Nghe mẹ hỏi, Diệp Đông hơi trầm xuống một chút, nói: “Đại loại là thực sự gặp quý nhân giúp đỡ!”
Đúng vậy, Điện Vương cũng là nhờ phần phước mà cha anh để lại, khiến anh có động lực đứng vững cũng là nhờ mẹ anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Đông tu luyện Lục Môn Thần Công, bản thân anh chỉ biết khả năng bản thân ngày càng cao, chưa xác thực được là ở cấp độ nào.
Vị trí cảnh giới Diệp Đông bây giờ ở trong Lục Môn Thần Công gọi là cảnh giới ngưng khí.
Diệp Đông bây giờ đang ở ngưng khí đỉnh phong.
Trải qua một lần tu luyện ở ven hồ Thủy Lệ kia, anh đã đạt đến trạng thái hoàn toàn trọn vẹn của ngưng khí, nói cách khác là đã bước nửa bước vào cảnh giới cao hơn nữa…
Bởi vì khác biệt cảnh giới cho nên anh chỉ có thể nói đại khái là cấp bậc hóa cảnh mà thôi.
Tông sư hoá cảnh, đây chính là lông phượng hoàng, sừng tê giác, tồn tại Thần Công.
Toàn bộ Đông Hoa đều không có bao nhiêu người được như thế cả.
Bất luận một tông sư hoá cảnh nào, kia cũng có thể chèo chống một gia tộc lớn lớn bậc nhất cấp tỉnh tồn tại.
Gia tộc lớn cấp tỉnh trên toàn bộ Đông Hoa hết thảy mới có bao nhiêu chứ.
Diệp Đông hơi hoàn hồn lại: “Mẹ, trước giờ con chưa thấy mẹ nhắc gì về bên nhà ngoại.”
Dù sao phía nội cũng không còn ai, bên ngoài còn người dì quá đáng kia thì rất ít khi thấy mẹ nhắc tới.
Xuân Mai hơi nhíu mày: “Thật ra Xuân gia cũng là gia tộc lớn.
Chỉ là…”
Đối với Diệp Đông mà nói, ắt hẳn cũng mong được đem gia tộc nhà ngoại bồi dưỡng lớn mạnh, cho dù là mình có rời đi vẫn có thể tạo uy áp tứ phương như thường, cũng là chỗ dựa cho mẹ.
Xuân Mai gật gật đầu, nói: “Chỉ là mẹ cũng lâu rồi không liên hệ.”
Xuân gia đúng là từng một thời là gia tộc lớn, tuy nhiên sau đó cũng đã bị mất vị trí cao cao tại thượng.
Họ hiện tại chỉ là gia tộc cấp ba mà thôi.
Năm đó Xuân Mai lấy cha Diệp Đông là trốn mà đi, liên hệ Xuân Thúy để nhờ giúp đỡ, nhưng em gái bà lại nói rằng cha không muốn thấy bà.
từ đó bà đau lòng không thôi,
Bản thân Xuân Mai cũng xuất thân từ gia tộc lớn, vấn đề gia tộc bà cũng hiểu được đôi chút.
Nhìn Diệp Đông bà hơi thở dài, giá như Xuân gia nhận lại Diệp Đông thì có lẽ…
Trước kia tài chính còn bị hạn chế, nhưng Xuân gia dù là gia tộc hạng ba đi nữa thì cũng đủ tiền cho Diệp Đông ăn học, kinh doanh, ít nhất Diệp Đông không cực khổ như vậy.
Xuân Mai vừa mới được Diệp Đông chữa trị, tình hình sức khỏe quả thật còn có hơi suy yếu, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi một chút.
Cho nên, Diệp Đông hàn huyên cùng Xuân Mai một chút cũng chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi.
“Đúng rồi, mẹ cứ nghĩ ngơi.
Chuyện ông ngoại không muốn gặp mẹ là chuyện của lúc trước nghe qua dì, còn chưa thực sự là ông ngoại nói.
Mẹ khỏe lại, con cùng mẹ tới Xuân gia một chuyến.”
Về sau ở thành phố Tỉnh sẽ không có bất luận kẻ nào có thể chèn ép, ra tay với anh cùng người nhà anh.
Sau khi nói xong, Diệp Đông lập tức rời đi.
Xuân Mai lại đang rơi vào trong trạng thái chấn động, muốn mở miệng nói chuyện, trong cổ họng lại quay cuồng một hồi, nói không ra lời.
“Nếu cha có thể tha thứ, Xuân gia có thể nhận lại chúng ta.
Dù ra sao thì mẹ cũng vui rồi…”
Thật lâu sau đó, Xuân Mai mới than thở nói.
Diệp Đông nếu có chỗ dựa thì tương lai sẽ sáng lạn biết bao.
Ông cụ Lưu Viễn Hoàng biết Diệp Đông chắc chắn là có rất nhiều bí mật!
Liên quan tới việc mẹ muốn quay về Xuân gia, Diệp Đông cũng sẽ có chuẩn bị trước, dù sao cũng không thể để mẹ phải gặp thêm chuyện gì đó không vui.
Nếu như tộc nhân của Xuân gia có thể tiếp nhận mẹ anh, thì anh cũng không ngại mà bồi dưỡng cho họ thành gia tộc hạng nhất.
Trong khi đó Xuân Mai bên kia trong lòng vô cùng dày vò.
“Diệp Đông à Diệp Đông, nếu như bên nội con chấp nhận chúng ta, có lẽ… Nhưng mà họ quá mạnh, gia tộc đó quá mức lớn mạnh… nếu con biết cái chết của cha liên quan đến họ...”
Trong đầu Xuân Mai hiện lên những ý nghĩ này, liền lập tức mạnh bạo đè những ý niệm ấy xuống, tránh cho mình nói ra bất kì lời lỡ miệng chân tơ kẽ tóc nào.
Thậm chí bà còn nghĩ đến, lập tức để bí mật này vĩnh viễn chôn xuống đi, chỉ cần con trai mình có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành tiếp là được.
Dù sao bọn người kia không biết tới họ cũng tốt.
Phải biết đủ là tốt!
Sau khi Diệp Đông rời khỏi, chuẩn bị lại đi một chuyến đến hồ Thủy Lệ.
“Chiếc xe này nên đổi được rồi.
Vẫn nên tự thì hơn, Thường Thuận mà biết lại làm lớn chuyện.”
Diệp Đông thầm nghĩ trong lòng lúc đi trên đường.
Vào thời khắc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Phía trên hiện một dãy số dài, là số điện thoại tới từ nước ngoài.
Diệp Đông nhấc máy.
“Điện Vương, tôi đã cho người chuyển tới tài khoản tại Đông Hoa của ngài khoảng năm mươi nghìn tỷ.”
“Cho tôi hỏi chừng ấy đã đủ chưa? Nếu như không đủ, bây giờ tôi lập tức sắp xếp để chuyển thêm mười lăm nghìn tỷ nữa.”
Đầu bên kia điện thoại cũng nói tiếng Đông Hoa, nhưng lại có sự cứng nhắc từng chút một, duy chỉ sự cung kính trong lời nói có thể nói là quá cung kính.
Diệp Đông nói: “Không cần.
Nếu như cần tôi sẽ sắp xếp sau.”
Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại cung kính vô cùng: “Điện Vương, tháng sau thư ký sẽ đến Đông Hoa để ký kết hợp đồng…”
“Tôi có thể đến thăm ngài một chút chứ?”
Nói xong câu ấy, thanh âm bên đầu điện thoại kia nín thở thật lâu, tựa như một học sinh tiểu học đang cực kì thấp thỏm chờ đợi giáo viên đọc điểm thi của mình.
Diệp Đông nói: “Được.”
Giọng nói bên đầu điện thoại kia mang theo một sự hưng phấn khó kìm nén: “Rất cảm ơn ngài! Tôi không quấy rầy ngài nữa.”
Đợi đến khi Diệp Đông cúp điện thoại trước, người ở đầu bên kia lúc này mới cúp điện thoại.
Diệp Đông trong lòng khẽ lung lay, chọn ngày không bằng tùy thời, hay là hôm nay đi mua ngay chiếc xe đi, sẵn tiện cũng sắm cho mẹ một chiếc xe.
Phía ven đường, lúc anh đang chuẩn bị chờ một chiếc xe taxi.
Một chiếc BMW X5 đứng lại trước mặt Diệp Đông.
“Cậu là… Diệp Đông?”
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông đứng tuổi hơn Diệp Đông hơi nghi hoặc một chút, giật mình hỏi.
Diệp Đông cũng đã nhìn rõ người trước mắt, là Xuân Bảo!
Đây là một người anh em thân thiết tại thành phố Tỉnh của Diệp Đông.
Trong nhà Xuân Bảo kinh doanh một công ty xây dựng nhà cửa cỡ nhỏ, cho nên cũng có thể coi là phú nhị đại.
Diệp Đông trước khi đi ở rể thì luôn được Xuân Bảo giúp đỡ, lúc sau phải đi ở rể Xuân Bảo lại không có ở trong nước, sau này bị Kiều gia quản thúc, anh cũng có nghe qua Xuân Bảo luôn đi tìm anh cùng mẹ anh.
Khi biết mẹ anh bị bệnh, Xuân Bảo từng tới bệnh viện muốn chuyển mẹ anh đến nơi tốt hơn.
Nhưng Kiều gia ngăn cản, cho nên…
Mà hơn nữa, lúc gia đình đang ở thời điểm khó khăn, Xuân Bảo cũng tận lực đem chút khả năng giúp đỡ cho gia đình anh.
Lúc đầu Diệp Đông định lại sắp xếp một chút rồi đi tìm Xuân Bảo.
Kết quả, bây giờ bỗng nhiên lại gặp.
“Xuân Bảo à, là tôi đây!” Diệp Đông gật đầu nói.
Trên mặt Xuân Bảo lập tức hiện lên nụ cười mừng rỡ.
“Quả nhiên là cậu.
Rốt cuộc tôi cũng gặp được cậu.
Mau lên xe, tôi phải cho cậu đi đón gió tẩy trần một bữa thật đặc biệt mới được.”
Xuân Bảo vừa cười vừa nói.
Diệp Đông cũng tạm thời từ bỏ dự định đi mua xe, lên xe Xuân Bảo.
“Xuân Bảo, ban đầu cậu có dự định làm gì đấy? Tôi không muốn trì hoãn chuyện của cậu.
Ban đêm chúng ta tụ họp lại cũng không muộn.”
Xuân Bảo nói: “Hôm nay các anh em ở cùng phòng ký túc xá thời cấp ba của chúng ta tụ hội.”
“Vậy mới nói, hôm nay quả thật tình cờ.
Mọi người cũng tụ tập đủ.”
Sự phấn khởi trên mặt Xuân Bảo có thể nói là không thể kìm được, đây hẳn phải toát ra từ nội tâm chân thành.
“Bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho bọn họ!” Xuân Bảo vô cùng nhiệt tình.
Trong một chiếc xe sang trọng khác.
Có hai người thanh niên.
Trong đó một thanh niên vừa mới cúp điện thoại.
“Cái tên Xuân Bảo này, còn không phải thừa nước đục thả câu à.
Nói chắc nịch rằng chúng ta rất muốn đến gặp một vị… Chẳng lẽ là một cậu chủ nhà giàu của gia tộc lớn ở thành phố Tỉnh?”
“Ha ha, tóm lại, chỉ cần không phải là dẫn theo một gã ngáo ngơ là được.
Mắc công lại kéo thấp chất lượng những buổi xã giao của chúng ta, làm lãng phí thời gian xã giao quý giá.”
“Chỉ có điều, bây giờ Xuân Bảo tiếp quản vị trí đầu của công ty trong nhà, chắc chắn sẽ giới thiệu cho chúng ta một người có thân phận có địa vị danh giá.
Đây chính là thu hoạch bất ngờ đó!”
Một tên thanh niên khác cũng là gật gật đầu: “Xã hội bây giờ coi trọng nhất chính là quan hệ.
Hiện tại chúng ta cũng đều là tầng lớp tinh anh, nhưng còn cần phải biết cầu tiến hơn nữa.
Quen biết nhiều nhân vật tai to mặt lớn một chút, ắt hẳn là hoàn toàn có chỗ dựa tốt!”
“Bữa tiệc lần này, so với lần đó chắc hẳn càng có ý nghĩa hơn đấy! Không biết lần này có thể nhìn thấy ngài Hưng hay không, nếu như không thể gặp mặt được ngài Hưng thì chỉ cần nhìn thấy đại ca Bằng Kiên thôi cũng đã là vô cùng tốt rồi…”
Hai tên thanh niên này vừa trò chuyện phiếm, vừa lái xe hướng vè phía biệt thự Phong Hoa..