*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau Nhan Việt hẹn gặp Tiêu Phong. Hai người hẹn nhau ở vườn hoa của Khâu Điền Viên Nghệ.
Quy mô vườn hoa của Khâu Điền Viên Nghệ và Lục Hiên Viên Nghệ không khác nhau lắm, rộng lớn không thấy điểm cuối. Tiêu Phong đến trước một bước, dựa vào chiếc xe Pickup Truck màu xanh lá chờ Nhan Việt, vừa đốt một điếu thuốc theo thói quen. Cái tên Khâu Điền này Tiêu Phong đã từng nghe không ít lần trước đây. Là người đứng đầu trong giới cây cảnh ở Phượng Thành, cũng là người nằm trong bảng người giàu của Phượng Thành, kết quả sau khi trời long đất lở cũng không được chết yên lành.
Tiêu Phong cảm khái, trước đây y không sợ báo ứng, kiếm tiền trái đạo đức không được chết tử tế là chuyện đương nhiên. Nhưng sau khi trải qua mấy ngày nhàn nhã, lại đi ăn mấy bữa cơm với Vương Thục Tú, thấy ngày lành đang chờ mình lại bắt đầu sợ hãi. Y nhớ đến anh cả ở Tây Bắc, năm đó anh cả đấu đá còn độc ác hơn y nữa, kết quả lại vì gặp chị dâu mà ngoan ngoãn hồi tâm dưỡng tính, tích đức làm việc thiện, tuân theo pháp luật, thiếu chút nữa là thành Bồ Tát sống rồi. Trước đây y không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu được trong lòng anh cả nghĩ gì.
Mấy chuyện đó còn chưa nghĩ xong, Tiêu Phong đã thấy xe của Nhan Việt. Y híp mắt, dụi thuốc đứng thẳng người, chờ Nhan Việt đi đến. Lại nói đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người hợp tác với nhau, lần trước hai người bắt tay đào bẫy cho Lục Nhất Thủy nhảy vào, lần này lại bắt tay đẩy Khâu Điền Viên Nghệ xuống. Tiêu Phong tuy vui vẻ hợp tác với Nhan Việt, nhưng cũng kiêng kị Nhan Việt. Người nọ còn ác hơn cả người đã lớn tuổi như y nhiều.
Khác với Vương Thục Tú, là đàn ông, Tiêu Phong vừa nhìn là biết Nhan Việt có ý với Lục Lăng Tây. Y rất ăn ý giả vờ không biết gì cả, nhưng nghĩ đến tính cách của Vương Thục Tú, trong lòng lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhan Việt xuống xe rất nhanh, thấy Tiêu Phong liền khách khí chào: "Anh Phong."
Tiêu Phong cười cười, cũng khách khí như vậy, "Ngài Nhan."
Hai người đều có liên quan đến Lục Lăng Tây và Vương Thục Tú, nghiêm túc mà nói cũng không có giao tình gì. Tuy sau này có thể sẽ thành người một nhà, nhưng Tiêu Phong cũng không ngốc ra vẻ trưởng bối trước mặt Nhan Việt, thấy Nhan Việt thẳng tay với Lục Nhất Thủy, chỉ sợ trong lòng cũng không coi trọng cái gọi là trưởng bối lắm. Sau khi hàn huyên, hai người nói đến chuyện chính, là chuyện phân chia Khâu Điền Viên Nghệ. Như đã nói lúc trước, Nhan Việt chiếm ba phần tư, Tiêu Phong chiếm một phần tư, cụ thể chính là vườn ươm thuộc về Nhan Việt, vườn hoa chia đôi mỗi người một nửa.
"Cây cảnh đã trưởng thành trong vườn hoa xử lý thế nào?" Tiêu Phong nhìn Nhan Việt, đây là vấn đề khó của y.
Từ lúc Khâu Tuấn bán lại Khâu Điền Viên Nghệ cho Tiêu Phong, Tiêu Phong liền sai người cẩn thận kiểm kê tất cả những cây cảnh trong vườn hoa và vườn ươm, phát hiện có một lượng lớn cây đã trưởng thành cần đưa ra thị trường. Thực ra đó cũng là phần đáng giá nhất của Khâu Điền Viên Nghệ. Chỉ là vì ảnh hưởng của vụ hoa độc nên danh tiếng của Khâu Điền Viên Nghệ đã tụt dốc không phanh trên thị trường cây cảnh của Phượng Thành, những thương nhân bán hoa hợp tác lúc trước cũng hủy việc hợp tác, không còn đường tiêu thụ đám cây này nữa. Ngoại trừ Khâu Điền Viên Nghệ, Tiêu Phong có thể nghĩ đến chỉ có Vi Viên Nghệ. Nhưng lực ảnh hưởng của Vi Viên Nghệ quá nhỏ, trong lòng y không tin chắc vào Vi Viên Nghệ cho lắm. Nếu thời gian tới không tìm được đầu ra, vậy đám cây này sẽ đè lên tay y mất.
Tiêu Phong không hiểu rõ về thị trường cây cảnh ở Phượng Thành, nên ném chuyện này cho Nhan Việt xử lý. Nhan Việt thì không thấy sao cả, anh đã tính trước rồi. Khâu Điền Viên Nghệ vừa ngã thì thị trường cây cảnh ở Phượng Thành sẽ trống một khoảng lớn. Mấy đối thủ cạnh tranh của Khâu Điền đã bắt đầu tranh nhau chiếm lấy thị trường rồi. Chỉ là hoa cỏ cây cảnh khác với các sản phẩm khác, để lớn lên được cần có thời gian, không thể nào làm ra trong thời gian ngắn được. Ở thời khắc mấu chốt này, nhà nào có nguồn cung lớn thì sẽ chiếm được phần trăm thị trường ban đầu của Khâu Điền Viên Nghệ. Nhan Việt đã liên hệ với Tiết Vĩnh Thông, nói là sẽ đưa những cây cảnh không có vấn đề trong vườn hoa của Khâu Điền cho Lục Hiên xử lý, bán một nhân tình cho Tiết Vĩnh Thông.
Giải quyết xong mấy vấn đề này, hai người nhìn khắp nơi rồi rời khỏi vườn hoa. Tiêu Phong không hỏi Nhan Việt lấy vườn hoa để làm gì, Nhan Việt cũng không hỏi Tiêu Phong sẽ sắp xếp ra sao. Hai người ăn ý kết thúc lần hợp tác này, ai cũng không nói thêm gì nữa.
Vi Viên Nghệ
Hiện giờ Lục Lăng Tây đang tiếp đón Tô Lãng. Đã có một thời gian cậu không gặp Tô Lãng rồi, nghe ông Tô nói Tô Lãng luôn bận rộn chạy bên ngoài, bây giờ nhìn quả nhiên người phơi nắng đen không ít.
Lần này Tô Lãng tìm Lục Lăng Tây là có chuyện, anh cẩn thận đặt một bồn cây trước mặt Lục Lăng Tây, bên trong là một cây non đã khô vàng một nửa, nhìn trạng thái không tốt chút nào. "Tiểu Tây, nhờ cậu xem giùm tôi."
"Đây là..." Lục Lăng Tây không biết cây non trong bồn cây, radar tinh thần quét qua, tấm bảng trắng lơ lửng trước mặt cậu.
Tên thực vật: Cỏ đông lăng biến dị
Nhu cầu của thực vật: Rễ bị hư tổn
Khả năng sống của thực vật: Thấp
Trạng thái của thực vật: Sơ cấp
"Đây là cây cỏ đông lăng dại, nhìn xem có phải là không giống cỏ đông lăng bình thường không?" Tô Lãng ở bên cạnh giải thích.
Lục Lăng Tây gật đầu theo, cậu chưa từng thấy cỏ đông lăng bao giờ, nhưng đã nghe qua tên của nó. Chỉ nhìn hai chữ biến dị trên tấm bảng là cũng đoán được cây cỏ đông lăng này không giống cỏ đông lăng bình thường. Cậu nhớ là cỏ đông lăng dại sinh sống ở Thái Hành Sơn vùng Nam bộ xa xôi, khí hậu nơi đó khá khốc liệt, khô hạn lại ít mưa, đất rất cằn cỗi. Nói vậy là Tô Lãng đã đến Thái Hành Sơn?
Vừa nghĩ vậy, Tô Lãng đã vội vã hỏi: "Sao rồi? Nó đã chết chưa?"
Lục Lăng Tây lắc đầu, tuy khả năng sống của cây cỏ đông lăng này thấp, nhưng chắc là không có việc gì. Nhưng cậu khó hiểu không biết vì sao Tô Lãng lại lo lắng cho cây cỏ đông lắng này như vậy? Theo như Lục Lăng Tây biết thì cỏ đông lăng cũng không phải thực vật quý hiếm gì, trong mắt người thường không khác cỏ dại là bao. Nếu nói có gì đặc biệt thì là khi ở dưới 0 độ vào mùa đông, ở trên thân cây sẽ kết lại một lớp băng mỏng màu trắng óng ánh trong suốt mỏng như cánh ve. Gió thổi không rơi, lay động theo gió, dưới ánh mắt trời sẽ lóng lánh, nghe nói rất đẹp. Vì thế cỏ đông lăng còn có một cái tên khác là cỏ băng. Cho dù cây cỏ đông lăng trước mắt này là biến dị, thì nó vẫn là có đông lăng, Lục Lăng Tây không hiểu lắm.
Dù thấy lạ nhưng cậu cũng không nhiều lời, mà cẩn thận đào cây non này ra, vẩy hết đất dính trên rễ, nhìn thấy rõ ở rễ của nó có một vết nứt rất lớn. Lục Lăng Tây giải thích: "Đây là lúc đào lên không làm cẩn thận nên rễ đã bị hư tổn, chăm sóc rễ là được rồi." Thấy cậu thuần thục làm việc, Tô Lãng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Tây, cảm ơn cậu." Tô Lãng thật tình nói: "Cây cỏ đông lăng này là phần quan trọng trong nghiên cứu của chúng tôi, liên quan đến điều trị lâm sàng đối của bệnh bạch cầu. Nó không giống những cây cỏ đông lăng khác, mất rất nhiều công sức mới tìm được, nếu chết thì sẽ rất đáng tiếc."
Lục Lăng Tây nghĩ đến cây cỏ đông lăng này là thực vật biến dị mà lần đầu tiên cậu thấy, quả thực rất hiếm. Nhưng có chuyện làm cậu chú ý hơn: "Bệnh bạch cầu?"
Cỏ đông lăng không có chuyện gì nữa nên tâm trạng Tô Lãng cũng tốt hơn, liền nói: "Cỏ đông lăng nhìn không thu hút, nhưng thực ra là thực vật làm loại thuốc quan trọng, cả cây đều có thể làm thuốc. Trong cỏ đông lăng có một chất, trước đây chỉ biết là chất này có tác dụng diệt trừ ức chế với những tế bào ung thư bình thường, nhưng nghiên cứu trước đó không lâu đã phát hiện ra chất này còn có tác dụng chọn lọc những tế bào máu đã bị tổn thương, và ức chế những tế bào máu gây bệnh ban đầu, do đó kéo dài khả năng sống của chuột bạch đã bị bệnh bạch cầu. Hiện giờ chúng tôi đang tìm những loại cỏ đông lăng khác nhau để tiến hành nghiên cứu tiếp, muốn thử vận dụng kết quả nghiên cứu này đến điều trị lâm sàng."
Nói đến nghề của mình, Tô Lãng lập tức thao thao bất tuyệt. Lục Lăng Tây nghe rất nghiêm túc, cũng nở nụ cười theo Tô Lãng. Nụ cười của cậu dừng ở trong mắt Nhan Việt vừa mới vào cửa, khiến Nhan Việt thấy chua chua.
"Tô Lãng."
Lục Lăng Tây nghe tiếng phản ứng lại nhanh nhất, "Nhan đại ca, anh đã về rồi?"
Nhan Việt nhìn đôi mắt sáng trong của cậu, liền cười theo. "Hai người đang nói gì vậy?"
Lục Lăng Tây nói lại những lời mà Tô Lãng vừa nói, tầm mắt Nhan Việt dừng lại trên cỏ đông lăng, như suy nghĩ gì đó, "Công hiệu tốt như vậy sao?"
Tô Lãng gật đầu, "Cụ thể thì đang còn nghiên cứu, nhưng từ thí nghiệm trên chuột bạch cho thấy hiệu quả rất tốt."
Nhan Việt cũng chỉ hỏi như vậy, hai người đã không gặp nhau một thời gian, nên đề tài chuyển sang chuyện khác rất nhanh. Lục Lăng Tây không chen vào được, lực chú ý lại chuyển lên người cỏ đông lăng. Nếu lần này Tô Lãng không nhắc đến thì cậu đã sắp quên chuyện kiếp trước rồi. Bệnh bạch cầu, lấy tủy, nếu mấy người Tô Lãng có thể nghiên cứu ra loại thuốc đặc hiệu, có thể làm giảm bệnh bạch cầu ở giai đoạn đầu thì tốt quá. Lục Lăng Tây liền nghĩ đến tiến hóa của thực vật, trong lòng hơi động. Tô Lãng nói có thể chiết tách một chất từ cỏ đông lăng, vậy chất chiết tách ra từ cỏ đông lăng đã tiến hóa liệu có phải sẽ tốt hơn không? Hơn nữa cây cỏ đông lăng này là cỏ đông lăng biến dị, sau khi tiến hóa có phải hiệu quả sẽ khác biệt hơn không?
Mắt Lục Lăng Tây sáng bừng nhìn chằm chằm cây cỏ đông lăng đang chăm rễ, cậu không biết chăm sóc cây cỏ đông lăng này bao nhiêu lâu mới có thể tiến hóa được, nhìn bộ dáng sốt ruột của Tô Lãng chắc sẽ không để nó ở lại Vi Viên Nghệ lâu. Cậu nghĩ đến việc trộm giữ lại một phần gốc cây, liền theo bản năng nghiên cứu xem xuống tay chỗ nào mới được.
"Đang nhìn gì vậy?" Nhan Việt tiễn Tô Lãng, mò đến hỏi một câu.
Lục Lăng Tây hoảng sợ, chột dạ hỏi: "Bác sĩ Tô đâu rồi?"
Mắt Nhan Việt tối sầm, nói: "Cậu ta vừa đi rồi, em tìm cậu ta làm gì?"
Lục Lăng Tây thở phào, ngượng ngùng không biết nên nói quyết định của mình cho Nhan Việt thế nào. Cậu khẽ nói: "Loại cỏ đông lăng biến dị này chắc rất hiếm, Nhan đại ca nói xem sau khi tiến hóa liệu hiệu quả có tốt hơn không?"
Nhan Việt không biết Lục Lăng Tây đang nghĩ gì, quả quyết ủng hộ nói: "Chúng ta có thể trồng thử xem."
Nhan Việt nói hùng hồn như vậy làm Lục Lăng Tây rất bất ngờ, liền nở nụ cười thật tươi. Cậu cẩn thận lấy một mầm rễ nhỏ từ rễ cây cỏ đông lăng, rồi tìm một cái bồn trồng vào. "Nhưng mà..." Lục Lăng Tây nghĩ đến gì đó, rầu rĩ nói, "Nếu tiến hóa thì phải nói gì với bác sĩ Tô đây?" Dù sao rễ cây cỏ đông lăng này là trộm giữ lại.
Nhan Việt chẳng sao cả, "Đến lúc đó Tô Lãng chỉ biết vui mừng thôi, nào có thời gian truy cứu chuyện đó?"
Lục Lăng Tây nghĩ cũng thấy đúng.
Chăm sóc tốt cho cỏ đông lăng, Nhan Việt nói với Lục Lăng Tây về sắp xếp với Khâu Điền Viên Nghệ. Chuyện lần này của Khâu Điền Viên Nghệ Nhan Việt cũng không giấu Lục Lăng Tây, chẳng qua là bỏ phần mà anh thấy không cần để cậu biết chi tiết. Có vườn hoa của Khâu Điền Viên Nghệ, Lục Lăng Tây đã có dự tính mới về chuyện hợp tác với Tiết Vĩnh Thông.
Lục Lăng Tây không có ý tưởng gì về chuyện này, dù sao Nhan Việt quyết định là được rồi. Hứng thú của cậu không ở chỗ đó, cậu thích chăm sóc thực vật ở vườn hoa hơn.
* Cỏ đông lăng (tên khoa học: Rabdosia rubescens)