Điền Viên Nhật Thường

Chương 151: Nguy hiểm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trạm công tác bên ngoài của vườn thực vật Côn Nam ở bên rìa rừng mưa nguyên sinh, tuy nói là bên rìa nhưng cây cổ thụ chọc trời che lấp ánh mặt trời, nơi nơi đều là dây leo quấn quanh, hoa cỏ sum xuê, đạp xuống đất là cảm giác được gỗ mục nát trơn trượt, xe mà Vương Triều Lượng lái đến không vào được, chỉ có thể dừng lại bên thôn gần đó, tự bọn họ đi bộ vào.

Lục Lăng Tây ngủ suốt một đường đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu đeo túi nhảy xuống xe, tò mò nhìn rừng mưa nhiệt đới nguyên sinh có diện tích lớn nhất Trung Quốc, cũng là nơi bảo tồn sự đa dạng của sinh vật đầy đủ nhất.

Vương Triều Lượng đứng bên cạnh cảm khái nói: "Tiểu Tây biết không? Trên địa cầu hơn nửa thực vật và động vật đều sống trong rừng mưa nhiệt đới, có thể nói rừng mưa là nơi đóng quân của hầu hết sinh vật trên Trái Đất. Đáng tiếc bây giờ đều chặt phá rừng khắp nơi, diện tích rừng mưa ngày càng thu hẹp lại, nếu cứ như vậy mãi thì...".

Nói đến đó Vương Triều Lượng liền thở dài, không nói nơi khác, rừng mưa trước mắt này cũng đang dần thu hẹp diện tích lại, tuy Trung Quốc luôn hô hào bảo vệ môi trường, nhưng so với lợi ích kinh tế, thì cái gọi là bảo vệ cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.

"Đi thôi". Ông không nói gì nữa, dẫn Nhan Việt và Lục Lăng Tây vào rừng mưa.

Bởi vì thực vật quá sum xuê, nên trong rừng mưa rất ít khi thấy ánh mặt trời, sau khi thích ứng được, Lục Lăng Tây quen thuộc điều kiện bên trong rất nhanh. Lọt vào trong tầm mắt ngoại trừ cây cao lớn che trời và những cây dây leo quấn quanh, thì có rất nhiều loại thực vật biểu sinh như tảo, rêu, dương xỉ. Những loài thực vật bình thường ít khi thấy này mọc đầy quanh thân cây và chạc cây, tựa như được phủ lên một tấm thảm màu xanh thật dày. Ngoài ra còn có các loại hoa màu sắc rực rỡ, thỉnh thoảng có vài con thú không biết tên sột soạt đi qua, cả rừng mưa phô bày một vẻ đẹp huyền bí lại khó đoán được.

* Thực vật biểu sinh là dạng thực vật phát triển không ký sinh trên một giá thể thực vật khác (chẳng hạn như trên cây thân gỗ) và nhận được hơi ẩm, chất dinh dưỡng từ không khí, mưa, và đôi khi từ các mảnh vụn tích tụ xung quanh, thay vì là từ cấu trúc mà nó bám chặt vào. Một sinh vật dạng biểu sinh mà không phải là thực vật thì không được gọi là thực vật biểu sinh Thực vật biểu sinh thường được tìm thấy ở các vùng ôn đới (ví dụ như nhiều loại rêu, rêu tản, địa y, và tảo) hoặc ở các vùng nhiệt đới (nhiều loại dương xỉ, xương rồng, lan, và cây họ dứa). Thực vật biểu sinh cung cấp một môi trường sống phong phú và đa dạng cho các sinh vật khác bao gồm động vật, nấm, vi khuẩn, và nấm nhầy. (Nguồn: wiki)

Nhan Việt cũng không có hứng thú quá lớn với những thứ này, chỉ đơn thuần lấy thân phận du khách nhìn ngắm xung quanh. Vương Triều Lượng và Lục Lăng Tây thì khác, hai người hăng hái vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng còn dừng lại chụp ảnh, trò chuyện với nhau vài câu. Vương Triều Lượng là nghiên cứu viên thực vật nhiều năm, Lục Lăng Tây có tấm bảng trắng thần bí trên người, dù gặp được loại thực vật gì thì hai người đều có thể tán gẫu được, khiến Nhan Việt nhìn mà hơi ghen.

Vất vả lắm mới chờ hai người tách ra, Lục Lăng Tây đi chụp hai cây đại thụ mọc chung một chỗ, Vương Triều Lượng thì ngồi xổm trên đất cẩn thận quan sát một cây nấm màu trắng, Nhan Việt cầm một chai nước đưa cho Lục Lăng Tây, "Có mệt không?".

Lục Lăng Tây cầm chai vô thức lắc đầu.

Nhan Việt cong môi, ánh mắt nhìn Lục Lăng Tây ngập tràn ý cười, anh khẽ nói: "Thân thể có gì không thoải mái không?".

Lục Lăng Tây nghe vậy thì hơi ngơ ngác, chờ cậu hiểu ra thì vành tai liền đỏ lên. Nhưng nói ra thì ngoại trừ sáng sớm hơi buồn ngủ, thì cơ thể Lục Lăng Tây không có gì khác thường cả. Cho dù Nhan Việt cả đêm gần như không ngủ cũng tràn ngập tinh thần. Hai người đều biết đây là hiệu quả của tiến hóa, tiến hóa không chỉ giúp giao lưu với động vật, mà còn cải thiện nâng cao thể chất.

Thấy bọn họ hình như muốn nói gì đó, Vương Triều Lượng liền đề nghị nghỉ tạm một lúc.

Nhan Việt nhìn giờ, hỏi: "Còn cách trạm công tác xa không?".

"Không xa, ngay phía trước thôi".

Bên trong rừng mưa có rất nhiều nguy hiểm, chỉ tính các loại rắn độc, ếch độc, nhện độc thì không biết là có bao nhiêu, còn có thêm những động vật nguy hiểm khác đang ẩn núp nữa. Nhân viên công tác tuy vì tiện cho công việc mà xây trạm công tác ở trong rừng mưa, nhưng cũng không dám đi sâu vào.

Vương Triều Lượng dặn dò kỹ Lục Lăng Tây và Nhan Việt phải cẩn thận các loại độc vật, đừng để bị cắn. Tuy nơi này chỉ ở bên rìa, không có động vật quá độc nào, hơn nữa trong trạm cũng có thuốc, nhưng có thể tránh chịu khổ thì vẫn nên cố gắng tránh. "Ngoài ra còn phải chú ý đừng đi lung tung một mình, cẩn thận lạc đường". Ông lấy thân phận một người từng trải ra khuyên nhủ: "Đây là một mê cung rất lớn, cây xung quanh đều khá giống nhau, lỡ như lạc đường thì phiền to".

Ba người nghỉ ngơi mấy phút rồi Vương Triều Lượng lại dẫn bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Đi được hai bước, Tiểu Hắc luôn ngoan ngoãn quấn trên cổ tay Nhan Việt bỗng chui ra khỏi tay áo, ngóc nửa thân lên lè lưỡi sh sh về phía cây bên trái. Ngay sau đó, Tiểu Hắc giống như tia chớp bắn ra ngoài, chui vào trong đống cây. Chỉ nghe bên trong có tiếng xào xạc, hình như có gì đó đang giãy dụa.

"Sao vậy?". Vương Triều Lượng nghe thấy tiếng liền vội quay đầu lại hỏi.

Nhan Việt rút dao găm từ trên người ra, chặn trước mặt Lục Lăng Tây, cảnh giác nhìn chỗ Tiểu Hắc biến mất, cau mày nói: "Có thể là có rắn độc".

"Rắn độc?". Vương Triều Lượng lập tức dừng bước khẽ nói: "Khoan hẵng động đậy. Chỉ cần chúng ta không khiêu khích thì chúng sẽ không chủ động tấn công chúng ta đâu". Tuy ông nói vậy, nhưng vẫn lấy thuốc trị độc rắn từ trong túi ra. Không bị rắn độc cắn là tốt nhất, nhưng lỡ như bị cắn cũng coi như là có chuẩn bị.

Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng động trong đám cây dần nhỏ đi, một lúc sau Tiểu Hắc hưng phấn ló ra lè lưỡi với Nhan Việt, cái đuôi cuốn lấy một con rắn đỏ nhỏ khoảng chừng mấy cm chui ra. Thân thể con rắn đỏ kia mềm mềm rủ xuống, xem ra là đã chết. Vương Triều Lượng chấn động, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Hắc, một lúc lâu cũng không nói được nên lời. Lúc trước ông đã gặp qua Tiểu Hắc ở Vi Viên Nghệ, đương nhiên biết Tiểu Hắc là thú cưng của Nhan Việt. Nhưng mà... Cảnh trước mắt này ông không tìm ra được từ nào để hình dung.

Tiểu Hắc khoe khoang bò đến trước mặt Nhan Việt, ngửa đầu lắc trái lắc phải.

Nhan Việt nhíu mày, cất dao găm đi xách Tiểu Hắc lên, cầm một chai nước khoáng rửa sạch cho nó. Tiểu Hắc bất mãn há mồm cắn lên ngón tay Nhan Việt, Nhan Việt không có phản ứng gì, Tiểu Hắc tủi thân há miệng ra, lắc lắc đuôi giãy dụa muốn chui vào lòng Lục Lăng Tây.

Vẻ mặt Vương Triều Lượng quái lạ hẳn, ông luôn cảm thấy con răn Tiểu Hắc này hình như đang làm nũng, giống như chịu uất ức trong tay Nhan Việt nên muốn đi tìm Lục Lăng Tây tố cáo vậy. Vừa nghĩ như vậy ông liền lắc đầu, thấy mình đúng là hồ đồ.

Nhan Việt đổ hết nước, rồi chọc chọc đầu Tiểu Hắc, cũng không phải anh thấy Tiểu Hắc giết rắn độc có gì không đúng, chỉ là thấy nó bẩn nên muốn rửa sạch thôi. Dù sao chỗ Tiểu Hắc thích ở nhất không phải trên tay anh thì là trong ngực Tiểu Tây, lăn lộn bên ngoài xong thực sự có hơi bẩn.

"Sh sh". Tiểu Hắc ngửa đầu kháng nghị.

Trước mặt Vương Triều Lượng, Nhan Việt không dễ nói gì, chỉ đành theo ý của nó ném nó cho Lục Lăng Tây. Tiểu Hắc lấy lòng quấn trên cổ tay Lục Lăng Tây, phô trương thanh thế lắc lắc đuôi với Nhan Việt.

Lục Lăng Tây không nhịn được cười cười.

Mười mấy phút sau, bọn họ đã đến trạm công tác bên ngoài của vườn thực vật. Nói là trạm công tác chứ thực ra chỉ là ba gian phòng giản dị ở giữa bãi đất trống mà thôi, xung quanh phòng có vài dụng cụ mà Lục Lăng Tây không biết đặt trên mặt đất, trước cửa trạm chính là hai nhân viên công tác trạc tuổi Vương Triều Lượng.

Trước đó bọn họ đã biết Vương Triều Lượng sẽ dẫn người đến đây, rất nhiệt tình với Lục Lăng Tây và Nhan Việt, nhất là Lục Lăng Tây. Hai người đều đã xem qua mấy bài báo cáo lúc trước của Vương Triều Lượng, biết Lục Lăng Tây ở mức nào đó cũng coi như là đồng nghiệp của bọn họ, luôn dốc lòng nghiên cứu các loại thực vật mới.

"Lão Vương, anh đưa Tiểu Tây đi dạo xung quanh đi, bên kia mấy ngày trước vừa phát hiện một đóa hoa Vua hiếm thấy". Một nhân viên chỉ một phía nói.

"Hoa Vua?". Vương Triều Lượng đầu tiên là thấy lạ sao ở đây lại có hoa Vua, nhưng rất nhanh đã thấy hứng thú, nói với Lục Lăng Tây và Nhan Việt: "Đi, chúng ta đi xem xem".

Hoa Vua còn có tên là hoa xác thối, là loại thực vật thân thảo ký sinh, cũng là đóa hoa lớn nhất trên thế giới. Hiện nay đóa hoa Vua lớn nhất được phát hiện có đường kính 1.4 m, nặng đến 10 kg, nổi danh là hoa Vua thế giới. Nhưng hoa Vua chủ yếu mọc ở rừng mưa nhiệt đợi Đông Nam Á, bên Côn Nam rất hiếm thấy.

Theo chỉ dẫn của nhân viên, Vương Triều Lượng mang Lục Lăng Tây và Nhan Việt đi vào sâu trong rừng mưa. "Không sao, nơi này là chỗ thường xuyên đi đến, không có động vật nguy hiểm gì đâu". Vương Triều Lượng vừa đi vừa nói, "Hơn nữa...", ông trêu chọc nhìn qua Tiểu Hắc đang quấn trên tay Lục Lăng Tây, "Có vệ sĩ Tiểu Hắc ở đây, không có gì phải sợ cả".

Tiểu Hắc dường như hiểu Vương Triều Lượng đang nói nó, hưng phấn lắc đuôi không ngừng, kêu sh sh. Nhan Việt nghe hiểu Tiểu Hắc đang nói gì, khẽ nhếch môi.

Bọn họ đi khoảng nửa tiếng, Vương Triều Lượng nói: "Đừng nhìn chúng ta đã đi được xa, nhưng thực ra nơi này vẫn chỉ ở bên rìa rừng mưa thôi, cứ đi thẳng về phía trước vẫn không có điểm cuối".

Lục Lăng Tây nhìn theo hướng Vương Triều Lượng chỉ, tò mò hỏi: "Vậy có người đi đến trung tâm rừng mưa chưa ạ?".

Lần này là Nhan Việt trả lời, anh trầm giọng nói: "Rừng mưa này tiếp giáp với những nước khác, chắc sẽ có người nhập cư trái phép liều lĩnh đi qua nơi này".

"Đúng vậy". Vương Triều Lượng gật đầu, "Ngoại trừ nhập cư trái phép còn có buôn lậu ma túy nữa, dù sao vùng biên giới vốn cũng không an toàn. Nhưng chúng ta không cần phải lo, trạm công tác đã xây dựng mười mấy năm vẫn chưa từng gặp dân nhập cư trái phép hay bọn buôn lậu ma túy... Đến rồi".

Vương Triều Lượng còn chưa nói hết đã hưng phấn đi đến phía trước. Nhan Việt nhìn thoáng qua xung quanh, cầm tay Lục Lăng Tây, dẫn cậu theo cậu. Hoa Vua mà nhân viên công tác nói rất nhanh đã xuất hiện trước mặt hai người.

Nói là hoa Vua chứ thực ra trước mặt chỉ là một nụ hoa lớn màu đen, bên cạnh còn có ký hiệu mà nhân viên để lại. Vương Triều Lượng dạo quanh nụ hoa, hơi tiếc nuối nói, "Còn chưa đến lúc nở hoa, chắc chúng ta không được nhìn nó nở hoa rồi".

Hoa Vua cả đời chỉ nở hoa một lần, lại chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi. Lúc nụ hoa nở rộ sẽ có mùi thơm, sau đó sẽ tỏa ra mùi thối rữa thu hút côn trùng và thú rừng. Ngày thứ tư của kỳ nở hoa, hoa Vua sẽ dần dần biến thành màu đen lụi tàn, sau đó trong vòng mấy tuần sẽ thành một bãi chất dính đặc sệt màu đen. Tuy Vương Triều Lượng không đoán được thời gian nở hoa cụ thể, nhưng ông và Lục Lăng Tây cũng không thể mỗi ngày ở đây, muốn xem hoa nở chắc chắn là rất khó.

Trong lòng ông rất tiếc nuối, ngồi xổm trên đất nhìn nụ hoa. Tuy Lục Lăng Tây thấy hứng thú với hoa Vua, nhưng thực sự không thấy nụ hoa có gì để xem, lôi kéo Nhan Việt nhìn ngắm xung quanh, còn thường chụp mấy tấm ảnh.

"Bịch". Có thứ gì từ đằng xa đập đến, rơi xuống bên chân Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây còn chưa kịp phản ứng lại thì Nhan Việt đã kéo cậu lùi lại một bước. Hai người ngẩng đầu lên liền thấy một con khỉ con màu vàng ngồi trên cành cây cách đó không xa, trong tay cầm loại quả gì đó, nóng lòng muốn ném về phía Lục Lăng Tây.

"Kii kii". Con khỉ nhỏ lớn tiếng kêu.

Đáng tiếc Lục Lăng Tây và Nhan Việt đều không hiểu nó đang nói gì. Ngược lại Tiểu Hắc tức giận vì khỉ con dám bắt nạt Lục Lăng Tây, đi ra từ cổ tay Lục Lăng Tây phẫn nộ sh sh với khỉ con. Khỉ con tò mò nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, lại nhớ đến gì đó vội kêu lên, vừa kêu vừa không ngừng chỉ chỉ về phía trước.

"Nó đang nói gì vậy?". Lục Lăng Tây kéo Nhan Việt ngạc nhiên hỏi.

Nhan Việt nhìn chằm chằm động tác của khỉ con ngẫm nghĩ nói, "Hình như nó đang nhắc nhở gì đó".

"Nhắc gì vậy?". Lục Lăng Tây lấy ống nhòm từ trong túi ra, nhìn về phía khỉ con đang chỉ, ngoại trừ đám cây cao lớn che trời che mặt trời, thì cậu không nhìn thấy gì cả. Cậu đưa ống nhòm cho Nhan Việt, Nhan Việt nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện được gì.

"Chúng ta về trước đi". Nhan Việt nhíu mày, bỗng nói như vậy.

"A?". Lục Lăng Tây không hiểu.

Nhan Việt kéo tay Lục Lăng Tây giải thích: "Con khỉ con này không có ý xấu, chắc em cũng nhận thấy được. Nếu nó nhắc nhở phía trước có cái gì, thì vì an toàn chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước".

Anh nói xong Lục Lăng Tây liền nghe lời gật đầu, đi theo Nhan Việt về đường cũ tìm Vương Triều Lượng. Đi được mấy bước Lục Lăng Tây lại quay đầu nhìn khỉ con trên cây, khỉ con bám trên thân cây bằng một tay, một tay khác thì vẫy vẫy với bọn họ giống như con người vậy.

Lục Lăng Tây cười híp mắt, cũng vẫy tay với khỉ con.

Bọn họ cách Vương Triều Lượng không xa, rất nhanh đã tập hợp lại. Nhan Việt nói với Vương Triều Lượng có thể phía trước có nguye hiểm, bọn họ vẫn nên rời khỏi đây thì hơn. Tuy Vương Triều Lượng thấy lạ, nhưng giọng điệu của Nhan Việt không giống như đang nói đùa, ông nhìn thoáng qua chỗ Nhan Việt vừa đi đến, rồi dẫn hai người men theo đường cũ về trạm công tác. Bóng ba người rất nhanh đã biến mất trong rừng rậm.

Bọn họ vừa đi chưa được bao lâu, thì vài gã đàn ông thân hình vạm vỡ, mặc đồ dân tộc thiểu sổ đi ra từ phía sau một gốc cây thô to bằng mấy người, hung ác nhìn chằm chằm về hướng ba người đi khuất.

Gã đầu lĩnh khoảng hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt có một vết sẹo to bằng ngón cái. Vẻ mặt gã hung ác tàn độc, lạnh giọng nói: "Có thấy rõ bọn chúng không?".

Gã đàn ông cao tráng bên cạnh khoảng chừng hơn ba mươi liền nói: "Tên quay đầu lại cuối cùng thì thấy rõ, còn hai tên khác thì không rõ lắm".

Gã đầu lĩnh rũ mắt xuống, làm một động tác cắt cổ, lạnh giọng nói: "Đi theo sau bọn chúng, xem bọn chúng ở đâu rồi tìm cơ hội xử lý chúng".

Một gã khá trẻ đứng bên phải do dự nói: "Đại ca, vừa nhìn là biết chúng chỉ là khách du lịch không biết gì hết, chắc cũng không thấy được chúng ta, hay là đừng làm phức tạp lên...".

Gã chưa nói xong, gã đầu lĩnh đã hừ một tiếng ngắt lời: "Cái gì cũng không thấy? Không thấy bọn họ vội vã đi mất hay sao. Tiểu Lục mày đừng quên, lão Ngũ đã ngã rồi, chắc vì giữ mạng mà cái gì không nên nói đều nói hết. Chúng ta ở trong này cố gắng bao nhiêu năm mới có chút sự nghiệp, bây giờ đường khác cũng không an toàn, chỉ còn một con đường vận chuyển này thôi... Để tránh chuyện lỡ như, thì dù thằng nhóc kia không thấy gì thì cũng do bọn chúng xui xẻo".

Gã đầu lĩnh có uy tín lớn nhất trong đám người, gã vừa nói vậy những người khác cũng không có ý kiến gì nữa. Tên cao tráng thì đi về phía mà mấy người Nhan Việt vừa đi, còn những người còn lại thì lại đi sâu vào trong rừng. Trước khi đi, gã đầu lĩnh ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn khỉ con trên cây, khỉ con kêu kii kii, ném quả trong tay lên đầu gã ta.

Trên mặt gã ta ngập tràn tức giận, tay lập tức đụng đến cây súng bên hông, lại lo nổ súng sẽ tạo tiếng quá lớn, nên đành phải nhìn xuống.

Khỉ con thấy gã ta không làm gì, càng đắc ý hơn, không ngừng tìm quả khô quắt đến ném về phía bọn chúng, còn học theo người làm mặt quỷ.

"Súc sinh". Gã đàn ông tức muốn chết.

Gã trẻ tuổi bên cạnh vội ngăn gã lại, "Đại ca cần gì phải so đo với một súc sinh chứ".

Khỉ con dường như nghe hiểu bọn chúng đang mắng nó, động tác ném quả càng cố sức hơn.

Gã trẻ tuổi: "...".

* Hoa Vua: tên khoa học là Rafflesia, là một chi thực vật có hoa trong họ Rafflesiaceae. Trong đó loài Rafflesia arnoldii được coi là hoa đơn tính lớn nhất trên thế giới. Rafflesia là loài hoa kí sinh, hút nước và các chất dinh dưỡng. Nó không có lá, thân, rễ hay chất diệp lục. Vì Rafflesia chỉ đơn thuần là một nhánh hoa ký sinh, hoàn toàn không có thân, lá hay rễ và mọc ký sinh bên trong trên thân cây nho Tetrastigma. Rafflesia phát tán giác mút giống như rễ bên trong mô của cây leo. Người ta chỉ có thể phát hiện ra Rafflesia khi Rafflesia sẵn sàng để sinh sản, bằng cách nở ra bông hoa 5 cánh. Nhưng dù mỗi bông hoa có đường kính tới 100 cm và nặng 10-11 kg và có mùi "ngào ngạt", du khách vẫn khó cơ hội chiêm ngưỡng chúng, vì loài thực vật có nguy cơ tuyệt chủng này chỉ nở vỏn vẹn vài ngày. Là loài ký sinh và cách duy nhất để tiếp tục sinh tồn là nhờ bông hoa lộ ra ngoài mặt đất, Rafflesia bắt buộc cần có đường kính lớn và khả năng thu hút côn trùng và thú rừng một cách hiệu quả. Với mùi hôi đặc trưng, các loài bị hấp dẫn mạnh. Chúng liền tìm đến bông hoa. Cuối cùng khi chẳng tìm thấy gì, chúng bỏ đi, mang theo hạt giống vô tình phát tán đi khắp nơi.