Điền Viên Nhật Thường

Chương 156: Phát hiện




Tìm được Lục Lăng Tây thì chuyện tiếp theo liền rất đơn giản.

Đoàn người chuẩn bị về thôn trước, ngày mai lại quay lại rừng mưa tìm thi thể của tên buôn ma túy đã bị cự mãng tha đi. Vì để chắc chắn, dù là Nhan Việt hay là Ngô Giang đều muốn tận mắt thấy thi thể.

Trước đó sở dĩ Nhan Việt dẫn đường cho cảnh sát là vì đám buôn ma túy đã theo dõi anh và Tiểu Tây, anh không muốn mấy ngày ở Côn Nam đều lo lắng bọn chúng sẽ xuất hiện trước mặt họ. Bây giờ những tên khác hoặc chết hoặc bị bắt, chỉ còn một tên không rõ tung tích. Trong tình huống Lục Lăng Tây đã hoàn toàn đắc tội tên này, thì anh phải chắc chắn gã đã chết, không để lại chút tai họa ngầm không biết lúc nào sẽ nổ mạnh.

Sau khi bàn bạc, vì tránh mất phương hướng trong rừng mưa, mọi người quyết định đi theo đường cũ trở về. Tuy có thể sẽ gặp phải cự mãng, nhưng bọn họ có không ít vũ khí, cũng không cần e sợ nó.

Nói đến vũ khí, Lục Lăng Tây liền giao súng trong tay cậu cho Phương Lỗi, Phương Lỗi cầm lấy mới phát hiện chốt an toàn đã mở ra, may mà Lục Lăng Tây chạy nhảy suốt một đường cũng không việc gì. Anh vừa nói vậy, Lục Lăng Tây không thấy sao cả, Nhan Việt lại hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh khắp người. Anh cố nén xúc động muốn ôm chặt Lục Lăng Tây vào lòng, nắm chặt tay Lục Lăng Tây, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Lục Lăng Tây đã nhận ra Nhan Việt căng thẳng, khẽ nói: "Nhan đại ca, em không sao, em biết anh chắc chắn sẽ tìm được em".

Giọng cậu đầy chắc chắn, trong lòng Nhan Việt mềm nhũn, hận không thể hôn Lục Lăng Tây thật sâu ngay bây giờ, hòa làm một với cậu, từ nay về sau máu thịt liền nhau, không bao giờ tách ra. Tiếc là hoàn cảnh không thích hợp, hơn nữa còn có bên thứ ba quấy rối – khỉ con.

Kii kii.

Khỉ con ôm chặt cổ Lục Lăng Tây, thái độ với Nhan Việt tràn ngập căm thù. Nó nhớ rõ lúc nãy chính người này đã đoạt Lục Lăng Tây từ bên cạnh nó đi.

Nhan Việt bất đắc dĩ cười khổ, thái độ với khỉ con rất dung túng. Không chỉ là bởi vì Lục Lăng Tây thích khỉ con, mà bởi vì khỉ con đã cứu mạng Lục Lăng Tây. Anh đã nghe Lục Lăng Tây kể bọn họ đào thoát thế nào, trong lòng rất biết ơn khỉ con. Anh tỏ ý ôn hòa vươn tay muốn sờ nó, lại bị khỉ con không chút do dự đập rớt.

Nhan Việt: "...".

Lục Lăng Tây cười híp mắt, vỗ về xoa xoa đầu khỉ con. Cho dù bây giờ cậu đang ở rừng mưa, ánh sáng xung quanh lại u ám quỷ dị không nói được nên lời, nhưng có thể ở bên cạnh Nhan Việt, trong lòng ôm khỉ con, cậu không còn sợ hãi như trước nữa, tâm trạng rất thoải mái.

"Dừng lại đã". Giọng Ngô Giang vang lên ở phía trước, "Hình như có gì đó là lạ".

Nhan Việt và Lục Lăng Tây nhìn nhau, đi về trước mấy bước, đứng ở bên cạnh Ngô Giang hỏi: "Sao vậy?".

Ngô Giang đang định nói, Phương Lỗi rọi đèn pin vào bụi cỏ bên trái, bỗng nhiên dừng lại. Mọi người nhìn theo ánh sáng, trong bụi cỏ, cự mãng màu đen như mãnh thú cổ xưa, thân hình to như cái chậu rửa mặt chiếm lấy một vùng, ngửa đầu lạnh lùng nhìn bọn họ.

Mọi người lập tức cầm vũ khí lên theo bản năng, cự mãng không hề động đậy, chỉ hờ hững nhìn mọi người, rồi quay đầu bò vào sâu trong rừng mưa. Khi cự mãng rời đi, mọi người mới phát hiện trong bụi cỏ có một con mãng xà nhỏ hơn một chút. Mãng xà này hình như đã chết, cứng ngắc nằm trong bụi cỏ không nhúc nhích. Còn có xác đàn ông cũng đặt ở đó, tình hình quỷ dị khó nói nên lời.

Mấy người Phương Lỗi đều đã nghe Lục Lăng Tây nói lúc trước đào thoát thế nào, đã đoán được một chút.

"Là tên buôn ma túy kia". Lục Lăng Tây khẳng định suy đoán của bọn họ.

Ngô Giang phái người lên nhìn, mãng xà trong bụi cỏ quả nhiên đã chết, là bị súng bắn chết, còn về tên buôn ma túy kia, hình như là bị siết cổ đến chết.

"Rắn là động vật có tà tính, đây rõ ràng là quay lại báo thù".

Có cảnh sát phía sau thì thầm, Ngô Giang giơ tay ngăn lời anh ta lại. Cự mãng báo thù không liên quan gì đến bọn họ, quan trọng là... tên buôn ma túy này đã chết, hành động lần này đã đạt được thành công rất lớn, ngày mai bọn họ cũng bớt việc đi.

"Đi thôi, chúng ta quay về".

Chỉ có một việc xen ngang như vậy, hành trình kế tiếp không còn gì bất ngờ nữa, đoàn người rất nhanh đã đến bên rìa rừng mưa.

Kii kii.

Cành cây trên đỉnh đầu vang lên tiếng khỉ kêu, khỉ con trong lòng Lục Lăng Tây cũng kêu kii kii lên. Cậu biết là đàn khỉ đến đón khỉ con, không nỡ tách ra cầm tay nó, dịu dàng nói: "Khỉ con, chúng ta sẽ gặp lại".

Khỉ con kêu kii kii hai tiếng, một tay khác bám chặt lên cổ Lục Lăng Tây. Trong lòng Lục Lăng Tây mềm nhũn, cậu cũng không nỡ rời xa nó. Nhưng khỉ con thuộc về rừng mưa này, nơi này có tộc đàn của nó, nó ở lại đây có cuộc sống tự do tự tại, cậu không thể ích kỷ đưa nó rời khỏi đây.

"Quay về đi". Lục Lăng Tây khẽ nói.

Tiếng kii kii trên cây càng lớn hơn, khỉ đầu đàn hình như rất lo lắng, vội vã gọi khỉ con. Khỉ con ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn Lục Lăng Tây, chậm rãi nhảy từ trong lòng Lục Lăng Tây lên cây, ngồi xổm trên cành im lặng nhìn cậu. Có mấy con khỉ nhảy đến bên cạnh nó, khỉ đầu đàn xoa xoa đầu khỉ con. Một đám khỉ ngồi ở đó nhìn đoàn người Lục Lăng Tây rời khỏi rừng mưa, quay về thôn.

Đồng nghiệp của Vương Triều Lượng, hai nhân viên trong trạm vẫn không ngủ, thất thần cố gắng đợi Vương Triều Lượng và Lục Lăng Tây được cứu ra. Nghe được tin bọn họ về thôn, hai người kích động chạy đến, lúc thấy Vương Triều Lượng mặt mũi bầm dập thì suýt nữa đã khóc lên.

Lúc trước ở rừng mưa không thấy sao, nhưng khi về được đèn chiếu đến, khuôn mặt đầy máu bầm tím của Vương Triều Lượng nhìn rất rợn người. Tuy Lục Lăng Tây không kinh khủng như ông, nhưng khóe miệng vẫn rách chút da. Nhan Việt vội chào tạm biệt Ngô Giang, Phương Lỗi, có gì chờ mai hẵng nói, anh muốn đưa Lục Lăng Tây về nghỉ ngơi trước.

Không có người ngoài, Nhan Việt lột sạch Lục Lăng Tây, kiểm tra toàn thân cậu, chắc chắn ngoại trừ hai má và cánh tay bị bầm một chút thì những chỗ khác đều không sao.

Lục Lăng Tây bọc chăn lông ngại ngùng nhìn Nhan Việt, yếu ớt nói: "Nhan đại ca, em không sao đâu, là chú Vương luôn bị đánh".

Tuy nghĩ vậy thì hơi quá đáng, nhưng thực sự trong lòng Nhan Việt thấy may mắn vì người bị đánh là Vương Triều Lượng. Anh không thể tưởng tượng nổi nếu Lục Lăng Tây bị đánh thành ra như vậy. Nếu là như vậy thì dù tên buôn ma túy kia có chết, anh cũng sẽ không nhịn được bắn mấy phát lên xác gã.

Nhan Việt nghĩ vậy, mở hai tay ra nhẹ nhàng ôm Lục Lăng Tây vào lòng. Chắc là do lo cho Lục Lăng Tây bị thương, anh không dám dùng sức quá mạnh, như là ôm đồ sứ quý giá, cẩn thận vô cùng. Lục Lăng Tây thuận theo tựa vào lòng Nhan Việt, mái tóc mềm mại kề sát cổ anh, Nhan Việt hơi cúi đầu, ngửi mùi hương thơm ngát độc đáo của rừng mưa trên người Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn ỷ lại và tin tưởng. Cậu rướn người lên chủ động hôn môi Nhan Việt, khẽ nói: "Nhan đại ca, em yêu anh".

Những lời này như một mồi châm, khiến núi lửa dồn nén trong cơ thể Nhan Việt bùng phát. Anh ôm chặt Lục Lăng Tây trong lòng, vội vã ngậm môi thiếu niên, hôn mạnh mẽ, quyến luyến triền miên.

Chăn lông trên người Lục Lăng Tây rớt xuống, làn da trắng nõn, cơ thể khỏe mạnh dẻo dai, lộ vẻ xinh đẹp chấn động lòng người. Nhan Việt đè cậu ở dưới thân, nhờ vào sự kết nối của thân thể, để bộc lộ hết tình cảm của anh với Lục Lăng Tây.

Phẫn nộ ban đầu khi nghe Lục Lăng Tây bị bắt cóc, lo lắng trong lúc tìm kiếm Lục Lăng Tây, vui mừng khôn xiết khi nghe được giọng nói của Lục Lăng Tây, còn có yên lòng khi cuối cùng anh cũng ôm được Lục Lăng Tây vào lòng. Sau khi tất cả bụi trần lắng đọng, đau khổ lúc trước bừng tỉnh lại ngỡ như là mộng, anh chỉ muốn thiên trường địa cửu với Lục Lăng Tây, không bao giờ rời xa nữa.

"Tiểu Tây".

Nhan Việt dịu dàng gọi tên Lục Lăng Tây, vuốt ve bờ môi cậu. Khóe môi Lục Lăng Tây nhếch lên, thoải mái cọ cọ trong lòng Nhan Việt, thì thầm: "Nhan đại ca, em mệt".

Nhan Việt cười hôn cậu, khẽ nói: "Vậy ngủ đi, anh ở cùng em".

Lục Lăng Tây ừ một tiếng nhắm mắt lại, lập tức nghĩ đến gì đó, mở mắt ra nghiêm túc nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, chuyện hôm nay đừng nói với mẹ, nếu không mẹ sẽ lo".

"Anh biết". Nhan Việt nói khẽ, yêu thương hôn lên trán Lục Lăng Tây.

Lúc này Lục Lăng Tây đã hoàn toàn yên tâm, ôm Nhan Việt ngủ say, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau. Tuy Lục Lăng Tây nói với Nhan Việt là đừng nói chuyện này cho Vương Thục Tú, nhưng Nhan Việt vẫn nói qua mọi chuyện cho Tiêu Phong, cũng thuận tiện nói với ông Trương và ông Triệu đang ở Côn Nam.

Hôm nay triển lãm hoa lan ở vườn thực vật khai mạc, vốn Lục Lăng Tây đã nói với hai người ông Trương là trễ nhất sáng hôm nay sẽ về. Bây giờ lỡ hẹn, dù sao cũng phải nói một tiếng. Nghe nói Lục Lăng Tây bị bọn buôn ma túy bắt cóc suýt nữa gặp chuyện, ông Trương ông Triệu đều sốt ruột, không xem triển lãm nữa, muốn đến thăm Lục Lăng Tây. Nhan Việt không thể không nói cho họ biết là khi Lục Lăng Tây tỉnh dậy, anh sẽ mang Lục Lăng Tây về Côn Nam, hai ông không cần phải vất vả đến đây.

An ủi hai ông lão xong, Vương Triều Lượng lại tìm đến. Nhìn thứ như dầu mà Vương Triều Lượng đặt trước mặt anh, Nhan Việt không hiểu, "Đây là gì vậy?".

Vương Triều Lượng dù sưng phù mặt vẫn không giấu được vẻ hưng phấn, nói: "Đây là thứ mà tối qua khỉ con đã lấy ra từ một thân cây. Theo phản ứng của khỉ con thì thứ này có thể đốt được. Sáng nay tôi đã lấy công cụ ra kiểm tra, cậu có biết đây là gì không?".

"Cái gì vậy?".

Vẻ mặt Vương Triều Lượng không dám tin, lớn tiếng nói: "Đây là dầu. Thứ này khi đốt cháy lên có thành phần giống dầu diesel như đúc. Nó không cần chế biến gì cả, hoàn toàn có thể dùng trực tiếp như dầu diesel. Cậu có thể tin được không?".

Nhan Việt phản ứng lại, "Chú nói cái này chảy từ trên cây ra?".

"Đúng đúng". Vương Triều Lượng gật đầu, "Phát hiện này đúng là đáng kinh ngạc, Nhan Việt, cậu biết điều này có ý nghĩa thế nào chứ".

"Tất nhiên".

Cũng giống như trúc cứng có thể thay thế sắt thép vậy, nếu đúng như lời Vương Triều Lượng vừa nói, thì loại cây có thể sản sinh ra dầu này càng khó tin hơn trúc cứng nữa, đúng là một mỏ dầu đặt trước mặt bọn họ.

* Cây khổ phối ba hương giao: là một loại cây trong rừng Amazon, chất dịch của nó có thể trực tiếp dùng làm xăng dầu cho ô tô. Người ta chỉ cần khoan một vài lỗ nhỏ trên thân cây là "xăng dầu" có thể theo lỗ chảy ra không ngớt. Thường cứ nửa năm lấy "dầu" một lần, mỗi lần mỗi cây có thể lấy được vài chục kg.

Ở đảo Hải Nam (Trung Quốc), cũng có một loại cây có thể sinh ra dầu ma dút, gọi là cây nam dầu (Jatropha curcas), cây này ở Việt Nam gọi là cây Cọc rào. Cây cao trên 30m, cây lớn có đường kính trên thân trên 1.2m, nếu đốn ngã hoặc khoan lỗ trên thân sẽ có nước dầu màu vàng nhạt chảy ra. Loại nước dầu này châm lửa là cháy. Sản lượng dầu của cây nam dầu khá lớn, thường mỗi cây thu được từ 10 – 25 kg dầu, cá biệt có cây có thể thu được đến 50kg. Hiện cây nam dầu này đã được cả thế giới biết đến là nguồn cung cấp diesel và nguyên liệu sạch cho máy bay.

(Nguồn: Trung tâm dữ liệu thực vật Việt Nam)