Điện Vương Ở Rể

Chương 262: Mày đùa đấy à





Diệp Đông nhận lấy danh thiếp.

Ngay sau đó, anh nhanh chân tiến vào sân bay.

Trong sân bay, người đông nghìn nghịt.

Chỉ là không ít người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía cửa đăng ký số chín mươi chín.

“Mọi người nhìn kia! Vị kia chính là tổng giám đốc sân bay, sếp Thường!”

“Sếp Thường là gia chủ của gia tộc hạng hai ở Tịnh Châu chúng ta đấy!”

“Nghe nói, nhà họ Thường liên hôn với nhà họ Tần - gia tộc hạng hai thành phố Thiên Nam. Gia tộc hạng hai thành phố Thiên Nam là tương đương với gia tộc hàng đầu của Tịnh Châu chúng ta rồi! Nhà họ Thường chắc chắn sẽ càng thêm phát triển…”

“Tổng giám đốc Thường dẫn mấy phó tổng giám đốc với quản lý đích thân dọn dẹp vệ sinh cho máy bay kia, còn chuẩn bị trái cây. Chắc không phải có nhân vật lớn kh ủng bố nào sắp tới đấy chứ!”

“Thật tốt quá, chúng ta vừa lúc đến đăng ký tại cửa số chín mươi tám, có thể đến gần quan sát nha. Đứng gần quan sát nhân vật lớn đúng là phúc ba đời!”

Rất nhiều hành khách đăng ký tại cửa chín mươi tám đều mong đợi, hưng phấn ra mặt, không ngừng bàn tán.

Giờ phút này, tại cửa đăng ký số chín mươi chín, đã có hơn mười bảo vệ xếp thành hàng.

Cùng lúc đó, toàn bộ khu vực đăng ký đã cấm người ra vào.

Mấy người tổng giám đốc Thường cũng nhanh chóng bước tới khu vực gần cửa đăng ký, thậm chí vẻ mặt tràn đầy cung kính, chờ mong.


“Xem ra nhân vật lớn kia đã tới nơi rồi!”

Hành khách đứng gần cửa đăng ký số chín mươi chín cũng đang ngóng đợi.

Trong đó, một thanh niên mặc một bộ Versace hàng hiệu cũng kiễng chân ngóng nhìn.

Anh ta là người của một gia tộc ở thành phố Lâm Bác ngay cạnh thành phố này.

Trần Dũng, người nhà họ Trần.

Gia tộc này xem như quật khởi, đại khái tương đương với một gia tộc hạng hai trung phẩm của Tịnh Châu!

Chẳng qua mấy năm gần đây gia tộc này phát triển mạnh mẽ, vươn lên tới cấp bậc hạng hai thượng phẩm!

Trần Dũng có bà con ở Tịnh Châu.

Vậy nên trước đây anh ta học cấp ba tư lập ở Tịnh Châu, trùng hợp chính là bạn cùng lớp với Diệp Đông.

Lần này anh ta cũng chỉ tình cờ tới Tịnh Châu một lần, hiện tại sắp sửa lên khoang thương gia bay tới thành phố Ma Đô bàn một cuộc làm ăn.

Trần Dũng đang là thiếu chủ của gia tộc, thậm chí đã bắt đầu tham dự kinh doanh sản nghiệp của gia tộc, nắm chức phó chủ tịch, có thể nói là tuổi trẻ đắc chí lại có tiền!

Anh ta dẫn theo hai thư ký chân dài vô cùng xinh đẹp. Lúc này, dù đang đứng thì hai cô gái cũng niết vai cho anh ta.

Nhưng đúng lúc này.

Diệp Đông đi tới, định tiến thẳng đến khu đăng ký số chín mươi chín.

“Diệp Đông?”

Trần Dũng chợt gọi người.

Hai nữ thư ký chân dài bên người Trần Dũng cũng lập tức nhìn về phía Diệp Đông.

Trong lòng hai người, nếu Diệp Đông là cậu ấm nhà giàu nào đó thì đương nhiên cần mỉm cười nghênh đón.

Diệp Đông nghe vậy cũng tạm dừng bước chân.

“Hả? Trần Dũng?”

Diệp Đông nhìn thấy là Trần Dũng thì đáp.

Trần Dũng nở một nụ cười mỉa mai.

“Là cậu thật đấy à! Diệp Đông!”

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba là tôi đã thi đậu đại học trọng điểm danh tiếng cả nước, không về Tịnh Châu lần nào…”

“Tôi nhớ hồi ấy cậu lưu lạc bốn phương hả? Sao tự nhiên lại về đây rồi!”

Diệp Đông nghe Trần Dũng nói vậy thì nụ cười vừa hiện lên trên mặt đã tan biến.


Rõ ràng Trần Dũng gọi anh lại không phải để ôn chuyện.

“Cậu low quá đấy!”

Diệp Đông nói thẳng.

Người kính ta, ta kính người!

Người phạm ta, ta phạm người!

Nếu Trần Dũng đã ôm ác ý từ đầu thì Diệp Đông cũng không cần hòa nhã với đối phương làm gì.

Mặt mày Trần Dũng trầm xuống.

“Diệp Đông, mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ đấy à?”

“Cũng không nhìn lại thân phận của mày đi!”

“Gia tộc của ông ngoại mày đã rách nát tàn tạ rồi, lại còn dám làm càn trước mặt tao!”

“Chẳng lẽ mày tưởng mày vẫn là kẻ có bối cảnh gia tộc mạnh hơn tao như trước kia đấy à?” Trần Dũng dừng lại một thoáng.

“Mày còn chẳng lên nổi đại học, càng không có bối cảnh gia tộc gì… thậm chí tao còn thấy mày đi bộ vào sân bay nữa…”

“Để tao đoán mày đang làm gì nhé! Mày cầm một cái hộp gỗ trong tay, chắc là đi đưa đồ cho người ta hả? So easy, mày là con chó chuyên chạy chân cho người ta đúng không? Kiếm chút tiền vất vả ti tiện hả?”

“Ha ha, nể tình chúng ta từng là bạn cùng lớp, tao cho mày ba trăm tệ này đi, coi như bố thí cho ăn mày… Quỳ xuống mà nhặt!”

Trần Dũng ném ba trăm tệ xuống đất, khạc một ngụm nước bọt, sau đó dùng chân dẫm nghiến mấy cái.

Anh ta dùng tư thái trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lộ rõ khoan khoái kênh kiệu.

Thật ra trước kia Trần Dũng cũng hơi thích Liên Thục Giai một chút.

Nhưng rõ ràng khi đó Liên Thục Giai có ý tứ với Diệp Đông.

Tuy rằng có vẻ như Diệp Đông cũng không tiếp nhận Liên Thục Giai.

Nhưng khi đó anh ta sợ hãi bối cảnh gia đình của Diệp Đông cao hơn mình, kết quả là cũng không dám theo đuổi Liên Thục Giai.

Hiện tại, lần nữa gặp lại Diệp Đông, anh ta đương nhiên muốn chà đạp người này!

Diệp Đông nhìn chằm chằm Trần Dũng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Người thật sự quen thuộc Diệp Đông sẽ biết, lúc này Diệp Đông đang bị vây trong trạng thái một giây trước khi bùng nổ!

“Mày xác định không phải mày đang đùa với tao đấy à?”

Diệp Đông bình tĩnh nói.

Trần Dũng cười khẩy: “Ha ha ha… Diệp Đông ngu ngốc, hiện tại tao đường đường là thiếu chủ của gia tộc hạng hai đang không ngừng phát triển, chẳng lẽ còn có thời gian nói đùa với mày?”


Thậm chí, Trần Dũng lần nữa nhổ một bãi nước bọt lên ba trăm tệ dưới đất!

Hai thư ký chân dài cạnh Trần Dũng cũng đã hiểu ra, Diệp Đông trước mặt chẳng phải bạn của Trần Dũng, càng không phải cậu chủ nhà giàu gì cả!

“Đúng là đồ ngớ ngẩn, thấy cậu Trần nhà chúng tôi còn không biết đường quỳ xuống nịnh bợ đi à? Lại còn dám can đảm nhìn chằm chằm cậu Trần…”

“Đám ăn xin bên ngoài còn biết nhanh chóng nhặt ba tờ tiền này lên, kẻ thất bại như anh ta chắc còn đang níu giữ thứ tôn nghiêm hèn mọn của mình! Theo tôi thấy, anh ta chỉ xứng đi lục thùng rác kiếm đồ ăn thôi!”

Hai thư ký chân dài đều nở nụ cười, mượn việc hạ nhục người khác lấy lòng chủ nhân của mình, cớ gì mà không làm chứ!

Vài hành khách gần đấy cũng thấy cảnh này, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Các vị khách nhìn về phía Diệp Đông đầy vẻ đồng tình.

Thậm chí, bọn họ còn cảm thấy Diệp Đông không biết làm việc gì cả!

Nếu là người biết làm việc thì chắc chắn phải biết khúm núm trước mặt người bạn thành công của mình, dù rằng đi theo đối phương làm người hầu, chân sai vặt chăng nữa cũng hơn bản thân dãi nắng dầm mưa ship hàng, làm chân chạy vặt nhiều!

Mà đám người tổng giám đốc Thường ở cửa đăng ký số chín mươi chín cách đó khoảng hai chục mét cũng chú ý tới trạng huống bên này.

“Tôi qua xem thế nào. Cấm bất cứ ai ồn ào đùa giỡn, nếu không sẽ vĩnh viễn bị cấm, không được bay tại sân bay chúng ta nữa!”

Vẻ mặt tổng giám đốc Thường lạnh như băng.

Lý Diệu Thần đích thân gọi cho ông ta, yêu cầu ông ta bố trí một chuyến bay riêng, tiếp đãi một vị khách!

Ông ta không dám chậm trễ!

Nếu là bình thường, dù ông ta có muốn giao hảo với Lý Diệu Thần cũng chẳng có cơ hội ấy chứ!

Chưa kể lần này Lý Diệu Thần còn chủ động đồng ý nợ ông ta một nhân tình!

Với tổng giám đốc Thường mà nói, bố trí một máy bay tư nhân là chuyện nhỏ cực kỳ!

Chắc chắn là Lý Diệu Thần cũng biết điểm này, lại vẫn đồng ý nợ nhân tình.

Chuyện này đủ để chứng minh người sắp lên máy bay tư nhân này tôn quý vô cùng!

Tổng giám đốc Thường cảm thấy có thể tiếp đãi một vị khách tôn quý như thế chính là vinh hạnh vạn phần cho chiếc máy bay tư nhân này.

Vậy nên ông ta cần cam đoan không có bất cứ sai lầm gì.

Nếu không phải lần này bố trí máy bay quá gấp rút thì ông ta rất muốn hoãn toàn bộ các chuyến bay khác một tiếng đồng hồ, chỉ dùng sảnh đăng ký để tiếp đãi mình vì khách quý giá này thôi!