Điền Viên Nhật Thường

Chương 114: Tết




Cũng giống như quán ăn gia đình Tiểu Hoa, Vi Viên Nghệ cũng nghỉ vào đêm 30. Lục Lăng Tây treo một tấm biển gỗ bên ngoài cửa nói rằng mùng tám sẽ mở cửa buôn bán. Vốn cậu không định nghỉ lâu như vậy, nhưng Vương Thục Tú nói cậu đã vất vả nửa năm, nhân dịp năm mới nghỉ ngơi một thời gian. Lục Lăng Tây cũng không muốn trái ý Vương Thục Tú, nên đã đồng ý.

Sáng sớm khó được lúc ngủ dậy muộn, khi Lục Lăng Tây dụi mắt rời giường, Tiêu Phong đã mang Đại Hắc ra bên ngoài chạy một vòng. Là một con chó dư thừa tinh lực, Đại Hắc rất thích ra ngoài vận động. Tiếc là thể lực của Lục Lăng Tây không theo kịp, Đại Hắc lại kiên trì không muốn làm tổn thương "lòng tự ái" của Lục Lăng Tây, nên lúc đi theo Lục Lăng Tây rất ít khi được vui chơi thỏa thích, cũng chỉ khi Nhan Việt hay Tiêu Phong mang nó ra ngoài thì Đại Hắc mới có thể vui sướng chạy một vòng.

"Sức chịu đựng và lực bật của Đại Hắc không tồi". Tiêu Phong vừa mở cửa vừa khen ngợi Đại Hắc.

Đại Hắc hí mắt, bình tĩnh ngồi xổm ở cửa, nâng móng chờ Tiêu Phong chùi cho nó.

Tiêu Phong bình thản, học theo Lục Lăng Tây chùi bốn cái móng cho Đại Hắc, cười nói: "Được rồi, Tiểu Tây chắc cũng dậy rồi, đi xem Tiểu Tây đi".

Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, chạy nhanh như chớp vào phòng Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây vừa ngồi dậy, Đại Hắc đã nâng nửa thân trên, hai chi trước đặt ở đầu giường, ánh mắt thân thiết nhìn Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây ngủ rất ngon, tâm trạng rất tốt sờ đầu Đại Hắc, thuận miệng hỏi: "Đi ra ngoài với ba à?".

Đại Hắc kêu vài tiếng ngắn ngủi, Lục Lăng Tây nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, chờ khi nào trời ấm áp sẽ đi ra chạy bộ". Cậu nói xong liền bắn vào đầu Đại Hắc một cái, trêu chọc nói: "Đại Hắc đúng là càng lúc càng giống Nhan đại ca".

Nhan Việt vẫn luôn thấy Lục Lăng Tây rất gầy, sức khỏe không được tốt. Ngoại trừ mỗi ngày đôn đốc việc ăn cơm, còn khích lệ Lục Lăng Tây chạy bộ vào sáng sớm. Lục Lăng Tây bị bắt kiên trì một thời gian, trời mà rất lạnh là sống chết không chịu ra cửa. Nhan Việt không có cách nào, nói rất nhiều về chuyện rèn luyện sức khỏe. Cũng không biết Đại Hắc nhớ từ lúc nào, còn để bụng hơn Nhan Việt nữa.

Nói Đại Hắc xong, Lục Lăng Tây lại duỗi tay kéo Tiểu Hắc từ dưới gối ra. Tiểu Hắc còn chưa tỉnh hoàn toàn, ngơ ngác nhìn Lục Lăng Tây, một lúc lâu sau mới chậm rãi quấn lên tay cậu. Lục Lăng Tây cầm đuôi kéo nó xuống nhét vào túi áo ngủ. "Đừng nghịch". Cậu vỗ vỗ cái đầu thò ra của Tiểu Hắc, đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.

Lục Lăng Tây đang rửa mặt, thì một nhà "ba người" Tiêu Hồng đã đến tiểu khu. Tiêu Hồng còn thuận đường ôm mấy hộp pháo đến, cười nói với Lục Lăng Tây: "Đây đều là mua cho Tiểu Tây đấy". Lục Lăng Tây hơi bất ngờ, cậu đã thấy loại pháo này trên TV, mấy ngày trước Tiêu Phong cũng ôm mấy hộp về, nhưng cậu chưa chơi.

Tiêu Phong nhận lấy từ trong tay Tiêu Hồng, nói: "Trong nhà đã mua không ít rồi".

Tiêu Hồng chẳng sao cả, "Mấy thứ này thì được bao nhiêu chứ, đốt một lúc là hết rồi. Một năm cũng chỉ có một lần như vậy, để Tiểu Tây chơi thỏa thích đi". Hắn chuyển sang Lục Lăng Tây, "Đợi lát nữa bác đi đốt với con, bác giỏi cái này lắm".

"Dạ". Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Hiểu Mạn nghe Tiêu Hồng nói vậy, khẽ nói với Vương Thục Tú: "Lão Tiếu nhà chị đã mấy năm chưa chơi như vậy rồi, chị thấy Tết năm nay là năm anh ấy vui vẻ nhất".

Vốn Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn không có con, đến Tết thêm Tiêu Phong nữa cũng chỉ có ba người lạnh tanh. Thỉnh thoảng cha mẹ Chu Hiểu Mạn cũng đến, hai ông bà đã lớn tuổi, cũng không thích ồn ào, đến tối là đi ngủ sớm. Tiêu Hồng đón Tết cũng không được tận hứng, không có vẻ vui sướng như năm nay. Tuy cũng chỉ nhiều thêm hai người, nhưng cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Nhất là với Lục Lăng Tây, Tiêu Hồng quả thực còn xứng chức hơn Tiêu Phong nữa, ăn uống chơi đùa, nghĩ đến gì là mua cái đó. Hắn còn nói thầm với Chu Hiểu Mạn, đứa bé Tiểu Tây này nghe lời quá, nếu ồn ào hơn, giống như những đứa trẻ khác nói thích cái này thích cái kia thì tốt hơn rồi.

Chu Hiểu Mạn cười nói xong, Vương Thục Tú cũng cười, cảm khái nói, "Trong nhà đã nhiều năm rồi chưa nhộn nhịp như thế".

Ăn xong bữa sáng, Vương Thục Tú bảo Tiêu Phong đi dán câu đối xuân ở cửa, Chu Hiểu Mạn thì rán thịt viên trong bếp, Tiêu Hồng nhìn một lúc thấy không có việc gì làm, liền dẫn Lục Lăng Tây đến khu đất trống ở tiểu khu đốt pháo.

"Nào, chúng ta đốt pháo trước".

Tiêu Hồng đầy hăng hái đốt pháo trong tay, kéo Lục Lăng Tây lùi lại hơn mấy mét. Hắn nói mua những thứ này cho Lục Lăng Tây chơi, nhưng sự thực là một mình chơi hăng say. Lục Lăng Tây còn chưa đến gần, đã bị Tiêu Hồng ngăn lại, bảo để hắn làm cho. Lục Lăng Tây dẫn Đại Hắc và Tiêu Trăm Vạn ngồi ở một bên, nhìn Tiêu Hồng cười tủm tỉm đốt một cái lại một cái. Cái này thú vị hơn xem trên TV nhiều. Không biết có phải là bọn họ đi đầu hay không, mà trong tiểu khu rất nhanh đã vang lên tiếng pháo nổ liên tiếp. Có trẻ con vây quanh nhìn ở phía xa xa, Tiêu Hồng đốt một cái, các bé liền ngửa đầu kinh hô.

Tiêu Hồng càng chơi vui hơn.

Một ngày cứ ầm ầm trôi qua, đến tối, toàn bộ tiểu khu đều là tiếng pháo. Từ ban công nhìn lên, nửa khoảng trời ngập tràn sắc màu, pháo hoa lung linh. Lục Lăng Tây ngồi trên ban công ngửa đầu nhìn, sau lưng cậu, mấy người Vương Thục Tú đang rộn ràng chuẩn bị cơm tất niên.

"Tiểu Hoa, tỏi em đã giã đâu?".

"Lấy sủi cảo ra đi".

"Thịt hầm hơi nhạt, thêm chút muối nữa".

"Bình rượu anh mang đến đâu rồi, Hiểu Mạn em để nó ở đâu vậy, lấy ra cho mọi người cùng uống".

Tiếng nói chuyện lộn xộn vang lên, bởi vì tiếng pháo bên ngoài nên ai cũng cao giọng, Lục Lăng Tây nghe mà cười khẽ. Cậu chưa bao giờ biết Tết sẽ thú bị như vậy, dán câu đối xuân, đốt pháo, treo đèn lồng còn làm sủi cảo nữa, những thứ này đều là lần đầu tiên với cậu. Cậu hăng hái tham gia các hoạt động, tiếc nuối duy nhất là Nhan Việt không ở bên người. Không biết bây giờ Nhan Việt đang làm gì nhỉ? Nhà họ Nhan cũng sẽ nhộn nhịp như nhà cậu sao? Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, nhỏ giọng nói: "Đại Hắc, tao nhớ Nhan đại ca".

Đại Hắc không kêu to, chỉ thân thiết liếm ngón tay Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây hơi nhếch khóe môi, ánh mắt dần ấm áp hơn.

Lúc Lục Lăng Tây đang nhớ Nhan Việt, thì Nhan Việt cũng đang nhớ Lục Lăng Tây. Tám giờ tối, nhà lớn nhà họ Nhan yên tĩnh một vùng. Ngoại trừ đèn lồng đỏ sáng lên trong sân, thì cả tòa nhà không thấy không khí đón Tết đâu cả.

Trong phòng ăn, Nhan Thế Huy ngồi ngay ngắn ở ghế đầu, Nhan Việt và Ân Tình Làm thì ngồi hai bên trái phải của ông ta. An Kiệt hơi gượng gạo ngồi bên cạnh Nhan Việt, thực sự không chịu nổi không khí nơi này nữa. Không có ai nói chuyện, mỗi người chỉ im lặng ăn đồ ăn trước mặt, cho dù những món ăn này đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ, nhưng An Kiệt vẫn có cảm giác không nuốt trôi được. Anh lén nhìn Nhan Thế Huy một cái, chỉ thấy vẻ có lệ và xa cách trên mặt ông ta mà thôi. Tất nhiên Nhan Thế Huy thì còn đỡ, chứ Ân Tình Lam ngồi đối diện Nhan Việt thì nhíu mày, trên mặt là vẻ chán ghét không che giấu được.

An Kiệt biết cái vẻ mặt đó của Nhan Thế Huy hay Ân Tình Lam thì cũng chỉ nhằm vào nhau mà thôi, nhưng nhìn Nhan Việt mặt không chút cảm xúc, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao tâm lý lão đại lại có vấn đề. Dưới hoàn cảnh gia đình không bình thường thế này thì người rất khó có bình thường được, anh nên cảm thấy may mắn vì lão đại không tạo thành tính cách phản xã hội sao?

An Kiệt yên lặng phun tào trong lòng, có chút đồng tình mà lại nhìn Nhan Việt. Rõ ràng tình cảm giữa cha mẹ đã tan vỡ, mỗi người đều có gia đình riêng, nhưng lại cố tình tụ lại vào dịp Tết hàng năm sắm vai người một nhà. Chỉ là có lẽ bọn họ không biết, với Nhan Việt mà nói, mỗi dịp Tết hàng năm chỉ là đang nhắc nhở anh rằng, anh là người bị cha mẹ cùng vứt bỏ mà thôi.

"Con ăn no rồi". Nhan Việt nói, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.

An Kiệt thở phào, gần như là đặt đũa xuống ngay sau đó, "Cháu cũng ăn no rồi".

"Sao chỉ ăn một chút như vậy?". Nhan Thế Huy thân thiết hỏi.

Nhan Việt bình thản nói: "Không có hứng ăn".

"A Việt, cá này không tệ...". Ân Tình Lam còn chưa nói xong, Nhan Thế Huy đã cắt ngang, "A Việt không muốn ăn, vậy đi nghỉ sớm đi".

"Nhan Thế Huy, anh!". Ân Tình Lam không vừa lòng nhìn Nhan Thế Huy.

Nhan Việt lười nghe bọn họ cãi nhau, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. An Kiệt đuổi theo sau, ở phía sau hai người, Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam đã cãi nhau ầm ĩ. Năm nào cũng như vậy, Nhan Việt trào phúng nghĩ, bắt đầu bằng im lặng kết thúc bằng cãi nhau.

"Lão đại". An Kiệt hơi lúng túng, không biết nên nói gì với Nhan Việt.

Nhan Việt cũng không để tâm, liền nói: "Tôi sẽ bảo quản gia mang chút đồ ăn lên cho cậu". Hiển nhiên Nhan Việt cũng thấy An Kiệt chưa ăn được gì, nghĩ cũng thấy đúng, trong cái không khí như vậy có mấy người ăn được chứ.

Thấy anh không để ý, An Kiệt thở phào, "Vậy lão đại?".

"Tôi đi gọi điện cho Tiểu Tây". Vào lúc này, Nhan Việt chỉ muốn nghe thấy giọng Lục Lăng Tây.

Lúc di động vang lên, Lục Lăng Tây đang cắn nửa cái sủi cảo, liền thấy có gì đó cưng cứng, nhổ ra thì thấy hóa ra là một đồng xu một mao mới tinh.

"Tiểu Tây tốt lắm, khởi đầu thuận lợi". Tiêu Phong lập tức nói.

Tiêu Hồng cười lớn vỗ bả vai Lục Lăng Tây, móc từ trong túi một bao lì xì dày cộp đưa cho Lục Lăng Tây. "Nào, Tiểu Tây cầm đi, đây là thưởng vì cắn trúng tiền".

Tiêu Phong phối hợp trêu ghẹo nói: "Anh cả, bọn em mà ăn trúng thì có không vậy?".

"Có, đều có". Tiêu Hồng móc liền ra năm bao lì xì, đập lên bàn, "Anh đã chuẩn bị xong rồi, chị dâu chú gói năm đồng xu, ai ăn được thì thưởng cho người đó".

Hắn vừa nói xong, Tiêu Trăm Vạn liền vọt đến, miệng ngậm bát của nó, bên trong là một cái sủi cảo đã cắn rách ra, lộ nửa đồng xu.

Mọi người: "...".

"Phụt" Chu Hiểu Mạn không nhịn được cười đầu tiên, mọi người cũng cười theo. Tiêu Hồng sờ đầu Tiêu Trăm Vạn, "Tiêu Trăm Vạn làm tốt lắm".

Tiêu Trăm Vạn hưng phấn kêu lên.

Trong tiếng ồn ào, Lục Lăng Tây cầm di động đi ra ban công, êm dịu nói: "Nhan đại ca".

Giọng Nhan Việt vang lên, trong tiếng ầm ĩ rất rõ ràng. "Đang ăn cơm sao?".

"Vâng". Lục Lăng Tây vui vẻ kể chuyện cậu cắn trúng tiền, còn có Tiêu Trăm Vạn nữa.

Nhan Việt nghĩ đến bao lì xì dày cộp của Tiêu Hồng liền cười khẽ, Lục Lăng Tây thuận miệng hỏi: "Nhan đại ca, anh ăn sủi cảo chưa?".

"Anh ăn rồi".

"Em không biết là còn có thể gói tiền trong sủi cảo nữa, bên chỗ Nhan đại ca cũng thế phải không?".

"Không phải". Nhan Việt dịu dàng nói. "Sủi cảo ở đây không có gì trong đó cả".

"Vậy chờ anh về em gói cho anh ăn. Buổi chiều em đã học gói vài cái sủi cảo, rất dễ".

"Được".

Giọng Lục Lăng Tây mềm mại, áp lực trong lòng Nhan Việt vì bữa cơm lúc nãy cũng biến mất theo. Anh tưởng tượng thấy vẻ tươi cười lúc này của thiếu niên, tim lập tức mềm nhũn. Lúc này anh thấy mình rất may mắn, vì trong cuộc sống hai mươi bảy năm trống rỗng của anh, anh gặp được Lục Lăng Tây.