Điện Vương Ở Rể

Chương 91: Khó Sao






“Ngoài ra, tôi còn muốn nói rõ một chuyện.”
“Ban đầu, tôi tỏ tình với cậu, thật ra là vì Liên Thục Giai.

Chỉ vì đối địch, canh tranh với cô ta, nên tôi mới tỏ tình với cậu thôi.”
“À đúng rồi, trước giờ, địa vị của cậu ở trong lòng tôi vô cùng thấp, đại khái cũng chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”
Lâm Ánh vừa hồi tưởng vừa nói
Những người khác nghe cô ta nói vậy, liền hiểu ngay có chuyện gì
Trong một lớp có hai nữ sinh xinh đẹp… Một núi không thể có hai hổ, nhất định sẽ cạnh tranh với nhau, về mặt nào cũng muốn áp đảo đối phương.
Trong lòng Lâm Ánh, Diệp Đông chỉ là một công cụ cạnh tranh mà thôi!
Mà Diệp Đông lại im lặng.

Vốn dĩ anh còn có chút áy náy với cô ta.

Nhưng bây giờ, anh đã biết, anh căn bản không cần áy náy làm gì.
Nhìn thấy Diệp Đông im lặng, Lâm Ánh lại cho rằng anh bị mình chèn ép, cảm thấy tự ti nên mới cúi đầu.

Khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười đắc ý, đương nhiên, còn có một chút nhàm chán.
Không thú vị!
Dễ dàng khiến Diệp Đông chấp nhận số phận như vậy, thắng quá nhẹ nhàng rồi.


Không hề có chút cảm giác có thành tựu nào.
Cô muốn người khác thấy bộ dạng sa sút này của Diệp Đông.
“Diệp Đông, tối thứ sáu, bạn bè lớp chúng ta tụ tập.

Cậu cũng tới tham gia đi!”
“Giờ các bạn đều sống rất tốt, có người như tôi, cũng có người thừa kế tài sản.

Cậu biểu hiện tốt chút, cố gắng mời trà mời rượu người ta, nói không chừng các cậu ấy thấy cậu đáng thương lại muốn giúp cậu đấy!”
“À, đúng rồi, Liên Thục Giai cũng sẽ tham gia.

Nhưng người ta đã tự mở công ty rồi, chưa chắc sẽ thích cậu nữa, cậu tuyệt đối đừng tự mình đa tình.”
Lúc chúng tôi hẹn nhau đã nói, có thể mang người yêu theo.

Cậu cũng mang theo cô bạn gái công nhân này đi!”
Lâm Ánh ra vẻ hất mặt sai khiến người khác.
Liên Thục Giai cũng sẽ tham gia sao?
Khóe miệng Diệp Đông lộ ra một nụ cười, anh gật đầu, nói: “Được thôi!”
Lâm Ánh và những người ở đây càng thêm khinh bỉ Diệp Đông.
Trong mắt mọi người, rõ ràng anh nghĩ đến việc mình có thể nhân cơ hội làm thân với đám bạn thành công kia nên vui mừng.
Lâm Ánh càng thấy vô vị.
“Đúng rồi, cậu tới mua nhà đúng không?”
“Dựa vào hoàn cảnh gia đình cậu hiện tại, mang hết mọi nguồn tiền ra, chắc có thể mua được một căn hộ một phòng khách một phòng ngủ loại nhỏ đấy!”
“Nhưng mà, loại căn hộ nhỏ đó, chỗ chúng tôi không bán ra ngoài, là để cho các nhân viên làm việc trong khu ở.”
Mọi người nghe xong không khỏi thổn thức.

Khu nhà ở núi Ngũ Giai không hổ là khu nhà cao cấp nhất.
Ngay cả nhân viên cũng có căn hộ riêng.
“Nếu cậu mua những căn hộ khác, trong quyền hạn của tôi, tôi có thể giảm giá cho cậu.”
“Nhưng theo quy định của tổng giám đốc Thẩm, chỉ có trả hết một lần mới có ưu đãi thôi.

Mà cậu, nhất định không trả hết được, tôi còn phải đặc biệt vận dụng quan hệ xin cho cậu…”
Lâm Ánh còn chưa nói hết, Diệp Đông đã lên tiếng:
“Tôi sẽ trả một lần.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Thậm chí Lâm Ánh còn có chút sửng sốt.
“Diệp Đông, cậu nói là trả hết một lần sao? Căn nhỏ nhất, rẻ nhất cũng đã trên ba triệu rồi.

Cậu trả nổi sao?”
Lâm Ánh cau mày hỏi.


Lúc này, Vương Oánh nhân cơ hội chen miệng vào:
“Giám đốc Lâm, cái anh bạn học nghèo hèn này của cô, vừa rồi còn nói muốn mua biệt thự nữa đó”
“Anh ta thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.

Ngay cả những ông chủ tài sản mấy trăm tỷ cũng tự biết không có tư cách nhìn những biệt thự này.”
Sắc mặt Lâm Ánh cũng trở nên lạnh lùng.
“Diệp Đông, nếu cậu chỉ muốn tới mở mang tầm mắt, xem khu nhà ở cao cấp thì có thể.

Nhưng quanh đây đều là những khách quý giàu có, tài sản mấy chục, mấy trăm tỷ, không phải nơi cho cậu đùa giỡn đâu!”
“Những căn biệt thự ở đây, rẻ nhất đã trên hai chục tỷ rồi! Đắt nhất là một trăm tỷ.”
“Hơn nữa, không phải có tiền là có thể mua được.

Ví dụ như căn biệt thự số một, đó là căn mà từ lúc xây dựng, ông cụ Thẩm đã để dành tặng cho một vị quý nhân.

Căn bản sẽ không bán!”
Giọng nói của Lâm Ánh cũng trở nên lạnh lùng.

Cô ta cảm thấy, hình như Diệp Đông thật sự đã rơi xuống đáy xã hội, không còn biết điều nữa.
Những người khác nghe cô ta nói vậy thì đều hoảng hốt.

Rốt cuộc là quý nhân bậc nào, lại có thể khiến ông cụ Thẩm dâng lên căn biệt thự tốt nhất chứ?
“Căn tôi muốn mua chính là biệt thự số một.”
Diệp Đông nói rất nghiêm túc.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Khoảng mấy giây sau.
“Diệp Đông, ý cậu là, cậu muốn mua đứt biệt thự số một?”
Lâm Ánh khẽ lắc đầu nói.
Diệp Đông gật đầu.
Nhân viên sale Vương Oánh lại lần bật cười khoái trá.
“Ha ha ha, đúng là người nghèo.

Vừa rồi Giám đốc Lâm đã nói với anh nhiều như vậy, xem ra căn bản cũng là đàn gảy tai trâu.”
“Thẻ của anh mà quẹt được hai triệu, tôi quỳ xuống cho anh xem.”
Diệp Đông căn bản không để ý đến Vương Oánh.
“Đúng vậy, tôi muốn mua đứt biệt thự số một.”
Trong đám người.
An Minh là Giám đốc một công ty lắc đầu, miệt thị nói: “Đúng là một con kiến hôi không biết trời cao đất rộng, đồ mạt hạn.”
Những người khác cũng bàn tán như vậy.

“Căn biệt thự số một này, ước tính khoảng một trăm tỷ.

Dù bán cả nhà anh e là cũng không đủ tiền mua.”
“Huống hồ, căn đó, không phải có tiền là mua được.

Mà không nói đến biệt thự số một, dù là những căn khác, cũng không phải loại anh có thể mua được.”
“Giám đốc Lâm, cô có thể khách khí với một người bạn không biết trời cao đất rộng như vậy, đúng là rất khó có được!”
Lâm Ánh khẽ lắc đầu.
Vương Oánh tư duy phong phú, biết Lâm Ánh có thù cũ với Diệp Đông nên lại lần nữa lên tiếng:
“Giám đốc Lâm, tôi thấy anh bạn nghèo này của cô thật sự là bị sự nghèo khó và địa vị hạn chế tầm mắt, hạn chế tưởng tượng.

Còn hạn chế chính mình!”
“Nếu không ngại thì cứ bảo anh ta quẹt thẻ, nếu anh ta quẹt được một trăm tỷ thì cho anh ta mua biệt thự số một!”
“Nếu anh ta quẹt không được thì bắt anh ta quỳ trước biệt thự số một ba ngày ba đêm."
Nghe đề nghị này, ánh mắt Lâm Ánh hơi dao động.
“Diệp Đông, cậu dám không? Nể mặt cậu là bạn tôi, tôi không cần cậu quỳ ba ngày ba đêm, chỉ cần dập đầu một cái là được rồi!”
Đây là điều Lâm Ánh hứa được!
Biệt thự số một, ông cụ Thẩm đã để dành cho quý nhân bậc nhất rồi.

Đương nhiên, xung quanh có rất nhiều người, sẽ nhanh chóng bình thường trở lại.
Dựa vào thân phận của Lâm Ánh, ở trong xã hội cũng có chút địa vị.

Nhưng đều là do Thẩm gia ban cho.

Nói khó nghe một chút thì thật ra cô ta chỉ là người làm cao cấp Thẩm gia mà thôi.
Đương nhiên cô ta không dám tùy tiện bán biệt thự số một của ông chủ cho người khác.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người ở đây, hiếm ai có thể đưa ra một trăm tỷ.
Mà Diệp Đông lại căn bản không thể đưa ra được.

Thậm chí ngay cả một triệu, e rằng anh ta cũng không có.
Nói như vậy, chỉ là muốn trừng phạt Diệp Đông để anh biết trời cao đất rộng mà thôi!.