Điệp Luyến Vân Phi

Chương 27: Kế hoạch bất thành




Sau khi ăn cơm xong, cả hai ngồi trên sofa. Viên Nghiên Anh gọt táo cho Vân Phi. Anh nhìn cô gái trước mặt, không khỏi nhớ đến ngày mới quen biết cô. Một năm trước, khi anh trên đường đi học về, thì gặp một đám nữ sinh vây đánh một cô bạn học. Thấy chuyện bất bình nên anh không ngại xả thân giúp đỡ, vì thấy anh là con trai nên đám nữ sinh đó mới buông tha cô.

Hỏi ra mới biết cô là bạn học lớp bên cạnh của anh. Thấy cô còn sợ hãi như vậy nên anh quyết định đưa cô về nhà. Khi đến nhà cô nhìn thấy gia cảnh như vậy, anh càng thêm khâm phục nghị lực của cô gái này. Nói thật khi nhìn thấy cô anh đã có chút cảm mến, một người con gái xinh đẹp lại thanh thuần như vậy. Anh sao có thể không sinh ra tâm ý bảo vệ được.

Từ đó anh quyết định ngày ngày đón cô đi học rồi đưa cô về nhà. Tiếp xúc với cô nhiều anh mới biết cô rất hoạt bát, lúc nào cũng chọc cười anh. Từ nhỏ anh đã mất ba mẹ từ nhỏ, lại không có anh chị em. Chỉ có ông nội luôn lo cho anh, nhưng ông luôn bận nhiều công việc, Nên anh cũng không thể trò chuyện tâm sự cùng ai hết. Nhưng với cô thì khác, cô luôn bên cạnh anh những lúc anh không vui, cùng anh trò chuyện, quan tâm đến cảm nhận của anh. Cứ như vậy tình cảm của anh dành cho cô ngày một nhiều hơn.

Có một chiều khi tan học về thì trời đổ mưa, anh và cô phải trú tạm dưới mái hiên trước cổng của một ngôi nhà. Nhìn trời mưa mãi không dứt anh quay lại nhìn cô nói:

-“Mưa thế này chắc sẽ rất lâu mới tạnh. Em đứng ở đây chờ anh, anh đi mua ô.”

-“Đừng đi.” Cô níu lấy tay anh.

-“Chẳng lẽ em muốn đứng thế này đến tối à.” Anh cười nhìn cô.

-“ Chỉ là…chỉ là…em có chuyện muốn nói với anh.” Cô ngập ngừng.

-“Ừm em nói đi.”

-“Em…em…thật sự em rất thích anh.” Cô cúi đầu.

-“…”Anh im lặng nhìn cô, không biết nên nói gì.

-“Em biết anh có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, còn em chẳng là gì hết. Em hiểu mà, anh cứ coi như em chưa nói gì hết đi.” Nói rồi cô quay người định chạy đi.

-“Anh cũng thích em rồi.” Anh níu tay cô lại, ôm vào lòng.

-“Là thật sao?” Cô hỏi.

-“Đương nhiên rồi. Ngốc à.” Anh khẽ gõ đầu cô.

Mãi nghĩ về chuyện cũ nên có chút thất thần, cô vỗ nhẹ vai anh.

-“Anh làm gì nhìn em chầm chầm vậy. Ăn táo đi nè.” Cô đưa miếng táo cho anh.

-“Không có gì. Thấy em đẹp nên anh nhìn hihi.” Anh đùa.

Cô chỉ cười không đáp. Anh nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ cũng thấy phải nên đưa cô về rồi.

-“Anh Anh, để anh đưa em về. Trời tối rồi, một mình em về anh không yên tâm.” Anh đứng dậy, chuẩn bị lấy áo khoác.

-“Khoan đã” Cô lên tiếng.

-“Có chuyện gì sao?” Anh ngồi xuống cạnh cô.

-“Đêm nay em không muốn về.” Cô nhìn anh.

-“Chuyện này…” Anh ngập ngừng.

Không kịp để anh suy nghĩ thì cô đã hôn anh. Cảm giác ấm ấm mềm mềm kia làm anh lúng túng. Anh là lần đầu tiên hôn con gái cũng không biết nên thế nào. Cô ôm lấy anh, nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt hơn. Cảm giác khô nóng làm anh khó chịu, bất giác ôm lấy cả người cô, đè xuống sofa. Anh bắt đầu phản ứng hôn đáp lại cô.

Một lúc sau rời khỏi đôi môi đó, anh hôn dọc xuống cổ và xương quai xanh. Hai tay cô ôm lấy cổ anh ra sức phối hợp. Nhưng vừa mở cúc áo của cô, anh đột nhiên dừng lại. Nhìn cô gái phía dưới, cô yêu anh như vậy lại là một người con gái lương thiện. Anh sao có thể không tôn trọng cô thế này chứ. Không thể, anh không thể chiếm lấy cô khi mà chưa cho cô được một tương lai chắc chắn. Tất cả những điều tốt đẹp nhất nên tận hưởng vào thời điểm thích hợp nhất.

-“Anh xin lỗi.” Anh cài lại cúc áo cho cô, đứng dậy đi vào tolet.

Đợi cô nhận thức được thì đã nghe được tiếng đóng cửa vọng lại rồi. Cô giận dữ tay nắm nện xuống ghế sofa.

-“Tên ngốc này, dâng tới tận miệng mà cũng không ăn hay sao? Tức chết mình mà, kế hoạch bị hắn phá hoại cả rồi. Làm thế nào bây giờ.”

Đột nhiên điện thoại vang lên, cô ngập ngừng rồi bắt máy:

-“Alo, tôi nghe.”

-“Viên tiểu thư, chúng tôi đang đợi cô ở sân bay. Không phải cô muốn hủy giao ước đó chứ?” Đối phương lên tiếng.

-“Không phải lo, tôi đến ngay đây.” Cô nói rồi nhanh tay tắt máy.

Xem ra hôm nay cô là không đi không được. Vậy từ từ cô sẽ nghĩ cách đối phó, giờ chỉ nên làm theo ý ông ta thôi. Cô sửa lại quần áo, cầm túi xách ra khỏi cửa.

Một lúc sau, Vân Phi tắm xong thay quần áo bước ra. Vốn định đưa cô về, nhưng nhìn khắp phòng khách đã không còn bóng người. Nhìn trên bàn có mảnh giấy cô để lại ghi “Em về trước, tạm biệt.”, anh lấy xem mới biết cô đã về rồi. Anh lắc đầu, mỉm cười ngồi xuống sofa. Cô gái nhỏ này tại sao hôm nay lạ vậy chứ.