Giết chết hươu biến dị là đội săn thú thành Hồng, bọn họ cách cô đảo gần hơn, nên tới đây sớm hơn thành Thiên và thành Thợ Săn.
Đội trưởng đội săn thú là một gã to con cao gần hai mét, đội viên thuộc hạ toàn là mấy tay đàn ông cao lớn cường tráng, da ngăm đen.
Người thành Hồng có sở trường dùng lao và trường đao, chính là đám người từng gây thiệt hại cho người thành Thiên hồi mùa mưa, sau đó thì bị tiêu diệt trong tay thành Thợ Săn. Đội săn thú đó ra ngoài mãi không về, dù không có tin chính xác, nhưng toàn bộ người trong thành ngầm hiểu rõ, đội ngũ đó không trở về được nữa.
Hằng năm, khi bầy hươu di cư, mỗi thành đều phát ra một đội săn thú, năm nay vắng thành Thương Nhân, sức cạnh tranh chẳng những không giảm, mà còn dữ dội hơn.
Từ lúc vào mùa khô tới giờ, nhiệt độ không khí tăng mạnh, mực nước giảm xuống còn nhanh hơn so với năm vừa rồi, điều này cũng có nghĩa là mùa khô năm nay càng khắc nghiệt hơn năm ngoái. Việc đi săn hươu biến dị trở thành vấn đề quan trọng để dự trữ thịt cho mỗi thành, năm nay lại càng quan trọng hơn.
Đội săn thú thành Hồng này là đội dò đường, chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm nhiều thành viên trong đội săn thú tranh ồ ạt tới đây, dựa theo tuyến đường thành viên dò đường tạo ra bắt đầu vây bắt lại.
Lúc dẫn đội, Cự Nham vốn không định vào trong cô đảo, nhưng không ngờ là đêm xuống đội săn thú của thành Thiên đã đến, số người hơn bọn chúng tận ba, bốn lần, không phải là số lượng mà bọn chúng có thể đối phó.
Từ lâu hai thành này đã bất hòa với nhau, Cự Nham đành từ bỏ chuyện tìm chỗ hạ trại, dẫn đội viên vòng qua đảo nhỏ ở sườn bắc, định bụng dựng trại nghỉ ngơi tại bìa rừng. Ai ngờ đội viên đi trước phát tín hiệu, cả bọn tận mắt thấy bầy sói đang đuổi giết đàn hươu, rồi thấy sói biến dị phối hợp nhịp nhàng, ép một con hươu đực lớn tuổi tách khỏi bầy, sau đó đuổi theo mục tiêu vào tận trong trung tâm đảo.
"Đuổi theo không?"
Sói biến dị có thể bán ra với giá cao trong khu mậu dịch, hươu biến dị lạc bầy cũng rất hiếm gặp, nếu thành công, ai nấy trong đội đều có thể kiếm được một món tiền lớn.
"Đuổi theo đi!" Cự Nham mau chóng ra quyết định.
Cây rừng mọc rất rậm rạp, xe cải tạo không thể băng qua. Cả đội bèn giấu xe trong rừng, ngụy trang thật cẩn thận xong, để lại ba người canh giữ, những người còn lại cầm lao và trường đao, để thành viên giỏi về truy lùng dẫn đường, đuổi theo dấu vết hươu đực và bầy sói.
Trên đường đi, cả đội nghe thấy đằng trước truyền tới tiếng hươu kêu. Giữa tiếng kêu lanh lảnh, đàn hươu đã bị bầy sói xua tán loạn khi nãy đột nhiên tụ lại, xông thẳng vào khu rừng dưới sự dẫn dắt của mấy con hươu đực trẻ tuổi, thẳng tiến về phía tiếng hươu lảnh lót vang.
Người thành Hồng không chắc lắm, hươu biến dị quá nhiều rồi.
Trong lòng đội trưởng Cự Nham mừng rỡ.
"Nhiều hươu đến vậy, bầy sói chắc chắn giết không nổi, đuổi theo, đợi chúng đánh đã rồi, hươu và sói đều là của chúng ta!"
Đa phần thành viên được cổ vũ, đều tăng tốc chạy tới chỗ núi nham thạch. Một số ít không tình nguyện lắm, nhưng không thể làm trái với quyết định của tập thể.
Lúc người thành Hồng chạy tới, đúng lúc gặp phải bầy sói và đàn hươu đang khổ chiến với nhau, mãng xà biến dị xuất hiện từ chỗ hang động ngầm, uy hiếp kẻ xâm phạm lãnh địa của mình. Mà Diệp An và Linh Lan bị buộc lùi đến trước căn phòng, đoản đao sắc bén đâm vào cổ hươu, máu nhuộm đỏ lông hươu biến dị, lại khiến cho chúng càng trở nên điên cuồng hơn.
"Lên!"
Tình hình trước mắt phức tạp hơn dự kiến, nhưng Cự Nham không có chút do dự nào, ra lệnh mọi người ném lao.
Cây lao rẽ gió phóng tới, ghim chết hai con sói biến dị và năm con hươu biến dị, có ba cây đâm về phía mãng xà biến dị, nhưng bị lớp vảy cứng chắc cản lại, vang lên tiếng kim loại ma sát nhau, rồi lần lượt rơi xuống dất.
Diệp An rút thanh lao cắm sát bên chân ra, Linh Lan cũng nhặt một cây khác, cả hai tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn người thành Hồng đang vây quanh mình.
Trên mũi lao có bôi thuốc mê, thành phần trong đó có chứa một lượng độc nhỏ, có thể làm con mồi mất khả năng di chuyển nhanh hơn, nhưng không ảnh hưởng đến chất lượng thịt ăn.
Linh Lan mùi hương trên mũi lao, nói với Diệp An: "Cẩn thận, đừng để chúng làm bị thương, trên này có bôi thuốc mê!"
Giọng của cô không lớn, nhưng giữa tiếng hươu kêu và sói tru, lại bị Cự Nham nghe được.
Cự Nham chém hai nhát đao, chặt đứt nửa đầu hươu biến dị, vung tay đấm mạnh lên người nó, mặc kệ máu tươi bắn tung tóe trên người. Liếm máu hươu dính bên mép, ánh mắt gã đảo qua Linh Lan và Diệp An, rồi dán chặt lên mặt Linh Lan.
"Mày biết điều chế dược?"
Mặt mày Linh Lan tái nhợt, gã Cự Nham này nhắc cô nhớ lại cuộc đụng độ lúc thành bị phá, ngón tay cầm lao siết chặt, nét mặt hiện rõ nỗi oán hận.
Cự Nham mặc kệ cô nghĩ gì, thấy cô không phủ nhận, tức khắc gọi ba gã đội viên tới, nói: "Bắt chúng lại, nếu không nghe lời, nam giết chết, nữ đánh gãy chân."
"Đã rõ!"
Ba gã đàn ông cao to, cơ bắp cứng như đá đều ghim lao xuống đất, cả ba cởi dây thừng bên hông, giơ lên quay vòng vòng, đi về phía hai người.
Sợi dây thừng trói người này nhắc Diệp An nhớ đến đêm tuyết trong đồng hoang ấy, nhớ tới hình ảnh bị dây thừng siết cổ, bị mạnh bạo lôi ra khỏi nơi trú ẩn. Một tay cậu đè lên cổ, sự căm phẫn và sát ý tức khắc tuôn trào.
Khi cảm xúc thay đổi, đôi mắt Diệp An biến thành màu đen như mực, gã đàn ông cầm dây thừng cũng khựng lại, kinh ngạc nhìn cậu.
"Biến dị giả?"
Màu mực đen tràn ra trong mắt càng đậm dần, ý chí và và cảm xúc của Diệp An như một dòng nước lũ lan rộng ra, bầy sói và đàn hươu cùng bị ảnh hưởng, hành động đâm giết càng mạnh hơn.
"Đội trưởng, hắn là biến dị giả!"
Đội viên đội săn thú kinh ngạc la lên, chưa kịp thu lại dây thừng, Diệp An đã vung lao ra trước, mũi lao sắc bén đâm xuyên vai gã, thuốc mê có chứa độc len vào trong máu. Gã la lên, một tay che vai lại, nhưng không che được máu chảy ra từ kẽ ngón tay.
Mãng xà biến dị vung cái đuôi cường tráng, hất văng đám người thành Hồng đang định vẩy bột thuốc. Ba gã đội viên lần lượt ngã ra đất, có hai tên ráng bò dậy được, gã còn lại thì bị ngã gãy cột sống, dù làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Đội săn thú thành Hồng mau chóng lâm vào khốn đốn, từ kẻ săn mồi biến thành con mồi.
Nhận ra tình hình bất lợi cho phe mình, Cự Nham mau chóng tập hợp các đội viên còn lại, vẩy thật nhiều bột thuốc, ép bầy sói và đàn hươu lùi lại, còn ném luôn cả cái tên bị thương nặng tới chỗ mãng xà biến dị. Nhân lúc nó còn đang lắc đầu, cả bọn bỏ đồng bạn lại trên đất, lao vào trong rừng không thèm ngoái đầu lại.
"Không thể thả chúng đi!" Linh Lan bắt lấy cánh tay Diệp An, "Không thể để bọn chúng rời khỏi đây, bằng không sẽ có rắc rối lớn!"
Diệp An vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên máu ồ ạt chảy ra từ mũi, chỉ chốc lát đã thấm đỏ áo.
Linh Lan giật mình kinh hãi, toan đỡ Diệp An, nhưng cậu lại xua tay, ráng nhịn cơn đau đầu đã lâu chưa gặp, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía lang vương, rồi đảo qua hươu đực máu me đầy mình.
"Hợp tác, bằng không sẽ chết."
Diệp An đơn giản hoá suy nghĩ hết mức có thể, truyền đạt rõ ràng ý định của mình cho cả bầy hươu và đàn sói.
Trừ trùng độc, đây là lần đầu tiên cậu chủ động đồng hóa nhiều mục tiêu đến vậy, hậu quả là đầu đau đến như muốn vỡ ra, đại não như nồi nước sôi sùng sục, hàng loạt các cảm xúc lạ lẫm liên tục va chạm và giằng xé nhau. Cậu phải dùng hêts ức bình sinh mới có thể giữ được thế chủ động, không bị cảm xúc của mục tiêu lôi đi.
Lang vương đáp lại đầu tiên, ngửa đầu hú dài, tập hợp toàn bộ những con sói biến dị còn chạy được, đuổi theo đám người thành Hồng phóng vào trong rừng. Đàn hươu theo sát đằng sau, so ra thì chúng chạy trong rừng còn linh hoạt hơn cả bầy sói.
Kẻ săn mồi và con mồi không còn chém giết nhau nữa, mà cùng nhau chạy trong rừng, đuổi theo kẻ địch chung.
Bầy sói và đàn hươu lao vào trong rừng, Diệp An giơ tay lau máu trên mặt, vứt thanh lao cầm chẳng có chút thuận tay, quay vào nhà cầm hai thanh đoản đao ra, nói với Linh Lan: "Cô nói trong động nham thạch có thuốc, vậy thuốc mê và thuốc độc có không?"
"Có." Linh Lan không chần chừ, bắt lấy sợi dây rủ xuống bên động nham thạch, nhanh nhẹn leo lên, cầm hộp đựng thuốc bôi ném cho Diệp An.
"Dùng chung với bột thuốc này, hiệu quả gây mê tăng hơn mười lần." Linh Lan trèo xuống khỏi động nham thạch, đưa cho Diệp An một hộp gỗ hình tròn, trong đó đựng thuốc độc được chiết xuất từ lá cây, "Cẩn thận đừng để dính phải, nếu có thì phải uống thuốc giải độc."
Diệp An giắt đoản đao lên trên đùi, đồng hóa tư duy của mãng xà biến dị, một người một mãng xà đi vào trong rừng, khai màn cuộc truy bắt kẻ xâm nhập.
Linh Lan đi theo đằng sau Diệp An, vừa rồi lúc vào trong phòng, nhân lúc Diệp An không để ý, cầm đi một bình gỗ, trong đó là thuốc viên Diệp An phát hiện trong buồng của Khởi La.
Đội viên thuộc hạ trong đội săn thú của Cự Nham còn không tới tám người, vốn cho là một lần vây bắt dễ dàng, ai ngờ đá phải tấm sắt. Nhớ đến những người đi cùng đã chết, ai nấy vẫn còn bàng hoàng, cảm thấy bất mãn với Cự Nham.
Nhận thấy cảm xúc thuộc hạ thay đổi, Cự Nham thầm nhủ không hay rồi, nhưng giờ không có cách giải quyết nào tốt hơn, chỉ có thể giục mọi người tăng tốc, nếu cần thì chạy tới chỗ có người thành Thiên, có bia đỡ đạn [1], bọn chúng càng có thêm cơ may trốn thoát.
Bầy sói giỏi về truy lùng, đàn hươu thì mạnh ở tốc độ, chúng rất kiên trì đuổi theo mục tiêu, nhanh chóng bắt kịp đám người thành Hồng đang lặn lội băng rừng, mở màn tấn công kẻ chậm nhất.
"Đội trưởng, đuổi tới rồi!" Một gã đội viên đội săn thú hoảng hốt thốt lên.
"Chạy mau, chạy về phía tây!"
Lao quá dài, không tiện tay cầm đi trong rừng, Cự Nham bèn vứt bỏ vũ khí, rút trường đao ra, vừa bảo đội viên mau chạy, vừa giơ đao chém về phía sói biến dị nhào lên.
Mũi đao lạnh lẽo quét tới, sói biến dị tránh không kịp, bỗng nó bị sừng hươu đẩy ra, đùi bị chém một vết, nhưng lại tránh được phần hông trí mạng nhất.
Một tiếng keng vang lên, sừng hươu cứng cáp đỡ lấy trường đao, dù là hươu biến dị vô tình hay cố ý, nó cũng đã cứu con sói biến dị kia một mạng.
Hươu đực lớn tuổi hạ thấp cổ, dùng cặp sừng so le của mình kẹp chặt thân đao, cùng với sức mạnh kinh người đẩy Cự Nham lùi lại không ngừng, giống như khi còn trẻ nó đã tranh đoạt địa bàn và phối ngẫu, đánh bại thậm chí giết chết đối thủ.
Lưng Cự Nham đè lên thân cây, trước người giống như bị tảng đá chặn lại, dù có dùng cả hai tay kéo ra cũng không có chút tác dụng nào. Trước mặt con hươu đực này, sức mạnh đáng kiêu ngạo của gã còn chẳng đỡ nổi một đòn.
Xương cốt ép lên lồng ngực, nội tạng bị ép đến vô cùng, đồng tử bắt đầu xung huyết, cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn.
Đội viên đội săn thú không ngoái đầu lại, giống như Cự Nham bỏ mặc những kẻ đi cùng ngã chết trong vũng máu, bọn chúng chỉ lo cho mạng mình mà chạy trối chết, chứ chẳng để tâm tới sống chết của gã. Là Cự Nham dẫn bọn chúng vào trong rừng, ra lệnh cho cả bọn tấn công, mới gặp phải cái tên biến dị giả đáng sợ đó. Rơi vào bước đường này, toàn bộ đều là lỗi của gã!
Cả đám người thành Hồng chạy trốn không ngừng, Cự Nham bị sừng hươu ép lên trên cây, muốn quơ trường đao, hai bên người đột nhiên có bóng đen phóng tới, là hai con sói biến dị dùng hàm răng nhọn cắn phận vào cánh tay gã.
Sừng hươu sắc bén đâm xuyên lồng ngực, giữa tiếng xương vỡ nát, Cự Nham cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.
Diệp An và mãng xà biến dị đi tới từ phía sau cây, thân hình đồ sộ của nó trườn trong rừng, thè cái lưỡi đen, truy tìm đội viên đội săn thú đang chạy trốn, rồi mau chóng đuổi theo.
Diệp An tới đằng trước Cự Nham, nhìn gã đàn ông treo trên sừng hươu đã ngừng thở, sự phẫn nộ và sát ý trong lòng chẳng những không giảm bớt tí nào, mà càng mạnh mẽ hơn.
Cậu rất rõ, cảm xúc này không phải hoàn toàn là của mình, lúc cậu cùng lúc đồng hóa bầy sói và đàn hươu, cũng đồng thời bị chúng ảnh hưởng.
Không xa phía trước truyền tới âm thanh kêu gào thảm thiết, rồi mau chóng im bặt.
Là mãng xà biến dị và đội viên đội săn thú thành Hồng.
Diệp An vỗ trán, ráng nhịn từng cơn đau đầu xuống, nhắm mắt rồi lại mở ra, đồng tử màu đen phản chiếu vẻ mặt lo lắng của Linh Lan.
"Diệp An?"
"Không sao."
Diệp An đứng thẳng người, lau máu chảy ra từ mũi, cúi xuống cầm trường đao của Cự Nham, ước lượng cân nặng rồi vác lên vai. Đàn sói và bầy hươu không đụng tới xác của Cự Nham, chúng băng qua thân cây nhuốm đầy máu, đi theo Diệp An tới phía trước.
Linh Lan nhìn bóng lưng của Diệp An, bình thuốc mới siết chặt trong tay được thả lại trong túi. Tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cô vẫn chưa yên tâm, mà càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm hơn.
Sự nguy hiểm đó không phải do dị thú, cũng không phải do đội săn thú các thành đang ồ ạt kéo tới, mà là do Diệp An, người đã cứu mạng cô!
Bên bờ sông, đội xe của thành Thợ Săn đang hăng hái đánh nhau với đàn hươu, thành công tách được hơn trăm con hươu biến dị, bắt đầu vây bắt dưới ánh trăng.
Tiêu Môn lộ nửa người ra khỏi trần xe, tay cầm một cây nỏ sắt, ngay khi Jason đạp ga lần nữa, anh bắn ra ba mũi. Mũi tên nhọn hoắt đâm xuyên cổ hươu biến dị, để lại vết thủng dính máu như đạn bắn.
Cả đám thợ săn điên cuồng hô hào đuổi theo đàn hươu, người ngoài nhìn tưởng là một đám điên, nhưng đó lại là một cách đi săn của bọn họ.
Đội săn thú thành Thiên lùi lại núp sau lùm cây, thông qua cửa kính xe, cả đám nhìn hết toàn cảnh chuyện đang diễn ra trên bãi bồi và dòng sông. Theo tình hình hiện tại thì mấy tay thợ săn này hành động rất thành thạo, kế hoạch ngư ông đắc lợi của Thiên Võ cũng chết theo.
Đội săn thú thành Thiên tự cho rằng mình đã ẩn nấp cực kỳ khéo, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào thành Thợ Săn và đàn hươu, ngay cả Thiên Võ cũng không nhận ra, rừng rậm đằng sau, có một mối nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
.:.
Chú thích:
[1] Có bia đỡ đạn: nguyên gốc là họa thủy đông dẫn. Chỗ này khi tra ra thì Ngạn thấy có hai cụm từ liên quan, một là họa thủy đông dẫn (祸水东引), hai là họa thủy đông di (祸水东移).
- Đối với cụm từ họa thủy đông dẫn, theo Ngạn tra được trên mạng thì đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông), nghĩa rộng là tránh né hoặc dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.
- Đối với cụm từ họa thủy đông di, hay còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông, xuất phát từ một điển cố. Giang Đông chỉ sở quốc cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội danh là: 1 không hề đúng hạn tiến cống, 2 là Chu Chiêu vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về. Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu vương chết cũng đâu liên quan đến Sở. Vì thế, "Di họa Giang Đông" ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay. (trích)
Sau khi tra kỹ thì Ngạn thấy cả hai cụm từ này đều không khác nghĩa là mấy, đều có hàm nghĩa là lấy người khác ra làm bia đỡ đạn, nên Ngạn sẽ chuyển sang cụm từ bia đỡ đạn để thân thuộc với bạn đọc hơn.