Cả nhà dì Trương, cả nhà Trịnh Sương Sương còn có cư dân của tiểu khu đều hoàn toàn mơ hồ.
Một màn này bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Trong mắt bọn họ, tổng giám đốc không thể trêu chọc của phòng sở hữu đất đai, lại quỳ trước mặt Diệp Đông.
Còn tự mình phế bỏ con trai, thực hiện nhận tội với Diệp Đông!
Một màn sau đó, càng làm cho bọn họ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim khó có thể chịu đựng được gánh nặng!
“Cậu Diệp!”
Phong Ngụy Nghiêm đi đến trước mặt Diệp Đông, khom người nói.
Mà Phùng Kinh Ngô lại quỳ một chân trên đất: “Cậu Diệp, vừa rồi tôi nói lời vô lễ, Phùng Kinh Ngô xin anh rộng lượng tha thứ! Cũng giáng tội tôi!”
Hai ông lớn đỉnh cấp ở Khế Lệ khom người xưng hô ‘Cậu Diệp’!
Một người trực tiếp quỳ một chân xuống đất.
Sức mạnh đánh vào thị giác bậc này khiến những người ở hiện trường càng cảm thấy rằng chỉ sợ đời này cũng không quên được.
Mà Diệp Đông, lại chỉ nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái.
Lập tức, Diệp Đông quay người lại.
Anh đi tới trước mặt dì Trương, chồng của dì Trương, đến bên cạnh đám người Lưu Hoàn, Lưu Bá đỡ bọn họ dậy.
“Dì Trương, làm mọi người sợ hãi rồi.”
Diệp Đông nhẹ giọng nói, mang theo một chút áy náy.
Lúc này dì Trương cực kỳ miệng đắng lưỡi khô.
“Tiểu Diệp, cháu chào hỏi hai vị nhân vật lớn này một chút trước đi…”
Lúc này dì Trương vẫn ở trong trạng thái vô cùng mơ hồ.
Chỉ việc bà nhìn ra được Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm rất kính sợ Diệp Đông.
Nhưng mà chung quy thì bình thường, Phùng Kinh Ngô, Phong Ngụy Nghiêm mới là những nhân vật lớn bọn họ nghe tên nhiều nên nhớ, thậm chí là thường xuyên xuất hiện trong tin tức trên tivi.
Diệp Đông gật gật đầu.
Ngay sau đó.
Lúc này Diệp Đông mới xoay người nhìn về phía Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô.
“Ừm, tôi có nghe Phong Ngụy Nghiêm nói về anh, anh là anh em kết nghĩa của anh ta.”
“Mà các anh chỉ là thuận tiện tới cùng anh ta mà thôi, không sao.”
Diệp Đông nói ra.
Lúc trước khi Phong Ngụy Nghiêm xử lý Tôn gia, Phong gia, vì để xử lý với tốc độ nhanh nhất mà còn từng đặc biệt báo cáo với Diệp Đông, cần phải mượn một ít sức lực của nhà họ Phùng.
Cho nên khó tránh khỏi sẽ tiết lộ một chút thân phận của Diệp Đông, cho nên tất nhiên là Phong Ngụy Nghiêm muốn xin chỉ thị của Diệp Đông.
Diệp Đông cũng là nghe Phong Ngụy Nghiêm nhắc đến Phùng Kinh Ngô vào lúc đó.
Lúc này đây.
Trong lòng Phong Ngụy Nghiêm trở nên kích động.
Câu nói này của Diệp Đông thật ra rất nể mặt anh ta.
Phùng Kinh Ngô cũng không dây dưa dài dòng: “Cảm ơn cậu Diệp tha thứ!”
Lúc này Phùng Kinh Ngô mới đứng lên, nhưng cũng duy trì thần thái kính nể, hơi khom người.
Lúc này Diệp Đông mới nhìn về phía Mã Quân còn đang run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất.
“Vừa rồi anh xin lỗi coi như đầy đủ thành ý! Tôi không tính toán với anh nữa!”
“Vâng, người một nhà của dì Trương là bạn bè của tôi! Năm tỷ xin lỗi kia thì cho bọn họ đi!”
Sau khi Mã Quân nghe được thì lập tức trở nên kích động vô cùng.
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!”
Vừa rồi Mã Đại Hành đắc tội với nhân vật lớn như thế này, có thể được tha thứ thì thật sự là đáng mừng.
Ngay sau đó.
Tất nhiên là Diệp Đông muốn chuẩn bị đi.
Nếu ở lại nơi này, chỉ sợ những người ở hiện trường sẽ không dám động đậy mất.
Lúc này dì Trương cũng từ từ lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy Diệp Đông chuẩn bị đi khỏi, vội vàng nói: “Tiểu Diệp, số tiền kia là người ta đưa cho cậu, chúng tôi không thể nhận, huống chi trong cửa hàng còn muốn nâng cấp…”
Diệp Đông cười khoát khoát tay, nói: “Dì Trương, năm tỷ này coi như là lúc trước dì cho con mượn một trăm triệu, trả lại cả vốn lẫn lãi cho dì.”
“Hơn nữa, lúc bọn họ đính hôn, con cũng sẽ tặng cho dì một dãy cửa hàng xem như là quà!”
Nghe được lời nói này của Diệp Đông, dì Trương hoàn toàn ngẩn cả người.
Thông gia nhà dì Trương là nhà Trịnh Nam, thật ra nghe nói chuyện dì Trương chi ra một một trăm triệu để cho ông chủ cửa hàng bánh bao…
Giờ phút này, bọn họ cũng đờ người ra.
Cho mượn một trăm triệu, bây giờ thu hồi lại năm tỷ!
Đây là đền ơn gấp bao nhiêu rồi?
Cả một đời bọn họ đều không giàu có.
Lúc bọn họ ngây người, Diệp Đông đi tới trước mặt Lưu Bá.
Thật ra Lưu Bá cũng hơi chấn động đến thất thần.
“Lưu Bá, có muốn học chút võ đạo không? Sau này sẽ không còn ai có thể tùy tiện bắt nạt cậu!”
Diệp Đông nói.
Lưu Bá cũng nghe nói đến Diệp Đông từ miệng dì Trương, anh lớn hơn mình một tuổi, mới trở về từ bên ngoài.
Đương nhiên, dì Trương cũng không nói Diệp Đông đi lang thang, mà nói ở bên ngoài làm công trở về.
Lưu Bá nuốt mạnh từng ngụm nước bọt.
“Cậu Diệp, tôi được không?”
Mặc dù vừa rồi Mã Đại Hành phách lối kêu gào ở ngay đó, nhưng mà Lưu Bá lại nghe được mấy câu bên trong!
Anh ấy nghe được câu nói kia, nhân vật cao vời không thể với được là do có võ trong người.
Anh ấy nhớ thật kỹ, cũng bị xúc động!
Diệp Đông nói: “Đừng gọi tôi là cậu Diệp, tôi lớn hơn cậu một hai tuổi, cậu gọi tôi là anh cả hoặc lão đại là được rồi!”
Nghe câu nói này của Diệp Đông, đôi mắt của Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Kinh Ngô và Mã Quân đều toát ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ biết có thể xưng hô một tiếng anh cả hay lão đại với Diệp Đông đây là vinh dự lớn đến mức nào.
Lưu Bá dùng sức gật đầu, trên mặt đầy vẻ kích động, mũi cũng hơi ê ẩm.
Diệp Đông là sự tồn tại có thể khiến hai nhân vật lớn khom lưng đấy!
Nhưng mà anh ở trước mặt mình không kiêu ngạo chút nào.
Còn rất tôn trọng anh ấy!
“Vâng, anh Diệp!”
Trên mặt Diệp Đông lộ ra nụ cười nhạt: “Tôi nói cậu được là được! Tôi chỉ hỏi cậu có muốn hay không?”
Lưu Bá nói ra: “Anh Diệp, tôi muốn!”
Diệp Đông gật đầu nói ra: “Được.
Đến lúc đó tôi sẽ tìm cho cậu một vị sư phụ, đương nhiên tôi có thể tùy thời chỉ điểm cậu!”
Người sư phụ Diệp Đông nói tới dĩ nhiên là Lưu Huỳnh.
Diệp Đông có ánh mắt hơn người, có thể nhìn ra được căn cốt của Lưu Bá có hơi giống với Lưu Huỳnh.
Cho nên để Lưu Huỳnh dạy Lưu Bá thì không có gì thích hợp bằng.
Sau khi Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô nghe được, trong lòng lại hâm mộ lần nữa.
Bọn họ biết rõ, Diệp Đông vô cugnf siêu phàm!
Có thể được bậc thầy siêu phàm chỉ điểm một lần, lấy địa vị của bọn họ, đều sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Ngay sau đó Diệp Đông quay người chuẩn bị rời đi.
Những cư dân khác trong tiểu khu vây xem cũng lấy lại tinh thần.
Trên mặt của bọn họ đã thả lỏng hơn rất nhiều, thậm chí bên trên còn mang theo chút hưng phấn.
Hiển nhiên bọn họ cũng ý thức được một việc.
Cả nhà dì Trương đang qua lại với nhân vật lớn.
Chắc chắn bọn họ có thể dính chút nước vào nếu thông qua nhà dì Trương!.
Trên thực tế, bây giờ bọn họ đã nhờ vả được rồi/
“Lần này, gia đình tôi có thể được chia nhiều hơn một căn nhà.
Tôi cũng có thể tăng gấp đôi tiền phá dỡ! Ít nhất cũng có thể bớt đi được năm mươi năm phấn đấu!”
“Sau này chúng ta cũng có thể thu tiền thuê à?”
Rất nhiều cư dân trong tiểu khu đã hoàn toàn quên mất lúc đầu oán giận mắng Diệp Đông như thế nào, mắng cả nhà dì Trương ra sao.
Cũng giống vậy, bọn họ đưa mắt nhìn Diệp Đông, Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Kinh Ngô.
Đương nhiên Mã Quân không có bất kỳ tư cách gì để ngồi chung một chiếc xe với Diệp Đông.
Ông ta nhìn Diệp Đông với vẻ kính nể vô vàn.
Đột nhiên lúc Diệp Đông sắp lên xe anh có hơi tạm dừng rồi quay người lại..