Điền Viên Nhật Thường

Chương 106: Điều tra




Sau khi Lại Tam, Lại Tứ bị bắt đã nhanh chóng khai rõ hành vi của hai người. Ngày thường hai anh em thường lái xe ba gác ra ngoài kiếm tiền, hoạt động xung quanh Phượng Thành. Gặp được đứa bé thích hợp ra tay nếu lừa được thì lừa, không lừa được thì dùng thuốc gây mê. Tiểu Thạch Đầu cũng gặp may, trước đó Lại Tứ dùng thuốc xảy ra chuyện, Lại Tam thấy tiền thiếu mất một nửa nên đau lòng, không chịu cho Lại Tứ dùng thuốc nữa. Nếu không một kim thuốc mê chọc xuống, Tiểu Thạch Đầu dù thông minh cũng gặp chuyện không may.

Có lời khai của Lại Tam Lại Tứ, Phương Lỗi lập tức cùng đồng nghiệp chia thành mấy đường, cùng ngày đã triệt hạ vài cứ điểm của bọn buôn người xung quanh Phượng Thành, đồng thời truy bắt được những tên liên lạc mua người. Trong số đám người này, lão Nghiêu đầu sa lưới là khiến người ta hả lòng hả dạ nhất, nghe nói lão chuyên cung cấp trẻ con làm ăn xin cho phía Trung Kinh, rất nhiều đứa trẻ rơi vào tay lão đều rất thê thảm, dùng lời của Phương Lỗi nói thì lão Nghiêu đầu chính là một tên cặn bã.

Những việc này đều là Phương Lỗi nói cho Lục Lăng Tây khi gọi điện vào buổi tối, giữa trưa lúc đồng nghiệp của Phương Lỗi đến thì Lục Lăng Tây đã đưa Tiểu Thạch Đầu về thôn Linh Thủy. Phương Lỗi biết Lục Lăng Tây muốn biết tình hình sau đó, đồng thời cũng muốn nói vài lời giùm Tiểu Thạch Đầu. Lúc đi Lục Lăng Tây vẫn luôn sầm mặt, Phương Lỗi quen biết cậu đã được một thời gian, đây là lần đầu tiên thấy vẻ tức giận của Lục Lăng Tây. Anh nghĩ Tiểu Thạch Đầu về chắc sẽ bị đánh đòn rồi. Vốn Phương Lỗi thấy Tiểu Thạch Đầu phải bị răn dạy, nhưng đến buổi chiều khi anh bắt những tên cặn bã này lại, cứu được gần 20 đứa trẻ, Phương Lỗi không thể không thừa nhận Tiểu Thạch Đầu đã làm một chuyện tốt.

Phương Lỗi nói trong điện thoại tỏ ý nên cho Tiểu Thạch Đầu một cơ hội, đừng đánh mạnh quá. Anh biết Vu Tiểu Quyên là công nhân của Lục Lăng Tây, lời của Lục Lăng Tây trước mặt cô rất có giá trị. Lục Lăng Tây nghe ra ý của anh, cười nói. "Yên tâm, Tiểu Thạch Đầu không sao".

Buổi chiều cậu vừa đưa Tiểu Thạch Đầu về thôn Linh Thủy, Tiểu Thạch Đầu liền ầm ĩ muốn đi tìm bà nội. Vu Tiểu Quyên nghe Lục Lăng Tây nói xong liền xắn tay áo lên, kết quả bà Đổng sống chết ngăn lại không cho đánh, nói muốn đánh thì để sau cũng được, Tiểu Thạch Đầu vừa về phải bình tĩnh lại đã, mấy ngày nữa hẵng đánh. Lục Lăng Tây nhìn cái vẻ kia của Tiểu Thạch Đầu, mấy ngày nữa chắc lại chạy lung tung. Ngược lại A Hoàng vì chuyện này mà được bà Đổng khen. Trước đây bà Đổng không đồng ý cho Tiểu Thạch Đầu nuôi A Hoàng, lần này lại không có ý kiến gì, vừa mua xương lại xây chuồng chó, xem A Hoàng là ân nhân lớn nhà bọn họ. Cả một buổi chiều ồn ào, đến tối Nhan Việt đến đón Lục Lăng Tây từ thôn Linh Thủy về.

Lục Lăng Tây nói rất sống động, Phương Lỗi tưởng tượng dáng vẻ của Tiểu Thạch Đầu và A Hoàng, cũng bật cười.

"Được, tôi đây yên tâm. Sau khi kết thúc vụ này tôi sẽ tranh thủ xin biểu dương cho Đại Hắc và A Hoàng, coi như là không uổng công chúng nó ra sức".

Cái gọi là biểu dương đó chính là một loại bằng khen, Lục Lăng Tây thấy có hay không cũng không sao cả. Nhưng đây là ý tốt của Phương Lỗi, cậu cũng không từ chối.

Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây còn đang nghĩ chuyện Tiểu Thạch Đầu. Nhan Việt khép tài liệu trong tay, cười cười nhìn Lục Lăng Tây: "Phương Lỗi nói gì vậy?".

Lục Lăng Tây ngồi xuống bên cạnh Nhan Việt, không yên lòng nói: "Nói qua hành động lúc chiều của bọn họ, còn có chuyện của Tiểu Thạch Đầu".

Nhắc đến Tiểu Thạch Đầu, Nhan Việt lắc đầu nói, "Lần này Tiểu Thạch Đầu thực sự quá to gan rồi".

Đây đúng là phần Lục Lăng Tây lo lắng nhất. Cậu cảm thấy Tiểu Thạch Đầu gan lớn, phần lớn là do Tiểu Thạch Đầu cho là mình có thể nói chuyện được với A Hoàng, năng lực không giống người thường này làm bé tự tin, để bé làm ra chuyện mà cái tuổi này của bé không nên làm. Đó cũng không phải là lần đầu tiên. Lúc trước Lý đại gia cũng từng đề cập qua, Tiểu Thạch Đầu đã ỷ vào A Hoàng để hù dọa Từ Tam. Lúc đó chủ yếu Lục Lăng Tây và Lý đại gia đều thiên về việc khuyên dạy Tiểu Thạch Đầu không thể vì mình nắm giữ năng lực này là có thể làm chuyện xấu được. Nhưng bây giờ, Lục Lăng Tây cảm thấy cậu hẳn là nên dạy Tiểu Thạch Đầu có hiểu biết đúng đắn về năng lực này. Cho dù có A Hoàng đi chăng nữa, thì bé cũng không thể không gì là không làm được.

Nghe lo lắng của Lục Lăng Tây, Nhan Việt ngẫm nghĩ nói. "Cũng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Tám phần là do Phương Lỗi thường đi tìm Tiểu Thạch Đầu kể vài chuyện phá án, khiến Tiểu Thạch Đầu xem nhân vật trong câu chuyện mà Phương Lỗi kể là thần tượng. Quá trình phát triển của bé trai đều có giai đoạn này, cái kiểu sùng bái và muốn học làm anh hùng thế này, chờ Tiểu Thạch Đầu lớn lên sẽ hiểu chuyện hơn".

Anh vừa nói vậy, Lục Lăng Tây có chút lơ mơ, nhiều hơn là tò mò, "Thật sao, Nhan đại ca cũng có sao?".

Nhan Việt nhếch môi, cười khẽ, "Nhan đại ca cũng có, chẳng lẽ Tiểu Tây không có sao?".

Lục Lăng Tây lắc đầu theo bản năng, nhưng lắc được một chút lại nghĩ đến gì đó, chần chừ nói: "Em quên rồi".

Nhan Việt chú ý tới vẻ mặt của cậu, đôi mắt tối sầm, cánh tay duỗi ra ôm Lục Lăng Tây vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt cậu, "Quên rồi thì thôi".

Lục Lăng Tây khẽ ừ một tiếng, co lại trong lòng Nhan Việt tìm một vị trí thoải mái, nửa nằm trên ghế sô pha tiện tay cầm một quyển sách tranh về hoa cỏ để đọc. Cậu đọc sách, nhưng lại không tập trung vào nó, trong đầu vẫn luôn nghĩ về lời Nhan Việt nói. Khi sống càng nhiều ở đời này, thì cậu càng hiểu ra cuộc sống đời trước là không bình thường. Cái kiểu không bình thường này không chỉ là việc cậu không thể đến trường mà ở nhà hằng năm, mà là... Lục Lăng Tây không muốn nghĩ tiếp nữa, thả sách xuống xoay người ôm lấy eo Nhan Việt, vùi đầu vào lòng anh.

Dáng vẻ ỷ lại này của cậu khiến Nhan Việt thỏa mãn, vỗ nhẹ lên lưng Lục Lăng Tây, ánh mắt dịu dàng như sắp tràn ra.

Hai người ai cũng không nói gì, ấm áp dịu nhẹ bao xung quanh, trong phòng chỉ có tiếng TV đang bật.

"Mùa mưa đã đến, lại đến mùa giao phối ở thảo nguyên!".

Lục Lăng Tây phì cười, không khí ấm áp lúc trước đã không còn sót lại gì nữa. Cậu quay đầu từ trong lòng Nhan Việt nhìn sang, Đại Hắc đang nghiêm túc ngồi xổm trước TV bấm điều khiển chuyển kênh "Thế giới động vật", Tiểu Hắc thì lười biến làm ổ trên đầu Đại Hắc, cúi đầu cắn đuôi mình tự chơi.

Một lớn một nhỏ ở chung hài hòa, Lục Lăng Tây cười cong mắt, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn. Nhan Việt cúi đầu say mê nhìn cậu, chỉ mong thiếu niên mãi mãi vui vẻ như vậy.

Hôm nay anh đi tìm An Kiệt chính là vì nhờ An Kiệt giúp anh điều tra chuyện của nhà họ Lục ở Trung Kinh. Trước đây anh không thường về nước, cũng chẳng quen biết với nhà họ Lục ở Trung Kinh, nên cũng không quan tâm về chuyện của nhà họ Lục. Nhưng từ khi anh có suy đoán kia, thì anh liền hận không thể tra rõ chuyện nhà họ Lục trong một đêm, nhất là một nhà Lục Nghiễm Cảnh.

An Kiệt rất bất ngờ về chuyện Nhan Việt bảo anh làm, nhưng không nói gì cả. Chuyện của nhà họ Lục cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người ở Trung Kinh cũng biết. Nhan Việt muốn điều tra tỉ mỉ chuyện từ mười tám năm trước thì phải cần chút thời gian. Nhưng từ vài chuyện mà mọi người đều biết hiện nay, thì Nhan Việt có thể đoán được cuộc sống của một "Lục Lăng Tây" khác như thế nào, đó là cuộc sống mà anh không mong rằng thiếu niên đã trải qua.

Nhan Việt nghĩ đến thiếu niên rất chú ý đến có đông lăng một cách khách thường, trong lòng mềm nhũn, cúi đầu ôn nhu hôn thiếu niên.

"Nghiên cứu của mấy người Tô Lãng tiến triển rất thuận lợi, bồn cỏ đông lăng bậc một mà chúng ta đưa đến được bọn họ bảo bối lắm. Theo tiến độ như hiện nay, thì sẽ tiến hành thí nghiệm trên chuột bạch nhanh thôi".

Lục Lăng Tây thấy hơi lạ khi Nhan Việt bỗng dưng nhắc đến nghiên cứu của Tô Lãng, nhưng nghe nói bọn họ có tiến triển, Lục Lăng Tây vẫn rất vui mừng.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu gieo trồng quy mô lớn sao?".

Nhan Việt khẽ vuốt mặt Lục Lăng Tây, nhỏ giọng nói: "Chưa vội, trong phòng thí nghiệm của bọn họ có trồng một ít, chờ sau khi thí nghiệm trên chuột bạch thì chúng ta trồng với quy mô lớn cũng được".

Lục Lăng Tây mỉm cười, "Nhan đại ca, anh một mặt đầu tư vào phòng thí nghiệm của bác sĩ Tô, một mặt lại lấy tên Vi Viên Nghệ hợp tác với bọn họ, hoàn toàn là chuyển tiền từ túi trái sang túi phải, đúng là một vốn bốn lời".

Ánh mắt Nhan Việt sâu thẳm nhìn Lục Lăng Tây, khẽ cười nói: "Tiểu Tây nói rất đúng, từ sau khi Nhan đại ca quen biết với Tiểu Tây thì việc làm ăn luôn phát triển thuận lợi, xem ra là Tiểu Tây có tướng vượng phu".

Lục Lăng Tây: "..."

Nếu bàn về da mặt dày, thì chắc chắn cậu không phải là đối thủ của Nhan Việt.

Nhan Việt cong môi, khóe mắt đều lộ vẻ dịu dàng. Anh nâng nhẹ cằm Lục Lăng Tây cúi đầu hôn lên lần nữa.

Ngày hôm sau lúc ăn bữa sáng, Vương Thục Tú cũng hỏi chuyện Tiểu Thạch Đầu. Lục Lăng Tây nói tóm tắt mọi chuyện, Vương Thục Tú nghe xong thở dài. Tiểu Thạch Đầu đúng là may mắn, nếu không tìm được về, Vu Tiểu Quyên sẽ như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi. Nói xong chuyện Tiểu Thạch Đầu, Vương Thục Tú lại chửi bọn buôn người vài câu. Cùng là mẹ, Vương Thục Tú cũng căm thù bọn chúng đến tận xương tủy. Cô nói xong liền nhớ đến chuyện gì đó, dí đầu Lục Lăng Tây một cái.

"Lúc con còn bé cũng suýt mất tích, may mà ôm về được".

Cô nói bâng quơ, vẻ mặt Lục Lăng Tây mờ mịt. Vương Thục Tú hình như không muốn nói thêm, "Thôi, đã là chuyện quá khứ rồi, nếu không có chuyện Tiểu Thạch Đầu thì mẹ cũng không nhớ đến. Ăn cơm, ăn cơm đi".

Lục Lăng Tây nghi hoặc nhìn Vương Thục Tú, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, Vương Thục Tú nói với Lục Lăng Tây chuyện chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mặt với Tiêu Phong. Chuyện này bọn họ đã chuẩn bị trước hôn lễ rồi, là Tiêu Hồng đề nghị, hai nhà vừa lúc đi nghỉ cùng nhau luôn. Cũng không đi xa, chỉ đi tham quan mấy thành phố xung quanh, thuận tiện kiểm tra sức khỏe cho Chu Hiểu Mạn.

Lục Lăng Tây không có ý kiến gì về chuyện này, cậu rất ủng hộ Vương Thục Tú nhân lúc còn trẻ ra ngoài dạo chơi. Bây giờ trong nhà không có gánh nặng kinh tế gì, Vương Thục Tú cũng nên hưởng thụ cuộc sống.

"Chuyện tiệm cơm con không cần lo, mẹ đã thu xếp xong với Dịch Hàng rồi, đến lúc đó có chuyện gì thì Hổ tử cũng sẽ giúp đỡ trông chừng. Con chỉ cần lo chuyện ở Vi Viên Nghệ là được rồi". Vương Thục Tú vừa thu dọn bát đũa vừa nói.

Tiêu Phong rất tự giác xắn áo lên đi rửa bát đũa, Lục Lăng Tây thấy ngại muốn đứng lên giúp, bị Vương Thục Tú ngăn lại. "Chỉ vài cái bát nặng nhọc gì đâu, để ba con rửa là được".

Lục Lăng Tây nhịn cười gật đầu. Tiêu Phong cười nhìn Vương Thục Tú, chấp nhận chuyện mình đi rửa bát.

Bốn người quyết định ngày xuất phát là ngày mốt, Tiêu Hồng trực tiếp lái xe đi. Bốn người một chiếc xe là đủ rồi, vấn đề duy nhất là Tiêu Trăm Vạn làm sao đây? Nó to như vậy cũng phải chiếm vị trí một người, mang nó trên xe thì hơi chật. Tiêu Hồng nghĩ nghĩ, liền quyết định không mang Tiêu Trăm Vạn theo.

"Sao? Chăm sóc Tiêu Trăm Vạn được chứ?".

Lục Lăng Tây gật đầu, cậu thì không sao cả, chỉ không biết Tiêu Trăm Vạn có sao không.