Điệp Luyến Vân Phi

Chương 7: Ký ức đau thương




Sáng hôm sau, Thẩm Lệ Quyên như thường lệ đưa con gái đến trường. Nào ngờ vừa ra khỏi nhà đã thấy một chiếc xe đậu ngay trước nhà, mở cửa xe bước xuống chính là Tiết Khải. Cô không ngờ người đàn ông này lại nhất quyết không buông tha cô như vậy. Tiết Khải tiến lại gần hai mẹ con, tươi cười nói chuyện:

-“ Anh ở đây đợi mọi người cũng lâu rồi, ở đây rất khó đón taxi. Để hôm nay anh hộ tống hai mẹ con có được không?”

-“ Không cần làm phiền anh, mẹ con tôi có thể tự đi được.” cô từ chối ngay.

Bên này Điệp Tích im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt mà suốt đời cô cũng chẳng bao giờ quên được. Người trước mặt đời trước chính là cha dượng của cô, người ngoài mặt luôn đối xử tốt với cô nhưng thâm tâm lại ghét cay ghét đắng sự tồn tại của cô trong cuộc đời ông ta. Chính ông ta là người đã gây ra sự bất hòa giữa hai mẹ con cô.

Cô còn nhớ rất rõ cái ngày mà cô cầm kết quả Tốt nghiệp trên tay, vội vàng chạy về nhà báo cho mẹ cô biết tạo cho bà một bất ngờ. Nhưng khi về đến nhà, cô phát hiện cửa nhà không khóa. Kỳ lạ không phải giờ này cả mẹ và dượng đều đến công ty sao, chẳng lẽ là trộm. Cô vội đi vào nhà, tiện tay cầm cái bình hoa trên bàn để phòng thủ. Khi bước nhẹ vào phòng khách, cô thấy quần áo nam nữ vứt lộn xộn trên sàn. Thật kỳ lạ, đây là quần áo của cha dượng cô, nhưng mà đồ lót và váy áo phụ nữ thì hình như không phải của mẹ cô. Chợt cô nghe thấy tiếng động vang lên từ phòng ngủ, tiến lại gần nhìn vào qua cánh cửa khép hờ. Cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường, đó không ai khác là cha dượng cô và một người phụ nữ xa lạ. Tiếng trầm trầm của người đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ làm cô phải đỏ mặt.

Cô không ngờ, người đàn ông này lại dám cư nhiên dẫn phụ nữ khác về nhà, còn mây mưa ngay trên chiếc giường ngủ của mẹ cô. Đúng là quá đáng mà. Không nghĩ được nhiều cô cầm bình hoa trong tay, xông vào phòng đập thẳng lên đầu ông ta. Quá bất ngờ ông ta gầm lên đau đớn ngã lên người phụ nữ. Người đàn bà đó hét lên, rồi đỡ ông ta dậy. Không lâu sau ông ta một tay ôm đầu quay sang nhìn cô quát: “Sao mày dám?”.

Điệp Tích tuy rất sợ nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy căm phẫn và hết sức ghê tởm ông ta: “Việc gì tôi không thể làm vậy, ông là đồ khốn. Uổng công mẹ tôi hết lòng với ông như vậy, ông không cảm thấy có lỗi với bà sao?”.

-“ Mày tưởng mẹ mày lương thiện lắm sao, tao nói cho mày biết chính là mẹ mày không giữ phụ đạo nên không thể trách tao. không tin mày tự đi mà hỏi bà ấy.”

- “ Ông nói láo, tôi sẽ nói cho mẹ biết việc ông đã làm. Ông đừng ở đó đắc ý.”. Nói rồi cô chạy ra khỏi phòng, lao thẳng ra đường chạy một mạch không quay đầu lại.

Cô muốn đến công ty tìm mẹ, nhưng nghĩ sẽ làm phiền bà. Nên quyết định đến tối về nhà làm rõ việc này với mẹ.

Đến quán kem cách nhà không xa, cô rất muốn ăn kem. Nhưng lại phát hiện trong lúc chạy ra ngoài đã để cặp sách ở nhà, trong người không một phân tiền. Cô đành ngồi ở hàng ghế trước mái hiên của tiệm. Nghĩ đến tình cảnh của chính mình hiện tại cô cảm thấy thật xót xa, cô bắt đầu ôm mặt khóc nức nở.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một đôi chân dài với đôi giày thể thao màu trắng. Cô ngước mặt lên, trước mắt cô là một chàng trai tuấn lãng, gương mặt như một thiên sứ. Anh nhìn cô mỉm cười nụ cười như chứa đựng ánh nắng ấm áp.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tươi cười nói: “Cô bé, tại sao lại ngồi ở đây khóc đến thành ra thế này.?”

Rất lâu sau cô mới có thể nói được nên lời: “Em chạy khỏi nhà, rất muốn ăn kem lại không mang tiền theo nên em mới khóc.”

-“ Haha, chỉ có như vậy mà đã làm em khóc đến thế này sao? Thôi được để anh mời em ăn kem nha.” Nói rồi anh bước vào tiệm, lát sau anh cầm ra một cây kem dâu tây đưa cho cô và một kem vani cho mình.

-“ Nhìn đồng phục của em chắc là học sinh cấp 3 phải không?”

-“ Vâng, em học trường Trung Học Thành Phố A cũng gần đây ạ.”

- “ À, anh là sinh viên năm cuối ngành tài chính của Đại học Cambridge, anh về nước có việc gia đình tuần sau phải bay qua đó rồi. Mà nói chuyện lâu vậy rồi, vẫn chưa biết em tên gì?”

-“ Em tên Điệp Tích, Điệp trong Hồ Điệp, Tích trong Thủy Tích, còn anh?”

-“ Anh tên Hàn Chí Kiệt, rất hân hạnh được biết em”

Hai người trò chuyện rất lâu, Điệp Tích và Chí Kiệt như vừa gặp đã quen, cô cảm thấy người con trai trước mặt giống như người anh trai của cô vậy. Nói chuyện với anh cho cô cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Thấy trời đã về chiều, Điệp Tích tạm biệt Hàn Chí Kiệt về nhà. Anh muốn đưa cô về nhưng cô từ chối. Thấy vậy anh nói: “ Ngày mai anh bận chút việc, ngày kia 2 giờ chiều hẹn em tại đây nha, không gặp không về.”

Điệp Tích quay đầu lại mỉm cười với anh: “ Vâng, ngày mốt gặp lại.” Nói rồi cô đi thẳng về nhà.

Hàn Chí Kiệt đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nhỏ mỉm cười, không hiểu sao lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này anh lại có cảm giác khó tả đến vậy. Gương mặt thanh tú lại có vẻ yếu đuối làm người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.

Anh thầm nói với mình: “Điệp Tích, sau này anh nhất định sẽ theo đuổi em. Đợi anh”. Một lát sau xuất hiện một chiếc xe màu đen, tài xe bước xuống cung kính mời anh lên xe. Lên xe với tâm tình vô cùng tốt, nhưng anh không ngờ sau lần gặp gỡ này phải mất đến 3 năm sau anh mới có thể gặp lại người con gái đó.