Điệp Chiến Gia Thù

Chương 25: Chương 25





Trước khi tìm được gì đó, Phó Gia Du không định nói với Trương Hà về thứ cô đã lấy được về Hà gia, chỉ nói:- Tôi có vài thứ cần tìm.Thấy Phó Gia Du không định nói, Trương Hà cũng không định hỏi, chỉ dặn dò:- Muốn vào phòng của Kitoko còn khó hơn cả phòng của Anayamoko, cô phải hành động thật cẩn thận.Phó Gia Du gật đầu một cái đồng ý rằng cô sẽ cẩn thận, cô tất nhiên biết Đội Hiến binh không hề dễ vào, Kitoko cũng không dễ đối phó, cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ dù cô gấp gáp muốn tìm hiểu sự thật như thế nào.- Hôm nay, tổ chức có nhiệm vụ gì không? – Phó Gia Du lại hỏi.Trương Hà lắc đầu thở dài nói:- Tạm thời không có, đợt trước bên chúng ta tổn thất nghiêm trọng, nhiều cứ điểm liên lạc chưa được hồi phục, chúng ta tạm thời sẽ không có hành động, chỉ chú trọng xây dựng các cứ điểm.

Đồng chí Thù Gia, nhiệm vụ bây giờ của cô là cố gắng củng cố địa vị của mình trong Quân thống, đừng để người khác nghi ngờ.Phó Gia Du gật đầu một cái đã biết, cô cũng có thể nhân cơ hội này điều tra chuyện của năm xưa.


Mấy ngày sau đó, cô luôn chặt chẽ theo dõi Đội hiến binh, Đội Hiến binh quả thật được canh giữ rất cẩn thận, người không có giấy tờ chứng minh thân phận không được bước vào Đội Hiến binh, cách hai bước lại có người canh chừng, có hai tốp người luôn đi xung quanh canh chừng, thực sự rất nghiêm ngặt, đây mới chỉ là bên ngoài, chắc chắn bên trong càng thêm nghiêm ngặt, Phó Gia Du nhăn mày xem ra muốn đột nhập vào Đội Hiến binh khó càng thêm khó, cô đành tạm gác chuyện này sang một bên tiếp tục nghĩ cách.Hôm nay, Phó Gia Du đang ngồi trong phòng, Hàn Tịnh bước vào đưa một tập hồ sơ cho cô nói:- Chị Tịnh Dung, lát nữa chúng ta cùng đi dạo phố đi.Phó Gia Du nghĩ đôi chút rồi gật đầu đồng ý:- Được – Gần đây cô phát hiện người đi theo cô càng ngày càng nhiều, xem ra tin tức Đảng Cộng sản tránh thoát phát động chiến tranh ở Hương Khê, tổn thất rất ít lại còn phản công đánh được một trận tuyệt đẹp, nhưng làm sao Đảng Cộng sản nhận được tin tức vẫn còn là một ẩn số, Lý Kế Xương chắc chắn có chút nghi ngờ đối với cô, vậy thì cô sẽ dẫn bọn họ đi dạo một vòng vậy.- Gọi thêm cả Tú nhi cùng đi – Phó Gia Du đề nghị, cô cũng nên tìm cách đến Cẩn gia một chuyến nữa để mở cái két sắt kia, Cẩn Gia Tú chính là con đường của cô.- Được – Hàn Tịnh tất nhiên đồng ý, đông người càng thêm vui, rồi quay người bước đi.Hàn Tịnh về chỗ quay số gọi đến Cẩn gia tìm Cẩn Gia Tú, Cẩn Gia Tú tất nhiên nhanh chóng vui vẻ đồng ý, chạy lên lầu thay quần áo cầm túi muốn ra ngoài, bị Cẩn Gia Văn hiếm khi về sớm ngăn cản hỏi:- Tú nhi, em muốn đi đâu?- Chị Gia Du và chị Hàn Tịnh rủ em ra ngoài chơi – Cẩn Gia Tú ăn ngay nói thật.- Không được đi – Cẩn Gia Văn lập tức phản đối, ấn tượng của hắn về Phó Gia Du vẫn luôn không tốt.Cẩn Gia Tú nhăn mày hỏi:- Tại sao chứ?- Phó Gia Du không tốt, em không được đi gặp cô ta nữa – Cẩn Gia Văn kiên quyết nói.Lý do vô lý gì vậy chứ, rõ ràng là nói năng vô lý, Cẩn Gia Tú làm sao chịu nghe chứ, mở miệng phản bác:- Chị Gia Du sao lại không tốt chứ, anh đừng vì bị chị ấy đánh mà nói chị ấy như vậy chứ, em nhất định phải đi.Cẩn Gia Văn nhăn mày trừng mắt nhìn Cẩn Gia Tú lớn tiếng nói:- Cẩn Gia Tú, bây giờ lời của anh em cũng không nghe phải không?- Không nghe, không nghe, tại sao chứ, em muốn đi chơi với chị Gia Du – Cẩn Gia Tú vẫn kiên quyết nói.- Cẩn Gia Tú – Cẩn Gia Văn tức giận lớn tiếng gọi đầy đủ tên của Cẩn Gia Tú.Cẩn Gia Tú cũng bị thanh âm của Cẩn Gia Văn làm giật mình, sắc mặt khó coi lùi về sau một bước.

Nhưng lại có một thanh âm nghiêm khắc khác quát lên:- Cẩn Gia Văn.Quay người nhìn thấy là Cẩn Gia Lạc, anh hai của bọn họ, Cẩn Gia Văn thu hồi sự tức giận của mình, khẽ gọi:- Anh hai.Cẩn Gia Lạc trừng mắt nhìn hắn nói:- Cẩn Gia Văn, em quản tốt chuyện của mình đi, với lại em học ở đâu ra cách nói chuyện lớn tiếng với em gái thế hả?- Nhưng mà em… - Cẩn Gia Văn muốn giải thích gì đó lại bị Cẩn Gia Lạc cắt ngang:- Hơn nữa, Tiểu Du thì làm sao chứ, đừng để anh nghe thấy em nói Tiểu Du không tốt – Không đợi Cẩn Gia Văn đáp lại thì đã quay sang Cẩn Gia Tú nói – Tú nhi, đi thôi, anh đưa em ra ngoài.- Được – Cẩn Gia Tú vui vẻ đồng ý, sau đó nghĩ nghĩ đề nghị - Hay là em rủ thêm Lưu đại ca cùng đi – Có anh hai cùng đi rủ thêm Lưu Nhân cũng chả có gì bất tiện.Cẩn Gia Lạc tất nhiên gật đầu đồng ý, Cẩn Gia Văn nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ tức giận đến mức giậm chân, sao hắn cứ cảm thấy nhìn Phó Gia Du rất lạ, cảm giác của hắn đối với Phó Gia Du cứ không vừa mắt.Phó Gia Du và Hàn Tịnh đợi Cẩn Gia Tú ở trước một cửa hàng may quần áo, thấy chiếc xe dừng lại, Cẩn Gia Tú vui vẻ như chú chim nhảy nhót từ trên xe đi xuống đến trước mặt hai người họ gọi:- Chị Gia Du, chị Hàn Tịnh.Nhìn hai người cùng xuống xe, Cẩn Gia Lạc và Lưu Nhân, sắc mặt của Phó Gia Du không được tốt cho lắm, sao hai người họ lại đến đây, hai người họ một người cô cảm thấy quá phiền không muốn gặp, một người cô lại không dám gặp.

Nhướng mày nhìn Cẩn Gia Tú, dùng ánh mắt hỏi Cẩn Gia Tú tại sao bọn họ lại ở đây, Cẩn Gia Tú hiểu ý mỉm cười mở miệng trả lời:- Em chuẩn bị ra ngoài thì gặp được anh hai, anh hai nói muốn đưa em đi, cho nên em rủ Lưu đại ca cùng đi, đông người càng vui mà, đúng không?Phó Gia Du trừng mắt nhìn Cẩn Gia Tú một cái nhưng cũng không nói gì, Cẩn Gia Tú lè lưỡi tinh nghịch một cái kéo tay Hàn Tịnh nói:- Chúng ta mau vào trong xem thử đi.Hai người kéo tay nhau vui vẻ đi vào trong, Phó Gia Du đành bất đắc dĩ đi theo vào trong, Lưu Nhân và Cẩn Gia Lạc nhìn nhau một cái cũng cùng đi vào.Trước khi bọn họ đến đây đã từng tìm hiểu, cửa tiệm này may trang phục rất nổi tiếng, Cẩn Gia Tú kéo tay Phó Gia Du và Hàn Tịnh hỏi tới hỏi lui xem thử kiểu dáng nào đẹp, hợp với cô.


Quần áo Phó Gia Du chọn trước giờ không cầu kì dễ hoạt động, chỉ có Hàn Tịnh và Cẩn Gia Tú nhỏ to thảo luận.

Phó Gia Du có thời gian liếc nhìn Lưu Nhân đang ngồi trên ghế đợi cùng Cẩn Gia Lạc, gương mặt của Lưu Nhân thật sự có nhiều nét giống với cha cô ở trong bức hình, nhưng nhìn trẻ hơn và thêm vài nét chín chắn tang thương, có lẽ bởi vì anh đã trải qua thảm cảnh toàn gia diệt môn, mang trên mình huyết hải thâm thù.

Khi đó cô chưa được một tuổi, điều gì cũng do mẹ nuôi nói lại nhưng cô vẫn muốn điều tra chuyện năm xưa thật rõ ràng, dù trả bất cứ cái giá gì cũng chưa từng nghĩ từ bỏ thì Hà Gia Nhân người năm xưa gần như tận mắt chứng kiến mọi chuyện sao có thể quên được chứ, khó trách trên gương mặt hắn luôn vương nét ưu tư sầu muộn, nhíu mày lạnh lùng.


Nhìn Lưu Nhân như vậy, Phó Gia Du có chút đau lòng, có lẽ đó chính là cảm giác huyết mạch tương liên, cô rất mở miệng hỏi hắn: “Anh hai, mấy năm nay anh sống có tốt không?” nhưng cô không thể, không thể hỏi, ít nhất là lúc này cô vẫn chưa thể cho Lưu Nhân biết được thân phận của cô.Phó Gia Du cứ thế nhìn Lưu Nhân ngẩn người, Lưu Nhân tất nhiên cũng cảm thấy được ánh nhìn của Phó Gia Du trên người hắn, có chút khó hiểu nhíu mày, hắn chưa mở miệng hỏi thì Cẩn Gia Lạc ngồi bên cạnh đã lên tiếng:- Tiểu Du, có chuyện gì mà em nhìn Lưu Nhân lâu như thế chứ? – Trong ánh mắt của Phó Gia Du dường như đang ẩn chứa gì đó hắn vẫn không thể nhìn ra..