Sự xuất hiện của đàn voi đã làm gián đoạn cuộc đi săn của Diệp An, hầu hết lợn rừng đều trốn tịt vào rừng, chẳng còn thấy tăm hơi đâu cả. Chỉ còn lại ba con lợn rừng đực bị thương nên thất tha thất thểu chạy không thể theo kịp đàn.
Nắp capô bốc khói nghi ngút, xe cải tạo ráng lắm mới khởi động được, giờ mà đi tông lợn rừng tiếp cũng chả phải ý kiến hay. Diệp An bèn nhảy ra khỏi xe, đuổi theo con chạy chậm nhất, giơ trường đao chém vào cổ nó.
Gáy lợn rừng đực có mấy cọng lông dài nhọn như kim thép, khi thanh đao chém xuống thì phát ra âm thanh như kim loại ma sát vào nhau. Máu tươi bắn tung tóe, cộng với tiếng kêu thảm của lợn rừng, nhuộm đỏ nhánh cỏ cao trên đất.
Con lợn rừng đực này nặng cỡ bảy, tám trăm cân, chỉ một nhát đao cũng không thể chặt đứt cổ nó được, lưỡi đao còn bị kẹt cứng trong đoạn xương, trong một chốc không thể lấy ra được. Hai con bị thương còn lại thừa cơ lao tới, há răng nanh nhọn hoắt, hòng muốn xé xác Diệp An.
Đàn voi uống nước bên bờ sông nên không chú ý tới tình hình bên này. Hai tay Diệp An vận sức, mạnh tay rút trường đao ra, còn chưa kịp lùi lại, lợn rừng đã lao tới.
Gió tanh ập tới, Diệp An mau lẹ lách mình, né thoát đòn tấn công trí mạng đảo ngược trường đao đỡ lấy con nhào tới từ bên cánh trái, đùi phải thì đạp mạnh vào vết thương của con còn lại.
Lợn rừng tức giận gào rú, nhân lúc này, cậu lùi lại hai bước, nhắm chuẩn vào con bị thương ở cổ đang nằm vật ra đất, giơ tay chém chết nó.
Cái chết của nó kích thích đồng loại, hai con lợn rừng bị thương nặng lại lao tới lần nữa, Diệp An ném đoản đao sượt qua tai một con, hai tay cầm chắc trường đao, vừa nghiêng mình né thoát, vừa nhắm thẳng vào con lao tới từ bên trái mà đâm xuống.
Lưỡi đao đâm xuyên mắt trái lợn rừng, Diệp An dùng hết sức lực, bất chấp nguy cơ bị răng nanh cứa bị thương, đẩy mạnh trường đao về phía trước cho tới khi ngập tận cán.
Máu tươi nóng hổi bắn lên mặt cậu, lợn rừng bị đâm xuyên qua cả đầu, sức sống dù có mạnh mẽ tới đâu cũng vô dụng. Tiếng tru phẫn nộ hóa thành tiếng gào thảm thiết, máu và óc heo cùng trào ra, âm thanh bi thảm cũng yếu dần. Mãi tới khi nó ngã ra đất, thì còn không còn rên thêm được tiếng nào.
Có vẻ như con cuối cùng bị hù mất mật, không tiếp tục tấn công Diệp An nữa, mà quay đầu lủi vào rừng muốn trốn.
Nãy không chịu chạy, giờ đừng mơ thoát.
Trường đao dính cứng trên đầu lợn rừng, trong chốc lát không thể rút ra được, Diệp An bèn nhặt đoản đao rơi trên mặt đất, nhảy bật lên, nhắm thẳng về phía mục tiêu chạy chậm do phải lê lết cái chân bị thương, mũi đao xéo xuống dưới, đâm thủng lưng lợn rừng, cắm phập qua nội tạng nó.
Lợn rừng rú lên, cố thoát khỏi Diệp An.
Diệp An siết lấy cán đao, mạnh bạo xé vết thương ra to hơn.
Lợn rừng càng chạy thì càng bị thương nặng, dọc đường máu rơi thành từng vũng to, cuối cùng kiệt sức vì mấy quá nhiều máu, ngã vật xuống bên một gốc cây biến dị, không lâu sau thì tắt thở.
Diệp An rút đoản đao ra, giơ tay lau máu bắn trên cằm. Nhưng hai tay cậu toàn máu với máu, càng lau càng dính, cuối cùng đành kệ luôn.
Có tiếng voi vang lên bên bờ sông, xen lẫn với tiếng hươu kêu và sói tru, rõ ràng là mấy anh bạn to xác này không được chào đón rồi.
Xung đột có thể nảy sinh bất cứ lúc nào, Diệp An mau lẹ cất trường đao lại, lấy dây thừng trên xe ra, kéo cả ba con lợn rừng trở lại chỗ xe cải tạo, vác lên cho hết vào trong thùng xe, rồi nhổ cỏ khô che lại.
Có rất nhiều hố đất nằm rải rác tại bãi cỏ nơi bầy lợn tụ lại hồi nãy, có cái sâu tới nửa mét, có cái chỉ mới đào được một lớp nông, quanh vài cái hố ngổn ngang dây leo đứt đoạn và thân củ bị cắn nát.
Hầu hết các thân củ đã đổi màu do oxy hóa, chỉ rất ít trong số đó xem như vẫn còn tươi, có chất lỏng trong suốt chảy ra. Diệp An cúi xuống nhặt một cái lên, phát hiện chất lỏng này rất dính, có mùi ngòn ngọt, giống với nước đường.
Chắc có thể ăn mà nhỉ?
Không muốn bỏ qua đồ ăn khó kiếm được, Diệp An ra xe lấy xẻng xuống, đào tiếp cạnh cái hố nông thì phát hiện có một đoạn dây leo bị vùi dưới dất, bèn dùng một tay nắm lấy rồi kéo thật mạnh, nhổ được đoạn dây leo dài tới mấy mét, trên đó lủng lẳng hàng chục thân củ lớn nhỏ, hình dáng y xì khoai lang, vỏ có màu đỏ tía, củ lớn to cỡ hai nắm đấm của Diệp An, củ nhỏ thì dài chưa bằng ngón cái.
Không đủ thời gian nhặt từng cái, Diệp An giơ đao chặt dây leo thành mấy khúc, vác hết cả dây leo lẫn thân củ lên hết trên xe.
Ba con lợn rừng cộng thêm gần hai trăm cân thân củ, thu hoạch hôm nay thật là khá khẩm.
Diệp An không định đi sâu vào khu vực hoạt động của bầy lợn rừng, cậu mở nắp capô ra kiểm tra một hồi, thấy không có vấn đề gì lớn thì ngồi vào xe, nổ máy, định bụng chạy theo lối cũ trở về.
Lúc ngang qua bờ sông, cậu giảm tốc độ, thấy đàn voi chiếm lấy khúc sông có nguồn nước dồi dào nhất, bầy sói và mấy loài thú biến dị khác tới uống nước đều bị đuổi hết ra xa.
Bầy voi chẳng những muốn uống thật nhiều nước, mà còn tưới cả nước sông lên mình, hai con voi con thì đùa nghịch trong sông, khuấy đục bùn nước, làn nước trong vắt đổi sang màu đục ngầu.
Xe cải tạo chạy ngang qua bờ sông, tiếng động cơ thu hút sự chú ý của đàn voi.
Tiếng voi kêu lảnh lót lại vang lên, voi cái đầu đàn cuộn cái vòi dài, vỗ hai tai, giơ cặp ngà đồ sộ ra sức uy hiếp.
Diệp An không dừng lại, nhấn ga, xe cải tạo lao nhanh ra khỏi khu vực bờ sông, chạy vào trong rừng.
Đàn voi không đuổi theo, mà tiếp tục ở lại bên bờ sông, đoạt lấy khúc sông đã chọn. Voi cái không chỉ xua đuổi thú biến dị muốn đến gần, mà cá biến dị trong sông cũng bị bắt sạch để làm thức ăn cho voi con.
Giống như hầu hết các loài động vật ăn cỏ, tập quán ăn uống của voi biến dị cũng thay đổi. Mặc dù chúng không đi săn như mấy loài động vật ăn thịt, thức ăn chủ yếu vẫn là thực vật biến dị, nhưng nếu có thịt dâng tới tận miệng, chúng cũng không từ chối.
Theo thời gian, nhiệt độ càng tăng cao, sự náo động bên bờ sông chẳng những không có dấu hiệu lắng xuống, mà càng leo thang hơn nữa khi có càng nhiều loài thú biến dị xuất hiện.
Một bầy tê giác đen to khỏe hung hãn xông tới, tuyên bố muốn cạnh tranh với voi cái.
Nguồn nước quanh khu vực này rất quý, đàn voi và tê giác xảy ra xung đột, có tê giác bị thương nặng ngã xuống, bị voi cái đạp nát xương sọ chết tại chỗ, không lâu sau thì xác của nó bị những loài thú biến dị khác ăn sạch.
Trận chiến này tạm thời không ảnh hưởng tới Diệp An.
Quay trở lại trong rừng, dừng xe dưới một gốc cây ăn quả, Diệp An leo lên nóc xe từ buồng lái, lợi dụng độ cao của thân xe để trèo lên cây, hái hơn hai mươi trái xanh xanh đỏ đỏ, quăng hết lên chỗ dây leo.
Giờ là thời điểm nóng nhất trong ngày, gió thổi qua rừng mang theo hơi nóng, gây ra từng đợt không khí nóng.
Lúc Diệp An quay lại buồng lái, áo quần đã đẫm mồ hôi, mặt dính bết mấy cục máu, cảm giác khó chịu vô cùng.
"Không ổn rồi."
Lau mồ hôi ngay trước mắt, trong một thoáng Diệp An cảm thấy đầu choáng váng, tầm mắt nhất thời đen thui. Cậu lắc đầu thật mạnh, hình ảnh không còn méo mó nữa, nhưng dường như thấy có côn trùng nhỏ bay bay trước mắt mình.
"Chắc không phải trúng nắng rồi chứ?"
Diệp An mở bình nước ngay lập tức, uống một hơi hết nửa bình, rồi lấy một quả trái cây có hơi khô ra khỏi cái túi đeo bên mình, ráng nhịn vị chua, nuốt xuống bụng, tựa lưng vào ghế, thở ra một hơi, cuối cùng cũng không thấy choáng váng nữa.
Trong lúc cậu nghỉ ngơi, bỗng có có tiếng đập cánh vang vọng trong rừng, không giống với tiếng bọ cánh cứng mà cậu biết, tần suất dày hơn, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Diệp An tò mò vô cùng, ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn về phía âm thanh vang tới. Ngay khi thấy rõ nguồn gốc của tiếng động này, cậu rụt đầu lại ngay tắp lự, đồng thời đóng hết cửa sổ xe, chỉ để chừa một khe hở thật nhỏ.
Cách đó không xa, một con gấu đen đang chật vật chạy trối chết.
Nó chạy như điên về phía trước bằng bốn chân, hoảng sợ chạy loạn, đụng phải một cái cây, ầm một tiếng, thân cây to bằng bắp đùi bị nó đâm ngã ngay tại chỗ.
Đuổi theo đằng sau gấu biến dị là một bầy ong mật, con nào con nấy to như quả bóng bàn, phần bụng có hai dải khoanh màu vàng và đen xen kẽ, số lượng lên đến hàng trăm con, ngòi đuôi không có hình móc câu mà là dạng ngòi thẳng giống ong vàng. Cái này có ý gì không cần nói cũng hiểu. Dù có là da dày thịt béo, bị cả một bầy ong mật bao vây tấn công như vậy cũng chẳng có kết quả tốt.
Diệp ngồi trong xe cải tạo, cố hết sức không phát ra tiếng động, cũng không chủ động đồng hóa bầy ong mật đang điên tiết này. Cậu chỉ muốn đợi tới khi trận chiến này xong hết, đàn ong bay đi, rồi suôn sẻ trở lại núi nham thạch.
Gấu đen bị bầy ong tấn công, thương tích càng nặng dần, đau tới mức hóa rồ, ấy thế mà vọt thẳng về phía xe cải tạo!
Diệp ngồi trong buồng lái, tận mắt trông thấy gấu đen lao về phía đầu xe, bầy ong thì bay rợp trời. Nỗi tuyệt vọng của gấu đen và cơn thịnh nộ của bầy ong mật cùng lan đến chỗ cậu, tuy không đau đầu nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng khôn cùng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, khi nắm chặt lấy tay lái còn để lại hai vết ướt rõ ràng.
Bị bầy ong bao vây tấn công, gấu đen bị đốt đau tới chết.
Bầy ong không có hứng với máu thịt của gấu đen, mà trái lại, cả đàn phủ kín cửa sổ xe trong suốt, mấy con to nhất bám vào khe hở cửa sổ xe, đung đưa râu, truyền ra cảm xúc tò mò, hoàn toàn khác với cơn thịnh nộ ban nãy, cũng khác hẳn với bầy trùng độc mà Diệp An từng đồng hóa.
Diệp An chọn ba con ong mật có kích cỡ to nhất, cố thử đồng hóa cảm xúc của chúng, quá trình thuận lợi đến không ngờ. Trừ tò mò, cảm xúc ôn hòa của chúng quá là khó tin. Nếu không phải đã từng tận mắt chứng kiến, Diệp An thực sự không tin được cái con gấu đen nằm vật ra đất đó là kiệt tác của chúng.
Trong lúc Diệp An quan sát bầy ong, có hơn mười con ong mật bay ra sau xe, phát hiện lợn rừng và thân củ trong thùng xe.
Giống như gấu đen, chúng không có chút hứng thú nào với máu thịt của lợn rừng, mà bay quanh thân củ và dây leo. Lúc bay tới chỗ chất lỏng chảy ra từ mấy thân củ đã bị gặm qua, tốc độ bay của chúng tăng nhanh thấy rõ.
Một loại cảm xúc giống như sung sướng truyền tới, Diệp An mau chóng nhận ra bầy ong mật này muốn gì.
"Cho tụi mày đó, cứ lấy hết đi."
Diệp An thử đồng hóa thật nhiều ong mật, đơn giản hóa suy nghĩ, diễn đạt ý nghĩ của mình thật rõ ràng.
Cảm xúc đáp lại từ bầy ong cũng rất là đơn giản, sung sướng, khó hiểu, tò mò, rồi cuối cùng đều hóa thành cảm giác thỏa mãn khi tìm được thức ăn.
Không còn con ong mật nào để ý tới cậu nữa, chúng bay hết ra sau xe, dùng chân và ngòi đào thân củ ra, chia thành từng mảnh nhỏ dễ mang đi. Nhưng chúng phát hiện làm vậy thì thân củ sẽ đổi màu và héo mất, làm tổn thất chất lỏng quý báu này, chúng mau chóng thay đổi phương pháp, vài con cùng nhau hợp tác, nâng trọn vẹn cả thân củ lên, rồi tập hợp lại, cùng bay về phía tổ ong.
Diệp An đợi thêm một lát, xác định bầy ong đã bay xa rồi thì mới mở cửa xe, đi ra sau kiểm tra. Toàn bộ thân củ trong thùng xe bị lấy hết không còn sót lại cái nào, cả dây leo và trái cây cũng bị lấy mất hơn nửa, trong khi thịt lợn rừng lại chẳng mảy may hư hao, tới cả lông heo cũng chả bị thiếu mất cọng nào.
"Không ăn thịt à?"
Từ sau khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu trông thấy một quần thể chỉ ăn chay.
Dọn dây leo sang một bên, Diệp An vòng ra trước xe, đi quanh con gấu đen xem qua, rồi nhấc nó quăng lên trên xe.
"Hời thật."
Thân củ mà bầy ong mang đi chưa tới hai trăm cân, trong khi con gấu đen này cỡ đâu bốn, năm trăm cân lận. Nhìn kiểu gì cũng không thấy mình chịu thiệt tí nào.
Hồi nãy gấu đen ôm đầu chạy trối chết, có đâm đổ khá nhiều cây biến dị, vô tình dọn sạch thành một con đường. Diệp An bèn khởi động xe lần nữa, lái tới trước một quãng mới dừng lại.
Chỗ này cách núi nham thạch không xa, cậu định chia làm hai lần vác đồ, đi mau một chút là có thể mang hết mồi trở về trước khi bị mấy loài thú biến dị khác phát hiện.
"Làm việc nào!"
Diệp An tháo dây trói lợn rừng ra, để lại một đầu dây, rồi buộc hai đầu lại lần nữa thật chặt, kéo thẳng về chỗ núi nham thạch. Đi được một quãng, cậu chợt dừng lại, quay đầu lại dáo dác nhìn quanh, khó hiểu tự hỏi: "Nhạy cảm quá sao?"
Đợi một hồi, không phát hiện ra cái gì, Diệp An xoay người đi tiếp. Không lâu sau khi cậu rời khỏi đó, có hai chú ong mật nhỏ bay ra từ sau lá cây, vỗ cánh lặng lẽ theo sau.
Có nằm mơ Diệp An cũng không ngờ rằng, mình bị theo dõi, mà theo dõi cậu lại còn là hai con ong mật!