi thì không gọi. Vậy ngươi mau nói mục đích đến đây của chúng ta cho tên sư đệ ngốc nghếch của ngươi biết đi."
Bạch Thiên Thù không nguyện ý mở miệng:
"Chúng ta đến đây để tu luyện."
Trông bộ dáng của nàng ta như vậy, Giang Lưu Nhi có muốn cũng chẳng thể nào có thái độ tốt được. Hắn trả lời cộc lốc:
"Biết rồi."
Bạch Thiên Thù khẽ cau mày, nhìn thẳng vào mặt Giang Lưu Nhi. Phía đối diện, Giang Lưu Nhi không chút nào tránh né, trái lại còn không kiêng nể mà quét ánh mắt khắp người nàng. Vẻ mặt thản nhiên chiêm ngưỡng.
Trong mắt Bạch Thiên Thù toát lên vẻ tức giận, nàng điều động linh lực...
"Khục khục..."
Bạch Thiên Thù đang sắp cho tên tiểu tử kia một bài học vì tội vô lễ thì tiếng của lão Phong Tử vang lên:
"Niệm Từ, tiểu tử ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau đi tìm xem thử có chỗ nào thích hợp rồi khai mở một động phủ đi!"
"Vâng, đệ tử lập tức đi ngay."
Nhìn theo thân ảnh đang khuất dần của Giang Lưu Nhi, Bạch Thiên Thù khẽ "hừ" một tiếng, đi tới một gốc cây to gần đó.
"Xẹt xẹt xẹt"
Chỉ trong nháy mắt, thân cây bốn năm người ôm đã bị nàng cắt thành mười mấy khúc. Tiếp đó, nàng tùy tiện chọn một khúc sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Lão Phong Tử thấy vậy thì cũng tiến lại gần, ngồi ở một khúc cây khác mà vị trí của nó cách xa đệ tử của mình nhất. Ông cảm thấy lúc này nên giữ khoảng cách với Bạch Thiên Thù sẽ tốt hơn.
Hơn nửa giờ sau, Giang Lưu Nhi trở về.
"Sư phụ, ở phía nam, cách đây ba trăm dặm có một địa điểm khá tốt, đệ tử đã khai mở một động phủ ở đó. Mời sư phụ qua xem thử."
Lão Phong Tử đứng lên, bảo:
"Ngươi dẫn đường đi."
"Vâng."
Giang Lưu Nhi liếc qua Bạch Thiên Thù còn đang ngồi trên khúc cây, không nói gì, ngự không bay đi.
Đến lúc hai bóng người trên bầu trời sắp mất hẳn, Bạch Thiên Thù mới đứng dậy đuổi theo.
Không gian một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, như cái cách mà nó đã từng có. Khác chăng là hàng trăm khúc cây to nhỏ bị người vô tình cắt ra, nằm ngổn ngang khắp nơi. Thật sự chẳng có khúc nào là lành lặn...
...
"Ừm, cũng không tệ."
Nhìn quanh động phủ một lúc, lão Phong Tử đánh giá.
"Trong nửa năm tới chúng ta sẽ ở lại chỗ này tu luyện. Còn tu luyện ra sao thì bây giờ ta sẽ nói cho hai ngươi biết."
Dừng một chút, lão Phong Tử tiếp tục:
"Thiên Thù, công pháp chủ tu của ngươi là Bắc Huyền Kinh - một loại công pháp toàn diện cả về tấn công lẫn phòng ngự. Về cơ bản thì ngươi đã rất thuần thục, thế nhưng vẫn còn kém một chút nữa mới có thể đạt tới cảnh giới cương nhu nhất thể. Trong nửa năm tới ta sẽ giúp ngươi đạt tới cảnh giới này."
Ông chuyển ánh mắt sang Giang Lưu Nhi:
"Về phần tiểu tử ngươi..."
Lão Phong Tử cười khó hiểu:
"Có một phương pháp tu luyện mà ta nghĩ là rất hợp với ngươi."