Diệp An

Chương 42: | Nguy hiểm và cơ hội




Lời editor: Diệp An và Linh Lan xem như là đã từng vào sinh ra tử, hai bên cũng thấu hiểu nhau, và phải đến lúc này Diệp An mới xem Linh Lan là bạn và người nhà, và Linh Lan cũng xem Diệp An vừa là một cường giả, vừa là một người em trai, nên bắt đầu sau dấu sao (*), Diệp An và Linh Lan sẽ đổi xưng hô với nhau từ tôi-cô và tôi-cậu thành tôi-chị và chị-cậu (đã thông báo trước trong phần Ghi chú, bạn đọc nào không bắt kịp mời xem lại tại mục lục). Đồng thời, đại từ nhân xưng theo ngôi thứ 3 của Linh Lan sẽ được chuyển từ "cô" => "chị" để bày tỏ tầm quan trọng trong mối quan hệ và địa vị của Linh Lan với Diệp An và những người khác.
Mấy ngày kế, quanh cô đảo không còn bóng dáng của đội săn thú đi săn nữa, thỉnh thoảng có mấy dân du cư đi ngang qua, nhưng không ai dám tới gần đàn hươu có quy mô lớn thế này, toàn là tránh ra thật xa.
Linh Lan vẫn ở trong động nham thạch dưỡng thương. Hai ngày đầu cô rất ít khi tỉnh lại, đến ngày thứ ba tình trạng cải thiện rất khả quan, cũng có tinh thần hơn, mặt mày bắt đầu hồng hào. Vì chăm sóc cho cô, Diệp An hầu như không ra ngoài đi săn, thức ăn chủ yếu là thịt muối và gạo kê dự trữ trong động, lâu lâu mới vào rừng hái một ít trái cây tươi.
Chồn tuyết không chịu được nhiệt độ cao, ngoại trừ ăn no, chúng gần như là ngủ cả ngày.
Tần suất đi săn của mãng xà biến dị tăng mạnh, thường xuyên rời hang động ngầm săn mồi. Ngoài việc tự kiếm ăn, nó còn thường mang về cho Diệp An mấy con mồi tươi mới, có lúc là trâu, có khi là lợn rừng, thỉnh thoảng còn có mấy con hươu đực bị gãy sừng.
Khác với trâu và lợn rừng, vết thương trên thân hươu đực rõ ràng không phải do mãng xà biến dị gây ra, mà giống như do đánh nhau trong bầy, mạch máu bị cặp sừng sắc bén của con hươu đực khác cắt đứt, mất máu nhiều quá mới chết.
Thịt mồi ăn mãi không hết, đa phần Diệp An ướp thành thịt muối. Chẳng bao lâu sau, thịt muối đã chất thành một ụ nhỏ trong động ngầm.
Bầy sói vẫn luôn hoạt động vòng ngoài hòn đảo, rất hiếm khi đến gần núi nham thạch.
Diệp An leo lên đỉnh núi, phóng mắt nhìn ra xa, nếu may mắn, có thể trông thấy bóng dáng bầy sói. Mà phần lớn thời gian, chúng luôn hoạt động trong rừng cây và bụi cỏ rậm rạp, lợi dụng rễ cây và cỏ khô che lấp cơ thể, ẩn núp đợi con mồi.
Qua hai hôm nữa, Linh Lan đã có thể hoạt động bình thường, thể lực cũng phục hồi hơn nửa, có thể nắm dây thừng leo lên động nham thạch của mình mà không cần sự trợ giúp.
Thuốc Tiêu Môn rất có hiệu quả, Linh Lan nói với Diệp An, thành phần trong thuốc này có mấy nguyên liệu cực kỳ quý, dù có là thành Thương Nhân do Khởi La quản lý cũng rất khó gom đủ.
"Có thể điều chế không?" Diệp An hỏi.
"Có nguyên liệu là được." Có lẽ là do hậu quả của thuốc để lại, cũng có thể là vì Linh Lan sử dụng dị năng quá mức, khiến cơ thể thay đổi, đôi mắt cô chuyển sang màu xanh rêu, không thể trở lại là màu nâu như ban đầu.
Cũng may cơ thể cô không xảy ra di chứng vĩnh viễn, mà trong cái rủi có cái may, khả năng điều khiển dị thực tăng vọt, có thể thúc đẩy thực vật phát triển hoàn toàn mà không chết ngay lập tức.
"Muốn chế thuốc này cần có răng của bạch tuộc biến dị." Linh Lan vặn mở bình thuốc, dốc ra hai viên cuối cùng, nghiền nát một viên, hòa tan vào cùng với nhựa cỏ màu xanh lục.
"Răng bạch tuộc?" Diệp An giơ ngón tay chỉ vào bên mép miệng mà hỏi, cậu chưa từng nghĩ rằng răng bạch tuộc cũng có thể chế được thành thuốc.
"Thêm cả vòi bạch tuộc thái nhỏ rồi phơi khô, hiệu quả càng tốt hơn. Nhưng bạch tuộc biến dị rất khó tìm, nên mới càng quý hơn." Linh Lan cầm cọng cỏ khuấy chất lỏng, bột thuốc kẹo lại lần nữa, rồi dưới tác động của nhựa cỏ, tạo thành hình dạng chất đặc như mỡ màu xanh lục nhạt.
"Biển cả giàu tài nguyên hơn đất liền nhiều lắm, có nhiều loài thú biến dị và cá biến dị, còn có lượng lớn thực vật thủy sinh có thể ăn được. Cha tôi từng kể với tôi, từng có một tòa thành nằm sát bờ biển, nơi ấy tụ tập rất đông biến dị giả và chiến sĩ dũng mãnh, có khả năng chỉ huy đoàn thuyền ra khơi, lần nào trở về cũng chất đầy cả thuyền."
Linh Lan chưa từng tận mắt nhìn thấy biển cả, chỉ nghe qua từ lời kể của cha mẹ. Khi kể, cô cũng không dừng tay lại, cầm một hạt cỏ to như hạt hạnh nhân, đập nát, nhỏ chất lỏng vào trong chén, chất mỡ màu xanh lục nhạt mau chóng hóa thành trong suốt.
"Ba mươi năm trước từng xảy ra một vụ sóng thần, tòa thành nằm bên bờ biển bị phá hủy, nhà cửa bị nhấn chìm, hơn nửa dân cư trong thành bị chôn vùi dưới biển. Sau trận sóng thần ấy, những biến dị giả và chiến sĩ còn sống sót được các thành khác chiêu mộ, hầu hết dân cư còn lài trong thành trở thành dân du cư."
"Nghe nói con cháu của người xây nên thành Hải không chết trong trận sóng thần đó, nhưng cũng không xuất hiện ở mấy thành khác, mà trở thành dân du cư. Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, không ai biết lời đồn này là thật hay giả."
Linh Lan thu lại hạt cỏ, rồi cắt thêm hai cọng cỏ, chia thuốc mỡ đã đặc lại thành từng miếng.
"Từ đó về sau, cứ cách khoảng năm đến mười năm là xuất hiện sóng thần, không ai xây thành bên bờ biển nữa, chứ đừng nói đến sống trong thành phố đã từng tồn tại đó."
"Hiện giờ rất hiếm có đoàn thuyền ra khơi, muốn kiếm được một cái răng bạch tuộc còn khó hơn lên trời."
Linh Lan vét một miếng thuốc mỡ trong chén, quét lên lá cây hình trứng. Thuốc mỡ lóng lánh trong suốt, rung qua lắc lại y như rau câu, khó mà tưởng tượng được thành phần chủ yếu trong này là răng bạch tuộc và xương thú biến dị.
"Thoa lên đây." Linh Lan chỉ tay vào khóe mắt, ra hiệu cho Diệp An.
Trong lúc chiến đấu hôm đó, Diệp An bị mảnh gai do Thiên Võ bắn ra xước qua làm bị thương khóe mắt. Khi ấy cậu chẳng có cảm giác gì cả, nhưng sau mới phát hiện vết sâu cỡ nào.
Trên mảnh gai có bôi một loại chất độc đặc thù, làm cho vết thương khó khép miệng được, liên tục đóng vảy rồi mưng mủ tróc ra, hầu hết các loại thuốc trị thương không thể chữa lành. Nếu không phải Diệp An là biến dị giả, thể chất đặc biệt hơn người thường, thì độc tố đã ăn vào máu và lan ra khắp cơ thể từ lâu rồi.
"Tôi có cho thêm vào trong đó hai loại cỏ biến dị, rất hữu hiệu với chất độc này." Nếu không có hai nguyên liệu này, thì dù Diệp An có uống thuốc xong cũng chẳng có tác dụng mấy. Không có dị thực trưởng thành, Linh Lan đành phải tự thúc chúng sinh trưởng, thử mấy lần mới thành công, kéo dài tới bây giờ mới điều chế được thuốc.
Linh Lan lại vét thêm một miếng thuốc mỡ, nhưng không phết lên lá cây mà cho vào trong một ống gỗ dài cỡ ngón tay, dùng một cái nút gỗ bịt kín miệng ống, rồi cột chặt dây thừng quanh ống: "Cầm cái này theo bên mình, hiệu quả hơn mấy loại thuốc mỡ khác."
Sau khi thoa thuốc mỡ, miệng vết thương có cảm giác mát lạnh, Diệp An hái một ít lá khô, ngón tay xoa lên chỗ khóe mắt, vết thương hơi lồi lên thế mà đã trơn nhẵn hẳn.
"Tiếc là chỉ có từng này." Linh Lan vét sạch phần thuốc mỡ còn sót trong chén, không cho vào ống đồng mà quệt thẳng vào bên mép miệng Diệp An, "Ăn đi, đừng bỏ phí."
Diệp An không chuẩn bị trước, vì vậy theo bản năng mà ngả người ra sau. Tới khi phản ứng lại kịp, nhìn thấy ngón tay Linh Lan thì ngập ngừng vô cùng, rõ ràng là nghĩ tới điều gì đó, mặt mày có hơi gượng gạo.
"Cái này...để tôi tự làm."
Linh Lan bật cười khi trông thấy vẻ mặt của Diệp An, từ khi cha mẹ và em trai cô qua đời, cô không còn cười như thế này nữa.
Bị lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của Linh Lan, Diệp An cũng vô thức cong môi cười. Sau khi đến thế giới này, thần kinh luôn luôn căng cứng, khiến cậu suýt nữa đã quên cảm giác vui vẻ là như thế nào.*
Cười đủ rồi, Diệp An lấy trong túi ra hai quả trái cây, đưa cho Linh Lan.
"Mới hái đó, nếm thử xem?"
Linh Lan cắn một cái hết nửa trái, thịt quả rất giòn, trong vị chua còn kèm theo hương ngọt nhẹ, không hề có vị chát như hồi trước.
Diệp An cũng lấy một trái, cắn được mấy miếng thì trúng phải hạt, bèn lấy hạt trái cây trông giống hạt hạnh nhân ra.
"Cái này có thể trồng không?"
Nếu được, Diệp An muốn trồng mấy câu ở chân núi nham thạch, thay cho giàn nho đã bị hươu biến dị ăn mất.
"Để chị thử xem." Nắm hạt giống trong lòng bàn tay, cảm nhận được sức sống bên trong dâng trào, mặc dù chị không chắc trăm phần trăm, nhưng cũng định bụng cố thử một lần xem sao.
Chập tối, mãng xà biến dị đi săn về, không trở lại gần con suối, mà về thẳng nghỉ ngơi trong động ngầm.
Linh Lan nắm dây thừng leo lên núi, vào hang động của mình. Diệp An xách một thùng nước, quay về căn phòng mai rùa.
Ánh trăng len qua cửa sổ, điểm xuyết ánh bạc trên nền đất.
Tiếng muỗi vo ve quanh tai, trên cánh tay và đùi Diệp An mau chóng sưng lên mấy cục, ngứa tới mức ngủ không được. Cậu có thể kích động bản năng của trùng độc, điều khiển bầy trùng tấn công kẻ thù, nhưng lại bó tay với mấy quỷ muỗi đang đốt lia đốt lịa trên người mình.
Bép một cái, Diệp An đập chết một con muỗi, trằn trọc mãi, đành nhóm lửa đốt viên thuốc Linh Lan điều chế, mùi có hơi gay, nhưng thành công đuổi được muỗi và muỗi mắt bay loạn xạ trong phòng.
Không còn tiếng vo ve quanh tai, Diệp An đi lòng vòng trong phòng mấy lần, đợi tới khi mùi dược thảo tán bớt, vắt nước trong thùng gỗ lau mồ hôi nóng rực trên người, rồi mới nằm xuống giường lần nữa, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, Diệp An mơ màng tỉnh giấc, cảm thấy rất thoải mái. Cậu rời giường, vặn eo, rửa mặt xong thì đun nước nấu chín hai miếng thịt muối, ăn kèm với gạo kê, lấp đầy bụng, rồi lục tìm vũ khí và dụng cụ, định bụng đảo quanh bên ngoài cô đảo đặng săn lợn rừng.
Thịt heo rừng khá là dai, ướp thành thịt muối khá ngon, đó giờ Diệp An thích săn loài này hơn. Ngày trước lúc nào cũng được bữa sớm lo bữa tối, không dám chắc khi nào sẽ phải bỏ của chạy lấy người. Giờ có chốn ở, lại thêm nền móng là được sống, thì có thể thư thả bản thân một tí.
Linh Lan ngồi tựa cạnh động nham thạch, thấy Diệp An ra khỏi phòng, chụm tay lại để ở bên miệng, lớn tiếng nói: "Cẩn thận đấy!"
Diệp An phất tay với chị, xoay người đi vào trong rừng.
Trông theo bóng dáng Diệp An mất dần sau cây rừng, Linh Lan chợt nhớ tới em trai mình. Đứa trẻ ấy luôn nở nụ cười rất tươi, lúc bị bắt nhốt vào lồng thú, em còn trấn an chị đừng sợ.
"Nếu A Quả còn sống, chắc cũng tầm tuổi này."
Linh Lan thở dài, cố đè lại ký ức trong trí nhớ, tiếp tục cầm đoản đao, nhặt một nhúm cỏ biến dị, cắt nát.
Trong rừng cây âm u, Diệp An đẩy cỏ cao khô quắt ra, lòng vòng ngoằn ngoèo một hồi, mới tìm được ba xe cải tạo mà đám người thành Hồng để lại trên đảo. Mấy người thành Hồng đứng trông xe đã bị trùng độc và mãng xà biến dị giết chết, nhưng nhiên liệu và vũ khí trong xe vẫn còn nguyên vẹn như cũ, có thể sử dụng thoải mái.
Cạo sạch ký hiệu trên thân xe, Diệp An mở cửa xe, ngồi vào trong, thong thả chạy ra khỏi rừng, lững thững đi về phía đảo nhỏ đằng tây.
Tiếng động cơ làm bầy hươu đang uống nước bên bờ sông giật mình, tưởng là mấy thợ săn đó trở lại, rối loạn một chốc, rồi mau lẹ tụ lại một chỗ, chĩa sừng ra ngoài, chuẩn bị phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Diệp An lái xe chạy qua, ló đầu ra khỏi cửa sổ, thả ra cảm xúc ôn hòa.
Hươu đực đầu đàn kêu to, bầu không khí không còn căng thẳng nữa. Tới khi Diệp An lái xe đi xa rồi, chúng mới quay lại bờ sông uống nước tiếp, từ đầu tới cuối không hề lơ là cảnh giác.
Mặc dù Diệp An đã đi mất, nhưng bên kia sông còn có sói biến dị đang mai phục, mà dưới sông thì có những hơn mười con cá sấu biến dị bơi xuống hạ du sông.
Những tay thợ săn này rất có kiên nhẫn, chúng đang chờ bầy hươu mất cảnh giác, mới ra tay tung một đòn trí mạng.
Nếu không có Diệp An đồng hóa, đàn hươu và bầy sói tuyệt nhiên không thể hợp tác với nhau. Giờ hợp tác xong rồi, đương nhiên sẽ trở lại trạng thái nguyên thủy nhất, kẻ săn mồi và con mồi, đuổi giết và bị đuổi giết.
Có xe cải tạo, Diệp An không cần phải đi hứng nắng nóng chói chang nữa, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều. Nhược điểm là tiếng động cơ quá lớn, bầy heo rừng đã bị kinh động từ nãy, hai con lớn nhất xoay người giương nanh, hùng hổ lao tới chỗ cậu.
Tốc độ của chúng rất nhanh, sức lực cũng mạnh kinh hồn, húc ầm ầm lên thân xe.
Diệp An không thể trốn, bèn thả cảm xúc ra, khiến chúng tức giận hơn. Đồng thời, cậu đạp mạnh chân ga, ỷ vào thân xe đã qua cải tạo đối đầu với lợn rừng.
Tiếng đụng nhau vang lên liên tục, lợn rừng cứ như chẳng biết đau là gì, đỏ mắt, mũi thở phì phì, hết lần này tới lần khác nhắm thẳng lao tới đầu xe. Sau mấy cú va chạm liên hồi, nắp capô [1] phồng lên, đầu xe bốc khói trắng.
Lợn rừng cũng chẳng khá hơn là bao, xương sọ không bị đụng nát, nhưng da thịt thì bị tấm cản trước [2] bén ngót cào rách một miếng lớn, máu me đầm đìa.
Diệp An tiếp tục nhấn ga, xe cải tạo gầm rú lên. Ngay khi cậu đã chuẩn bị tinh thần cứng đối cứng lần nữa, ai ngờ trừ ba con bị thương nặng nhất, cả đàn lợn rừng tự nhiên chạy tán loạn, như thể trông thấy thứ gì khủng khiếp lắm. Cả đám bỏ trốn hết vào rừng, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Diệp An không cho rằng mình là nguyên nhân của vụ này.
Thế rốt cuộc là cái gì đây?
Giữa lúc nghĩ hoài không ra, mặt đất bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó là tiếng voi lảnh lót vang vọng. Diệp An tức khắc xốc mở cửa sổ trên trần xe ra, dò nửa người trên trông về phía phát ra âm thanh, mới thấy dọc theo hạ lưu sông là một đàn voi biến dị đang chậm rãi đi đến!
Voi cái đầu đàn có cơ thể khổng lồ, ngà dài quét đất, đầu và thân phủ kín lông màu nâu đậm, trông rất giống với voi ma mút thời kỳ băng hà. Con nào con nấy lông dài rậm rạp, ngà thì có dài có ngắn. Mà hai con nhỏ nhất, một con mới nhú ngà, một con đến cả ngà cũng chưa mọc.
Sự xuất hiện của đàn voi báo hiệu mùa khô đã bước vào thời điểm khắc nghiệt nhất, hầu hết các nguồn nước đã cạn khô, rồi càng ngày sẽ càng có nhiều thú biến dị ùa về vùng châu thổ. Đối với Diệp An, đây là cơ hội hiếm có, cũng là mối nguy khôn lường.
Ngoài vùng châu thổ, đội xe thành Thợ Săn thu hoạch khá khẩm quay trở về, mang theo rất nhiều con mồi, mà đội săn thú của thành Hồng và thành Thiên thì một đi không trở lại.
Thành Hồng cùng lắm chỉ mất một đội săn thú dò đường, chuyện này không nghiêm trọng. Nhưng thành Thiên lại mất thành chủ, cũng giống như thành Thương Nhân khi ấy, thu hút sự tham lam của các thế lực khác.
"Thành chủ, nghe nói thành Hồng và thành Hắc đều tính phái người tới thành Thiên, chúng ta có cần phái đội đi không?" Rose ra kiến nghị.
"Không cần." Tiêu Môn bác bỏ lời đề nghị này.
Thiên Võ không giống Khởi La, thành Thiên cũng khác thành Thương Nhân.
Khởi La mất mạng, thành Thương Nhân như rắn mất đầu, tức khắc bị chia năm xẻ bảy. Nhưng thành Thiên thì không, dù không có Thiên Võ, thì cũng có những cường giả đi theo thành chủ đời trước. Chính nhờ những kẻ đó, một kẻ không phải biến dị giả như Thiên Võ mới ngồi vững được trên cái ghế thành chủ, cũng vì sự tồn tại của bọn chúng, Thiên Võ có mất mạng, thành Thiên cũng sẽ không bị loạn.
"Chuyện thành Thiên tạm thời không cần nhúng tay vào, liên lạc với người của khu mậu dịch, mối làm ăn săn giết sói biến dị không làm nữa, nếu bọn họ muốn hươu biến dị và mấy dị thú, có thể bàn lại."
"Rõ!"
Rose nhận lệnh rời khỏi phủ thành chủ, Tiêu Môn ngồi cạnh cửa sổ, nhớ lại những gì đã thấy trên cô đảo, nhớ tới khoảnh khắc bị đôi mắt màu đen ấy nhìn chăm chú và suy nghĩ bị mất kiểm soát, một tay anh chống trán, đắm mình trong ánh tà dương, im lặng hồi lâu.
Lời editor: Ây dà, có người bị nghiện rồi (★ ω★)
Chú thích:
[1], [2] tấm cản trước, nắp capô: là hai bộ phận quan trọng của ô tô.
- Nắp capô là phần khung kim loại được đặt ở vị trí đầu xe với mục đích bảo vệ khoang động cơ bên trong xe.
- Tấm cản trước, hay cản xe ô tô còn được gọi là ba đờ sốc, được vay mượn từ tiếng Pháp, nguyên gốc là Barre de pare choc, là một bộ phận tăng cường hoặc tích hợp sẵn ở đằng trước xe. Ban đầu, vào thế kỷ 19, chúng chỉ có chức năng trang trí. Về sau, trong quá trình phát triển, ba đờ sốc được tập trung nhiều hơn vào chức năng bảo vệ các bộ phận của xe và cải thiện độ an toàn khi gặp sự cố va chạm giao thông. Cản xe sẽ gánh chịu và hấp thụ các tác động của vụ va chạm, giảm thiểu hỏng hóc và chi phí sửa chữa.
(Hình ảnh mấy thím tự google đêi, lười quá hông up đâu =))))))))))