[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên

Chương 1: Chương 1






Thời điểm nhận được điện thoại của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi cạnh bồn hoa dưới lầu, ôm cằm suy nghĩ xem cuối tuần này có nên đến chùa cầu Bồ Tát hay không, gần đây gặp nhiều xui xẻo như vậy chắc chắn không thể là trùng hợp rồi.

Đầu tiên là cách đây mấy tháng, vai diễn vốn được phân cho y đến phút chót lại bị đạo diễn gọi điện thông báo đã thay thế diễn viên khác, một tháng trước tiết mục trò chuyện đêm khuya y là khách mời cũng bị hủy bỏ, rồi cả tỉ thứ bà lằng khác không đâu ra đâu, đáng hận nhất là hôm nay y vừa ra khỏi cửa đã bị người giật đồ, y đuổi theo mất mấy con phố, kết quả ngã xước xát tay chân lại còn không lấy được đồ trở lại.

Trong túi xách kỳ thực cũng không có đồ vật gì đáng giá, chẳng qua là chìa khóa nhà ở bên trong, bây giờ mất rồi biết mở cửa làm sao a!!!
Thế nên khi Diệp Tu gọi điện thoại tới, y mới giật mình tỉnh lại.

Diệp Tu?! Đúng rồi, chính là Diệp Tu!
Y vội vàng tiếp điện thoại: "Uy uy uy, Diệp tổng, giang hồ cấp cứu, tôi bị mất chìa khóa rồi, anh bên đó có một chiếc đúng không?"
Diệp Tu, 25 tuổi, trưởng tử Diệp gia du học trở về liền kế thừa tài sản của gia tộc, trở thành Tổng tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Công ty Giải trí Vinh Quang, cũng là Đại boss của diễn viên ngay cả tuyến mười tám cũng không được công nhận Hoàng Thiếu Thiên.

Vậy tại sao Diệp tổng lại có chìa khóa nhà của Hoàng Thiếu Thiên?
Này rất đơn giản, bởi vì hai người họ hồi đầu năm đã đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn, về mặt pháp lý đã trở thành vợ chồng hơn nửa năm.

Có điều trên thực tế, trước ngày lĩnh chứng, Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu hoàn toàn không quen biết!
Sự tình ngày đó là như vậy, Hoàng Thiếu Thiên có một người yêu thanh mai trúc mã tên là Cố Trường Phong, vốn muốn chờ Hoàng Thiếu Thiên tốt nghiệp Đại học sẽ kết hôn.

Tình cảm của hai người vô cùng tốt đẹp, bạn học ngưỡng mộ, gia đình ủng hộ, ai dè tới ngày y tới tìm hắn đi đăng ký kết hôn thì sao, ha, tận mắt được nhìn thấy một màn kịch cẩu huyết sống: Cố Trường Phong cùng một phụ nữ xấp xỉ năm mươi tuổi đang vận động kịch liệt trên giường!
Hoàng Thiếu Thiên thấy một màn này nộ hỏa công tâm, giận dữ tới độ trực tiếp cầm một con dao phay muốn chém cặp gian phu dâm phụ kia làm hai người đang chìm đắm trong tình dục sợ hết hồn, cuống cuồng quỳ lạy cầu xin tha thứ.

Nhìn nam nhân y từng muốn ước định cả đời đang lõa thể hèn mọn cầu xin mình, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên cảm thấy hơn cả đau xót chính là tức cười, rốt cuộc mười mấy năm qua, ánh mắt của y đã để ở đâu vậy?
"Cố Trường Phong, chia tay đi." Hoàng Thiếu Thiên hờ hững nói ra một câu này, sau đó cũng không thèm lưu lại một ánh mắt nhìn đôi nam nữ kia, trực tiếp bỏ đi tìm chỗ mượn rượu giải sầu.

Chỉ là không nghĩ tới, y vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại của người nhà cũng đã gọi tới, "Thiếu Thiên, con gặp Trường Phong chưa? Mau đi đăng ký kết hôn rồi chụp ảnh cưới, hôn lễ sẽ tổ chức sau, bà nội đến nay không yên lòng nhất chính là con đấy."
Hoàng Thiếu Thiên một từ cũng chưa nói được, Hoàng mụ mụ đã cúp điện thoại rồi.

Y cảm thấy mệt mỏi không thôi, đăng ký kết hôn, phải làm sao bây giờ?
Nhưng những gì vừa xảy ra y không thể cùng người nhà nói thẳng, bà nội nửa năm trước đã chẩn đoán là mắc bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối không thể chữa trị được nữa, chỉ còn biết chờ ngày nhắm mắt xuôi tay.

Hoàng Thiếu Thiên ngày bé được một tay bà nuôi lớn, chính là đứa cháu mà bà yêu thương nhất, nên bà vẫn luôn không yên lòng về y, muốn được tận mắt nhìn thấy y thành gia, kết hôn với người có thể yêu thương chăm sóc y cả đời, có như vậy bà mới yên lòng đi gặp tổ tiên nơi chín suối.

Thế nên việc đăng ký kết hôn cũng chỉ là để cho bà nội vui vẻ, nếu không Hoàng Thiếu Thiên cũng không định vừa tốt nghiệp xong đã vội vàng kết hôn.

Hoàng Thiếu Thiên bối rối một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra cách nào, đành phó mặc ý trời mang giấy tờ đến Cục Dân chính, trong đầu không ngừng ảo tưởng biết đâu cũng có một người xui xẻo như mình, như vậy không phải vừa vặn một đôi thần tiên tác hợp hay sao?
Kết quả đến nơi, tất cả mọi người đều có đôi có cặp, một mình y lạc lõng đứng giữa đám người thu hút vô số ánh mắt đồng tình, phỏng chừng cho rằng nhất định y vào ngày lĩnh chứng bị cho leo cây đi.


Mà bản thân Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy mình thật ngốc, chờ đợi suốt nửa ngày kiên nhẫn đã sớm không còn, quyết định trở về tìm cách khác.

Đúng lúc này, y vô tình nhìn thấy một nam nhân vận thường phục đứng dưới bóng cây phía đối diện, biểu tình vô bi vô hỉ, một tay kẹp điếu thuốc lá còn đang cháy dở, tay kia cầm một số giấy tờ, dáng dấp phỏng chừng cũng là bị đối tượng bỏ rơi thì phải.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức bước tới trước mặt hắn, "Người anh em, đang chờ người sao?"
"Ân."
"Chờ bao lâu rồi?"
"Chờ tới khi nào có thể chờ."
"A?" Hoàng Thiếu Thiên không che giấu được thất vọng, chờ tới khi nào có thể sao, này cũng không giống bị leo cây lắm.

Nam nhân đưa mắt nhìn y một cái, "Có điều, người kia sẽ không tới."
"Hả?" Hoàng Thiếu Thiên ngây người một chút, nhanh chóng nhận ra nam nhân này đang chờ một người sẽ không tới, không hiểu sao y liền cảm thấy vui vẻ, đôi mắt cơ hồ lấp lánh chút hi vọng, mỉm cười, "Tôi là OMEGA, giới tính của anh là gì?"
"ALPHA."
"Trùng hợp vậy sao? Thế này đi, dù sao người anh chờ cũng không tới, tôi cũng đang muốn tìm đối tượng, chi bằng chúng ta cùng đăng ký kết hôn, chi phí tôi trả được không?" Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy vận khí của mình không tệ, vốn dĩ gặp được một người hoàn cảnh giống mình ở Cục Dân chính đã là rất may mắn rồi, hơn nữa giới tính còn phù hợp như vậy, chính là trong một trăm chỉ tìm được một.

Nam nhân tựa hồ không ngờ tới y sẽ nói như vậy, yên lặng đánh giá y.

Hoàng Thiếu Thiên sợ hắn hiểu lầm mình có ý đồ bất chính, vội vàng giải thích, "Đương nhiên ý tôi chỉ là đăng ký kết hôn chứ không phải thực sự kết hôn, chừng nào anh tìm được người hợp ý mình, khi ấy chúng ta sẽ ly hôn, hảo tụ hảo tán có được hay không? Vả lại tuy trên danh nghĩa là vợ chồng, trong cuộc sống chúng ta không can thiệp vào cuộc sống của nhau, anh thấy sao? Tôi là đang có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không dùng đến biện pháp này."
Người kia không lên tiếng, hắn vẫn lăng lăng nhìn y, xem chừng đang cân nhắc có nên tin tưởng hay không, dù sao cũng là người xa lạ mới gặp chưa tới mười phút.

Hoàng Thiếu Thiên không biết phải làm sao mới khiến hắn đồng ý, đành đưa giấy tờ của mình ra, "Đây là Sổ Hộ khẩu với thẻ căn cước của tôi, đi đăng ký kết hôn tôi sẽ không mang đồ giả, nếu anh không tin có thể giữ lại bản sao.

Đương nhiên, bản sao giấy tờ của anh cũng phải đưa lại cho tôi."
Nam nhân nhìn thoáng qua thẻ căn cước của y, nhướn mày, "Hoàng Thiếu Thiên, hai mươi hai tuổi?"
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: "Ân, vừa tốt nghiệp Đại học."
"Kết hôn gấp như vậy?"
"Ừm."
"Được, đi thôi."
Người kia trả lại giấy tờ cho y, xoay người cùng y bước vào Cục Dân chính.

Thời điểm nhân viên trong cục hỏi tên, Hoàng Thiếu Thiên mới biết nam nhân tên gọi Diệp Tu.

Vừa nghe thấy cái tên này, giấy tờ trong tay y suýt rơi xuống đất, biểu tình cứng ngắc như đã hóa đá.

Y vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, cách đây không lâu ký hợp đồng với Công ty Giải trí Vinh Quang, hiển nhiên không thể không biết Diệp Tu chính là tên của Đại boss của mình.


Bắc Kinh còn có một Diệp Tu thứ hai hay sao?
Nếu như hiện tại có thể có lựa chọn khác, Hoàng Thiếu Thiên ngàn vạn lần sẽ không cùng Diệp Tu xác lập lên loại quan hệ này.

Nhưng mà may mắn của con người có hạn, ở đâu ra lựa chọn thứ hai để y có thể thay đổi ý định đây, Hoàng Thiếu Thiên chỉ còn cách đâm lao đành phải theo lao, mơ mơ hồ hồ đăng ký kết hôn với Diệp Tu.

Thủ tục hoàn tất, hai người ra khỏi Cục Dân chính, Hoàng Thiếu Thiên dường như chỉ đợi thời khắc này để rời đi càng nhanh càng tốt, vội vàng lên tiếng tạm biệt, chẳng qua Diệp Tu nhướn mày nhìn y: "Em đi đâu vậy?"
Hoàng Thiếu Thiên chớp mắt, "Về nhà a."
"Em cùng tôi kết hôn rồi."
"Tôi biết, vậy thì?"
"Phải ở chung với tôi!"
"Sao?"
Diệp Tu cũng không nói thêm nhiều, trực tiếp kéo y lên xe lái đi.

Một lúc lâu sau Hoàng Thiếu Thiên còn đang mộng ép mới từ từ ý thức được tình huống của mình, y vội hỏi lại, "Diệp tổng, này là sao? Tôi đã nói chúng ta chỉ đăng ký kết hôn, sẽ không coi là thật."
Diệp Tu liếc y một cái, mỉm cười, "Sao ca phải nghe lời em?"
"Anh anh anh...!Đừng nói anh cho rằng chúng ta thực sự đã kết hôn rồi nhé?" Hoàng Thiếu Thiên sắc mặt đại biến, y chẳng qua chỉ muốn tìm một người để gia đình yên tâm không thúc giục nữa, dù sao kết hôn cũng là chuyện quan trọng cả đời, không thể cứ như vậy là quyết định được.

Cho dù Diệp Tu thực sự là hào môn thế gia vừa có quyền vừa có tiền đi chăng nữa, hắn cũng không phải mẫu người mà Hoàng Thiếu Thiên định sẽ chung sống cả đời a!!!
"Em mơ đẹp thật, cuộc đời tôi có thể lãng phí ở cạnh em sao?"
"Vậy anh rốt cuộc có ý gì???"
"Tại sao em gấp gáp muốn đăng ký kết hôn tôi không biết, nhưng tôi làm vậy chẳng qua vì gia đình o ép mà thôi.

Bây giờ em muốn chạy, tôi giao phó với người nhà kiểu gì? Diễn kịch phải diễn đến cùng, cùng tôi về đại trạch ăn một bữa cơm, sau đó tới chỗ tôi ở.

Yên tâm, nơi đó tôi không thường xuyên ở lại, chỉ khi nào mẹ tôi tới thăm tôi mới trở về, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của em."
Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ một chút, chuyện này cũng là dễ hiểu, dù sao gia đình y không phải người Bắc Kinh, đăng ký kết hôn xong chỉ cần chụp lại giấy chứng nhận gửi về là được, nhưng Diệp gia bao đời ở Bắc Kinh, nếu hắn nói với người nhà mình kết hôn rồi, kết quả đối tượng lại không một lần thấy mặt, như vậy ai có thể tin đây?
Bất quá hiểu là một chuyện, cảm nhận thế nào lại là chuyện khác.

Hoàng Thiếu Thiên không khỏi nhức đầu, dù sao tầng lớp của Diệp Tu cũng là kiểu mà trước đây Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chạm tới chứ đừng nói là tiếp xúc như vậy.

Có điều, chuyện tới nước này, y hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.

Đi được nửa quãng đường, điện thoại Hoàng Thiếu Thiên lại rung chuông, lần này là bà nội gọi tới.


"Thiên Thiên, sau đối tượng của con trong giấy đăng ký kết hôn lại không phải Trường Phong? Không lẽ con muốn bà nội yên lòng nên cố tình làm giấy đăng ký giả?"
"Không phải đâu bà, đây là thật, bà nghĩ loại giấy tờ này con dám làm giả hay sao?"
"Vậy Trường Phong đâu rồi?"
"Hắn a? Hắn gặp tai nạn giao thông cực kì nghiêm trọng, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, thần kinh bị ảnh hưởng, xem chừng nửa đời sau phải sống thực vật đi, không lẽ bà muốn con muốn cùng một người như vậy trải qua quãng đời còn lại sao?"
"A? Trường Phong tai nạn giao thông? Còn nghiêm trọng như vậy? Đứa bé này thật đáng thương, hôm qua bà nói chuyện với mẹ hắn cũng không thấy nhắc tới?"
"Ách, chuyện này còn chưa nói về nhà, bà nội cũng đừng vội nói cho cô Cố chú Cố, chỉ sợ họ sẽ thương tâm mà ngất đi mất."
Sau khi ba hoa vẽ chuyện gạt bà nội một hồi, Hoàng Thiếu Thiên mới ngắt cuộc gọi, đúng lúc ấy Cố Trường Phong gọi đến, y không cần suy nghĩ đã nhấn nút tắt.

Ai ngờ người kia dứt khoát không chịu từ bỏ, điện thoại một lần lại một lần reo chuông, Diệp Tu bên cạnh chứng kiến một màn này không khỏi tựa tiếu phi tiếu nhìn y một chút, Hoàng Thiếu Thiên tâm trạng không vui cũng không quản hắn có phải ông chủ của mình hay không, tàn bạo trừng mắt, "Anh cười cái gì mà cười?" Sau đó điện thoại cũng bị tắt nguồn thả xuống ghế sau.

Diệp Tu chẳng qua chỉ cười chứ không lên tiếng, dù sao cũng là hai người xa lạ, chuyện của y hắn không muốn xen vào.

Hoàng Thiếu Thiên lại càng không muốn nói nhiều, y chống cằm ngắm phong cảnh trên đường qua lớp cửa kính, sau đó đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Vậy tôi trả tiền thuê nhà của anh bao nhiêu đây? Tôi với anh vốn không thân cận, chung quy cũng không thể chiếm tiện nghi của anh đi?"
Diệp Tu không quan tâm tới chuyện này lắm, "Tùy ý em đi."
Kết quả khi đường đường chính chính đặt chân vào căn hộ của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên chỉ hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình, ban nãy nhiều lời làm cái gì chứ?
Căn hộ nằm trong một tiểu khu cao cấp, đằng trước bao bọc bởi khuôn viên tinh xảo đẹp đẽ, thảm trong nhà cũng là hàng thêu tay được đặt thiết kế riêng từ bên Thổ Nhĩ Kì, thời điểm y bước vào chỉ sợ bàn chân mình thô ráp chẳng may làm xước chỉ thêu trên thảm, khi ấy không chừng bán y đi cũng không bồi thường nổi a!!!
Nội trong tiểu khu này thôi, lấy tiền lương của Hoàng Thiếu Thiên mà nói, ngay cả tầng hầm dưới lòng đất y cũng không thuê nổi, làm sao mà trả tiền nhà đây???
Diệp Tu thấy Hoàng Thiếu Thiên vừa vào cửa đã nhăn mặt ảo não, không khỏi buồn cười, "Ca cũng không cần em trả tiền thuê nhà.

Em coi như đã giúp ca bớt khỏi một phiền toái lớn, làm sao có thể tính toán những chuyện nhỏ nhặt thế này?"
Trong nháy mắt, Hoàng Thiếu Thiên có ảo giác Diệp Tu không phải Đại boss của Vinh Quang mà chính là Bồ Tát sống tới cứu rỗi chúng sinh, sau lưng còn tỏa ra hào quang lấp lánh chói mắt nữa.

Sau khi Hoàng Thiếu Thiên chuyển hẳn tới nhà Diệp Tu, Diệp Tu quả thật thực hiện những lời hắn đã nói trước đó, hầu như toàn bộ thời gian hắn không ở đây, trừ ngày đưa Hoàng Thiếu Thiên tới, hắn cũng chưa xuất hiện ở tiểu khu này thêm một lần nào nữa.

Hai người tuy ở cùng trong một công ty, nhưng với địa vị của Diệp Tu Hoàng Thiếu Thiên hiện tại một ngón chân hắn cũng chưa thể chạm tới, nên trong công việc hai người căn bản chưa từng gặp mặt qua.

Ngay cả Diệp phu nhân sau bữa cơm ngày ấy cũng có chuyến du lịch ở nước ngoài nên không có thời gian gọi hai người, kịch không cần diễn, Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu càng không có lý do gì để gặp nhau.

Vì thế suốt nửa năm trôi qua, hôm nay mới là lần thứ hai hai người nói chuyện.

Suốt nửa năm không tiếp xúc, hiển nhiên Hoàng Thiếu Thiên đã sớm đá văng mối quan hệ của hai người ra sau đầu, thế nên ban nãy khi Diệp Tu gọi tới, y còn có chút mơ hồ sao Đại boss lại gọi cho mình, mà quan trọng hơn là sao hắn lại có số của y?
Chỉ là mấy giây sau Hoàng Thiếu Thiên liền nhớ ra căn hộ y đang ở là của chính chủ bên kia, mới vội vàng nhân cơ hội này cầu cứu hắn.

Ở bên kia, Diệp Tu nghe Hoàng Thiếu Thiên nói cũng chỉ ngẩn người một chút, sau đó rất nhanh đáp ứng, "Chờ tôi nửa giờ."
Nửa tiếng sau, Diệp Tu xuất hiện ở dưới lầu căn hộ nửa năm rồi mình chưa bước vào, nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên đầu gối xước xát, cùi chỏ cũng rách một mảnh da, đang ôm gối ngồi ở bồn hoa hệt như con thú nhỏ lạc đường không có nhà để về, cau mày, "Sao lại thành ra thế này? Đánh nhau?"
Hoàng Thiếu Thiên cười khổ, "Đuổi cướp, ngã."
"Dũng cảm như vậy? Bắt được sao?"
"Nếu bắt được giờ này tôi còn ngồi đây sao?"
Diệp Tu bước tới đỡ y đứng dậy, "Em đấy, trẻ tuổi nóng nảy như vậy.

Đi cùng tôi, tới bệnh viện kiểm tra."
"A, không sao không sao, cũng không phải thương nặng gì, chỉ cần sát trùng bôi thuốc vài ngày là khỏi." Hoàng Thiếu Thiên vội lắc đầu, căn bản không muốn làm phiền hắn.


Diệp Tu cũng không nghĩ là nhất thiết phải đi viện, liền thuận ý đỡ y vào nhà, lấy hòm thuốc xử lý vết thương cho y.

Sau khi thương được băng lại rồi, Hoàng Thiếu Thiên ngượng ngùng ngồi trên sofa nhìn hắn, "Cảm ơn, để anh phải chạy qua chạy lại rồi, ngay cả nước tôi cũng chưa mời anh nữa."
Diệp Tu bật cười: "Uy, em có phải đang hiểu lầm chuyện gì không? Nơi này căn bản là nhà của tôi chứ?"
Hắn vừa nói vừa mở tủ lạnh, không ngờ mở ra bên trong trống trơn cái gì cũng không có, ngay cả một chai nước cũng không.

Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy mình nói chuyện khách khí như vậy không ổn lắm, hệt như y là chủ nhân trong nhà vậy, thế nên quyết định không lên tiếng nữa.

Diệp Tu từ phòng bếp bước ra, có chút bội phục nhìn y, "Tôi nói, em đang tu tiên hay sao? Nhà không có thứ gì hết?"
"Này...!vậy anh muốn cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên vô tội hỏi lại.

"Tôi vừa tan sở liền mang chìa khóa tới cho em, cơm tối cũng chưa kịp ăn."
Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, "Vậy thật xin lỗi, tôi chỉ còn mì gói, Diệp tổng nếu rất đói có thể dùng tạm một chút?"
Diệp Tu cau mày, "Bình thường em đều ăn thứ này?"
"Không có, gần đây bận rộn một chút nên mới như vậy." Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, cũng không muốn nói thêm về đề tài này nữa liền đổi hướng câu chuyện, "Đúng rồi, ban nãy anh gọi tôi có chuyện gì không?"
"Mẹ trở về rồi, gọi cho tôi nói muốn chúng ta ngày mai về đại trạch dùng cơm.

Dù sao cũng là cuối tuần, em rảnh chứ?"
Không phải cuối tuần cũng rất rảnh, Hoàng Thiếu Thiên nội tâm thở dài một chút, sau đó mới gật đầu, "Có.

Nếu là chuyện này thì ngày mai tôi qua."
"Ân." Diệp Tu hài lòng, trực tiếp cầm chìa khóa xe rời đi.

Hắn vừa đi khỏi, Hoàng Thiếu Thiên liền không thèm để ý tới hình tượng nữa, ngả người nằm nhoài trên sofa mà nhìn trần nhà.

Thật may vị Đại boss này đi rồi, nếu hắn muốn ở lại dùng cơm, chỉ sợ lúc ấy lại có chuyện.

Y đã nghèo tới mức sắp muốn đổi nghề rồi a!!!
Nằm một lúc đỡ mệt rồi, Hoàng Thiếu Thiên mới đứng dậy vào bếp ngâm một bát mì vừa ăn vừa xem ti vi, không nghĩ tới mới ăn một nửa cửa lại mở ra, Diệp Tu bước vào, còn mang theo hai túi đồ rất lớn.

Hoàng Thiếu Thiên trong miệng vẫn còn ngậm một ngụm mì, ngạc nhiên tới quên cả nuốt xuống, ngẩn người nhìn hắn.

Diệp Tu nhìn bát mì rồi lại nhìn Hoàng Thiếu Thiên, thở dài: "Bây giờ sinh viên tốt nghiệp ngay cả bản thân cũng không thể chiếu cố thật tốt, làm sao làm được những việc khác." Nói xong hắn mang đồ vào bếp, nhét đầy trong tủ lạnh, đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm.

Hoàng Thiếu Thiên tò mò ló đầu vào bếp nhìn, "Anh...!nấu cơm sao?"
"Ân, mì gói hoặc cơm, em có thể lựa chọn."
Hoàng Thiếu Thiên nhìn tô mì chán ngắt mình đang ăn, lại nhìn căn bếp tỏa ra hương thức ăn thơm lừng đánh thức dạ dày kêu réo, không cần phải suy nghĩ nhiều, quả quyết chọn cơm.

-.