Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Chương 33: Ngượng ngùng




Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Ninh Hinh liền xách rổ đi ra bãi đất trồng rau.

Lúc này, Cố Thanh Sơn cũng đã dậy, đang ở bãi đất bên cạnh đám đất trồng rau nhà Ninh Hinh cầm thiết thương luyện tập, thật vất vả mới học được chút võ nghệ, cũng không thể vì lười nhác mà mai một dần. Buổi sáng nơi này vừa vặn không có ai, hắn để lưng trần luyện quyền tầm nửa canh giờ, cơ bắp trên người đầm đìa mồ hôi, từng quyền vung lên lực đạo rất mạnh.

Từ xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Ninh Hinh, hắn vội dừng động tác lại, dùng sức xoa xoa hai mắt, sợ là chính mình còn chưa tỉnh ngủ nhìn nhầm.

Đi đến nơi, Ninh Hinh chỉ liếc mắt nhìn qua cơ thể cường tráng của hắn một cái liền đỏ mặt cúi đầu, từ trong rổ lấy ra một đôi giày mơi đưa qua cho hắn.

"Thanh Sơn ca, muội có làm cho huynh một giày mới, huynh đi thử xem có vừa chân không?"

Nam nhân thụ sủng nhược kinh, vội vàng ném thiết thương trong tay, lại dùng sức lau tay trên quần cho sạch mới run run cầm lấy đôi giày từ trong tay nàng. Là một đôi giày vải màu xanh, kiểu giày này trong thôn đa phần mọi người đều mang, nhưng đường may lại vô cùng tinh xảo, đế giày vững chắc, mặt giày chỉnh tề sạch sẽ, vừa nhìn qua là biết người làm đã bỏ rất nhiều tâm tư.

"Ninh Hinh, muội thật tốt... lần trước tay muội bị trầy chính là vì làm giày cho ta phải không?" Hai tròng mắt của hắn sáng lấp lánh, hắn cũng không ngờ nàng lại làm giày cho chính mình.

Ánh mắt của hắn quá mãnh liệt, Ninh Hĩnh chỉ khẽ ừ một tiếng nhỏ mà không dám ngẩng mặt nhìn hắn.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, Cố Thanh Sơn hạnh phúc đến ngất ngây, quả thực không biết nói cái gì thì tốt, tay trái cầm giày càng trở nên run hơn. Hắn kích động, tay phải vội vàng vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói: "Tay muội đã tốt hơn chưa? Để ta nhìn xem."

Hắn lật tay nhỏ của nàng, nghiêm túc mà nhìn kỹ một lượt, ở mấy ngón tay có vài vết đỏ, chắc là do làm giày cho hắn mới bị thương... Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cuối xuống, học nàng từng làm đem ngón tay kia bỏ vào trong miệng.

Tay đứt ruột xót, bỗng dưng từ đầu ngón tay truyền thẳng lên não từng đợt cảm giác ấm áp lại ẩm ướt, Ninh Hinh vừa ngẩng đầu liền rơi vào ánh mắt quấn quýt si mê của hắn. Ánh mắt này nàng đã từng nhìn thấy, vào lúc hai người bọn họ đi thành Mạo Châu hắn sẽ ngẫu nhiên lơ đãng toát ra vài lần. Nhưng là, mấy lần kia đều không có như lần này vô cùng nồng nhiệt, nóng bỏng, tình ý đều biểu hiện trắng ra.

Đầu lưỡi của hắn khẽ liếm, một cảm giác ngưa ngứa truyền thẳng vào tim khiến tim nàng đập loạn nhịp. Nàng tưởng đem ngón tay rút ra lại rút không được, xấu hổ đến mức mặt đỏ như máu. Tiểu cô nương hai mắt long lanh ngập nước nhìn về phía hắn, giọng nũng nịu gọi: "Thanh Sơn ca..."

"Ninh Hinh, ta... ta đi nhà muội cầu hôn được không?" Thấy nàng không có tức giận, Cố Thanh Sơn cảm thấy nàng có thể phát hiện ra tâm ý của chính mình, liền lấy hết can đảm mở miệng dò hỏi.

Giờ phút này trong lòng NInh Hinh loạn thành một đoàn, can bản là không thể nghe rõ hắn nói cái gì, thấy hắn hơi thả lỏng lực đạo liền nhân cơ hội vội vàng rút tay về.

Cố Thanh Sơn mong đợi nhìn nàng, trong lòng rất thấp thỏm, chờ mong câu trả lời của nàng. Nhưng sau khi đem ngón tay rút về nàng lại không hề nhìn hắn, hai tay che lại nơi lồng ngực, giống như vị trí kia sẵn sàng nhảy ra. Ánh mắt của hắn tự nhiên cũng bị chỗ đó hấp dẫn, qua mười ngày, chỗ đó dường như so với lúc hắn vừa về gặp nhau hình như lại lớn thêm một chút. Hắn theo bản năng nhìn bàn tay to của mình, nếu nắm ở nơi đó, tựa hồ rất là vừa vặn.

Ninh Hinh cố gắng bình tĩnh lại, mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy hắn thất thần nhìn chằm chằm ngực của mình, lập tức vừa thẹn vừa tức, muốn hận hắn lại hận không được, chỉ đành quay đầu chu cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị.

"Ninh Hinh, muội đáp ứng rồi có phải hay không?" Cố Thanh Sơn nóng nảy hỏi, làm sao hắn có thể mặc nàng không để ý hắn chứ, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.

"Vừa rồi huynh đã nói cái gì? Muội nghe không rõ." Ninh Hinh rũ đầu đáp.

"Ta nói..." Vừa rồi dưới sự xúc động hắn buột miệng nói ra, tuy là nói khá nhanh, đầu óc bản thân cũng chưa kịp suy nghĩ rõ, nhưng là... nếu... nếu bây giờ bảo hắn nói lại một lần nữa, hắn lại không thể nói nên lời.

Hắn sợ, sợ nàng cự tuyệt, sợ nàng cứ như vậy quay đầu rời đi. Nếu là thế, chỉ sợ cũng không thể giống như bây giờ mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng. Nàng chỉ giúp hắn làm giày mà đã thẹn thùng như vậy, chẳng sợ hắn ngậm ngón tay nàng vào trong miệng nàng cũng chưa tức giận, như vậy còn chưa đủ chứng minh nàng cũng có chút thích hắn hay sao? Bất quá chỉ là một tầng giấy mỏng ngăn cách, chờ thêm vài ngày xây nhà xong hắn sẽ sang nhà nàng cầu hôn không tốt hơn là xé toạc ra ngay lúc này.

"Không, không có nói cái gì. Muội đi về trước đi, một lát nữa liền có người đến làm việc rồi." Khôi phục lại bình tĩnh, hắn buông lỏng tay, yên lặng nhìn nàng rời đi.

Ninh Hinh lại không có khôi phục nhanh như hắn, trong lòng còn đang rất loạn, cũng không miệt mài theo đuổi đến tột cùng hắn có ý gì, mà vội vàng chạy đi thật nhanh. Chạy đến bờ sông, nàng bỗng dưng quay lại.

Hai mắt Cố Thanh Sơn lập tức phát ra ánh sáng mãnh liệt, nàng quay lại nói với hắn là đồng ý phải không? Nàng vốn dĩ là nghe rõ nhưng chỉ vì ngượng ngùng mới không có thừa nhận?

Hắn vừa kích động vừa miên man suy nghĩ, thậm chí còn cố ý bước lên vài bước để đón nàng, nhưng lại thấy nàng không hề nhìn về phía hắn, cuối đầu vội vàng chạy qua đám rau, nhanh tay nhổ một nắm bỏ vào rổ rồi lại chạy nhanh đi.

Hắn mất mát đuổi theo nàng đến bờ sông mới dừng lại, nhìn bóng dáng nàng càng lúc chạy càng xa, thẳng đến lúc mất hút ở cuối  con đường hắn mới ủ rũ cuối đầu.

"Haiz!" Hắn thở dài, không còn tâm trạng luyện thiết thương, xách một xô nước, đi tưới cho mấy cây hoa nhài nàng thích.

"Đang nghĩ Ninh Hinh à?" Phía sau truyền đến một giọng nói hài hước.

"Ừ..." Cố Thanh Sơn đột nhiên phản ứng lại, xoay người quay đầu lại bối rối chối: "Không phải."

Ninh Trường Thủy cười ha ha: "Thanh Sơn a, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta nha, từ nhỏ ngươi liền đối xử rất khác với  Ninh Hinh, lúc còn cởi truồng tắm mưa thích xoay quanh nàng, còn để nàng nhìn xem chim của ngươi lớn hay không, ha ha..."

"Ngươi mau cút cho ta." Cố Thanh Sơn xấu hổ mặt đỏ bừng, đem nửa xô nước còn lại hắt qua.

Ninh Trường Thủy nhảy sang một bên tránh đi, chậm rãi thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: "Ngươi như thế nào còn không đi qua nhà nàng cầu hôn? Sẽ không sợ chậm chạp có người cầu hôn trước sao?"

Cố Thanh Sơn đem thùng nước ném sang một bên, uể oải ỉu xìu ngồi xổm trên mặt đất, buồn rầu nói: "Ta vừa rồi mới hỏi nàng, nhưng là nàng còn không có đáp ứng. Ngươi cảm thấy nàng sẽ thích ta sao?"

"Không thể nào." Ninh Trường Thủy nhíu mày nói, "Lấy điều kiện hiện tại của ngươi, chỉ có ngươi lựa chọn người khác chứ làm gì có chuyện người khác lựa chọn ngươi. Ninh gia khẳng định sẽ vui vẻ mà gả nàng cho ngươi, nàng làm sao có thể cự tuyệt ngươi chứ."

"Không hẳn là cự tuyệt, nàng chỉ nói nghe không rõ, nhưng ta lại không dám hỏi thêm một lần nữa." Cố Thanh Sơn gục đầu xuống nói.

Ninh Trường Thủy vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: "Ta hiểu, huynh đệ, ngươi thích nàng nhiều năm như vậy, hẳn sẽ lo được lo mất. Lúc trước vì cưới được tiểu Xuân, ta cũng giống như ngươi rối rắm một thời gian dài, nhưng sau khi thành thân xong thì trở nên tốt hơn. Chỉ cần ngươi luôn kiên trì đối xử tốt với nàng, sớm muội gì nàng cũng sẽ động tâm thôi. Bất quá, ta chỉ sợ bản thân ngươi không kiên định, ta nói cho ngươi biết a, hiện tại trong thôn chúng ta nhà nào có cô nương đều đang nhìn chằm chằm vào ngươi đó. Cha vợ của ta luôn cảm thấy gả tiểu Xuân cho ta là khiến nàng chịu khổ, hiện tại liền muốn đem cô em vợ của ta là Ngô Lan Lan  gả cho người có tiền có thế, nên bây giờ đang xem trọng ngươi đó."

Cố Thanh Sơn cười đáp: "Ta chỉ cần một mình Ninh Hinh mà thôi, người khác ai cũng không cần."

Ninh Trường Thủy nhìn hắn gật gật  đầu, quả nhiên giống bản thân suy đoán. Cha vợ biết hắn cùng với Cố Thanh Sơn chơi với nhau từ nhỏ, cố ý làm cho hắn đi nghe ngóng xem người ta có ấn tượng như thế nào về Ngô Lan Lan. Hiện tại xem ra bản thân Cố Thanh Sơn đã kiên định với sự lựa chọn của mình rồi, không cần phải suy xét thêm ai nữa.

"Thanh Sơn, về sau có biện pháp kiếm tiền nào, nhớ phải nghĩ đến ta a, mất công cha vợ cứ ghét bỏ ta nghèo." Ninh Trường Thủy nửa đùa nửa nghiêm túc nói.

"Được." Cố Thanh Sơn sảng khoái đáp ứng, lại thấy có người đi tới, vội vàng đứng lên đón.

Mọi người làm vô cùng khí thế, qua một buổi sáng móng nhà đã xây gần xong, lúc này cần xúc đất lót nền, liền phân năm người đi qua chỗ đánh  dấu đào ao trồng xen để đào đất, lại phân tiếp năm người nữa chở đất quay về để đổ lên nền nhà và sân.

Sáng nay, Cố Thanh Sơn không cho Ninh Hinh đi nấu cơm, chỉ để nàng đi theo Vương thợ mộc phụ cầm cái này cái kia. Vương thợ mộc hơn năm mươi tuổi, tính tình hiền hòa, cùng cha Ninh Hinh có quen biết nên vừa làm vừa nói chuyện phiếm với nàng.

Ninh Hinh nhìn ông bào khung cửa sổ, liền nói: "Vương đại bá, ta cảm thấy cửa sổ nên mở ra bên ngoài mới đúng, vì sao ở thôn chúng ta cửa sổ đều mở vào bên trong vậy? Tiểu Hạo nhà ta khi còn nhỏ ngồi chơi trên giường đất luôn bị đụng vào cánh cửa sổ, có một lần sau gáy sưng lên một cục rất to, phải mất rất lâu mới xẹp xuống."

Vương thợ mộc cười ha ha nói: "Mở bên trong hay mở bên ngoài đều có cái lợi riêng. Mở từ bên trong buổi tối lạnh ngồi dậy liền có thể đóng cửa sổ không cần phải đi ra ngoài. Mở từ bên ngoài đứa nhỏ không dễ bị đụng phải nhưng lại rất dễ đụng trúng người lớn. Có thôn cửa sổ đều mở từ bên ngoài cho nên muốn mở bên nào thì tùy vào chủ nhà yêu cầu a."

Ninh Hinh nghĩ nghĩ, đem vụn gỗ ông bào ra quét sang một bên rồi mới nói tiếp: "Người lớn chung quy không dễ đụng phải, vẫn là trẻ em quan trọng hơn, vạn nhất đụng vào đầu thì nguy hiểm."

Cố Thanh Sơn ở gần đó loáng thoáng nghe được nàng nói cái gì mà trẻ em, liền lén lút đi lại gần hỏi: "Đang nói cái gì mà làm muội vui vẻ thế?"

Vương thợ mộc vừa thấy chủ nhà đến, liền ngừng làm việc, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi Ninh Hinh nha đầu nói cũng có đạo lý, cửa sổ mở từ bên trong dễ đụng phải trẻ em khi chơi trên giường, ngươi xem nếu thích mở từ bên ngoài thì nói cho ta biết luôn, bây giờ còn chưa bắt tay vào làm dễ chỉnh sửa hơn."

Cố Thanh Sơn nhân cơ hội nhìn nàng một cái, cười nói: "Ninh Hinh nói làm thế nào tốt thì cứ làm như vậy đi."

Vương thợ mộc nghe xong mặt hơi ngẩn ra, Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy lời của mình có chút nói thẳng ra quá, vội vàng giải thích: "Dù sao nàng cũng là nữ nhân có kinh nghiệm, ta chưa từng chăm trẻ con  nên nào biết làm như thế nào thì thích hợp a. Bất quá, nếu tương la ta có con, khẳng định so với tiểu Hạo còn nghịch ngợm hơn, cho nên tốt nhất là nên làm cửa sở mở từ ngoài đi."

Đúng lúc đó thợ xây đứng đầu Thạch Đại Trụ từ phòng bếp hô: "Thanh Sơn, ngươi lại đây nhìn xem, ngươi muốn ở trong bếp ngăn ra một cái phòng tắm, thì ngăn từ bên nào sẽ thích hợp?"

Cố Thanh Sơn chạy tới nhìn nhìn, vò đầu nói: "Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, ngươi trước đi sắp xếp mấy chỗ khác đi."

Hắn yên lặng mà đi quanh phòng một vòng, lại đi đến bên cạnh Ninh Hinh ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: "Ninh Hinh, muội nói xem phòng tắm lớn như thế nào? Có cần xây tường không? Hay là chỉ cần che lại là được?"

Ninh Hinh có chút ngại ngùng, cái gì cũng đều nghe theo nàng, hắn cứ làm như xây nhà này để cho nàng ở vậy. "Không cần  xây tường đâu, dùng vải bố che lại là được rồi, xây tường kín quá nhiều lúc lại không tiện."

"Ừ, cũng  đúng." Cố Thanh Sơn đứng dậy đi xoay quanh một vòng rồi nói với Thạch Đại Trụ: "Không cần xây tường, sau này dùng cái khác che chắn một chút là được."

Có tên tiểu tử ở gần đó cũng lờ mờ đoán được một chút ám muội quanh đây nên luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cố Thanh Sơn, thấy hắn đi sang hỏi ý kiến của Ninh Hinh rồi mới trở về nói cho Thạch Đại Trụ, liền cười trêu ghẹo nói: "Thanh Sơn a, nhà ta có một biểu muội năm nay mới mười lăm còn không có đính hôn, lớn lên rất xinh đẹp, ngươi có muốn thử xem xét một chút hay không?"

Cố Thanh Sơn cười hắc hắc, quả quyết cự tuyệt: "Không cần, ta đã có cô nương bản thân thích rồi, chờ xây nhà xong, ta liền đi sang nhà nàng cầu hôn."

Hắn cứ như vậy quang minh chính đại nói ra, giọng nói to lớn vang dội. Ninh Hinh ở một bên nghe được, trái tim khẽ run lên, có một cảm giác khác lạ đột nhiên lan tràn toàn thân, nàng bỗng nhiên hiểu ra.

Buổi sáng hắn nói câu kia giống như là đi nhà nàng để làm cái gì nhỉ? Xách giày? Không phải âm này. Để thùng? Cũng không phải. Nàng bị hắn ngậm ngón tay khiến cho đầu óc rối loạn, đi một đường cũng không nghĩ ra được hắn muốn nói cái gì.

Giờ phút này nàng bỗng nhiên hiểu ra, hắn nói chính là cầu hôn a... rõ ràng là hai chữ "cầu hôn".

Ta đi nhà muội cầu hôn có được không?

Những lời này đột nhiên ở trong đầu Ninh Hinh ầm ầm vang lên.