"Thủ lĩnh, cần căn dặn gì?"
Jason đẩy mở cửa phòng, trên người còn vương mùi máu tanh, xem ra là mới ra ngoài thành đi săn trở lại.
"Chuẩn bị hai đội, mai xuất phát đi thành Thương Nhân." Tiêu Môn nói.
Thành Thương Nhân?
Jason sửng sốt.
"Thủ lĩnh, chỗ đó đang loạn cào cào, Khởi La chết, mấy phe phái trong thành đang cấu xé nhau, giờ đi đến thiệt hả?" Nghĩ tới khả năng nào đó, Jason đột nhiên hào hứng, "Chiếm nó à?"
"Không phải." Tiêu Môn giơ trường đao, ánh sáng lấp lánh trên sống đao hắt vào đôi mắt, "Đi làm ăn."
"Làm ăn?" Jason không hiểu gì hết.
Hiện tại thành Thương Nhân y như một thùng thuốc súng có thể nổ tung bất cứ lúc nào, mấy phe phái đều đang mải miết tranh giành, nhìn chằm chằm vào cái ghế thành chủ, làm gì còn tâm trạng mà làm với chả ăn?
"Dược sĩ." Tiêu Môn tra đao vào vỏ, lời ít ý nhiều, "Mang nhiều người tới cướp dược sĩ.
Sự hỗn loạn ở thành Thương Nhân sẽ kéo dài trong một thời gian, cướp dược sĩ giỏi nhất về, hiểu chưa?"
Jason đột nhiên ngộ ra.
Kể từ khi thành Thương Nhân làm độc quyền chế dược, giá cả thuốc men tăng liên tục, mặc dù ai cũng bất mãn, nhưng hết cách rồi.
Khởi La điên thì điên thật, nhưng thực lực quả thật không tầm thường.
Có ả trấn thủ trong thành, không ai dám tùy tiện sấn tới.
Trước khi hạ quyết tâm trở mặt thì vẫn phải làm ăn buôn bán với nhau, giá có cao cỡ nào cũng phải móc túi ra trả.
Lúc Khởi La còn sống thì chẳng có tí dấu vết nào, đến khi tin tức về cái chết của ả truyền ra, thành Thương Nhân tức khắc hỗn loạn, các thế lực bên ngoài cũng đang dòm ngó.
"Xong lần này, tạm thời không cần phái người ra ngoài." Tiêu Môn đứng dậy tới trước cửa sổ, khoanh tay lại, dựa lưng vào thanh chắn cửa sổ, tiếng mưa phùn gõ lên mặt kính trong suốt, dọc theo thành cửa sổ không được đóng chặt, rơi vào bên trong, thấm ướt tóc anh, "Đến khi mùa mưa kết thúc, đi đảo ếch lần nữa."
"Rõ." Mặc dù Jason tò mò, nhưng cũng tự biết bản thân, nên không cố gắng đặt câu hỏi.
Nếu là thành chủ căn dặn, vậy cứ theo đó mà làm.
Mà thực tế thì, sau lần sống sót đó, hắn cũng rất hiếu kỳ với sự thay đổi trên cô đảo.
Thành Thợ Săn tập hợp người xuất phát, đội xe xuyên qua màn mưa, các thợ săn trên xe cởi hết áo, giang tay dưới làn mưa, cười sang sảng giữa tiếng động cơ, phóng về phía thành Thương Nhân.
Các thành như thành Thiên, thành Hồng, thành Hắc cũng lần lượt phái đội ngũ đi, dưới sự kích động của thế lực khắp nơi, sự hỗn loạn tại thành Thương Nhân ngày càng leo thang.
Trong khi đó, Diệp An sinh sống tại cô đảo chào đón những tháng ngáy yên bình hiếm hoi.
Sau khi trở lại hang động ngầm, mãng xà biến dị lại lâm vào ngủ say.
Diệp An có cảm giác có khi đến hết mùa mưa nó mới tỉnh lại.
Trong trận chiến trước, mắt phải nó bị thương, rất nhiều vảy chỗ mép miệng và hai bên cơ thể bị đốt.
Lớp vảy cũ lục tục rụng mất, phần vảy mới bắt đầu mọc dài, phủ lên lớp thịt hồng.
Theo hơi thở nhịp nhàng của mãng xà biến dị, tiếng vảy ma sát vọng khắp hang động ngầm.
Diệp An bọc mình bằng hai tấm da thú, nằm trên cái giường được ghép lại lại từ mấy cái hòm, trở mình mãi mà không ngủ được.
Cậu bèn ngồi dậy, đốt đuốc, định bụng quay lại hang động nhìn thử.
Hàng hóa trên tàu buôn chất đống trên mặt đất trong động, an toàn thì an toàn đó, nhưng về lâu về dài cũng không phải cách.
Hang động ngầm lạnh lẽo ẩm ướt, lương thực và thuốc men sẽ bị ảnh hưởng, lâu ngày khó đảm bảo sẽ không bị biến chất.
Vốn Diệp An định xây nhà, nhưng mưa cứ rơi mãi, không thể tìm được một chỗ khô ráo trên đảo.
Cậu đã từng thử mấy lần, chọn một nơi có địa hình khá cao, xẻng vừa đào xuống cũng thấm nước, không thể đặt nền được.
Nếu dựng đại một căn nhà bằng gỗ, gió vừa thổi qua là sập ngay, dù có qua được mùa mưa thì cũng không trụ nổi trong mùa tuyết, chỉ tốn công phí sức mà thôi.
Vì vậy, kế hoạch xây nhà đành phải gác lại, đợi hết mùa mưa rồi tính tiếp.
Diệp An giơ đuốc, đi dọc theo đường hầm tối tăm.
Gió lạnh thổi tới, tiếng nước rào rạt vang lên bên tai.
Càng đến gầng hang động, tiếng nước càng rõ dần.
Quẹo qua một khúc ngoặt, chính là bức tường đá bị sụp do mãng xà biến dị đụng phải.
Bên trong bừa bộn vô cùng.
Bùn lầy chất thành đống dưới chân, hầu hết tại chỗ sát đường đi đều bị cứng lại thành cục, còn đoạn gần thác nước vẫn rất lầy lội, còn lẫn rất nhiều đá vụn và cành cây.
Hai bên vách hang bị phá hủy, thông sang một khu có ổ chim vốn bị mãng xà biến dị đánh nát, chim biến dị trong động không còn nữa, chỉ còn mấy cái ổ chim ngập trong bùn.
Hang động mà chim biến dị xây tổ ăn sâu vào lòng núi, cửa động thông ra ngoài rất nhỏ, khéo ở chỗ là lại nằm giữa hai dòng thác nước, so ra thì nơi này càng thích hợp sinh sống hơn.
Diệp An bước qua lớp đá vụn vương vãi trên đất, tới hang động có chứa tổ chim, cảm thấy hơi nước đã giảm đáng kể, gió cũng không mạnh như ở bên kia.
"Bằng không thì ở chỗ này đi."
Đi dọc vách tường một vòng, Diệp An cong ngón tay gõ lên vách, không chừa bất kỳ ngóc ngách nào.
Không tìm thấy cửa động hay lối đi nào ẩn trong tối, trong lòng cậu càng hạ quyết tâm.
"Dọn nhà, phải dọn nhà thôi!"
Diệp An ngửa đầu nhìn lên đỉnh, có tia sáng chiếu nghiêng vào, khiến hang động không còn tối tăm đến vậy.
Bảy, tám cái rễ cây kích cỡ khác nhau đâm xuyên qua kẽ hở vách đá, leo xuống từ đỉnh hang đan vào nhau, che kín cả vách đá.
Nó không chỉ giữ ấm nhiệt độ trong hang, mà còn như một cây dù to ngăn cản gió mưa ngoài động.
Rễ cây gai góc bị ngoại lực tác động hơi bứng lên, trên đó còn dính lại nhiều xương cá và lớp da của một vài con thú biến dị.
Có lẽ là do chim biến dị ở đây trước đó đã để lại.
"Cũng không tệ lắm."
Diệp An quay vài vòng, càng cảm thấy vừa ý cái hang này.
Trước khi dọn vào, cậu cần phải dọn dẹp trong động, cũng phải chặn kín tất cả các lối đi bị sụp trong hang, tránh cho tình hướng nguy hiểm xảy ra lần nữa.
Còn về cái hang cậu từng ở lại dưỡng thương khi đó, có thể dùng làm kho trữ đồ và phòng bếp.
Dời một phần hòm hàng hóa trong hang, mài một vài dụng cụ tiện dụng, làm công tác chuẩn bị sau khi mùa mưa chấm dứt.
"Chỗ này có thể kê một cái giường."
Chỉ cần mưa không quá lớn, Diệp An sẽ đến chỗ thuyền buôn cập sát bờ, như một chú kiến dọn tổ mà thu gom thật nhiều vật liệu gỗ trên thuyền trở về.
Trừ phần dành để xây nhà, những phần còn lại dư sức làm vài món nội thất.
Về sau khi chuyển ra khỏi hang, miễn là mấy món đồ này đủ chắc chắn thì vẫn có thể dùng tiếp.
"Giường, bàn, bếp lò đất, còn gì nữa nhỉ?"
Diệp An ngồi tựa sát vách, điểm lại từng thứ, thực sự không thể nghĩ ra còn sót cái gì, bèn dứt khoát làm mấy cái này trước, sau này nhớ được thì bổ sung sau.
"Quét dọn trước đã."
Sau khi ra quyết định, Diệp An quay lại động ngầm, lần lượt khuân mấy cái hòm gỗ tới.
Trong hòm có mấy dụng cụ như xẻng, bay* và búa.
Diệp An dùng dây thừng và mấy cành cây bện lại thành vài cây chổi, quét vụn đất và rêu bám ở vị trí cao.
*bay: nguyên gốc là sạn tử (铲子), có hai nghĩa, một là một loại xẻng nhỏ cầm tay, thường dùng trong xây dựng như trát vữa xi măng, hai là cái sạn dùng trong bếp núc, trong chương này, từ sạn tử được dùng với nghĩa đầu tiên
Sau khi đánh giá hai cái hang, trong đầu Diệp An nảy ra một ý tưởng.
Đầu tiên cậu dùng xẻng xúc hết bùn lầy trên đất, hất hết ra ngoài, sau đó nhặt mấy cục đá, lấy búa đập vỡ thành kích cỡ phù hợp, rồi xếp chồng lấp kín bức tường bị sụp tại lối vào.
Mấy công việc này rất tốn sức, dù thể lực Diệp An có tốt đến đâu, liên tục đập mấy tiếng liền cũng có phần không chịu nổi.
Tay và lưng đau xót, nhất là cổ tay vốn đã từng bị thương, trông hơi lại hơi sưng.
Buông búa xuống, Diệp An vừa xoa cổ tay vừa đi đến cửa hang, ngửa đầu uống vài ngụm nước thác, trở tay chùi nước dính bên mép, đột nhiên thấy có bóng đen xẹt qua, nhanh tay lẹ mắt tóm lấy một con cá biến dị rơi khỏi thác nước.
Ngón tay cậu bấu chặt mang cá, định bụng tối là nấu một bữa canh cá, xem như là tự khao thưởng mình đi.
Cạnh hòm gỗ có một cái bao tải, trong bao là trái cây và thịt muối cậu đã chuẩn bị sẵn.
Lúc làm việc không có thời gian nhóm lửa nấu, đành phải lấy trái cây ra ăn chống đói, ăn kèm với mấy miếng thịt muối là có thể hồi đủ sức.
Sức sống của cá biến dị rất mạnh mẽ, khi bị Diệp An dùng sống dao đập sau đầu mà vẫn cứ hăng hái vẫy đuôi không ngừng.
Sau đó bị ghim thêm một dao vào đầu, phải ngang ngược vẫy đuôi mấy cái mới chịu im.
Diệp An mau chóng xử lý sạch sẽ mang cá và ruột, ướp một lớp muối lên thịt cá, rồi lấy dây treo lên ở chỗ xa cửa hang, tránh hấp dẫn mấy vị khách không mời.
"Làm việc tiếp nào!"
Ăn hết hai quả trái cây và một miếng thịt muối cỡ lớn, Diệp An cột bao lại, tiếp tục đẽo đá chặn lối đi, cầm xẻng xúc bùn lầy đã vón cục hất ra khỏi cửa hang.
Bùn cứng trôi theo dòng thác, mau chóng vỡ thành từng cục nhỏ, rơi xuống dưới dòng sông chảy xiết rồi biến mất.
Mất trọn một ngày, Diệp An mới dọn sạch đất cát trong hai cái hang, vách tường cũng được mở rộng.
Sau khi thấy vừa lòng, cậu bắt xử lý phần vách và trần hang.
Đá vụn và đất cát lộp bộp rơi, đóng thành một lớp trên đất.
Lúc Diệp An xúc đất hất ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hai tay chống xẻng, nhận ra thứ tự sắp xếp công việc của cậu sai quá sai rồi.
Xử lý vách tường và trần hang trước, rồi sau đó hẵng xúc đất bùn ra ngoài mới đúng, làm thế rõ ràng là bớt việc đỡ tốn sức hơn mà.
(Ngạn: Bởi ta nói, lúc edit con sâu lười này cũng cảm thấy sai quá sai đi =)))))))
Nếu không có lương thực cất trữ trong hang động, thì bây giờ cậu chẳng có tâm trạng đâu mà cười, mà đã sớm bực mình và rầu rĩ vì lãng phí thể lực.
"Xem ra có thể vào ở sớm thôi."
Động tác của Diệp An rất linh hoạt, trong khi lầu bầu, tay xúc không ngừng, tốc độ cũng không chậm lại.
Vách tường, trần hang và mặt đất mau chóng được khoác lên một diện mạo mới.
Những rễ cây bám leo trên vách tường đã được dọn sạch rất nhiều, mấy chỗ khô héo xúc bỏ hết.
Mà phần rễ bị xúc cũng không bị bỏ phí, toàn bộ được chặt thành mấy khúc dài ngang nhau, được chất gọn trong hang.
Xong xuôi, Diệp An quay lại động ngầm lần nữa, kéo mấy tấm ván gỗ hình chữ nhật tới, đóng đinh ghép chúng lại, đặt lên mấy tảng đá đã xếp sẵn, rồi lấy dây cố định buộc chặt lại.
"Cũng được đó."
Xử lý hết mấy cái gai dằm gỗ, Diệp An ngồi lên chiếc giường gỗ thô sơ, ấn mạnh xuống, đứng lên giẫm vài cái nữa.
Khi chắc chắn giường không bị gãy hay sụp mới tạm hài lòng với thành phẩm này.
Cỏ khô trong hang không dùng được, cậu bèn tạm thời lót da thú phủ lên giường.
Vải vóc và da thú lấy từ trên thuyền rất nhiều, Diệp An trải một hơi năm cái, so với ngày trước thì đây là chuyện cực kỳ xa xỉ.
Khi giải quyết xong vấn đề ngủ nghỉ, trời cũng đã tối.
Diệp An thắp đuốc rồi cắm lên vách tường, nương nhờ ánh sáng dọn dẹp bếp lò.
Dùng mấy vật liệu trong hòm gỗ, dựng một cái giá trên lò, bên dưới giá treo một cái chảo hai quai.
Gỗ cháy phát ra tia lửa, tạo ra tiếng lách tách.
Nước trong chảo sôi lên, Diệp An cắt phần cá đã ướp muối thành từng miếng nhỏ, cho vào chảo, rồi thêm vài gia vị tìm được trong mấy cái bình.
Trong khi ninh cá, Diệp An đào thêm một bếp lò, treo một cái chảo khác lên, đổ đầy nước và gạo, rắc vài miếng thịt muối, đậy nắp lại hầm chung một lượt.
Xong xuôi đâu đó, cậu khoanh chân rồi trên đất, canh lửa, lâu lâu bẻ một nhánh cây thêm vào.
Ánh lửa soi sáng gương mặt Diệp An, khói bếp theo cửa hang bay ra, canh cá sôi sùng sục, nồi cháo cũng dần dần tỏa mùi thơm.
Hương thơm quyện vào nhau, khiến người nhìn thèm đến nhỏ dãi.
Hai con chồn tuyết mang về từ trên thuyền tạm thời không thả ra, lúc Diệp An quay về động ngầm lấy chén đũa, tiện tay xé cho chúng mấy miếng thịt muối.
Chồn tuyết rúc trong lồng không động đậy, cậu cũng không quan tâm, cầm đuốc đi ra.
Mãi đến khi bóng lưng cậu khuất hẳn, chồn tuyết mới chậm chạp thả lỏng người, vừa cảnh giác mãng xà biến dị đang ngủ ngon lành, vừa cắn xé thịt muối trong lồng, vội vàng ăn tới mức cái bụng tròn vo.
Đêm dần khuya, ánh trăng bị mây đen che mất, quanh cô đảo chỉ còn một màu đen kịt.
Thuyền buôn bị phá hủy còn đậu bên bờ sông, lan can và boong thuyền đều bị dỡ ra, chỉ còn lại long cốt và cột buồm không thể tháo xuống.
Đột nhiên có vài cái bóng chập chờn trên sông, mới trông qua thì giống như gỗ nổi bập bềnh, nhìn kỹ lại mới thấy đó là những con cá sấu khổng lồ.
Tình huống năm nay đặc biệt, vào mùa sinh sản của ếch biến dị rồi mà chúng vẫn không kiếm đủ thức ăn.
Để có thể chống chọi với mùa khô sắp tới và mùa tuyết càng khắc nghiệt hơn, chúng buộc phải thay đổi tập quán ban đầu, lội ngược dòng tìm bầy cá.
Lúc đuổi theo một bầy cá mè trắng, đàn cá sấu tới được cô đảo, phát hiện chim thủy sinh xây tổ ven đài đá, bèn dồn dập rời khỏi nước, bò lên bờ, dùng tốc độ nhanh đến khó tin tiếp cận tổ chim, bắt đầu một cuộc chém giết trong đêm tối.
Tại bờ sông ở phái xa, bầy sói đang bao vây bắt một con gấu đen.
Nó khá là xui, vì tham mật ong mà rời khỏi lãnh địa, bị đàn sói đang đói bụng bắt gặp, trận chiến nhanh chóng khai màn,
Cá sấu hùng hổ săn chim thủy sinh và chim non, bầy chim bị kinh động vội vã vỗ cánh bay lên, sợ hãi bay lòng vòng trong trời đêm, may sao thoát được một kiếp.
Nhưng chút thu hoạch này chẳng thể thỏa mãn bầy cá sấu biến dị.
Rất nhanh, chúng chuyển mục tiêu lên bầy sói và gấu đen bên bờ.
Bốn cái chân cường tráng mau lẹ bò qua đài đá, phần đuôi rắn chắc chuyển động dưới nước.
Chúng ngâm mình trong nước như một âm hồn, lặng lẽ tới gần mục tiêu mà không gây tiếng động nào..