Điệp Chiến Gia Thù

Chương 34: Chương 34





Cẩn Gia Lạc nở nụ cười cưng chiều đi tới bên cạnh Phó Gia Du, Phó Gia Du háo hức chỉ từng nơi từng nơi ở Thượng Hải ở trước mắt:- Đó là tòa nhà hải quan, kia là ngân hàng Thân Thông, Hội đồng Thành phố, với cả… - Cô nhìn xung quanh như đang muốn tìm gì đó nhưng lại không tìm được, nôn nóng đến nỗi bước thẳng lên thành lang cang muốn trèo qua, Cẩn Gia Lạc lo lắng đỡ nàng nhắc nhở:- Cẩn thận, em cẩn thận chút.Rốt cuộc cũng nhìn thấy nơi đó, Phó Gia Du chỉ thẳng vào nơi đó vui vẻ nói:- Ở đó, ở đó là nhà của em.Cẩn Gia Lạc chỉ chăm chú nhìn nét cười trên gương mặt của Phó Gia Du, vốn không để ý cô đang chỉ ở đâu, cứ nghĩ cô đang chỉ ngôi nhà cô đang ở, nhưng thực chất cô đang chỉ Hà gia, là ngôi nhà nơi cô đã sinh ra, Cẩn Gia Lạc đã vừa bỏ qua một chi tiết để hiểu rõ Phó Gia Du hơn.Ý cười của Phó Gia Du chợt tắt, buồn bã cảm thán:- Nhiều nơi như vậy nhưng tôi chỉ có một mình thôi.Cẩn Gia Lạc nhìn vẻ mặt tự nhiên buồn bã của Phó Gia Du có chút đau lòng, mở miệng an ủi cô:- Tiểu Du, em xem Thượng Hải này là địa bàn của anh, anh đảm bảo với anh chỉ cần nơi có anh thì là nhà của em.Phó Gia Du cảm thấy đáy lòng ấm áp, vòng tay ôm lấy Cẩn Gia Lạc mỉm cười nói:- Gia Lạc, cảm ơn anh.- Cảm ơn cái gì chứ? – Cẩn Gia Lạc ánh mắt sáng rỡ nhìn Phó Gia Du nói.Hai người nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển, tình cảm tràn đầy đáy mắt, hai gương mặt từ từ lại gần nhau, đôi môi khẽ chạm vào nhau, Phó Gia Du hai tay bất giác ôm lấy cổ của Cẩn Gia Lạc, hai người càng gần sát nhau.

Ánh trăng trên bầu trời dường như càng trở nên sáng rỡ, vui mừng cho hạnh phúc của bọn họ nhưng sự bình yên lúc này có lẽ báo trước cho phong ba bão táp sắp tới.Mấy ngày sau đó, Quân thống không có hành động gì đặc biệt, bên Đảng Cộng sản cũng không có nhiệm vụ gì, Phó Gia Du nhân lúc rảnh rỗi ở bên Cẩn Gia Lạc nhiều hơn, tình cảm của bọn họ ngày càng tốt.Hôm nay, bên Đảng Cộng sản bỗng nhiên dùng ám hiệu liên lạc gọi Phó Gia Du đến một chuyến, đến tối khuya cô đi một chuyến tới đó.


Vừa vào cửa, Trương Hà đã dẫn cô đến phòng bí mật, Võ Hoàng đã ở đó, xem ra đang đợi cô.

Phó Gia Du kinh ngạc hỏi:- Lão Võ, chú tới rồi sao? Chú tới đây có chuyện gì?- Ngồi xuống rồi nói – Võ Hoàng đợi Phó Gia Du ngồi xuống mới nói tiếp – Tôi đến đây là vì chuyện lần trước tôi đã nói với cô.Phó Gia Du chợt cau mày, cô nhớ ra chuyện Võ Hoàng đã nói, chuyện liên quan đến Hà gia, cô không chờ đợi được nữa mở miệng hỏi:- Lão Võ, chú đang nói tới chuyện đó sao, chú đã điều tra được chuyện gì rồi?Võ Hoàng cũng nhanh chóng đáp lại:- Tôi điều tra được trước khi Hà gia xảy ra chuyện, có người đã nhận được tin tức từ trước, tôi nghĩ người đó chắc chắn biết điều gì đó về chuyện của Hà gia.- Có người nhận được tin tức? Là ai chứ? Tôi cũng từng cho người điều tra chuyện này, Hà gia bất ngờ bị đánh úp trong đêm, vốn không có sự chuẩn bị, lẽ nào người biết chuyện này không hề báo tin cho Hà gia sao? – Chỉ cần nghĩ đến có người thấy chết không cứu, Phó Gia Du càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lời nói ra mang theo hàn ý.Võ Hoàng cũng cảm thấy bất bình trước hành vi này mở miệng nói tiếp:- Tôi đã điều tra rất lâu, người đó là Cẩn Thiên.Phó Gia Du vốn định uống ly trà cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, nghe được cái tên đó tay run lên, nước trong chén sánh đổ ra ngoài, không dám tin ngước mặt lên nhìn Võ Hoàng, miệng mấp máy hỏi:- Cẩn Thiên? Lẽ nào đó là… - Cẩn Thiên, chính là tên của Cẩn lão gia, gia chủ của thư hương thế gia Thượng Hải, cha của Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú.- Đúng vậy, Cẩn Thiên, Cẩn lão gia, chính là gia chủ của thư hương thế gia Thượng Hải bây giờ, mấy năm nay ông ta dường như đã lui về sau hậu đài, rất ít khi xuất hiện, Cẩn gia do con trai lớn của ông ta, Cẩn Gia Lạc làm chủ, ông ta còn có một con trai thứ đang làm Tuần trưởng Phòng tuần bộ của tô giới Pháp – Võ Hoàng giải thích rõ ràng những thứ điều tra được với Phó Gia Du.Lời xác nhận của Võ Hoàng đã đánh thẳng vào lòng của Phó Gia Du, cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật, cha của Cẩn Gia Lạc có liên quan đến án diệt môn của Hà gia, nếu như vậy giữa cô và Cẩn Gia Lạc có mối huyết hải thâm thù, vậy thì bọn họ… bọn họ… phải làm sao chứ?- Lão Võ, chú từ đâu tìm được tin tức này, có gì nhầm lẫn hay không? – Phó Gia Du vẫn ôm chút tâm lý cầu may.Võ Hoàng tiếp tục giải thích với Phó Gia Du:- Tôi đã điều tra được, thực chất ở bến Thượng Hải, bốn gia tộc lớn lúc đó đều có tai mắt của mình, một người của Cẩn gia tình cờ phát hiện được tin tức có kẻ muốn động vào Hà gia, hắn phải báo tin cho gia chủ nhà hắn.

Nhưng không biết tại sao Cẩn gia lại không hề thông báo tin tức cho Hà gia, tôi đã tìm được người phát hiện tin tức lúc đó, những điều này là hắn nói với tôi.- Ai? Người đó bây giờ đang ở đâu? Tôi muốn gặp người đó – Phó Gia Du vô cùng nôn nóng, nếu cô không tự mình xác nhận mọi chuyện thì cô không thể tin nổi, cũng không muốn tin những điều đó là sự thật.Võ Hoàng cũng nhận ra tâm trạng của Phó Gia Du có chút kích động, hơi khựng lại nói:- Hắn tên là Mạc Lâm, cách đây năm năm đã cưới vợ rời khỏi Cẩn gia, bây giờ đang mở một tiệm tạp hóa nhỏ trên đường Hoàng Thái.- Bây giờ tôi đi tìm người đó – Phó Gia Du không thể chờ đợi nổi nữa xoay người muốn đi tìm người đó.Trương Hà ngăn Phó Gia Du lại, mở miệng nhắc nhở cô:- Đồng chí Thù Gia, bây giờ đã đêm khuya rồi, cô đi tìm người không thể tìm được người.- Đồng chí Thù Gia, sao cô kích động như vậy, lại còn nôn nóng muốn tìm hiểu chuyện của Hà gia như vậy? Vì sao chứ? – Võ Hoàng cũng thấy khó hiểu hỏi.Phó Gia Du phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi muốn lấy lại bình tĩnh, cô tạm thời không muốn nói với bọn họ chuyện của bản thân, nói bâng quơ mấy câu cho qua:- Tôi khá tò mò chuyện của Hà gia, với lại chuyện đó có thể liên quan đến chuyện của kỹ sư hóa học Nhật Bản Himanaya, tôi muốn điều tra thật rõ ràng.Trương Hà và Võ Hoàng nhận ra Phó Gia Du không muốn nói cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Võ Hoàng tiếp tục nói tiếp vấn đề lúc nãy:- Tôi đã tìm hiểu, lúc ấy không chỉ Cẩn gia, Lý gia cũng nhận được tin tức, Lưu gia lại muộn hơn một chút, đợi bọn họ tìm đến Hà gia đã không còn ai nữa, cho nên tôi nghĩ cô muốn tìm hiểu chuyện của Hà gia, cô có thể bắt đầu từ Lưu gia.


Nhưng có lẽ cũng hơi khó, bởi vì Lưu lão gia – gia chủ của Lưu gia lúc đó đã qua đời ba năm trước, sợ rằng muốn điều tra cũng khó.- Tôi phải gặp Mạc Lâm trước đã, có lẽ từ lời của hắn tìm hiểu được gì đó – Phó Gia Du đáp lại.Lời nên nói cũng đã nói, Phó Gia Du không tiện tiếp tục ở lại đó lâu, nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Đêm đó đối với Phó Gia Du là một đêm khó ngủ, cô đứng trên tầng lầu nhìn xuống mặt đường không một bóng người, đáy lòng trở nên lạnh lẽo cô độc, dù cô không muốn tin đi nữa nhưng Võ Hoàng sẽ chưa điều tra rõ ràng mà nói với cô những chuyện này.

Muốn gặp Mạc Lâm chỉ là chút may mắn còn tồn trong lòng của Phó Gia Du.


Nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu Phó Gia Du như một máy quay phim chậm, những đoạn hình ảnh cô cùng với Cẩn Gia Lạc từ lúc quen biết đến khi yêu nhau cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu cô, trái tim của cô đang run rẩy rỉ máu, giữa thù nhà và tình yêu, rốt cuộc cô phải làm thế nào?.