[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên

Chương 20: Chương 20






Khi Hoàng Thiếu Thiên được đẩy ra từ phòng sinh, trời đã dần sáng.

Diệp Tu ngồi trong phòng bệnh bồi y, Nguyệt tỷ, dì Hồ và điều dưỡng còn bận bịu tới lui, Diệp phu nhân và Lô Hãn Văn cũng đều ở lại, phòng bệnh đơn vốn rộng như vậy lại bị chen đến có chút chật chội, Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười, cảm giác từ khi mang thai mình đã được coi là quốc bảo, bây giờ sinh xong vẫn không khác đi chút nào.

Có điều y biết, mọi người vì quan tâm đến y nên mới như vậy.

Hừng đông, Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh, Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu cùng tới bệnh viện, chuyện Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên kết hôn vẫn luôn là bí mật, đến nay cũng chỉ có mấy người họ biết, còn lại Diệp Tu không thông báo cho những người khác, mặc dù hiện tại hắn chỉ muốn nói cho cả thế giới biết mình đã làm cha.

Cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên sau khi nhận được tin cũng vội vàng xin nghỉ, đặt vé máy bay tới Bắc Kinh.

Nhưng hai người còn chưa tới, trên mạng đã lan truyền tin tức đêm qua Hoàng Thiếu Thiên sinh con, Diệp Tu vì vậy mà vội vàng từ Hồng Kông trở về, ở bệnh viện cùng y cả một đêm.

Thậm chí ngay cả bức ảnh chụp Hoàng Thiếu Thiên được đẩy ra từ phòng sinh, bên cạnh là Diệp Tu, Diệp phu nhân và Diệp Thu cũng được post lên.

Hơn nữa, một đoạn tin tức nói Hoàng Thiếu Thiên vì câu dẫn Diệp Tu mà không chừa một thủ đoạn này, đầu tiên là sắp xếp để leo lên giường Diệp Tu, sau đó dùng hài tử ép hắn chia tay với bạn gái gây ra sóng to gió lớn trên khắp các trang mạng, chỉ trong vài giờ đồng hồ đã có vài triệu lượt like, comment cũng lên đến mấy trăm ngàn, khán giả càng bình luận lại càng khó nghe.

Sau đó chuyện tình cảm trước đây của Hoàng Thiếu Thiên và Cố Trường Phong cũng được công khai, rõ ràng là dẫn dắt dư luận đi theo quan điểm Hoàng Thiếu Thiên vì tiền đồ mà bỏ rơi Cố Trường Phong, sau đó tiếp cận Diệp Tu để mưu lợi cho bản thân.

Rất nhiều khán giả lập tức nghĩ đến phim của Tô Mộc Thu và Hàn Văn Thanh, đều nhất trí cho rằng đâu phải tự nhiên mà những bộ phim hot đến như vậy lại đến lượt một nghệ nhân vốn không có tiếng tăm tên tuổi trong giới, thậm chí khi Hoàng Thiếu Thiên tham gia chương trình thực tế cũng có Chu Trạch Khải và Dụ Văn Châu đi cùng chăm sóc bảo hộ.

Có người còn đào lại video chương trình Hoàng Thiếu Thiên và Cố Trường Phong cùng tham gia trước đây, trong video chính là cảnh Cố Trường Phong vì che cho y mà bị bỏng.

Rất nhiều thứ gọi là sự thật phơi bày, Hoàng Thiếu Thiên trở thành tiện nhân vì được nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, ngay cả Diệp Tu cũng bị mắng là bội tình bạc nghĩa, khán giả còn lên tiếng muốn tẩy chay phim mới của Hàn Văn Thanh.

Quả nhiên, tình huống xấu nhất cuối cùng cũng xuất hiện.

Khi nhân viên báo lại cho Diệp Tu, hắn chỉ cười một tiếng, "Tạm thời bất động."
Hiện tại hắn quả thực không có tâm tình quản những chuyện này, so với việc để chuyện này khiến Hoàng Thiếu Thiên phiền lòng, hắn càng đắn đo xem nên đặt tên cho con trai là gì hơn.

Bởi vì chỉ thị của Diệp Tu, công ty Giải trí Vinh Quang duy trì yên lặng, mà đoàn làm phim của Hàn Văn Thanh lúc này đưa ra thông cáo công bố chuyện lựa chọn Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn dựa trên góc độ chuyên môn, không hề liên quan gì tới người khác, đồng thời chúc phúc cho Diệp Hoàng hai người.

Giảng viên trong Học viện Điện ảnh cũng đứng ra thanh minh Hoàng Thiếu Thiên có năng lực thế nào, nhân phẩm ra sao, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy, còn có rất nhiều bạn học đồng thời nói giúp cho y.

Nhưng cho dù như vậy, những thông tin ấy vẫn không sánh nổi với sức mạnh của thủy quân, hình ảnh của Hoàng Thiếu Thiên vẫn bị bôi đen triệt để.

Có điều chuyện này Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không biết, không ai có ý định nói cho y, nên hàng ngày y chỉ lo nghĩ chuyện nên đặt tên cho nhóc con thế nào.

Chuyện đặt tên cho hài tử không chỉ khiến Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên xoắn xuýt, ngay cả ba vị trưởng bối, Diệp Thu và Lô Hãn Văn cũng đồng thời cân nhắc.

"Diệp Tự Dương có được không?" Diệp Tu hỏi.

"Tự Dương? Không hay chút nào!" Diệp Thu là người đầu tiên phản đối.

"Tôi cũng thấy rất phổ thông." Lô Hãn Văn gật đầu.

"Hai chữ ấy thế nào?" Hoàng ba ba hỏi.


Diệp Tu liền viết ra, "Dương là mặt trời, tự lại cảnh mặt trời mọc."
"Không tệ!" Ngay cả giảng viên đại học như Hoàng ba ba cũng khen ngợi, mọi người đương nhiên không có ý kiến nữa.

"Em thấy thế nào?" Diệp Tu hỏi Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Lấy tên này đi.

Nhũ danh để em đặt..."
"Nhưng anh nghĩ ra rồi." Diệp Tu nói tiếp, "Gọi là Phiền Phiền."
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Gọi là Diệp Bất Tu mới đúng!"
Diệp Tu cười, "Không được, khi lớn lên nhất định nó sẽ hận chúng ta.

Phiền Phiền không hay sao? Hoàng Phiền Phiền?"
"Được, mẹ cảm thấy rất tốt, chính danh họ Diệp, nhũ danh họ Hoàng, hơn nữa gọi là Phiền Phiền cũng rất đáng yêu! Quyết định như vậy đi." Diệp phu nhân hoàn toàn không biết dụng ý của Diệp Tu, lập tức vỗ tay tán thưởng.

Hoàng Thiếu Thiên không tiện từ chối, chỉ có thể lườm Diệp Tu, Diệp Tu cúi xuống nói nhỏ bên tai y, "Lần sau để em đặt!"
Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn ra, "Lăn, lần sau anh sinh!"
"Tốt, nếu em có bản lĩnh làm anh mang thai anh sẽ sinh!" Diệp Tu rất biết gật đầu nghe lời.

"Diệp Tu, em không muốn nói chuyện với anh!" Hoàng Thiếu Thiên sinh khí quay đầu đi.

Diệp Tu vội vàng hạ giọng dỗ dành, "Anh sai rồi anh sai rồi, em đừng nổi giận có được không?"
"Sai ở đâu?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"Không biết, nhưng chắc chắn em không sai, vì vậy nhất định là anh đã sai rồi."
Những người bên cạnh không nhìn nổi nữa, đều quay đi ôm hài tử.

Ở bệnh viện một tuần, cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên cũng có thể xuất viện về nhà, Nguyệt tỷ và dì Hồ cùng tới chăm sóc y và hài tử, Diệp Tu cũng dành ra thời gian bồi bên người y.

Hoàng Thiếu Thiên đọc được tin tức về mình và Diệp Tu trên mạng, có điều y cũng không suy nghĩ nhiều, giống như y đã nói với Cố Trường Phong, nếu không thể tiếp tục liền giải nghệ, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì quan trọng hơn nhóc con.

Mà Diệp Tu rốt cuộc cũng điều tra ra, những tin tức này được công khai đều do một tay Lục Khinh Mạn làm lên, ngay cả chuyện Cố Trường Phong đến gặp Hoàng Thiếu Thiên cũng do nàng xúi giục.

Diệp Tu chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ tức giận tới như vậy!
Chuyện hình tượng của Hoàng Thiếu Thiên bị bôi đen, phim ảnh bị tổn thất, hắn có thể miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho qua không tính đến.

Hắn biết Hoàng Thiếu Thiên muốn tự mình cố gắng chứng minh năng lực của bản thân, từ khi y tiến vào giới giải trí cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không có cơ hội, bị bắt nạt, bị bôi nhọ, tất cả những chuyện này đều không khiến y gục ngã, Diệp Tu đương nhiên không cần lo lắng.

Chuyện đầu tư bị tổn thất, đây vốn là chuyện thường trên thương trường, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng, khiến cho Hoàng Thiếu Thiên và hài tử suýt chút nữa gặp nguy hiểm, đây là chuyện hắn không thể tha thứ!
Trước khi tìm Lục Khinh Mạn, Diệp Tu quyết định hẹn gặp Cố Trường Phong.

Cố Trường Phong cho rằng Diệp Tu muốn tìm hắn để giải quyết, dù sao hắn đã gây ra nguy hiểm cho Hoàng Thiếu Thiên, hơn nữa hiện tại y bị bôi đen cũng ít nhiều liên quan tới hắn.

Không ngờ, Diệp Tu chỉ hỏi hắn chuyện làm y ngã có phải cố ý hay không.


Cố Trường Phong liên tục lắc đầu, "Không phải, Diệp tổng, cho dù anh có tin hay không, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ làm tổn thương Thiếu Thiên.

Chuyện công khai quan hệ của hai người cũng chỉ là nói, tôi chưa từng nghĩ sẽ thật sự làm rnhư vậy.

Tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với Thiếu Thiên, nhưng tôi thật sự yêu y, tôi không hề hi vọng y gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào!"
Diệp Tu gật đầu, "Nhớ kỹ những lời cậu nói hôm nay, sau này đừng quấy rầy y nữa.

Chuyện cậu và quản lý có khúc mắc, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, cậu muốn tiếp tục đóng phim, có thể tới công ty của tôi.

Cậu cứ suy nghĩ thật kỹ rồi cho tôi câu trả lời."
Trước nay Diệp Tu đều không hề có ý định gây khó dễ cho Cố Trường Phong, đó là bạn trai cũ của Hoàng Thiếu Thiên, cũng giống như hắn không muốn làm chuyện gì có lỗi với Lục Khinh Mạn, hắn tin Hoàng Thiếu Thiên đối với Cố Trường Phong cũng như vậy, nên hắn không làm.

Hơn nữa Cố Trường Phong nói không sai, việc hắn uy hiếp Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ dừng ở nói miệng, còn lại chưa từng làm ra chuyện gì.

Hắn quấn lấy Hoàng Thiếu Thiên chẳng qua là coi Hoàng Thiếu Thiên, hay đúng hơn là coi Diệp Tu là nhánh cỏ cứu mạng, vì vậy Diệp Tu quyết định giúp hắn một lần.

Sau đó Diệp Tu đi gặp Lục Khinh Mạn.

Lục Khinh Mạn đắc ý nhìn hắn, "Thế nào? Chuyện như vậy anh có hài lòng không? Hiện tại mọi người đều đồng tình thông cảm cho em, mắng anh và Hoàng Thiếu Thiên, anh vui vẻ rồi?"
Diệp Tu lạnh nhạt cười, "Như vậy thì sao? Cho dù cả thế giới quay lưng lại với y, chỉ cần có tôi yêu y là đủ rồi.

Nhưng Tiểu Mạn, cô thành công mài đi chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi dành cho cô rồi.

Chuyện này tốt nhất nên dừng lại ở đây, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, sang Mỹ tiếp tục hoàn thành giấc mộng của cô, tuyệt đối không được trở về!"
Lục Khinh Mạn ngây ngốc nhìn Diệp Tu, Diệp Tu xưa nay thường không quá lưu tâm điều gì, cho dù hai người chia tay, cho dù trước đây nàng đã làm ra rất nhiều chuyện, xưa nay hắn đều không thật sự oán trách nàng.

Nhưng hiện tại Diệp Tu đang vô cùng tức giận, hơn nữa còn đang cảnh cáo nàng.

"A, đúng là nực cười, anh nói em đi em nhất định phải đi? Anh không muốn thấy em em liền không thể xuất hiện trước mặt anh nữa? Em không đi, em đáng thương như vậy, nên để mọi người thấy anh bội tình bạc nghĩa thế nào, thấy Hoàng Thiếu Thiên cướp mất hạnh phúc của người khác ra sao!"
"Vậy cô có thể thử xem! Chuyện cô không có bằng lái xe còn gây tai nạn chết người, có cần tôi giúp cô công khai không? Sau khi cô vào tù có thể tiếp tục bày ra dáng vẻ đáng thương, có lẽ sẽ càng nhiều người thông cảm cho cô đi? Chuyện kinh doanh của công ty nhà cô như thế nào, cô biết rõ hơn tôi nhiều đúng không, tới khi cả gia đình cô đoàn tụ trong tù có phải lại càng được đồng tình hơn nữa không?"
Ngữ khí của Diệp Tu bình tĩnh lại lười biếng, thế nhưng hiện tại không ai dám hoài nghi có phải mỗi một chữ hắn nói ra là thật lòng hay không.

Lục Khinh Mạn biết, nếu nàng còn không thu tay, Diệp Tu nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
"Được, em đi, em đi là được chứ gì, sẽ không bao giờ trở lại nữa!" Lần này có lẽ nàng thật sự phải rời đi, tuy không cam lòng, nhưng nàng cũng không còn đường nào để lui nữa.

Sau khi Hoàng Thiếu Thiên sinh con một tháng, Diệp Tu tổ chức một buổi họp báo công bố tin tức, hắn và Hoàng Thiếu Thiên cùng đồng thời tới dự.

Từ khi mọi chuyện được công khai, đây vẫn là lần đầu tiên hai người chính thức đáp trả dư luận, vì vậy vô số phóng viên đều tới, công chúng livestream cũng rất nhiều, mỗi clip đều đông nghẹt người xem.

Tất cả mọi người đều đang chờ đáp án của họ.

Diệp Tu đứng dậy trước, "Nói thật, tôi nên cảm ơn mọi người, tôi vẫn luôn muốn công khai chuyện này, có điều Thiếu Thiên nhất định không đồng ý.

Có lẽ mọi người không biết, mỗi khi tôi thấy Thiếu Thiên, muốn tới ôm y cũng không được, lại còn phải giả như không quen biết, thật sự là quá khổ sở.


Bây giờ thì tốt rồi, tôi có thể đường đường chính chính nắm tay y ra ngoài, vì vậy, cảm ơn mọi người.

Tôi và Thiếu Thiên kết hôn là một bất ngờ, ngày ấy trùng hợp gặp nhau trước Cục Dân chính, y hỏi tôi có muốn cùng đăng ký kết hôn không, y sẽ trả tiền.

Tôi cảm thấy rất có lời, dù sao cũng không cần mất tiền, tiện nghi này không chiếm đúng là uổng phí, vì vậy cùng nhau đăng ký kết hôn.

Yêu nhau cũng là bất ngờ, chúng tôi không nghĩ bản thân sẽ yêu đối phương, nhưng nếu đã yêu, lại đăng ký kết hôn, vì sao không thể ở bên nhau? Tuy chúng tôi cưới trước yêu sau, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự thật chúng tôi đang ở bên nhau rất hạnh phúc, đương nhiên không có ai câu dẫn ai, ai muốn dựa vào ai mà nổi tiếng, càng không có chuyện chúng tôi vì đến với nhau mà làm tổn thương người khác, bởi vì khi ấy chúng tôi đều độc thân.

Nếu các người cảm thấy Thiếu Thiên có được ngày hôm nay là nhờ vào tôi, thật ngại ngùng, tôi từng tận mắt thấy y ở phim trường bị một tiền bối đánh tới sưng mặt cũng không đứng ra nói giúp, vậy các người còn cảm thấy tôi sẽ tranh thủ cơ hội giúp y hay không? Trên thực tế tôi chưa từng làm được chuyện gì cho y, mà y lại sinh cho tôi một đứa bé mập mạp đáng yêu, vì vậy các người nói hắn dựa vào tôi mà nổi tiếng khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Tôi biết rất nhiều người vì không rõ sự thật mà nói những lời không dễ nghe, người không biết không có tội, nhưng hôm nay tôi đã nói ra tất cả, nếu sau này còn có người nhắc lại chuyện kia tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng!"
Thanh âm của Diệp Tu không lớn, ngữ điệu còn mang theo chút lười biếng, mặc dù hắn luôn có dáng vẻ như vậy nhưng lại rất dễ dàng khiến người khác tin phục.

Có điều hầu hết phóng viên tới đây đều muốn moi thêm thông tin kịch tính, hơn nữa còn có những người được mua để gây rối, làm sao có thể vì vài lời như vậy mà cho qua mọi chuyện?
Vì vậy, từng câu hỏi liên tục vang lên:
"Vậy chuyện Diệp tổng và Lục Khinh Mạn tiểu thư chia tay hoàn toàn không liên quan gì tới Hoàng Thiếu Thiên sao? Nhưng trước đây đã có người thấy hai người cùng xem nhẫn cưới, nếu tính thời gian lúc ấy Hoàng Thiếu Thiên đã mang thai, lẽ nào Diệp tổng chân đạp hai thuyền? Sau đó vì biết Hoàng Thiếu Thiên mang thai nên mới bất đắc sĩ phân rõ giới hạn với Lục Khinh Mạn?"
"Nghe nói Lục Khinh Mạn đã trở lại Mỹ, có nguồn tin cho rằng Diệp tổng đã cho cô ấy một khoản lớn để cô ấy im lặng, có phải như vậy không?"
"Cố Trường Phong và Hoàng Thiếu Thiên là thanh mai trúc mã đúng không? Không phải Hoàng Thiếu Thiên dự định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với hắn sao, vì sao đột nhiên lại chia tay? Hơn nữa có người thấy Cố Trường Phong rất chán nản, không phải bởi vì Hoàng Thiếu Thiên đề nghị chia tay mà bị đả kích đấy chứ?"
...!
"Đủ rồi!"
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn lạnh lẽo vang lên, mọi người nhất thời yên lặng nhìn sang, chỉ thấy một Cố Trường Phong khuôn mặt lởm chởm râu ria đứng đó từ khi nào.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu, Diệp Tu lắc đầu biểu thị hắn cũng không biết.

Cố Trường Phong lướt qua mọi người, tiến tới trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, đột nhiên quỳ xuống, sau đó tự cho mình vài bạt tai, "Thiếu Thiên, là anh có lỗi với em, anh thật sự hối hận rồi, xin em tha lỗi cho anh!"
Hoàng Thiếu Thiên vội kéo hắn dậy, "Được rồi, có gì chúng ta nói chuyện sau, anh đứng lên trước đã."
Cố Trường Phong đứng dậy đối diện với đám phóng viên đã sớm rơi cằm xuống đất, "Hôm nay tôi đến đây chỉ để nói một chuyện, người vì được nổi tiếng mà leo lên giường người khác là tôi! Tôi không nhớ ngày hẹn đi đăng ký kết hôn với Thiếu Thiên, hôm ấy Thiếu Thiên hi vọng ngời ngời mang giấy tờ tới tìm tôi, kết quả nhìn thấy tôi đang lên giường cùng một vị tiền bối khác, nếu là các người, các người sẽ cảm thấy thế nào? Xưa nay Thiếu Thiên chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với tôi, Diệp tổng cũng như vậy, từ đầu tới cuối chỉ có tôi là kẻ vô sỉ khốn kiếp!"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn bóng lưng của Cố Trường Phong, phảng phất như thấy được vị học trưởng đang che chắn bảo hộ cho y năm nào.

Y đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều đã qua, không có chuyện gì là không thể tha thứ, ngày hôm nay Cố Trường Phong tới đây, có lẽ hắn đã quyết định sẽ rời khỏi giới giải trí, như vậy hắn đã thật sự hối cải để làm lại từ đầu.

Vì vậy, mọi chuyện đều đã qua rồi!
"Cảm ơn." Hoàng Thiếu Thiên đi tới bên cạnh hắn.

Cố Trường Phong cảm thấy mình không có tư cách để nhận lời cảm ơn này, ngày ấy hình ảnh Hoàng Thiếu Thiên bị ngã, nước mắt như mưa kéo Lô Hãn Văn nói muốn đến bệnh viện vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí hắn, hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc mình đã làm ra chuyện khốn kiếp gì!
Vậy mà Diệp Tu không những không trách hắn, ngược lại còn giúp đỡ hắn.

Hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn y nữa!
Hoàng Thiếu Thiên chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó hướng về phía phóng viên đang giơ cao máy ảnh, "Mọi chuyện như Diệp Tu đã nói, nhưng tôi biết có người sẽ không tin, cảm thấy tôi không phải hoàn toàn dựa vào thực lực mà nhận được những vai diễn kia, thậm chí có lẽ sẽ có rất nhiều người vì tôi mà tẩy chay phim của Hàn đạo.

Hàn đạo vì bộ phim này đã bỏ vào rất nhiều tâm huyết, mọi người cũng bỏ ra không ít công sức, chẳng qua là muốn tới khi bộ phim được công chiếu sẽ khiến mọi người kinh hỉ yêu thích.

Chất lượng tác phẩm của Hàn đạo, tôi không dám nhiều lời, Oscar đã có đánh giá rõ ràng nhất.

Nếu chỉ vì tôi mà một đạo diễn xuất sắc như vậy, một bộ phim hay như vậy bị phủ nhận, như vậy tôi chính là tội nhân, nên tôi hy vọng mọi người thử xem bộ phim ấy.

Nếu sau khi xem xong vẫn cảm thấy diễn xuất của tôi rất tệ, là tôi kéo giảm chất lượng của bộ phim, một chút thực lực cũng không có, vậy sau này tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, không xuất hiện trên một bộ phim hay một chương trình nào, khi ấy Diệp Tu cho dù có bao nhiêu tài nguyên cũng không đến lượt tôi, có đúng hay không?"
Kỳ thật năng lực của Hoàng Thiếu Thiên thế nào, mọi người đều biết.

Bộ phim của Tô Mộc Thu vẫn đang được công chiếu, trước khi chuyện ẩn hôn được công khai, rất nhiều người đều khen ngợi diễn xuất của y.

Sau đó bởi vì có người dẫn dắt phương hướng dư luận nên mới quay lại mắng nhân phẩm của y.

Thế nhưng ba người trong cuộc đều đã đứng ra làm sáng tỏ, chân tướng cũng coi như minh bạch, cho dù có người muốn mượn gió bẻ mang cũng không thể gây lên sóng to gió lớn nữa.


Họp báo kết thúc, hai người vốn dự định trở về đại trạch Diệp gia đón bé con, không ngờ Diệp Tu lại trực tiếp lái xe trở về biệt thự của mình.

Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu nhìn hắn, "Sao vậy?"
Diệp Tu cười cười kéo người xuống xe vào nhà, cửa vừa đóng lại cũng là lúc đặt người lên tường mà nồng nhiệt hôn môi.

"A..." Hoàng Thiếu Thiên bị hôn đến hít thở không thông, không nhịn được mà thốt lên âm thanh kháng nghị.

Diệp Tu hơi buông lỏng cho đôi môi của y, chờ y lấy được chút dưỡng khí lại tiếp tục dán lên, bàn tay không chờ đợi được nữa mà thay y thoát đi y phục trên người, pheromone vị trầm hương tràn tới khiến thân thể Hoàng Thiếu Thiên nháy mắt mềm nhũn, chỉ có thể tùy ý Diệp Tu tự mình thác loạn.

Hai người ngã xuống giường lớn, nụ hôn của Diệp Tu chầm chậm rải xuống khuôn ngực người thương, một tay ôn nhu vuốt ve khí quan ngoan ngoãn của y, tay còn lại đưa ra phía sau chăm chú giúp y mở rộng.

"Ưm..." Những địa phương mẫn cảm đều được chăm sóc chiếu cố, Hoàng Thiếu Thiên chỉ có thể vô lực nắm lấy ga giường mà thốt ra những tiếng rên rỉ ngây ngô ám muội.

Những nụ hôn hướng dần xuống phía dưới, Diệp Tu ôn nhu mà thành kính hôn lên vết sẹo sau sinh của Hoàng Thiếu Thiên, sau đó dịu dàng ngậm lấy khí quan vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ngón tay phía sau ung dung va chạm vào nơi nhạy cảm nhất trên thân thể y.

"A...!đừng..."
Khoang miệng ấm áp ôn hòa của Diệp Tu khiến đầu óc y gần như trống rỗng, tiểu huyệt phía sau cũng phân bố thủy dịch, theo động tác ra vào của ngón tay người kia mà phát ra thanh âm ái muội xấu hổ.

Sau khi phóng thích trong miệng Diệp Tu, hắn không chút ngần ngại mà nuốt xuống tinh dịch của y, sau đó còn cùng y trao đổi một nụ hôn, cười nói cho y nếm thử hương vị của bản thân mình.

Hoàng Thiếu Thiên giận dỗi cắn môi hắn, Diệp Tu có chút ác ý niết nhẹ hồng anh trước ngực y, thân thể mẫn cảm sau cao trào sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, Hoàng Thiếu Thiên không kìm nén được những tiếng rên nhỏ vụn ngọt ngào, sau khi đã tràn ra rồi liền không làm sao thu hồi lại được.

Diệp Tu nhẹ nhàng hôn vành tai non mềm, cần cổ tinh xảo, sau đó là tuyến thể vẫn luôn được giấu kín của y, thấp giọng, "Thiếu Thiên, để anh tiêu ký em."
Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn hắn, "Anh điên rồi, con đâu?"
Đánh dấu không phải chỉ phóng xuất ở phía trong là xong, sau khi đánh dấu OMEGA sẽ đặc biệt ỷ lại ALPHA của mình, so với bình thường có lẽ còn nhiều hơn mấy ngày.

Hài tử mới hơn một tháng tuổi, hai người đem con ném cho Diệp phu nhân, sau đó trở về mải mê ân ái?
Diệp Tu cắn nhẹ lên tuyến thể của y, vị chanh nháy mắt nồng đậm hơn rất nhiều, Hoàng Thiếu Thiên theo bản nặng càng vùi sâu trong ngực Diệp Tu, tiểu huyệt hư thoát phía sau khiến y vô cùng khó chịu, vô thức cọ cọ dục vọng đang cương cứng nóng bừng của hắn.

Diệp Tu cười cười nhéo nhẹ cánh mông y, "Đã như vậy rồi còn không cho anh tiêu ký?" Vừa dứt lời, dục vọng của hắn cũng tiến thẳng vào nơi sâu nhất của Hoàng Thiếu Thiên.

Cảm giác thân thể được lấp đầy khiến Hoàng Thiếu Thiên thỏa mãn kêu lên một tiếng, Diệp Tu nói không sai, cơ thể của y sau thời gian mang thai ở cạnh người yêu mà không thể làm chuyện ân ái vô cùng ngột ngạt, hiện tại được Diệp Tu dẫn lối, đã trở nên trống vắng không thể chịu được.

Y muốn Diệp Tu tiến vào, muốn Diệp Tu tiêu ký, muốn cả đời ở bên cạnh Diệp Tu.

"Có thể...!a...!ân...!anh...!khoan đã...!còn con...!làm sao bây giờ?..." Hoàng Thiếu Thiên bị động tác của Diệp Tu làm cho nói không trôi chảy, chỉ có thể phát ra từng tiếng đứt quãng.

Diệp Tu so với y còn càng thêm khó chịu, lần này rốt cuộc có thể không cần kiêng kị, làm sao quản được nhiều chuyện như vậy?
Hắn một bên tiến vào cơ thể Hoàng Thiếu Thiên, một bên hôn lên môi y, "Mười tháng trước em đều dành cho con, thời gian sau này phải đền bù cho anh." Sau đó dùng sức công kích tới tử cung của y.

Hoàng Thiếu Thiên lúc này đã bị dục vọng nhấn chìm, Diệp Tu là người duy nhất có thể cứu rỗi y, y chăm chú ôm lại hắn, "Được, cho anh, đều cho anh."
Được sự cho phép, Diệp Tu càng thêm kiêu ngạo, mỗi lúc một tiến vào sâu hơi, mỗi lúc một tiến vào nhanh hơn.

Hoàng Thiếu Thiên kêu tới cổ họng đau rát, bỗng nhiên cảm thấy dục vọng của Diệp Tu lớn hơn một vòng, dừng lại ở lối vào tử cung, sau đó một luồng chất lỏng nóng bỏng chiếu vào thân thể y.

Phóng thích trong tử cung!
Y bị Diệp Tu hoàn toàn tiêu ký.

Cả đời OMEGA chỉ có thể bị một ALPHA tiêu ký, những ngày tháng sau này của y chính là thuộc về nam nhân này.

Diệp Tu cúi xuống hôn y, "Thiếu Thiên, em là của anh rồi, đời này của em đều thuộc về anh."
Hoàng Thiếu Thiên ôm hắn, "Ân, em là của anh, anh cũng là của em.".