"Trần Triết ơi là Trần Triết, giờ anh hối hận lắm đúng không!"
Lâm Điềm Điềm khẽ thì thầm.
Cô ta thật sự hám lợi.
Sở dĩ ban đầu cô ta vừa ý Trần Triết chẳng qua là do anh ta khá thân thiết với cậu cả của nhà họ Lôi - Lôi Chấn, sau này nhất định sẽ gặt hái nhiều thành công.
Thật ra trong lòng Lâm Điềm Điềm luôn có một suy nghĩ rằng, nếu có thể thì bám đùi Lôi Chấn mới là mục tiêu cuối cùng của cô ta.
Thế nhưng cậu cả Lôi Chấn chẳng ưa gì cô ta.
Lâm Điềm Điềm cũng hết cách, đành tiếp tục duy trì mối quan hệ với Trần Triết.
Cô ta cảm thấy một người không có gia thế như mình có thể vươn lên được như vậy là đã tốt lắm rồi, đáng để tự hào.
Tuy nhiên.
Trong buổi họp mặt bạn học cũ, cô ta vốn định nhục nhã Diệp Đông nhưng chính điều đó lại khiến cô ta mất hết tất cả.
"Diệp Đông, không thể tin được cậu lại trở thành khách quý của nhà họ Lôi!"
"Cậu cả nhà họ Lôi còn sa thải tôi vì cậu! Thậm chí Trần Triết cũng vì cậu mà chia tay với tôi..."
"Cơ mà giờ tôi phải cảm ơn cậu mới phải...!Nếu không nhờ có cậu thì sao tôi có thể trở thành mợ chủ nhà họ Hộ được chứ! Gia tộc này mạnh hơn nhà họ Lôi mà!"
Lúc nghĩ đến cái tên Diệp Đông này, trong đôi mắt Lâm Điềm Điềm chứa đầy sự oán hận.
Đương nhiên, vẻ oán hận ấy chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất.
Cô ta lại nở nụ cười nhã nhặn, lịch sự và nhu hòa.
Cô ta còn định dùng nụ cười này để gặp cậu cả Hộ Kiệt và những người trong ban quản lý cấp cao nhà họ Hộ nữa cơ.
Giờ phút này.
Lâm Điềm Điềm cũng nhận được một tin nhắn từ người làm nhà họ Hộ đến báo tin kia.
"Lâm Điềm Điềm, cậu chủ nhà họ Hộ vui lắm, có thể sẽ cho cô thân phận mợ chủ đấy..."
"Ngoài ra bật mí cho cô biết một tin, nhà họ Hộ chúng tôi rất thân thiết với gia tộc tông sư Bán Bộ nhà họ Khương."
"Ngoài ra, hôm nay nhà họ Hộ còn sắp đón một vị khách tôn quý hơn cả gia chủ Khương có tu vi của tông sư Bán Bộ nữa."
"Cậu cả sẽ tự mình ra ngoài đón cô..."
Lúc thấy tin nhắn này, Lâm Điềm Điềm thở gấp ngay.
Bởi vì từng là bạn gái của Trần Triết nên cô ta biết được một số chuyện liên quan tới bí ẩn của các gia tộc, chẳng hạn như sự tồn tại của võ giả.
Nhà họ Khương sắp trở thành gia tộc hạng một cấp tỉnh rồi.
Nhà họ Hộ có mối quan hệ thân thiết với bọn họ thì đương nhiên tương lai sẽ vô cùng rộng mở.
Mà bây giờ, nhà họ Hộ lại kết giao với người còn cao quý hơn cả gia chủ Khương...
Điều đó đồng nghĩa với việc tương lai của nhà họ Hộ sẽ lên như diều gặp gió.
Nếu cô ta bám được đùi cậu chủ của một gia tộc như thế...
Lâm Điềm Điềm thật sự không dám tưởng tượng.
Cô ta nhắn lại ngay: "Được! Tôi sẽ hậu tạ anh!"
Lâm Điềm Điềm nhanh chóng cất điện thoại đi, bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh màu hồng cho mình.
Lần này cô ta gặp được Hộ Kiệt trong tiệc rượu là nhờ có công lao của người làm ở nhà họ Hộ này đã sắp xếp cuộc gặp gỡ đó cho cô ta...
Lâm Điềm Điềm vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì, dù sao nhà họ Hộ cũng hùng mạnh hơn hẳn nhà họ Lôi.
Nào ngờ Hộ Kiệt lại vừa ý cô ta...
"Chắc là do số mình cao quý đây mà! Cả Diệp Đông, Lôi Chấn lẫn Trần Triết đều chỉ là người qua đường trong cuộc đời mình thôi..."
"Thậm chí bọn họ còn giúp mình gặp người có địa vị cao hơn, nhưng mối nhục nhã mà bọn họ đã gây ra cho mình, mình sẽ trả lại gấp mười lần!"
Lâm Điềm Điềm thầm quyết tâm.
Ngay lập tức.
Lâm Điềm Điềm nhìn về phía cổng nhà họ Hộ với cõi lòng tràn trề mong đợi chờ bóng dáng Hộ Kiệt đi ra.
Hồi nãy tên người làm nhà họ Hộ kia đã nói Hộ Kiệt sẽ tự đi ra đón cô ta...
Vù vù vù...
Tiếng quạt xoay của máy bay trực thăng thu hút sự chú ý của Lâm Điềm Điềm.
Nó hạ cánh ở vị trí cách đó khoảng một ngàn mét.
Nhưng do trực thăng khuất trong rừng cây nên cô ta không thấy rõ tình hình cụ thể bên trong.
"Nhà họ Hộ khủng thật đấy, có cả máy bay trực thăng riêng và sân hạ cánh luôn..."
"Mình phải bảo với Hộ Kiệt ngày mai mình muốn lần đầu tiên trong đời ngồi máy bay..."
Lâm Điềm Điềm lại nhìn về phía cổng nhà họ Hộ với vẻ mặt đầy ước ao.
Cách đó một ngàn mét.
Thật ra đây không phải sân hạ cánh mà chỉ là một vùng đất trống mà thôi.
"Ngài Sở, tôi thật sự xin lỗi, mong ngài hãy tha thứ cho tôi..."
Người điều khiển máy bay trực thăng toát mồ hôi hột, anh ta vô cùng lo sợ.
Thật ra máy bay trực thăng vừa xảy ra chút trục trặc, không thể bay được nữa.
Thế nên anh ta đành hạ cánh ở đây tạm.
Người điều khiển máy bay nhớ như in dáng vẻ dặn đi dặn lại của Vương Đức Thuận, cũng nhớ dáng vẻ ông ta kính cẩn với Diệp Đông thế nào.
Bây giờ anh ta lái máy bay xảy ra trục trặc như thế là đã mắc lỗi nghiêm trọng.
Diệp Đông phất tay nói: "Không sao."
"Cánh phi cơ bị rơi cái ốc vít thứ ba bên trái, lái được tới đây là tốt lắm rồi."
"Anh về đi."
Ngay lập tức.
Diệp Đông nhảy xuống máy bay trực thăng.
Gia chủ nhà họ Hộ - Hộ Liệt cũng nhảy xuống theo.
Giờ phút này, Hộ Liệt đi theo sau Diệp Đông mà lòng tràn ngập sự kính sợ.
Sự kính sợ ấy xuất phát từ tận xương tủy.
Bởi vì trong lúc máy bay trực thăng bay, Diệp Đông đã sử dụng kim bạc giúp ông ta cầm máu, không còn thấy đau đớn nữa.
‘Chắc trình độ của ngài ấy đã đến mức thần y cái thế rồi!’
‘Mấu chốt là ngài Sở chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vừa là tông sư võ đạo vừa có tài chữa bệnh tuyệt vời.’
Gần như mỗi phút mỗi giây Hộ Liệt đều thầm trầm trồ, kính phục anh.
Đồng thời, nỗi hối hận khôn xiết cũng dâng lên từ tận đáy lòng ông ta.
Đáng lẽ ông ta không nên đắc tội Diệp Đông mới phải.
Nhưng ông ta cũng mừng thầm trong bụng, ông ta vẫn còn có thể vớt vát được mối quan hệ với Diệp Đông.
Người điều khiển máy bay trực thăng thì ngơ ngác nhìn Hộ Liệt, người đường đường là gia chủ của một gia tộc hạng hai cấp tỉnh nhảy chân sáo theo Diệp Đông dần đi xa.
Người điều khiển máy bay trực thăng này thường xuyên đưa đón khách quý của nhà họ Vương, đối với anh ta mà nói, gia chủ của gia tộc hạng hai cấp tỉnh là người xa vời không thể với tới.
Nhưng bây giờ, một người gia chủ như thế cho dù bị thương vẫn nhịn đau cung kính đi theo Diệp Đông.
"Người mình đưa đón lần này thật sự rất có máu mặt."
Thậm chí người điều khiển máy bay trực thăng còn ép mặt mình để xác nhận mình không phải đang nằm mơ.
Lấy lại tinh thần.
Anh ta phải nhanh chóng kiểm tra tình trạng của máy bay trực thăng đã.
"Ngài Sở, mặc dù ngài là người có uy quyền nhưng thật ra về máy bay trực thăng tôi vẫn là người rành hơn..."
Trong lòng người điều khiển máy bay trực thăng hiện lên sự phấn khích thấy rõ...
Tuy nhiên, anh ta vẫn nhìn về phía cánh quạt của phi cơ theo phản xạ.
Khi nhìn thấy vị trí cánh quạt.
Anh ta như bị sét đánh, run bần bật.
Anh ta run rẩy chạm vào vị trí kia.
Đúng thật là thiếu mất cái ốc vít thứ ba bên trái rồi!
"Ai cũng nói người giỏi giang luôn có khuyết điểm, nhưng hình như ngài Sở cực kỳ hoàn hảo, chẳng có khuyết điểm nào."
Người điều khiển máy bay trực thăng vô cùng trầm trồ..