Dĩ nhiên đó là nhận định của họ, hay ít ra thì mọi người ở Đại Nhật Cung này đều "biết rõ" như vậy.
Ở tu tiên giới, tiếng nói của ngươi lớn hay nhỏ, là nặng hay nhẹ, tất cả là dựa vào thực lực mà ngươi có được bao nhiêu. Muốn nói lý lẽ, trước tiên hãy có một "nấm đấm" to đi đã. Còn cái gì tạo nên "nấm đấm" ấy ư? Đương nhiên là thực lực cá nhân và thế lực hậu trường.
Về thực lực cá nhân thì Cổ Mị Sanh đã bị nhận định thua xa Dương Bằng. Hắn đã bước vào Niết Bàn Cảnh hậu kỳ hơn hai trăm năm rồi, ngoài những đệ tử bình thường như Giang Lưu Nhi thì việc này chẳng phải bí mật gì đối với nội bộ cao tầng Đại Nhật Cung.
Về thế lực hậu trường, Cổ Mị Sanh tuy là con dâu của thái thượng trưởng lão, nhưng xét cho cùng thì vẫn chỉ là người ngoài, hoàn toàn chẳng có quan hệ máu mủ ruột rà gì. Vị thái thượng trưởng lão kia chắc chắn sẽ chống đỡ cho viện chủ tiền nhiệm Bạch Lân, còn về việc có giúp đỡ Cổ Mị Sanh hay không thì rất khó nói. Những kẻ đã sống cả ngàn năm như họ thì đều thành tinh cả rồi, có khi tâm tư chai sạn hết rồi cũng nên.
Uy quyền của thái thượng trưởng lão là không thể xâm phạm, nhưng nếu Cổ Mị Sanh không có được sự hậu thuẫn đó thì mọi thứ sẽ chẳng có tác dụng gì. Huống chi ở Đại Nhật Cung này đâu phải chỉ có một vị thái thượng trưởng lão.
Đại Nhật Cung từ lâu đã hình thành nên hai đại gia tộc nắm giữ vai trò chủ chốt là Bạch gia và Phong gia.
Bạch gia đương nhiên là chỉ gia tộc của đám người Bạch Lân, Bạch Thiên Thù, Bạch Ngọc Kinh... Còn Phong gia, đó là gia tộc của Phong Tiếu Thiên - đệ tử hạch tâm của Tây viện hiện giờ, cũng là kẻ đã chịu khuất nhục khi bị Cổ Mị Sanh "đá" đi.
Giữa hai gia tộc này trước giờ vẫn thường xuyên đấu đá lẫn nhau. Hầu hết đều là xoay quanh các vấn đề về tài nguyên tu luyện, cai quản địa bàn môn phái phụ thuộc, lôi kéo các trưởng lão và đệ tử xuất chúng... Tóm lại thì vẫn là vấn đề tranh chấp quyền lực.
Sở dĩ gần đây phần đông các trưởng lão của Tây viện ra sức ủng hộ Dương Bằng và chống đối lại Cổ Mị Sanh, một phần nguyên nhân là do bàn tay của Phong gia thúc đẩy.
...
Nhìn tên trung niên, cũng chính là Dương Bằng phía đối diện, trong mắt Cổ Mị Sanh không che giấu sự khinh bỉ. Nàng lãnh đạm cất tiếng, giọng có phần mỉa mai:
"Chẳng hay một người bận rộn, thân mang trọng trách như Dương trưởng lão đây đến tìm ta có việc gì vậy?"
Dương Bằng tất nhiên biết là nàng ta đang nói móc mình, nhưng hắn cũng không tức giận.
"Dương mỗ chỉ là một trưởng lão thấp cổ bé họng, nếu nói đến bận rộn hay trọng trách thì làm sao có thể bì được với Tây viện chủ đây."
Khẽ nhếch môi cười khuẩy, Cổ Mị Sanh chẳng đáp lại mà đi đến cạnh cửa sổ, đưa tay sờ vào mấy đóa lan tím vừa nở mấy ngày trước.
Một nét khó chịu thoáng qua mặt Dương Bằng, hắn không quanh co nữa mà đi thẳng vào vấn đề:
"Dương mỗ hôm nay đến đây là để thay mặt cho các trưởng lão thỉnh viện chủ giải đáp cho một việc."
Cổ Mị Sanh vẫn chẳng nói gì, tiếp tục công việc ngắm hoa của mình. Có lẽ nàng đang đợi hắn nói tiếp, hoặc, nàng chẳng thèm quan tâm.
"Xin hỏi viện chủ, người thứ sáu trong danh sách là ai?"
Dương Bằng tiếp tục nói, giọng lớn hơn.
"Danh sách? Danh sách nào?"
Cổ Mị Sanh vừa co ngón tay búng nhẹ cánh hoa, vừa hỏi lại.
"Chính là danh sách đệ tử tham gia thi đấu Quần Anh Hội."
"Ồ! Thì ra là Dương trưởng lão muốn nói đến danh sách đó."
Cổ Mị Sanh quay mặt lại, nhìn thẳng vào mặt Dương Bằng, cái nhìn khiến cho hắn cảm thấy e ngại.
"Danh sách đệ tử tham gia Quần Anh Hội trước nay đều là do viện chủ đích thân tuyển chọn. Hình như không cần phải báo cáo lại cho trưởng lão..."
"Chọn đệ tử nào tham gia thi đấu, quyết định cuối cùng đương nhiên vẫn là viện chủ đưa ra. Thế nhưng chúng ta dù sao cũng thân là trưởng lão, là cao tầng của Tây viện, đến ngay cả đệ tử nào của viện mình đi thi đấu cũng không biết, nói ra chẳng phải sẽ khiến người cười chê?"
Cằm hơi ngước lên, Cổ Mị Sanh nói với giọng uy nghiêm:
"Trước khi quyết định ta cũng đã tham khảo qua ý kiến của trưởng lão các ngươi. Năm đệ tử hạch tâm đã công bố trong bảng danh sách kia, tất cả đều là những người mạnh nhất theo nhận định của các ngươi, như vậy còn chưa đủ để hài lòng? Không nêu rõ danh tính của người thứ sáu, có quy định nào cấm sao? Không nói cho các ngươi biết, luật lệ nào buộc điều đó sao? Hay ý ngươi là, bất kể việc gì ở Tây viện này cũng đều phải thông qua sự đồng ý của trưởng lão các ngươi mới được phép tiến hành? Ta đây nói cho ngươi được rõ, ta có thể tự mình quyết định bảng danh sách này mà không cần phải hỏi qua ý kiến của các ngươi. Các ngươi cần biết rõ ư? Ta cho các ngươi hay, đừng nói chỉ là người thứ sáu mà kể cả sáu người đi nữa, nếu muốn, ta có thể không công bố danh tính như thường. Bởi vì không có quy định nào cấm điều đó! Bởi vì chủ nhân của Tây viện này không phải là bọn trưởng lão các ngươi mà là ta, Cổ Mị Sanh! Nếu như ngươi còn dám giở giọng chất vấn một cách ngớ ngẩn như thế này một lần nữa thì đừng trách Cổ Mị Sanh ta bất cận nhân tình! Cút ra ngoài cho ta!"
Càng nói, giọng nàng càng lớn dần, khí thế mạnh mẽ phát ra khiến cho Dương Bằng cũng phải biến sắc. Thậm chí, linh cảm còn mách bảo hắn rằng nên tránh xa nữ nhân trước mắt này. Nàng ta rất nguy hiểm!
Ngay bản thân Dương Bằng cũng không hiểu tại sao mình lại có linh cảm như vậy. Xét về cảnh giới, cả hai đều là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, nhưng nếu bàn về tu vi và chiến lực thì hắn tin tưởng Cổ Mị Sanh không thể là đối thủ của mình được. Bởi vì hắn bước vào Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đã hơn hai trăm năm rồi, còn nàng ta thì được bao lâu? Chưa đầy ba mươi năm.
Thế nhưng... lúc này đây hắn lại có cảm giác mình như con sâu cái kiến trước mặt nàng. Dẫu không muốn tin nhưng đó là sự thật.
"Viện chủ, xin người bớt giận! Ta cũng chỉ là... chỉ là thay các trưởng lão khác thôi, tuyệt đối không hề có ý mạo phạm người... Được rồi, viện chủ hãy nghỉ ngơi, ta xin phép cáo lui."
Nói hết câu, Dương Bằng vội vã rời khỏi căn phòng. Hắn cảm thấy bất an...
Sau khi bóng hắn đã biến mất, trong phòng, Cổ Mị Sanh hít sâu một hơi. Vừa rồi nàng đã mất bình tĩnh.
Khí thế mà nàng phát ra lúc nãy dĩ nhiên có kèm theo một chút uy áp của tu sĩ Chân Đan Cảnh, một tên Niết Bàn Cảnh như Dương Bằng không bị áp lực mới là việc lạ. Đâu phải ai cũng "không bình thường" như tên chủ nhân của nàng, có thể lấy tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ mà thắng được một vị cường giả Chân Đan Cảnh trung kỳ như nàng. Hắn chính xác là một kẻ "không bình thường", quá "không bình thường".
Nghĩ đến hắn, trong lòng Cổ Mị Sanh bất giác dâng lên một chút lửa giận. Từ sau cuộc trò chuyện hôm qua thì nàng đã như thế. Tự dưng lại giận dỗi vô cớ mà chẳng vì lý do gì. Có lẽ việc nàng mất bình tĩnh khi nãy cũng là do gã Dương Bằng kia cứ truy hỏi "người thứ sáu", trong khi "người thứ sáu" đó lại chính là tên chủ nhân "không bình thường" của nàng.