Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 40




Tối thứ hai, Hồ Lai Lai tắm rửa xong, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.

Lúc ấy Bùi tuệ đưa cho cô một cái túi, trong túi có một bộ nội y mới mà cô ấy cố ý mua. Vì thế lúc cô tắm rửa thay quần áo đã thay bộ mới rồi giặt sạch bộ nội y cũ, hong khô. Về sau giống như là chưa thu xuống, hoặc là đã thu nhưng không cẩn thận đã quên mất để ở đâu.

Tóm lại, khẳng định vẫn còn trong nhà Diệp Mạnh Trầm.

Ai, xem ra ông trời lại tạo cho cô cơ hội gặp mặt rồi. Nếu không ngày nào đó Mạnh Tố tâm huyết dâng trào, đến nhà anh trước cô một bước. Đến lúc đó bị bà thấy được, khẳng định sẽ không tránh được một trận ầm ĩ.

Hồ Lai Lai thở dài bất đắc dĩ, vì không muốn phụ lòng tốt của ông trời, chỉ có thể ngay bây giờ liền đi tìm Diệp Mạnh Trầm.

Nghe thấy giường dưới truyền đến tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt. Đinh Văn Văn kéo màn giường, thò đầu ra dò xét. Thấy cô đã thay áo ngủ, hiếu kỳ nói: “Cậu muốn ra ngoài sao Lại Lại?”

“Ừ ừ, có chút việc.”

Cô vội vã đi ra ngoài, trả lời rất hấp tấp. Đi giày xong liền chạy ra ngoài, lúc mở cửa lại nghe thấy cô bạn nhắc nhở: “Vậy cậu đừng quên sáng mai có tiết kiểm tra đó.”

“Yên tâm, tớ rất nhanh sẽ trở về mà!”

Nói xong lời này, cô “Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Người trên giường không nói nữa, nghĩ thầm chỉ hy vọng là như thế.

Đúng là Hồ Lai Lai thật sự không có ý định sẽ ngủ qua đêm ở bên ngoài.

Nhà mới của Diệp Mạnh Trầm cách trường học rất gần, đi bộ cùng lắm mất mười phút, đi xe thì càng nhanh, trong khoảng năm phút đồng hồ tuyệt đối đến nơi. Mà lúc cô ra khỏi cửa mới 8 giờ, mặc kệ lề mề thế nào đi nữa cũng sẽ đuổi kịp 11 giờ kí túc xá đóng cửa.

Với lại hôm nay không phải tình huống đặc biệt như hôm qua. Cho dù cô có muốn ở lại, cũng không có khả năng Diệp Mạnh Trầm sẽ đồng ý.

Nhưng mà kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, bởi vì có tình huống đặc biệt xảy ra hay không cũng không đến lượt cô định đoạt.

Rốt cuộc Hồ Lai Lai cũng đến nơi, vừa sắp xếp từ ngữ vừa ấn chuông cửa. Cửa rất nhanh đã được mở ra, nhưng cô còn chưa kịp giải thích lí do đến nhà anh thì đã cản thấy người bên trong có chút không thích hợp.

Rõ ràng mới một ngày không gặp, thế mà nhìn anh tựa như gầy đi không ít. Mặc dù dưới ánh đèn trong nhà ấm áp, sắc mặt anh vẫn tái nhợt như cũ.

Thấy thế, cô vội vàng bước lên phía trước, lo lắng nói: “Anh bị làm sao vậy, bị cảm ạ?”

Cảm mạo?

Mới nói xong, Hồ Lai Lai đã bị chính lời nói của mình đánh thức trí nhớ. Bắt đầu tự tỉnh táo lại, nghĩ thầm Diệp Mạnh Trầm cảm mạo rất có khả năng là do cô là làm hại. Bởi vì tối hôm tham gia buổi tiệc cô quả thật có một chút cảm mạo.

Tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng hẳn là đã lây bệnh cho anh. Hơn nữa còn bị cô cướp chăn cả đêm, phỏng chừng bởi vậy mà nặng thêm không ít.

Cô tức khắc cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, tiếp tục hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”

Diệp Mạnh Trầm tựa như rất không có gì tinh thần “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa. Mở cửa liền xoay người đi về phòng. Đại khái bởi vì thuốc đã phát huy tác dụng, lúc này anh chỉ muốn ngủ.

Thấy thế, Hồ Lai Lai vội vàng chạy theo.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa hoàn toàn bị kéo xuống. Bốn phía tối đen đến mức không lọt một tia sáng. Cô chỉ có thể dưạ vào trí nhớ và cảm giác vất vả sờ soạng đến mép giường. Tìm đúng vị trí của anh mới nhỏ giọng nói chuyện.

“Em ở ngoài phòng khách. Lát nữa nếu anh cảm thấy chỗ nào không thoải mái thì kêu em một tiếng nha.”

Khi sinh bệnh bạn sẽ luôn hy vọng có ai đó ở bên, Hồ Lai Lai biết cảm giác này. Huống chi đây đều là lỗi của cô, cho nên cô tạm thời không định quay về kí túc xá. Không ngờ vừa mới đứng dậy liền nghe thấy anh nói.

“Lại đây.”

“Dạ?”

Hồ Lai Lai cho rằng anh không nghe rõ lời cô vừa nói cho nên muốn gọi cô đến gần một chút để nhắc lại. Vì thế một chân cô nửa quỳ trên giường, cong lưng, định nói lại lần nữa. Kết quả đổi lấy một trận trời đất quay cuồng. Đến khi lấy lại tinh thần thì người đã nằm ở trên giường.

Hoặc là nói nằm trong ngực anh.

Cơ thể cô gái nhỏ vừa nhỏ nhắn lại mềm mại, ôm vào trong ngực rất vừa vặn, bổ khuyết phần hư không kia.

Diệp Mạnh Trầm biết mình thật sự nghiện cô rồi.

Nhưng Hồ Lai Lai không biết, ngược lại còn bị dọa một trận. Nghĩ thầm chẳng lẽ ngoài cảm mạo, mình còn lây cả thói quen thích ôm người cho anh rồi?

“Đối với người anh không thích anh cũng sẽ như vậy sao?”

Mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cũng vẫn luôn chưa nghĩ thông suốt. Bởi vì cô cảm thấy mặc kệ anh có không tỉnh táo như thế nào, cũng không có khả năng anh sẽ làm những hành động thân mật như thế này với người mà anh không có cảm giác.

Cô còn đang rối rắm rốt cuộc có nên trực tiếp hỏi anh hay không. Thẳng đến khi nghe thấy câu trả lời mới phát hiện mình không cẩn thận đã buột miệng nói thành tiếng.

“Sẽ không.”

Hả?

Cô không rảnh để hối hận nữa, gấp gáp hỏi lại: “Vậy chính là anh thích em?”

Diệp Mạnh Trầm trầm thấp lên tiếng, cho dù cơ thể khó chịu vẫn muốn trả lời vấn đề này cho cô.

“Ừ, thích em.”

Đây là lần thứ hai Hồ Lai Lai nghe được lời này từ miệng anh.

Tuy rằng cả hai lần đều không ở trong trạng thái tỉnh táo nhưng cô vẫn cực kỳ thỏa mãn. Cứ nói mãi thành quen, đến lúc nào đó tỉnh táo cũng có thể buột miệng thốt ra thì sao.

Lòng mang khát khao đối với tương lai tốt đẹp, cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề thực tế, ấm áp nhắc nhở: “Nhưng mà anh thật sự muốn ngủ như vậy sao? Lỡ như đến tối em lại đá anh thì sao bây giờ?”

Đáng tiếc lần này không có câu trả lời, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ.

Hồ Lai Lai không dám ngủ, bởi vì cô thật sự sợ mình ngủ rồi sẽ lại làm xằng bậy. Cho nên suốt cả buổi tối cô căn bản không chợp mắt chút nào, tự giám sát chính mình. Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, mí mắt rốt cuộc chịu đựng không nổi mới ngủ thiếp đi.

Chẳng qua không ngủ được bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô không nhấc nổi mí mắt, mò mẫm sờ soạng tìm điện thoại, mơ mơ màng màng nghe máy: “Alo?”

Vừa nghe giọng của cô, Đinh Văn Văn liền biết sự lo lắng của mình không phải không có đạo lý, nhanh chóng thúc giục nói: “Lại Lại, sao cậu vẫn còn đang ngủ. Mau rời giường, về trường đi học!”

Đi học?

Ý thức Hồ Lai Lai còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Ba giây sau mới tiêu hóa được ý nghĩa của hai chữ này. Sau đó cô bừng tỉnh, kinh hoàng nhìn thời gian.

Còn kém năm phút liền đến 7 rưỡi.

Điều này so với bất kì thứ gì có tác dụng nâng cao tinh thần đều hiệu quả hơn. Cơn buồn ngủ ngay lập tức bị dọa chạy.

Sau khi cúp điện thoại cô nhanh chóng bò dậy từ trên giường. Ai biết mới vừa ngồi dậy, đùi phải lại bị người kéo xuống. Làm cô một lần nữa trượt vào trong chăn, eo bị một bàn tay to giữ lấy, thoát không được.

Tựa như là bản năng của cơ thể, Diệp Mạnh Trầm gắt gao ôm lấy cô. Anh vùi đầu bên hõm vai Hồ Lai Lai, mồ hôi cảm toát ra trát lên da thịt non mềm, anh lẩm bẩm: “Cùng anh ngủ một lát.”

Mất giọng pha lẫn với tia buồn ngủ nồng đậm, ma sát tạo ra âm thanh gợi cảm cực kì. Vào lúc sáng sớm bầu trời còn chưa sáng rõ như thế này, đúng là khảo nghiệm định lực của con người.

Hồ Lai Lai hơi sửng sốt.

Dù biết đây chỉ hành động vô thức trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ của Diệp Mạnh Trầm, cô vẫn không cách nào khống chế mà hãm sâu vào. Dường như mơ hồ hiểu ra “Từ đó vua không ngự triều sớm nữa” là loại cảm giác ngọt ngào cùng bất đắc dĩ như thế nào.

Có điều vua thì có thể tự quyết định có lên ngự triều hay không, còn cô thì không được. Đến muộn là sẽ mất mạng người đó.

Tưởng tượng đến đây, Hồ Lai Lai nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ vô vị kia, tìm lại lý trí. Quyết định nhẫn tâm một lần. Vừa vỗ nhẹ lưng anh vừa bắt đầu tiến hành lừa gạt.

“Em lên lớp xong lại trở về ngủ cùng anh được không. Bằng không em sẽ bị cô giáo mắng, anh cũng không biết cô giáo dạy môn này của bọn em có bao nhiêu hung, có thể mắng chết người đó. Ngay cả người mặt dày như em cũng có thể bị cô ấy mắng khóc. Anh muốn nhìn em bị mắng khóc sao?”

Loại tình huống này chỉ có chiêu giả bộ đáng thương mới có thể hoá giải. Chính là sau khi nói xong lại không có bất cứ âm thanh đáp lại nào.

Ngủ rồi?

Hồ Lai Lai đợi vài phút, sau đó thử giật giật cơ thể, phát hiện lực đạo bên hông tựa như đã nhẹ hơn một chút. Cô lại không dám gỡ tay anh, sợ đánh thức anh mất. Chỉ có thể dịch xuống từng chút một, cuối cùng rốt cuộc kim thiền thoát xác thành công.

Cô không đến trễ, trong đó có một nửa là công lao của Đinh Văn Văn. Vì cô ấy biết có khả năng Hồ Lai Lai sẽ như xe bị tuột xích, cho nên đã cố ý gọi điện thoại nhắc nhở cô sớm hơn nửa tiếng.

Cũng may có cái nửa tiếng này, lúc Hồ Lai Lai chạy như điên đến trường thì chỉ còn cách chuông vào lớp đúng hai mươi giây. Sau khi người giúp cô chiếm chỗ nhìn thấy, vội vàng vẫy vẫy tay, cho cô gái còn đang tìm chỗ ngồi khắp nơi một phương hướng chính xác.

Thấy thế Hồ Lai Lai liền nhanh chóng đi qua. Mới vừa ngồi xuống, trên bàn bỗng nhiều ra một hộp sữa bò và một túi bánh mì.

“Chưa ăn sáng đúng không, trước tùy tiện ăn chút lót dạ đi.”

Hồ Lai Lai đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trên mặt tràn ngập cảm động nhào vào trong ngực cô bạn. Cảm tạ ông trời đã ban cho cô nhiều người tốt như vậy. Đang muốn ca tụng một chút chân tình chốn nhân gian thì thầy giáo bước vào lớp.

Trước khi chính thức vào tiết, thầy nói tiết sau sẽ làm bài kiểm tra. Để mọi người sẽ có thời gian thông báo với những bạn trốn học nhanh chóng lên lớp. Người vừa mới nằm sấp xuống nghe vậy liền không dám ngủ trộm nữa. Miễn cho lát nữa không có tâm trạng làm bài.

Vì thế cô một bên nghe giảng, một bên làm việc riêng.

—— Thu Thu. Chị nói nhân dịp sinh nhật của anh chị, em nên tặng anh ấy cái gì đây? Cảm giác hình như anh ấy không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu mỗi cái bạn gái.

Theo lý thuyết, đối với những chuyện có liên quan đến Diệp Mạnh Trầm, Hồ Lai Lai đều sẽ làm rất tốt công tác chuẩn bị. Tuyệt không cho phép tình huống nước đến chân mới nhảy xuất hiện trên người mình, càng miễn bàn đến chuyện đại sự hạng nhất - sinh nhật.

Ngược lại không phải hôm nay cô mới bắt đầu tự hỏi nên tặng gì. Mà cô đã bắt đầu muốn xuống tay chuẩn bị từ rất lâu rồi. Nhưng bất đắc dĩ vẫn luôn không nghĩ ra nên tặng cái gì. Cuối cùng chỉ có thể đi xin sự giúp đỡ của quân sư quạt mo.

Chỉ là hình như hôm nay quân sư quạt mo không có tâm trạng. Cho ra một đáp án không được vừa lòng người cho lắm.

—— Vậy em trực tiếp đóng gói bản thân đem tặng cho anh ấy đi. Không phải năm nào em cũng muốn làm vậy sao.

Lúc nhận được câu trả lời Hồ Lai Lai còn tưởng mình bị hoa mắt. Không dám tin những lời nói như bị ngốc này là từ Lý Hàn Thu. Tốc độ bấm màn hình đã thể hiện tâm tình giờ phút này của Hồ Lai Lai.

—— Vấn đề là, chị cảm thấy anh họ chị sẽ nhận sao!

—— Sẽ mà.

—— Tiểu s trợn trắng mắt.gif

Điều này làm Hồ Lai Lai có thể xác nhận Lý Hàn Thu thật sự vẫn chưa tỉnh ngủ. Nhờ phúc của cô ấy, rốt cuộc cô cũng buông di động xuống, yên tâm chờ đợi tiết kiểm tra.

Sau hai tiết, cô tựa như đã bị đào rỗng cơ thể. Sau khi tan học chỉ nghĩ chạy như bay về kí túc xá ngủ bù. Không ngờ mới ra khỏi phòng học thì lại có người gọi lại. Vừa thấy, là cậu bạn ở buổi liên hoan quan hệ hữu nghị lần trước đã mói qua mấy câu với cô, Gì Bằng Phi.

“Lại Lại, tớ có thể mượn vở ghi chép tiết một của cậu không. Thứ sáu đi học tớ sẽ trả lại cho cậu.”

Hồ Lai Lai khó hiểu: “Nhiều học bá như vậy cậu không mượn, sao lại mượn của tớ?”

“Còn không phải vì học bá không cho người ngoài mượn vở ghi chép sao. Tớ chỉ có thể tới tìm cậu để mượn.”

“…… Ồ.”

Mượn thì mượn, coi như làm việc tốt tích đức, Hồ Lai Lai đem vở trong ngực đưa qua. Đúng lúc này Đinh Văn Văn đứng dậy, nói: “ Mượn của tớ đi, vở của tớ cũng không khác Lại Lại lắm đâu.”

“Không cần, vẫn là lớp trưởng khoa khảo cổ đáng tin hơn một chút.”

Gì Bằng Phi nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng cầm vở của Hồ Lai Lai trước. Nói một câu “Cảm ơn” liền rời đi, tốc độ nhanh đến mức cô còn không kịp phản ứng.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô không quá hiểu phản ứng vừa rồi của Đinh Văn Văn, hỏi: “Làm sao vậy Văn Văn?”

“Không có gì.” Đinh Văn Văn lắc đầu, “Chính là cảm thấy cậu ta có chút kỳ quái.”

“Không thể nào, mượn vở để chép mà thôi, có thể kỳ quái ở chỗ nào chứ. Xé vở tớ là cùng.” Hồ Lai Lai vỗ vỗ bả vai cô bạn, ý bảo cô đừng nghĩ quá nhiều. “Đi, về phòng. Tớ sắp mệt chết rồi.”

“Ừ, đi thôi.”

Đinh Văn Văn lên tiếng, nhìn theo Gì Bằng Phi, không nói gì nữa.

Quán bar Kinh Thành, Bốn Mùa Tốt Đẹp.

Cứ theo quy tắc cũ, sinh nhật năm nay của Diệp Mạnh Trầm đương nhiên sẽ lựa chọn nơi này.

Đêm sinh nhật, trong ghế lô không chỉ có một đống hồ bằng cẩu hữu, cả nhân viên trong công ty cũng khó có được thả nửa ngày, tất cả cùng đi theo thả lỏng thả lỏng.

Tuy nhiên náo nhiệt đều là của bọn họ, không liên quan gì đến nhân vật chính ngày hôm nay.

Bông hoa giao tiếp Trần Khoa sau khi đã đi uống một vòng trở về. Thấy anh thế mà vẫn còn ngồi trên ghế bành, không có chút tự giác bản thân là thọ tinh nào. Không khỏi tức giận nói: “Tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật mày. Thật sự không định uống rượu sao? Mày cứ muốn làm mất hứng như vậy à.”

“Anh cũng đừng quản anh ấy, người muốn làm chuyện chính sự thì uống rượu gì chứ.”

Bùi Tuệ ở một bên nói lời cao thâm, sau đó tùy ý lấy một ly rượu trên bàn, muốn khoe người không cần làm chính sự có thể tận tình uống rượu như thế nào. Kết quả còn chưa chạm tới ly rượu đã bị người đàn ông bên cạnh đổi mất.

Thấy thế cô quay đầu, cả giận nói: “Em lại không phải trẻ con, vì sao không cho em uống ly kia!”

“Tác dụng phụ quá lớn.”

“…… Ồ.”

“……”

Dựa, tại sao đi đến đâu cũng bị ngược.

Trần Khoa thấp giọng mắng một câu, tính đi tìm người cùng cảnh ngộ để giao lưu, vẻ mặt “Tao đã bỏ lỡ tin tức quan trọng gì”, hỏi: “Bùi Tuệ nói chính sự là chuyện gì? Sao tao lại không biết?”

“Trừ ăn mày còn có thể biết cái gì.”

Diệp Mạnh Trầm không ngẩng đầu, phủi phủi khói bụi, trong giọng điệu không chút nào che dấu sự ghét bỏ.

Phong thuỷ luân chuyển?

Trần Khoa không nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị anh nói như vậy. Vừa định phản bác hai câu, lại bị người đoạt mất cơ hội nói chuyện.

Tới muộn nhất Vương Kiều lúc này mới lung lay lại đây, tò mò hỏi: “Ông chủ, Lại Lại còn chưa tới sao?”

A đúng, Hồ Lai Lai.

Được nhắc nhở như vậy, Trần Khoa rốt cuộc tìm được cơ hội báo thù. Hắn nhân cơ hội thêm mắm thêm muối nói mát: “Đúng vậy, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao. Cô hầu nhỏ nhà mày sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, sợ là mày đã bị vứt bỏ rồi.”

“Không có khả năng.”

Vương Kiều đứng về phía ông chủ nhà mình, quyết đoán phủ nhận cách nói này của Trần Khoa. Thuận tiện lớn mật suy đoán, bằng chứng là lần gặp mặt ngẫu nhiên vừa rồi.

“Có khả năng nửa đường bị ai gọi đi rồi? Chiều nay em có về trường một chuyến, thấy con bé ở khu dạy học. Vốn định rủ con bé đi cùng, nhưng lúc ấy thấy con bé đang đứng cùng một nam sinh, giống như đang nói chuyện gì đó ấy. Em nghĩ vậy, nên thôi.”

“Nam sinh? Chẳng lẽ lại là thằng nhóc bạn cấp ba của nó?”

Trần Khoa xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, cố ý bổ sung một câu. Nhưng Vương Kều không nghe ra, còn nghiêm túc giải thích.

“Cái này thì em cũng không biết, dáng nhìn cao cao gầy gầy.”

“Ồ, kia hơn phân nửa là……”

Vốn dĩ Trần Khoa lại định nói thật, bỗng bị đánh một cái. Bùi Tuệ ném cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn đừng nói nữa. Hắn vừa thấy, lúc này mới phát hiện thế mà hắn lại định đi trả thù một đối tượng căn bản sẽ không nghe hắn nói.

Dưới ánh đèn không ngừng biến hóa, cảm xúc của Diệp Mạnh Trầm được che dấu một cách hoàn hảo. Biểu tình trên mặt anh làm người ta không thể phân rõ là vui hay buồn. Lại càng thất bại dưới đường cong có phần căng cứng của cơ hàm.

Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình chính là WeChat vừa mới gửi tới của Hồ Lai Lai.

—— Thực xin lỗi anh, vốn dĩ em muốn được chính miệng nói với anh sinh nhật vui vẻ. Nhưng có khả năng là không kịp rồi, chỉ có thể chúc anh ở đây trước. Hy vọng anh sẽ luôn vui vẻ khỏe mạnh, sẽ luôn được làm điều mình thích mà không bị những việc không quan trọng khác ngáng chân. Vâng, đọc đến đây có phải anh đã đoán được quà sinh nhật mà em muốn tặng anh là gì rồi đúng không?

—— Đúng vậy không sai, chính là thứ mà anh đang nghĩ! Em đã làm ông Diệp đồng ý giải trừ hôn ước của chúng ta rồi! Chúc mừng anh được khôi phục tự do. Về sau sẽ không bao giờ phải sợ bị bức hôn, em cũng sẽ không quấn lấy anh nữa [ chúc mừng ][ chúc mừng ][ chúc mừng ].

—— Tuy rằng em biết anh khẳng định sẽ hoài nghi tính chân thật của những lời này. Nhưng mà anh yên tâm, người xuất gia bọn em sẽ không nói dối. Hẳn là anh sẽ lập tức nhận được điện thoại của ông Diệp thôi.

—— Cuối cùng, nếu anh thích món quà này thì nhớ phải khen khen em nha! o(* ̄︶ ̄*)o

Những lời này vừa xuất hiện trên màn hình, giao diện lập tức nhảy qua thông báo cuộc gọi đến. Hai chữ “Ông nội” ánh vào mi mắt.