Diệp Tu rốt cuộc thỏa lòng được ôm vợ yêu trở về, có điều hai người còn chưa kịp ân ái mặn nồng, Hoàng Thiếu Thiên đã nhanh chân chạy tới Hoành Điếm quay phim.
Phim y chuẩn bị tham gia là phim mới của Tô Mộc Thu, là một bộ phim cổ trang, Hoàng Thiếu Thiên vào vai chính là một Hoàng đế bù nhìn, bên người ngoài Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã còn có vị mẫu hậu một lòng muốn trở thành Võ Tắc Thiên thứ hai nắm trong tay tất thảy quyền lực, y vừa phải sinh tồn trong cảnh loạn trong giặc ngoài vừa phải giành trở lại những gì vốn thuộc về mình.
Cả bộ phim chính là quá trình trưởng thành của đế vương trẻ tuổi, từ hơn mười tuổi đến hơn bảy mươi tuổi, chuyện này đối với Hoàng Thiếu Thiên là một thử thách rất lớn.
Tuy khuôn mặt Hoàng Thiếu Thiên trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng y vẫn từ chối diễn dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, cảm giác thật sự quá vi diệu.
Vì vậy y bắt đầu diễn từ cảnh Đế vương thành niên sau hai mươi tuổi.
Những bộ phim thế này bình thường cả quá trình quay chụp đều diễn ra ở Hoành Điếm, mà quy định của Tô Mộc Thu trước nay vẫn luôn nghiêm ngặt, chu kì ba tháng thông thường hoàn toàn không đủ để hoàn thành bộ phim của hắn.
Diệp Tu không nhịn được thầm mắng bạn tốt trong lòng, hắn đây là cố ý sao?
Chẳng lẽ Tô Mộc Thu không nhìn ra hắn và Hoàng Thiếu Thiên hiện tại là cửu biệt thắng vô số tân hôn sao? Hiện tại mang vợ yêu của hắn đến Hoành Điếm, này có khác gì muốn lấy mạng hắn?
Có điều sau này có thể đều sẽ như vậy, công ty không thể không quản, Hoàng Thiếu Thiên cũng không thể không làm việc, Diệp tổng cho dù vạn ngàn không muốn cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng nỗi khổ tương tư, ngày ngày gọi điện thoại với người yêu cho thỏa lòng nhung nhớ, mười ngày nửa tháng sẽ đến Hoành Điếm một chuyến, nhưng nếu vào những ngày Hoàng Thiếu Thiên có cảnh diễn đêm, Diệp Tu cũng chỉ có thể nằm một mình trên chiếc giường vắng mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Sau ba lần liên tục hắn tới đều trùng hợp Hoàng Thiếu Thiên có cảnh diễn đêm, Diệp Tu không nhịn nổi nữa, trực tiếp tìm tới Tô Mộc Thu nhất quyết muốn hắn cho Hoàng Thiếu Thiên nghỉ ngơi.
Nếu tiếp tục như vậy, thân thể Thiếu Thiên của hắn sao có thể chịu đựng được?
Tô Mộc Thu xem thường nhìn hắn, "Cậu có biết dáng vẻ hiện tại của cậu là như thế nào không? Một bộ oán phụ bị trượng phu bỏ rơi phải chịu cảnh phòng không nhà trống lâu ngày! Lại nói, nếu tôi cho y lịch trống, cậu chắc chắn y sẽ được nghỉ ngơi chứ?"
Tuy nói như vậy, nhưng Tô Mộc Thu vẫn giãn lịch để Hoàng Thiếu Thiên nghỉ hai ngày, kết quả bởi vì khoảng thời gian này quá mệt mỏi, y vừa nằm xuống giường liền ngủ mất.
Diệp Tu nhìn người ôm trong lòng như không thể động, trong lòng càng thêm khổ sở.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên vất vả như vậy, hắn cũng không nỡ.
Ít nhất có thể ôm người ngủ, như vậy cũng rất tốt rồi.
Hoàng Thiếu Thiên thật sự cảm thấy rất khổ cực, cho dù trước đây kĩ năng diễn xuất của y là thế nào, hiện tại y đang bắt đầu từ con số không.
Vốn y cũng chỉ muốn nhận một vai phụ để từ từ rèn giũa, có điều với thanh danh của y, nếu để y vào vai nam phụ, nói không chừng Tô Mộc Thu sẽ bị khán giả mắng không mở nổi mắt.
Nhưng cũng bởi vì trước đây quá thành công, lần này Hoàng Thiếu Thiên tham gia phim mới, không biết có bao nhiêu người đang mong chờ, có người là thật sự chờ đợi, cũng có người chỉ chờ cơ hội để chế giễu y, dù sao giới giải trí lớn như vậy, tài nguyên cũng nhiều như vậy, y gặp lại liên tiếp gặp may, luôn giành được những cơ hội tốt, nghệ nhân công ty khác phải làm sao đây?
Vì vậy tuy phim mới khai máy hơn một tháng, nhưng ngày nào cũng có người muốn trà trộn vào đoàn làm phim để xem biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên thế nào.
Không ai biết Hoàng Thiếu Thiên đã mất trí nhớ, nếu y thật sự diễn rất tệ, sẽ không ai thông cảm tha thứ cho y, có thể sẽ cảm thấy thành tựu năm đó của y chỉ là một lần tình cờ phát huy được khả năng hơn người mà thôi, kĩ năng không tốt mới là sự thật về năng lực diễn xuất của y.
Đến lúc ấy, có lẽ sẽ có người còn nói, không bằng y đừng trở lại ngành điện ảnh, để lại ấn tượng đẹp trong lòng khán giả sẽ càng tốt hơn.
Nói không chừng còn có những người nhân cơ hội nói ra những nhận xét càng thêm ác độc, ví dụ như vì sao năm ấy tai nạn máy bay y vẫn còn sống, để rồi bây giờ trở về hủy hoại tượng đài kinh điển trong giới giải trí.
Những anh hùng bàn phím một khi mắng người, sợ nhất chính là mắng không đủ tàn nhẫn.
Mặc dù Vương Kiệt Hi đã nói, nếu có người mắng Hoàng Thiếu Thiên, hắn sẽ thuê thủy quân mắng lại, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại là người luôn nhìn về phía trước, chuyện tranh cãi sau công chiếu tạm thời chưa nói đến, một khi đã quyết định phục xuất, nhất định phải cố gắng diễn tốt nhất có thể.
Dù sao cũng đã năm năm không mài giũa năng lực, hiện tại cũng không còn ký ức ở Học viện Điện ảnh, tất cả đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói đều là một lần thử nghiệm, tuy y xác thực rất có năng khiếu diễn xuất nhưng vẫn cần thêm thời gian thích ứng, mà bởi vì không muốn làm lỡ tiến trình của đoàn làm phim nên y chỉ có thể tự mình bỏ ra càng nhiều thời gian và tâm tư.
Từ khi y bắt đầu tham gia quay diễn đến nay, mỗi ngày đều hoàn toàn không được nghỉ ngơi tốt, ngay cả thời gian ngủ cũng rất có hạn.
Bây giờ được nghỉ hai ngày, y thật sự chỉ muốn ngủ, đơn thuần là ngủ mà thôi.
Nhưng Diệp Tu lại không buồn ngủ như vậy, sau khi ôm người nằm đến chiều ngày thứ hai hắn đã thấy đầu óc choáng váng, thậm chí không muốn tiếp tục ở trên giường nữa.
Dáng vẻ tiều tụy của Hoàng Thiếu Thiên khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng hắn cũng không giúp gì cho y được.
Hoàng Thiếu Thiên cũng là nam nhân đỉnh thiên lập địa, không phải người chỉ có thể núp sau lưng chờ hắn bảo vệ chở che.
Diệp Tu vẫn luôn biết điều ấy.
Vì vậy hắn sẽ không vì y mệt mỏi, vì bản thân đau lòng mà để y ở nhà mỗi ngày chờ hắn tan tầm trở về.
Hắn dù đau lòng hơn nữa cũng chỉ có thể yên lặng ôm chặt y.
Thời điểm chuông điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên vang lên, Diệp Tu còn đang suy nghĩ có nên gọi Hoàng Thiếu Thiên dậy ra ngoài ăn cơm không, cơm khách sạn hắn sắp không nuốt nổi nữa.
Người gọi tới là Vương Kiệt Hi, điện thoại ở ngay bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, nhưng chuông vang nửa ngày y cũng không tỉnh lại, Diệp Tu đành thay y nghe máy, "Vương tổng, có chuyện gì vậy?"
Đối phương nghe thấy thanh âm của hắn cũng bất ngờ, trầm mặc một chút mới lên tiếng, "Thiếu Thiên không ở đó sao?"
"Y còn đang ngủ đây!" Diệp Tu cũng không suy nghĩ nhiều chuyện nói Hoàng Thiếu Thiên ban ngày vẫn ngủ khiến người ta có thể hiểu lầm cái gì, "Nếu có chuyện để tối nay tôi bảo y gọi lại cho cậu?"
Đầu dây bên kia lại dừng một chút, sau đó nói, "Nói cho anh cũng được.
Tôi muốn nói lời xin lỗi với y, cũng phải xin lỗi anh một tiếng, buổi tối tháng trước gã tài xế xe taxi Thiếu Thiên đi là do có người cố ý sắp xếp, do một nữ nhân luôn muốn thu hút chú ý của tôi.
Cô ta coi Thiếu Thiên là uy hiếp nên mua chuộc gã tài xế kia, cho rằng làm như vậy sẽ khiến tôi chán ghét y.
Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô ta làm chuyện phạm pháp, tôi đã báo cảnh sát, nhưng có thể vẫn phải lấy lời khai của Thiếu Thiên, anh nói trước với y tôi đã có hết chứng cứ trong tay, y cứ nói thật là được."
Dựa!
Diệp Tu không nhịn được mắng thầm một tiếng, tuy buổi tối hôm ấy quan hệ của hắn và Hoàng Thiếu Thiên đã chuyển biến tốt đẹp hơn, nếu không có chuyện bất ngờ kia, nói không chừng hiện tại hai người vẫn rất xa cách lạnh lùng, nhưng điều ấy không có nghĩa là hắn sẽ cảm ơn tên cặn bã đó.
Vừa nghĩ đến có người muốn dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào Thiếu Thiên của hắn, tu dưỡng tốt đẹp của Diệp Tu đều quăng đi hết.
Vốn nghĩ là chuyện ngoài ý muốn, không ngờ lại được sắp đặt từ trước!
Có điều Vương Kiệt Hi đã giải quyết êm đẹp, còn dứt khoát như vậy, hắn cũng không tiện nói thêm gì.
"Được, chờ y tỉnh tôi sẽ nói cho y."
"Chuyện lần này là do tôi liên lụy tới y, vốn tôi nên trực tiếp xin lỗi với y, nhưng nói với anh cũng không khác biệt.
Xin lỗi, tôi sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra lần nữa!"
Thái độ của Vương Kiệt Hi vô cùng trịnh trọng.
Hay nói đúng hơn, tất cả những chuyện liên quan tới Hoàng Thiếu Thiên, thái độ của Vương Kiệt Hi vẫn luôn như vậy.
Đó là thái độ dành cho người hắn thật sự đặt ở trong lòng.
Cúp điện thoại, lúc này Diệp Tu mới phát hiện không biết Hoàng Thiếu Thiên đã tỉnh từ khi nào, nhưng bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn ngây ngô mơ hồ, y chớp chớp mắt nhìn Diệp Tu, dường như đang cố gắng phân biệt mình đang mơ hay tỉnh.
Diệp Tu không nhịn được, cúi xuống hôn đến thỏa mãn rồi mới buông tay, "Thiếu Thiên đại đại rốt cuộc cam lòng tỉnh rồi?"
Hoàng Thiếu Thiên cũng biết thời gian này bản thân không quá quan tâm đến Diệp Tu, chủ động ôm hắn dụi dụi, "Xin lỗi, em thật sự rất mệt mỏi, có phải anh rất nhàm chán không? Hiện tại em tốt hơn nhiều rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo? Đây cũng là lần đầu em tới Hoành Điếm, cả tháng đều quay diễn, còn chưa có thời gian đi ngắm cảnh."
Diệp Tu nghĩ thầm, nếu em không mệt nữa, chi bằng chúng ta cùng làm chính sự.
Có điều hắn vẫn là nuốt lại những lời này, cùng Hoàng Thiếu Thiên ra ngoài hẹn hò cũng không tệ chút nào.
Vì vậy hai người tắm rửa thay y phục ra ngoài, đầu tiên tìm một quán ăn trên top đề cử để lót dạ, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh.
Nơi này tương đối nhiều khách du lịch, thỉnh thoảng có người tới hỏi hai người họ xin chụp hình ký tên, sau khi bị từ chối cũng không dây dưa, chỉ đứng ở xa nhìn, không làm ảnh hưởng tới tâm trạng hai người.
Đi dạo ngẫu hứng không có mục đích như vậy, đối với hai người mà nói hình như giống với một kí ức nào đó rất xa xưa.
Năm đó sau khi chuyện kết hôn được công khai, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu phải chạy đông chạy tây tuyên truyền phim mới, tới khi phim được công chiếu lại dày đặc lịch trình tham dự các lễ trao thưởng.
Tình cảm của hai người còn đang rất êm ấm tốt đẹp, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên lại gặp chuyện ngoài ý muốn.
Năm năm sau gặp lại, Hoàng Thiếu Thiên đối với Diệp Tu chính là xa cách mà cảnh giác, hai người căn bản không có cơ hội đi dạo như vậy.
Khó khăn lắm mới có thể trở lại như trước đây, Diệp Tu chỉ muốn ôm người ân ái, căn bản không nghĩ tới ra ngoài hẹn hò, thật ra hẹn hò trên giường mới càng hợp ý hắn.
Bởi vậy, hiếm khi có cơ hội thế này, hai người đều cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Tùy ý đi dạo, sau đó tùy ý chọn một bộ phim, xem xong sẽ đến cửa hàng đồ nướng ngon nhất Hoành Điếm giải quyết bữa tối, Diệp Tu còn vì dịp này mà phá lệ uống một chút bia.
Kết quả tới khi đi ra liền cảm thấy có điểm ngất ngây.
Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Tửu lượng như vậy còn chủ động uống rượu, lão Diệp anh tâm cũng thật lớn."
Diệp Tu cũng không phải thật sự say, nhưng Hoàng Thiếu Thiên nói như vậy, hắn đương nhiên tận lực phối hợp, trực tiếp dựa bên lan can bên đường cười cười nhìn y, "Đúng vậy, ca uống say rồi, muốn Thiếu Thiên đại đại ôm một cái mới đi tiếp!"
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Đừng nháo, đang ở ngoài!"
Diệp Tu lắc đầu, "Ca mặc kệ, dù sao cũng không có ai khác!" Nói xong liền dang hai tay ra, "Thiếu Thiên đại đại, ôm một cái!"
Diệp Tu nổi tính trẻ con, Hoàng Thiếu Thiên thật sự cũng không có biện pháp, sau khi xác định xung quanh không còn ai liền đi tới ôm Diệp Tu, y vốn muốn buông ra lại bị hắn đặt lên lan can nhiệt tình hôn.
"A..." Hoàng Thiếu Thiên giãy dụa, đùa gì thế, đây là bên ngoài, nếu chẳng may bị chụp thì biết làm sao?
Chụp được cũng không phải vấn đề quá lớn, dù sao y và Diệp Tu cũng đã kết hôn, con trai cũng lớn rồi.
Nhưng y không có ham mê ở bên ngoài làm ra những chuyện này!
Diệp Tu cũng không dây dưa lâu, buông y ra, Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Anh muốn làm gì?"
Diệp Tu không nhịn được cắn môi y một cái, "Muốn làm em!"
Hoàng Thiếu Thiên đạp hắn, "Cả ngày anh chỉ suy nghĩ những chuyện này?"
Diệp Tu bị đạp cũng không buông tay, ôm y cọ cọ, "Nhưng mà, Thiếu Thiên, anh thật sự rất muốn em!"
Nói Hoàng Thiếu Thiên không muốn chính là lừa người, không có ai sau khi nếm qua trái cấm có thể làm được Liễu Hạ Huệ, huống hồ hiện tại còn ở trong ngực người mình yêu? Y cũng rất muốn được không!
Bị Diệp Tu cọ đến động lòng, y vội vã đẩy hắn ra, "Này này này, muốn ở nơi này? Anh điên rồi sao?!"
"Đương nhiên không phải! Anh làm sao cam lòng để người khác được chiêm ngưỡng dáng vẻ mê người của em đây?"
Nói xong Diệp Tu liền kéo y về khách sạn, vừa đóng cửa lại đã đẩy người lên giường rồi đè xuống.
Hơn một tháng nhớ nhung, hơn một tháng đều ôm dục vọng không cách nào phát tiết, lúc này đều thông qua thân thể cận kề mới có thể giảm bớt phần nào.
Cũng may Hoàng Thiếu Thiên đã nghỉ ngơi khá tốt, nếu không y sợ mình sẽ bị Diệp Tu làm đến ngất đi mất..