Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 17: Xem mặt




Edit: Thượng Quan Khinh Nhu

Beta: Thượng Quan Minh Lục


Việc Diệp Quân chấp nhận đi xem mặt, một phần là do ứng phó với cha mẹ, phần còn lại là muốn nhân cơ hội này giải quyết luôn tình huống mập mờ của mình với Tiêu Ngạn Thành.

Sau đêm ấy, Tiêu Ngạn Thành giống như thật sự không toan tính gì cả, tự nhiên xuất hiện bên cạnh cô, ngày ngày đưa đồ ăn nóng hổi khiến cô không cần tốn tinh lực và thời gian nấu nướng, rồi lại giúp cô đổ rác, làm tài xế cho cô.

Thời gian này, cuộc sống của Diệp Quân thoải mái hơn hẳn so với ngày trước, nhưng loại thoải mái này khiến lòng cô ít nhiều cũng có áp lực.

Cô không tin Tiêu Ngạn Thành lại an phận như vậy.

Cũng giống như Tiêu Ngạn Thành vừa ra tay là nắm được mạch chủ của cô vậy, cô không thể chỉ tuỳ tiện nhìn một cái mà có thể biết mục đích của Tiêu Ngạn Thành là gì.

Chẳng qua ban đầu là do cô ngu ngốc thôi.

Trong lòng Tiêu Ngạn Thành vẫn còn hi vọng.

Nếu đã vậy, cô sẽ tự tay đập nát hy vọng đó.

Thứ hai, Diệp Quân nhận được Wechat của người giới thiệu từ mẹ mình, thông qua người giới thiệu, cô nhanh chóng có thông tin của đối tượng hẹn hò.

Đàm Nghi Mông, người Sơn Đông, thạc sĩ 985, cao 1m79, là tổ chức nhỏ của viện thiết kế xí nghiệp trung ương, nghe nói dưới tay còn có hơn 50 người, năm nay ba mươi hai tuổi, ở thành phố này có một căn nhà nhỏ ba gian, mỗi tháng cũng kiếm được hơn mười ngàn.

Nhìn vào nội dung giới thiệu tường tận, cùng gương mặt với nụ cười sáng lạn, Diệp Quân lặng lẽ nhấn thêm bạn.

Bạn bè nhanh chóng được chấp nhận, đối phương chủ động chào hỏi, hàn huyên đôi câu, đơn giản hoá format tự giới thiệu bản thân.

Có thể nhìn ra, Đàm Nghi Mông là người cởi mở, khéo ăn nói, sau khi trò chuyện một hồi liền đem chuyện của bản thân tự kể ra hết. Trước cũng có một người bạn gái, yêu xa mấy năm, cuối cùng cô gái nói áp lực cuộc sống ở thành phố B quá lớn, cũng không muốn từ bỏ công việc ở ngân hàng quốc doanh cho nên đã tìm một người khác, chia tay với Đàm Nghi Mông.

Đàm Nghi Mông đã 32 tuổi, thành quá lứa.

Gia đình thúc giục gấp gáp, anh ta mới vội vàng bắt đầu đi xem mặt.

Diệp Quân cũng nói qua tình hình của mình, gửi ảnh chụp, hai người thống nhất buổi chiều thứ 2 gặp mặt ăn một bữa cơm.

Đến ngày thứ hai, Diệp Quân phải khám bệnh, có điều thứ bảy chỉ cần khám nửa ngày, buổi chiều được nghỉ.

Thời điểm buổi trưa ra khỏi bệnh viện, Diệp Quân theo bản năng nhìn xung quanh.

Có lẽ dạo này Tiêu Ngạn Thành xuất hiện bên cạnh quá thường xuyên, khiến cô sinh lòng ỷ lại. Chờ lúc ý thức được chuyện này, cô lắc đầu một cái, làm sao có thể chứ?

Công việc của Tiêu Ngạn Thành có vẻ cũng rất bận rộn, có lúc anh đưa cô về nhà, dọc đường điện thoại không ngừng reo, dù cho không bận thì anh cũng chưa chắc biết được hôm nay cô chỉ làm nửa ngày.

Đang suy nghĩ thì Đàm Nghi Mông gửi tin nhắn Wechat tới, cô cúi đầu nhanh chóng trả lời, sau đó đón một chiếc xe tới chỗ hẹn.

Đến nơi mới phát hiện ra đây là một tiệm cơm của người Vân Nam, diện tích không lớn, trang trí bằng gỗ mang phong cách chất phác tự nhiên, trà lúa mạch phảng phất mùi thơm nhàn nhạt làm vơi đi mệt mỏi vì đi đường của Diệp Quân.

Chờ một lúc thì đồ ăn được mang lên.

Các món ăn không đắt nhưng đều mang đặc trưng Vân Nam chính hiệu, cơm được đựng trong chén gốm nhỏ màu đỏ, mùi thơm khiến người khác say mê.

Đàm Nghi Mông mày rậm mắt to, rất thích cười, khi cười liền để lộ ra hàm răng trắng sáng.

Không thể phủ nhận đây chính là ngoại hình mà Diệp Quân thích.

Hai người trò chuyện một lúc về công việc của nhau, có thể nhận ra Đàm Nghi Mông có ấn tượng rất tốt với Diệp Quân, lời nói quan tâm, ân cần, thậm chí còn rủ cô cuối tuần đi nhảy dù, mời cô cùng đi đây đó.

Diệp Quân thong thả, chậm rãi ăn cơm, vừa nghe Đàm Nghi Mông kể vài chuyện thú vị trong công việc, trong lòng lại suy nghĩ nếu đối phương đã có ý thì mình cũng nên chọn thời điểm kể chuyện bản thân ngày trước?

Theo quan điểm của cha mẹ, chuyện mình từng có bạn trai còn phá thai tuyệt đối không được nhắc tới, không nên kể trước mặt đối tượng hẹn hò.

Cô hiểu ý của cha mẹ, loại chuyện quá khứ này không thể đem ra kiểm tra, đương nhiên không có là tốt nhất. Con gái mình vẫn là một cô gái trong sạch, quên đi chuyện trước kia, tìm một đối tượng tốt như bình thường.

Nhưng Diệp Quân là một đứa não tàn.

Làm sao có thể quên được? Vết thương trên người đã lành nhưng vết thương trong lòng thì chưa.

Cô không thể dần dần đem lại cảm tình cho người khác, sau đó lại giáng cho người ta một đòn nghiêm trọng như vậy.

Giấu giấu diếm diếm, Diệp Quân không làm được.

Vì vậy sau khi trải qua một bữa cơm chuyện trò vui vẻ, Diệp Quân nhắc tới chuyện này với Đàm Nghi Mông.

Kể qua loa, nhưng vẫn là nói ra hết.

Đàm Nghi Mông sửng sốt, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Diệp Quân.

Trán Đàm Nghi Mông vừa rộng lại sáng, vẻ mặt kinh ngạc khiến Diệp Quân liên tưởng đến dáng vẻ Nhu Thạch kinh ngạc mở to mắt trong "Để quên đi ký ức" của Lỗ Tấn.

Diệp Quân nở nụ cười: "Nếu anh không thể chấp nhận, hoặc là để ý chuyện này, cũng không sao."

Đàm Nghi Mông thấy cô nói vậy, vội lắc đầu: "Không không không, tôi không có ý này, chẳng qua là tôi hơi ngạc nhiên. "

Diệp Quân buông tay: "Hết cách rồi, đây chính là quá khứ của tôi."

Đàm Nghi Mông vội vàng nói: "Diệp tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Những chuyện này đều đã qua, tôi cũng cảm thấy không cần để ý đến, chỉ là tôi rất ngạc nhiên vì cô lại nói với tôi chuyện này. Bởi vì hầu hết người bình thường đều sẽ không nói, cô không nói thì tôi cũng không biết."

Diệp Quân nghiêm mặt: "Chúng ta tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, nếu đã xem mặt lấy mục đích sau này là hôn nhân thì loại chuyện này tôi nên nói trước với anh, để anh suy nghĩ."

Mặc dù chuyện này có thể lừa gạt cả đời, nhưng đối với Đàm Nghi Mông mà nói như thế rất không công bằng.

"Không có gì mà phải suy nghĩ cả. Diệp tiểu thư, ai mà chẳng có lúc bồng bột, hồi trẻ tôi cũng làm những chuyện không thể tin được, chuyện này cũng rất bình thường. Tôi kể cô nghe, hồi trẻ tôi yêu đương, lúc ấy..."

Tiếp đó, Đàm Nghi Mông bắt đầu kể chuyện mình hồi trẻ vô liêm sỉ như nào, gần như coi thường chính mình, như thể đang cố kéo bản thân xuống ngang hàng với Diệp Quân.

Cuối cùng còn kết luận rằng: "Lúc còn trẻ ai cũng ngốc nghếch, sau này từ từ trưởng thành, hiểu chuyện, là chuyện tốt."

Diệp Quân thấy Đàm Nghi Mông như vậy, không khỏi buồn cười.

Có thể nhận ra đây là một người thật thà, là một người tốt.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng Đàm Nghi Mông đưa Diệp Quân về nhà, xong thì bản thân ngồi tàu điện ngầm trở về.

Diệp Quân chầm chậm leo lên từng bậc cầu thang, nghĩ tới Đàm Nghi Mông lại không khỏi buồn cười.

Thật ra nếu như đối phương có thể chấp nhận mình, có lẽ thật sự có thể tiến một bước, thử tiếp xúc xem sao.

Cô đã không còn tin tưởng gì nhiều vào tình yêu, cũng không còn xúc cảm mãnh liệt như lúc còn trẻ nữa, nếu như sau này kết hôn, thì cũng chắc là những ngày tháng hôn nhân dịu dàng, tĩnh lặng, hòa thuận.

Đàm Nghi Mông là một người rất dễ thân cận, hy vọng sẽ hợp với mình.

Mải miết suy nghĩ, cô đã leo đến tầng 4.

Ngẩng đầu nhìn đã thấy một vị thần canh cửa ngồi xổm trước cửa nhà mình.

Là Tiêu Ngạn Thành.

Tiêu Ngạn Thành xách một cái túi trên tay, bên trong chứa các loại túi, hộp đựng thức ăn và canh.

Thấy Diệp Quân, anh im lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Diệp Quân nhất thời không nói lên lời.

Thật ra mục đích ban đầu khi đi xem mặt của cô một phần là muốn để cho Tiêu Ngạn Thành biết bên cạnh mình đã có một người đàn ông, không phải thiếu anh thì không sống được.

Anh cứ tiếp tục dây dưa như vậy cũng vô ích, ngày trước ở đâu thì quay lại chỗ đó đi, đừng phí công với cô nữa.

Mà bây giờ, Tiêu Ngạn Thành dùng ánh mắt bình tĩnh này nhìn cô, không có trách móc, không đau khổ, cũng không có thất vọng, ngược lại khiến cô không biết làm thế nào để thích ứng.

"Đi hẹn hò?" Tiêu Ngạn Thành đứng lên, cứ thế chào hỏi cô.

"Ừ" Ban đầu Diệp Quân thấy hơi chột dạ, sau đó suy nghĩ một chút, liền cũng thản nhiên.

Cô có hứa hẹn gì với anh không?

Không có.

Cho nên cô đi xem mắt thì sao phải thấy có lỗi với anh?

"Thấy thế nào?" Tiêu Ngạn Thành tiếp tục hỏi, vẻ mặt không có một tia tức giận hay bất mãn nào.

"Tạm được, nói chuyện khá hợp, hẹn tuần tới cùng nhau đi chơi." Diệp Quân không rõ hiện tại là tình huống gì, Tiêu Ngạn Thành không hề tỏ ra có tí ghen tuông nào cả.

Hoá ra mục đích anh suốt ngày quanh quẩn bên cạnh mình, không phải là mục đích mà mình tưởng à??

"Vậy thì tốt." Tiêu Ngạn Thành cúi đầu nhìn túi đồ trong tay mình. "Anh đoán em đã ăn rồi, nên không cần những thứ này nữa, có điều cháo ở đây không tệ, em cất vào tủ lạnh, sáng mai hâm lại là có thể dùng cho bữa sáng."

Anh vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.

"Sao thế? Không muốn ăn?"

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy trong mắt anh một mảnh dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng cô vẫn không đành lòng nhìn.

Làm sao có thể thật sự coi như không có chuyện gì.

"Tiêu Ngạn Thành, anh cũng thấy đấy, tôi đã hẹn hò, người ấy cũng rất tốt. Tôi sắp có cuộc sống mới, có lẽ tôi sẽ yêu đương rồi kết hôn. Anh không thấy mình cứ xuất hiện trước mặt tôi như vậy, sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi sao?"

"Anh đã phá huỷ quá khứ của tôi, chẳng lẽ muốn phả huỷ cả tương lai của tôi nữa sao?"

Tiêu Ngạn Thành sắc mặt không đổi nhìn Diệp Quân, trong mắt thoáng trống rỗng.

Một lúc sau, anh cười.

"Diệp Quân, em nói đúng. Nếu em đã đi xem mắt, cảm thấy đối phương rất tốt, vậy thì anh sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em nữa."

Anh cắn chặt răng, nói với Diệp Quân, cũng giống như là tự nói với chính mình.

"Nếu như đối phương đủ tốt khiến anh yên tâm, vậy anh, sau này, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của em."