Cửa thôn Tây Cương, Phương Lỗi đậu xe ở ven đường, Đại Hắc đi theo A Hoàng vào thôn. Tuy từ lúc bọn họ phát hiện A Hoàng đến giờ còn chưa đến nửa tiếng, nhưng bọn buôn người vốn rất giảo hoạt, lỡ như thừa dịp này bán Tiểu Thạch Đầu đi, thì bọn họ xuất hiện bừa bãi sẽ chí đánh rắn động cỏ mà thôi.
Lục Lăng Tây lo lắng nhìn về hướng Đại Hắc biến mất, thầm cầu nguyện là Tiểu Thạch Đầu đang còn ở trong thôn. Cậu luôn xem Tiểu Thạch Đầu như em trai mình, lại vì có chung bí mật với bé nên quan hệ cũng gần gũi hơn. Chợt nghe tin Tiểu Thạch Đầu mất tích, cậu cũng lo lắng nhiều như Vu Tiểu Quyên vậy, chỉ mong sớm tìm được Tiểu Thạch Đầu.
"Yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được Tiểu Thạch Đầu, thằng bé không sao đâu". Phương Lỗi nghĩ đến gì đó, "Tiểu Thạch Đầu rất tinh ranh, cậu xem đi, cứ các một đoạn là thằng bé lại xuống xe để lại ký kiệu, chắc chắn là biết A Hoàng ở phía sau nên chỉ đường cho A Hoàng".
Phương Lỗi nói vậy, Lục Lăng Tây cũng gật đầu theo. Tuy cậu không nghĩ ra được nếu A Hoàng đi theo bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, thì sao Tiểu Thạch Đầu lại bị bọn buôn người bắt cóc chứ? Lần này tìm được Tiểu Thạch Đầu phải nói với bé, tốt nhất là sau này đừng một mình chạy loạn trong thôn.
Vừa nghĩ vậy, thì Đại Hắc đã xuất hiện lại trong tầm mắt. Ở phía xa, Đại Hắc kêu lên với Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây nghe hiểu ý nó, Tiểu Thạch Đầu đang còn ở trong thôn. Cậu yên tâm, nhìn Phương Lỗi nói, "Tiểu Thạch Đầu đang ở ngay trong thôn, chúng ta phải đợi cảnh sát đến đây sao?".
Phương Lỗi gật đầu, cầm điện thoại nói một tiếng. Cúp điện thoại, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta đi xem tình hình xung quanh trước đã, xe thì cứ đậu ở đây".
Vốn Phương Lỗi nghĩ chuyện này mình anh làm, Lục Lăng Tây chờ ở ngoài là được. Nhưng anh lại nghĩ, cũng không biết sẽ gặp phải tình huống nào, nếu có Lục Lăng Tây đi theo thì lỡ như gặp chuyện gì cậu còn có thể chỉ huy Đại Hắc và mấy con chó này, miễn cưỡng cũng coi như là có sức của ba bốn cảnh sát.
Hai người xuống xe, Phương Lỗi vừa đi vừa lo lắng. Anh không chỉ nghĩ đến chuyện cứu Tiểu Thạch Đầu, mà thông qua việc này liệu có thể tìm cặn kẽ gốc rễ, hoàn toàn xóa sạch tổ chức buôn người này không. Theo tình hình chung, thì bọn buôn người từ lừa bắt cóc trẻ con đến bán ra ngoài đều có đường dây móc nối nhau, đây không phải là chuyện của một hai người, mà là một tổ chức phạm tội có quy mô bao quát hết thảy. Vốn cảnh sát cũng thường xuyên triển khai hoạt động truy bắt đường dây buôn người, nhưng bọn buôn người rất cảnh giác, chỉ cần gió thổi cỏ lay là bỏ chạy ngay. Bọn chúng thường qua lại khắp cả nước, có thói quen di dời nơi ở, cảnh sát sắp xếp rất lâu cũng chỉ bắt được vài con tôm con cá nhỏ.
Phương Lỗi cũng chỉ bỗng nhiên nghĩ đến, lần này bọn họ hành động mau lẹ, bọn buôn người chắc không thể phản ứng kịp. Chỉ cần cảnh sát khống chế tin tức không để lộ ra ngoài, thì nói không chừng một thời gian sau sẽ bắt được mấy con cá lớn. Trong lòng ra quyết định, Phương Lỗi mang theo Lục Lăng Tây đi theo Đại Hắc cẩn thận vào thôn.
Bây giờ còn chưa đến một giờ, có lẽ các thôn dân còn đang ăn cơm trong nhà. Cả thôn rất yên lặng, bên ngoài lại càng không có bóng người nào. Ngoài cổng một ngôi nhà nông thôn, A Hoàng đang canh giữ ở đó. Thấy Lục Lăng Tây đến, nó hơi sốt ruột cào tường, ý đồ rất rõ, nó muốn trèo tường vào trong. Lục Lăng Tây ngửa đầu nhìn qua, chắc là do có tật giật mình, nên tường nhà này cao hơn nhà hàng xóm xung quanh, nhìn khoảng chừng ba mét, cậu không biết A Hoàng có thể leo vào được không. Lục Lăng Tây trấn an sờ đầu A Hoàng, vỗ yên mấy con chó, nhìn về phía Phương Lỗi.
Phương Lỗi gật đầu khen ngợi nhìn Lục Lăng Tây, nếu bên trong chỉ là mấy tên trộm cướp thì anh mang mấy con chó này vọt vào luôn. Nhưng bên trong lại không rõ có bao nhiêu đứa trẻ, Phương Lỗi cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ bọn buôn người điên lên bắt bọn trẻ làm tấm chắn. Anh đi xung quanh nhìn thử, đang cân nhắc nên sắp xếp thế nào, trong sân bỗng vang lên tiếng một nam một nữ nói chuyện, còn có tiếng bước chân đi về phía cổng.
Trong khoảng thời gian đó thì hai người cũng không rời đi quá xa được, quan trọng nhất là nếu bị người bên trong nhìn thấy lại sinh nghi thì phiền to. Phương Lỗi nghĩ vậy, liền quyết định rất nhanh ra hiệu bảo Đại Hắc mang theo đám chó chặn ở cổng, cửa vừa mở ra, khi người bên trong còn chưa kịp phản ứng, Đại Hắc và A Hoàng đã một trước một sau nhào lên.
"Có chuyện gì vậy? Chó hoang ở đâu ra đây?". Giọng nữ sợ hãi vang lên, lập tức đã bị Đại Hắc nhào lên đẩy ngã xuống đất.
Gã đàn ông cách ả đàn bà không xa xoay người bỏ chạy, ba bốn con chó vọt lên, ngoạm chân giữ lại gã đàn ông, kéo lê gã trên đất. Tiếng động trong sân rất nhanh đã làm Lại Tam đang ngủ say bừng tỉnh, gã lập tức hiểu được đã có chuyện, liền vội cầm di động muốn báo cho người khác.
"Cảnh sát đây, không được nhúc nhích". Phương Lỗi xuất hiện ở cửa.
Lại Tam ném di động, vẻ mặt hung ác rút một cây đao từ dưới giường ra. A Hoàng đang nhìn gã chằm chằm nhẹ nhàng nhảy lên, cắn lên cổ tay Lại Tam. "A!". Lại Tam kêu thảm buông lỏng cây đao trong tay, A Hoàng đè chặt gã dưới thân, răng nanh sắc nhọn chỉ cách cổ Lại Tam mấy cm.
"A Hoàng". Phương Lỗi trầm giọng, sợ là A Hoàng sẽ cắn xuống. Trước khi A Hoàng cắn, Phương Lỗi đã nhanh chóng lôi Lại Tam dậy, trói gã ở trên giường. Chỉ một thời gian ngắn đó, một nam một nữ trong sân cũng bị chế ngự. Phương Lỗi tìm hai sợi dây thừng trói chúng lại cùng một chỗ, lại lấy khăn lau trên bàn nhét vô miệng hai người. "Được rồi". Anh phủi tay, nói với Lục Lăng Tây, "Tôi đi gọi điện, Tiểu Tây cậu đi tìm Tiểu Thạch Đầu đi".
Lục Lăng Tây gật đầu, xoay người đi về căn phòng ở phía Đông. Từ lúc Lại Tam bị bắt, A Hoàng đã ngồi xổm ở đó, kêu khe khẽ vào khe cửa. Lục Lăng Tây vừa nghe là biết Tiểu Thạch Đầu bị nhốt trong đó.
"Anh Tiểu Tây". Tiểu Thạch Đầu bám vào khe cửa hưng phấn kêu.
Lục Lăng Tây nghe thấy tiếng bé, cuối cùng cũng yên tâm. Tìm được chìa khóa mở cửa ra, Tiểu Thạch Đầu liền lao vào lòng Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây ôm Tiểu Thạch Đầu cười cười, vừa giương mắt nhìn vào trong phòng, thì nụ cười lập tức cứng lại. Trong phòng không chỉ có một đứa bé là Tiểu Thạch Đầu, mà còn có ba đứa bé khác cũng bị nhốt với bé. Lúc trước khi ở bên ngoài Lục Lăng Tây đã chú ý thấy căn phòng này có cửa sổ rất nhỏ, lại xây trên cao gần mái hiên, chỉ chiếu vào chút ánh sáng. Bây giờ mở cửa cậu nhận ra rằng trong phòng không có gì cả, chỉ có cái đệm xốp lớn trải trên đất. Dưới ánh sáng mờ mờ, ba đứa trẻ co cụm vào nhau, sợ hãi nhìn cậu.
Tiểu Thạch Đầu như hiểu được gì, xoay người kéo Lục Lăng Tây hỏi: "Anh Tiểu Tây, chú cảnh sát sẽ đưa mấy em này về nhà phải không?".
Lục Lăng Tây nhìn mấy khuôn mặt bé nhỏ bẩn thỉu pha lẫn vẻ hoảng sợ, gật mạnh đầu.
Phương Lỗi gọi điện xong đi đến, thấy rõ tình hình trong phòng liền chửi một câu, "Súc sinh".
Làm một cảnh sát, Phương Lỗi đã tự tay bắt rất nhiều tên tội phạm, cướp bóc, giết người... Loại người nào cũng có. Nhưng loại mà anh hận nhất chính là bọn buôn người. Mỗi khi một đứa trẻ mất tích, thì sẽ có ba gia đình bị hủy hoại. Trước đây trẻ con hầu hết đều được bán vào những gia đình không có con, tốt xấu gì cũng có thể bình an lớn lên. Nhưng bây giờ càng nhiều trẻ con bị bắt cóc đã bị một vài tổ chức tội phạm điều khiển, ép các em đi ăn xin trong các thành phố lớn. Vì để xin được nhiều tiền hơn, những đứa bé đó có em bị đánh gãy chân, có em bị rạch mặt, còn bị làm bỏng nữa. Phương Lỗi không dám tưởng tượng nếu bọn họ không tìm được Tiểu Thạch Đầu, thì tương lai của Tiểu Thạch Đầu sẽ ra sao?
Thở nặng nề, Phương Lỗi và Lục Lăng Tây cẩn thận ôm mấy đứa trẻ ra khỏi phòng. Lục Lăng Tây lại tìm một ít đồ ăn trong bếp, rót mấy cốc nước ấm đến. So với Phương Lỗi, mấy đứa trẻ này càng thích Lục Lăng Tây hơn. Tuy vẫn còn sợ hãi không dám nói gì, nhưng chỉ cần Lục Lăng Tây đút, các bé đều ngoan ngoãn ăn.
Phương Lỗi thở dài, "Tôi đã gọi cho đồng nghiệp rồi, chắc là bọn họ sẽ đến đây nhanh thôi. Cũng đã báo cho mẹ của Tiểu Thạch Đầu rồi, lát nữa cậu đưa Tiểu Thạch Đầu về là được".
"Vậy mấy đứa bé này thì sao?". Lục Lăng Tây chỉ vào ba đứa trẻ bên cạnh.
"Yên tâm". Phương Lỗi nói, "Mấy đứa bé này chắc chỉ mới mất tích một hai ngày, tra trong ghi chép chắc sẽ tìm được người thân".
Lục Lăng Tây gật đầu. Hai người nói xong, Phương Lỗi liền hỏi Tiểu Thạch Đầu là có chuyện gì? Sao bé lại bị lừa đi?
Tiểu Thạch Đầu bất mãn bĩu môi, lớn tiếng nói: "Cháu không bị lừa đi, là cháu cố ý đi với bọn họ. Cháu biết bọn họ là người xấu, cháu muốn giúp chú cảnh sát bắt người xấu".
Bé chưa nói xong, Phương Lỗi liền trầm mặt. Một tay xách Tiểu Thạch Đầu đặt lên đùi đánh mấy cái vài mông. "Cháu nói gì hả? Cháu cố ý đi với bọn chúng, cháu có biết bọn chúng là người xấu không? Cháu có biết tất cả mọi người đều đang đi tìm cháu, mẹ cháu sắp điên lên rồi không".
Tiểu Thạch Đầu thấy không được Phương Lỗi khen ngợi, mà lại bị đánh, liền giãy dụa đứng lên. "Cháu giúp chú cảnh sát bắt người xấu mà, cháu..."
Phương Lỗi lại đánh thêm mấy cái nữa, "Lông còn chưa dài thì làm được gì? Cảnh sát cần cháu giúp sao? Lỡ như có chuyện gì sao đây?".
"Cháu có A Hoàng, cháu không sợ". Tiểu Thạch Đầu gào to, tủi thân mở to mắt, nước mắt đọng lại trên lông mi, một vẻ muốn khóc mà cố nhịn lại, "Cháu muốn anh Tiểu Tây, cháu không muốn nói chuyện với chú".
Phương Lỗi đánh xong mới nhận ra được anh chẳng có quan hệ gì với Tiểu Thạch Đầu cả, cũng không đến phiên anh đánh đứa bé nghịc ngợm này. Nghe Tiểu Thạch Đầu nói thế liền ném bé cho Lục Lăng Tây ở bên. Tiểu Thạch Đầu ôm Lục Lăng Tây muốn cáo trạng, nhưng rất nhanh đã phát hiện sắc mặt Lục Lăng Tây không tốt, đang xụ mặt nhìn bé. Lúc nãy Phương Lỗi ra tay quá nhanh, nếu không Lục Lăng Tây cũng muốn đánh mông Tiểu Thạch Đầu. Cậu cảm thấy Tiểu Thạch Đầu quá to gan, mới năm tuổi đã coi trời bằng vung, phải dạy dỗ lại mới được.
Tiểu Thạch Đầu lập tức chuyển hình, mím môi đáng thương nói: "Anh Tiểu Tây cũng muốn đánh mông em sao?". Bé vừa nói vừa sờ mông, tay kia thì túm chặt áo Lục Lăng Tây, ngửa đầu cố nặn nước mắt ra ngoài.
Lục Lăng Tây mềm lòng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Đã biết sai chưa?".
Tiểu Thạch Đầu không tình nguyện gật gật đầu, "Em biết sai rồi, em không nên khiến mẹ, khiến anh Tiểu Tây lo lắng".
"Còn nữa đâu, em có biết làm vậy nguy hiểm thế nào không?".
Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt, lớn giọng nói: "Em có A Hoàng, A Hoàng sẽ bảo vệ em".
Đây đã là lần thứ hai Tiểu Thạch Đầu nói vậy. Lục Lăng Tây nhíu mày, cảm thấy đây mới là vấn đề thực sự của Tiểu Thạch Đầu.