Điện Vương Ở Rể

Chương 193: Ông Chắc Chứ






Nhưng mà.
Đột nhiên.
Hộ Liệt cảm giác được một luồng nội lực dồn ép ập đến.
Tựa như dời non lấp biển, dày nặng như núi.
Ông ta cơ bản không ngăn cản được luồng sức mạnh kia, lập tức lùi lại chừng năm sáu bước.
Hộ Liệt vừa vặn ngã ngồi xuống ghế mới dừng lại được.
Tuy nhiên.
Ông ta hoàn toàn ngây người.
Bởi vì Hộ Liệt tận mắt nhìn thấy trong chớp mắt luồng khí trắng lạnh lẽo kia tới gần Diệp Đông như thể gặp phải sức mạnh nghiền ép mênh mông, trực tiếp tan biến.
Sau đó.
Luồng khí trắng lạnh lẽo kia biến thành những mảng sương trắng rơi xuống đất.
Mặt đá cẩm thạch bị những mảng sương trắng kia đông lạnh đến độ nứt ra vài cái khe, sau đó lan rộng.
Nghĩ cũng biết, sợ rằng luồng khí trắng lúc đầu còn lạnh hơn nhiều, vô cùng khủng khiếp.
Nhưng ở trước mặt Diệp Đông lại bị đánh cho tan tác rơi xuống.
Dưới ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên của Hộ Liệt.
Diệp Đông cầm thanh kiếm gãy kia bằng tay không.
Ngay sau đó.
Diệp Đông dồn nội lực.
Nội lực mà Diệp Đông tập trung lần này đạt thẳng tới trạng thái mạnh nhất của mình.
Đây chính là Ngưng Thần Cảnh đỉnh phong.

Là phạm trù võ đạo vượt xa Hóa Cảnh.
Hộ Liệt cùng lắm chỉ cách Diệp Đông sáu bảy mét.
Giờ phút này, ông ta bỗng cảm thấy tầm mắt mờ mịt.
Áp suất không khí xung quanh tăng lên gấp bội trong nháy mắt.
Lúc trước, ông ta đã từng tự mình trải nghiệm Diệp Đông ra tay.
Nhưng giờ đây bỗng nhận ra, khí thế lúc này của Diệp Đông mạnh hơn lần trước không chỉ gấp mười lần.
Đây là khái niệm gì chứ!
Nếu Diệp Đông muốn diệt ông ta thì chỉ cần búng tay một cái mà thôi.
Ừng ực.
Ừng ực.
Ông ta khó khăn nuốt nước bọt, hòng giảm bớt căng thẳng.
Lạch cạch!
Diệp Đông đột nhiên ra tay.
Anh đánh một quyền về lên thanh kiếm gãy.
Vết loang lổ trên mặt kiếm gãy bắt đầu bị lả tả rớt xuống giống như bông tuyết.
Gần như chỉ trong hai giây.
Thanh kiếm gãy hoàn toàn thay đổi thành hình dáng khác.
Mỏng như cánh ve.
Ẩn chứa hàn quang.
Sáng loáng.
Đằng đằng sát khí.
Sau đó Diệp Đông lập tức búng tay.
Thanh kiếm dài một thước đã co ngắn lại, rõ ràng là có thể co dãn.
Cuối cùng chỉ nhỏ bằng cái móng tay.
Roẹt!
Diệp Đông lại vung ra, nó lập tức biến trở lại chiều dài một thước.
Xoẹt!
Kiếm phong cắt xuống đất.
Chưa tiếp xúc với mặt đất.
Gần như chỉ phát ra nội lực, mặt đất đã xuất hiện dấu vết vô hình cắt xuống mặt đá cẩm thạch.
Xuýt!
Hộ Liệt gần như không kìm được hít ngược một hơi lạnh.
Vô cùng sắc bén.
Còn có thể co dãn và tàng hình.
Có thể thấy quý giá đến mức nào.
Lúc này Diệp Đông mới lên tiếng.
“Hộ Liệt, thanh Đoạn Kiếm này của ông có phẩm chất rất cao, là bảo khí!”
Nghe Diệp Đông nói vậy.
Hộ Liệt rất bất ngờ: “Bảo khí?”
Rõ ràng Hộ Liệt cũng không hiểu cái gì gọi là bảo khí.
Với cấp bậc của ông ta vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc đến, cho nên cũng không rõ lắm.

Diệp Đông gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nếu nói như thế, binh khí bình thường so với thanh Đoạn Kiếm này đại khái tương đương với đồng thau so với bạc đúng không?”
Nghe Diệp Đông nói vậy, trong lòng Hộ Liệt cũng đã nhận ra giá trị của thanh Đoạn Kiếm này.
Diệp Đông lại nói: “Thanh Đoạn Kiếm này của ông có giá trị rất cao.

Ừm, còn đáng giá hơn cả mạng của ông.”
“Ông còn bằng lòng tặng nó cho tôi không?”
Hộ Liệt nghe vậy, cả người lại run lên.
Ban đầu, ông ta còn cảm thấy có phải Diệp Đông đang nói đùa với mình không.
Diệp Đông mạnh như thế, dù muốn lấy bất cứ báu vật gì ông ta cũng không thể từ chối.
Nhưng mà.
Hộ Liệt cùng lắm chỉ cách Diệp Đông sáu bảy mét.
Ông ta có thể nhìn ra được Diệp Đông đang rất nghiêm túc, không phải nói đùa.
Thật ra lúc ông ta có được thanh kiếm gãy này cũng chỉ suy đoán nó rất quý giá.
Mà không biết chỗ kỳ diệu và giá trị thật sự của nó.
Diệp Đông hoàn toàn có thể cầm đi luôn, mà không phải nói cho Hộ Liệt biết giá trị của nó.
Vừa rồi Diệp Đông nói thanh kiếm gãy này đáng giá hơn cả mạng Hộ Liệt, tuyệt đối không phải nhục mạ ông ta, mà là nói thật.
Mạnh mà có đạo, là vì nghĩa.
Đây là cường giả chân chính.
Nếu nói lúc trước Hộ Liệt kính sợ Diệp Đông, gần như chỉ bởi vì anh mạnh và ưu tú.
Vậy giờ Hộ Liệt kính sợ Diệp Đông hoàn toàn là xuất phát từ đáy lòng, kính sợ từ trong xương tủy.
Hộ Liệt cúi người thật sâu.
“Ngài Sở, thanh kiếm gãy này ở trong tay tôi cũng chỉ là vật trang trí.

Tôi cũng không biết giá trị của nó.”
“Chỉ có ở trong tay ngài mới có thể phát huy giá trị thật sự của nó.”
“Lúc trước tôi đã nói đưa nó cho ngài, đổi lại ngài không phế tôi, thế thì cứ tặng cho ngài thôi!”
“Cho dù thanh Đoạn Kiếm này đáng giá hơn mạng của tôi, ngài cũng không cần cảm thấy thiệt thòi thay tôi!”
“Xin ngài hãy nhận lấy nó!”
Lời này của Hộ Liệt xuất phát từ đáy lòng.
Diệp Đông nhìn Hộ Liệt thật sâu.
“Vậy sau này tôi sẽ đồng ý giúp nhà họ Hộ một việc!”
Diệp Đông nói.
Hộ Liệt nghe Diệp Đông nói vậy cả người gần như run lên.
Một lời hứa của tông sư Hóa Cảnh vô cùng quý giá.
Ông ta thật sự rất muốn đồng ý ngay lập tức.
Nhưng mà, cuối cùng Hộ Liệt vẫn quyết tâm lựa chọn một quyết định khó khăn.
“Ngài Sở, lúc trước tôi bất kính với ngài, là sai lầm lớn của tôi!”
“Có lẽ đối với ngài mạng quèn của tôi không đáng giá, nhưng đối với tôi lại là duy nhất.”
“Ngài có thể tha thứ cho tôi đã là điều may mắn nhất.


Cho nên, ngài không cần nợ ân tình với nhà họ Hộ.”
Lúc Hộ Liệt nói những lời này cũng rất dứt khoát.
Diệp Đông nhìn Hộ Liệt chằm chằm: “Ông chắc chứ?”
Hộ Liệt gật đầu: “Chắc chắn.”
Diệp Đông nói: “Được.

Vậy tôi thu hồi lại lời hứa.”
Hộ Liệt lấy can đảm nói: “Ngài Sở, ngài cả đường tàu xe mệt nhọc, không ngại thì ở lại nhà họ Hộ nghỉ ngơi lấy lại sức, tôi sẽ sai người sắp xếp…”
Diệp Đông có thể nhìn ra sự chờ mong của Hộ Liệt.
Nếu anh không đồng ý e là ông ta sẽ rất thất vọng.
Hộ Liệt đã tặng cho mình thanh Đoạn Kiếm này, quả thật xem như không tệ.
Cho nên Diệp Đông định cho ông ta mặt mũi…
Lúc anh đang định đồng ý.
Thì di động đổ chuông.
Đúng là mẹ anh Lưu Thục Tuệ gọi đến.
“Tiểu Phong, giờ con đang bận không?”
Lưu Thục Tuệ ngập ngừng hỏi.
Lưu Thục Tuệ biết chắc chắn con trai mình có rất nhiều việc cần xử lý, lo lắng sẽ quấy rầy Diệp Đông.
Diệp Đông cười nói: “Mẹ đã gọi điện cho con thì lúc nào con cũng rảnh.

Mẹ có việc gì cứ nói là được.”
Lưu Thục Tuệ nói: “Hôm nay là sinh nhật của dì Vương trong tiệm chúng ta.

Mẹ định bảo con đi tham dự cùng...”
“Tất nhiên, nếu con bận thì mẹ đi một mình cũng được...”
Diệp Đông nghe mẹ mình nói vậy, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Mẹ là người vẫn luôn chờ mong bạn rồi lại sợ làm phiền bạn.
Hơn nữa dì Vương là người đã cùng mẹ trải qua bao sóng gió.
Đương nhiên Diệp Đông phải về rồi.
Diệp Đông lập tức nói: “Con không bận, sẽ lập tức về ngay.”
Lưu Thục Tuệ cũng rất vui vẻ: “Tiểu Phong, đừng gấp, trên đường đi chậm một chút!”
“Dì Vương con tổ chức sinh nhật ở nhà hàng thịt lừa ông Lâm, lát mẹ gửi định vị cho con...”.