Về đến nhà đã là 5 giờ chiều, định rằng sẽ nói tất cả mọi chuyện cho mẹ mình biết nhưng không ngờ bước vào nhà đã thấy mẹ cô đang cùng người đàn ông đó ngồi trên sofa. Bà còn dùng thái độ lo lắng quan tâm ông ta. Cô tức giận chạy đến hét lên: “ Mẹ tại sao mẹ lại còn lo lắng cho ông ta. Mẹ có biết….” lời nói cho kịp phát ra cô đã cảm thấy một bên má bỏng rát: “Chát”.
Mẹ cô như thế nào lại có thể ra tay đánh cô: “Mày là đồ bất hiếu, mẹ nuôi mày lớn đến từng này có bao giờ để mày phải thiếu thốn thứ gì chưa. Tại sao phải về nhà trộm tiền còn đánh bị thương cha dượng của mày nữa hả?”.
-“ Mẹ con không có, ông ta đang nói dối. Mẹ phải tin con, ông ta là đồ khốn. Ông ta…”
-“ Mày đúng là không biết hối cải mà, hôm nay mẹ phải dạy dỗ lại đứa con như mày.” Bàn tay Thẩm Lệ Quyên vừa chuẩn bị hạ xuống thì Tiết Khải kéo tay bà ấy lại: “Thôi mà em, con còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Có gì từ từ nói.”
Điệp Tích cảm thấy thật sự kinh tởm con người ông ta, giờ còn giả bộ từ bi cho ai xem đây: “Tôi không cần ông ở đây giả mèo khóc chuột. Mẹ nếu mẹ đã không tin con thì con không còn gì để nói, nhưng con không còn cách nào chấp nhận việc sống cùng một nhà với người này. Mẹ tha lỗi cho con gái, coi như chưa từng có đứa con này.” Nói rồi cô chạy nhanh ra cửa, chỉ nghe thấy Thẩm Lệ Quyên gào lên: “Nếu mày đi thì đừng quay về nữa” cùng tiếng nức nở của bà.
Cô đau lòng chứ, nhưng bà đã chọn không tin tưởng con gái mình còn ra tay đánh cô chỉ vì người đàn ông kia. Cô thật sự khó lòng chấp nhận. Nhưng nói vậy thôi, cô chỉ định nói lẫy như vậy thôi. Cô nghĩ sẽ đến nhà ngoại một vài hôm rồi tính tiếp.
Đường đến nhà ngoại khá xa, cô lại không mang tiền trong người không thể đi xe bus. Nên định băng qua một con hẻm để đến đường lớn đón taxi đến nhà ngoại sẽ nhờ ngoại trả hộ. Nhưng khi đi vào hẻm thì trời đã nhá nhem tối, cô rất sợ nên đi nhanh một chút. Đột nhiên, có người từ phía sau chạy lên chắn ngang mặt cô.
Hai thanh niên nhuộm đầu xanh đỏ, lần lượt chắn phía trước và phía sau cô. Ép cô vào góc tường, muốn làm nhục cô. Khó khăn lắm cô mới dùng sức lực cuối cùng đạp thật mạnh vào phía dưới của tên lưu manh đang đứng trước mặt. Cắm đầu chạy ra khỏi con hẻm, đúng lúc có chiếc xe chạy tới. Tất cả những gì cô thấy chỉ là ánh đèn xe sáng rực, rồi cô ngất đi không còn biết gì nữa…Sau đó được người đó cứu, rồi làm vợ anh, yêu anh, sau đó ly hôn rồi chết đi. Chuỗi ngày bi thảm của đời cô bắt đầu từ sự xuất hiện của người đàn ông này.
Nếu không có ông ta, cuộc đời cô đâu phải đi đến bước đường này.Chính ông ta gây ra mọi chuyện. Đời này cô nhất định sẽ không để mọi chuyện tiếp diễn lại lần nữa.
Trở lại buổi sáng hôm nay, tên cặn bã này lại xuất hiện. Nhìn thấy thái độ của mẹ thật đúng là không có tình cảm gì với hắn ta nhưng tại sao 5 tháng sau lại đồng ý lấy hắn. Cô nhất định sẽ tìm hiểu chuyện này. Cô nói với mẹ: “Mẹ ơi hay là mình đi xe của chú nha mẹ” Coi như cho hắn ta chút lợi vậy, cô cũng muốn xem rốt cuộc "trong hồ lô của hắn bán thuốc gì".
-“ Em nghe xem, con bé cũng nói vậy rồi. Em còn từ chối gì nữa, mau lên xe thôi.”
Không thể nói được lời nào, Thẩm Lệ Quyên đành cùng Điệp Tích lên xe Tiết Khải. Suốt cả đoạn đường, Tiết Khải không ngừng nói chuyện cùng Thẩm Lệ Quyên, bà thì trả lời câu có câu không, còn Điệp Tích thì lẳng lặng quan sát. Cô thầm nghĩ: “Tiết Khải, ông trời đã cho tôi sống lại thì ông chết chắc rồi.”