Diễn Viên Lấn Sân

Chương 68




Chương 68:
"Lục Văn sững người, toàn bộ lời nói tiếp theo kẹt trong cổ họng."
Biên tập: Chuối


Lục Văn dành cả ngày cho cuộc phỏng vấn trên tạp chí, đầu tiên chụp trang bìa và nội dung bên trong, tổng cộng có 4 phong cách. Hắn rất giỏi chụp ảnh và điều kiện ngoại hình không có gì để bắt bẻ nên phối hợp vô cùng ăn ý với nhiếp ảnh gia.
Chụp xong đi thay đồ, Tôn Tiểu Kiếm bước tới nói: "Về chuyện phỏng vấn, bên tạp chí muốn thay đổi vài câu hỏi."
Lục Văn cúi đầu chơi điện thoại, tiện tay lướt weibo đọc bình luận, hắn hỏi: "Vì sao?"
"Còn vì sao nữa?" Tôn Tiểu Kiếm gõ gõ móng tay lên màn hình: "Họ muốn thêm vài câu hỏi liên quan đến biên kịch Cù, thời buổi này chẳng có gì đáng giá bằng chủ đề nóng hổi hết."
Bản thân Lục Văn thì không để bụng, nhưng liên quan đến Cù Yến Đình, hắn bèn nhắc nhở: "Đừng hỏi lung tung, nếu không thì tôi không phối hợp đâu."
Tôn Tiểu Kiếm nói: "Yên tâm đi, anh xem xét bản thảo rồi."
Lục Văn tiếp tục lướt bình luận, cuộc thảo luận về chính sự việc đang dần dần bão hòa, thay vào đó, càng ngày càng có nhiều cư dân mạng đổ dồn sức chú ý sang Cù Yến Đình. Rất nhiều người bừng hiểu, thì ra từ lâu mình đã từng xem tác phẩm của Cù Yến Đình.
"Này, em phát hiện một điều." Hắn thở than rằng: "Con người phải thật xuất sắc thì khi gặp chuyện mới có sức chống trả, nếu thầy Cù viết toàn phim nhảm nhí thì chẳng biết bây giờ bình luận sẽ nói gì."
Tôn Tiểu Kiếm gật gật đầu: "Cậu không phát hiện ra một nhân tố quan trọng khác à?"
Lục Văn hỏi: "Nhân tố gì?"
"Nhan sắc đấy." Tôn Tiểu Kiếm nói: "Bức ảnh chụp trộm biên kịch Cù y như ảnh chụp màn hình phim điện ảnh vậy. Cả mấy bức ảnh cậu cõng anh ấy nữa, đôi chân buông xuống vừa thon vừa dài, ai mà chả thích bàn tán về trai đẹp."
Lục Văn ấn nút khóa màn hình, úp điện thoại đặt lên đùi chà chà và nói: "Chuyện này xong xuôi rồi đúng không?"
Tôn Tiểu Kiếm đáp "Ừ": "Chắc chắn sẽ có bình luận trái chiều, chịu khó nhé." Hắn vỗ vai Lục Văn, hạ giọng nói: "Qua bài học lần này, cậu phải nhớ tuyệt đối đừng để người ta chụp được ảnh hôn hít với bạn gái ngay trên đường."
Lục Văn giả ngu toét miệng: "Em nào dám."
Tôn Tiểu Kiếm quẳng lại một câu "Anh giai khiêm tốn quá", rồi đi tìm biên tập tạp chí để bàn về việc thay đổi câu hỏi, cuối cùng buổi phỏng vấn kết thúc chậm hơn dự tính 2 tiếng.
Thành phố lên đèn, Lục Văn lái xe rời khỏi công ty, nhờ phúc paparazzi mà hắn trở nên nhạy cảm thái quá, suốt dọc đường đi nhìn xe nào cũng thấy khả nghi, nhất là minibus, hắn muốn hạ cửa kính xuống quát tài xế lắm.
Hắn quay về Nam Loan.
Ban sáng Lục Chiến Kình gọi cho hắn, lời ít ý nhiều ra lệnh cho hắn tối nay về nhà.
Lục Văn giảm tốc độ lái vào cổng, bàn tay cứ trượt lên trượt xuống trên vô lăng mãi, lúc trước Lục Chiến Kình đã hạ lệnh nghiêm cấm không được phép gây ra những tin tức tiêu cực, bằng không hắn sẽ no đòn.
Cơn gió lạnh vụt ngang, chiếc lá trên cành cây bên vệ đường rụng xuống, xoáy tròn nện lên đầu xe, Lục Văn chợt giật bắn, càng đi càng chậm, dừng lại trên làn đường cạnh căn nhà bằng tốc độ rùa bò.
Tắt máy, rút chìa khóa.
Xoắn xuýt một lúc, hắn quyết định cắm lại chìa vào ổ, để vậy sẽ dễ chạy trốn hơn.
Lục Văn ngồi ở ghế lái câu giờ thêm vài phút nữa mới xuống xe, bước chân nặng nề giẫm lên con dốc lát gạch đỏ, băng qua sảnh phía Tây, đế giày nện trên sàn nhà phát ra tiếng động lê thê.
Chị Linh Linh nghe thấy tiếng động bèn mở cửa phòng khách ra đón. Lục Văn đi vào và hỏi: "Bố em về chưa chị?"
"Rồi, đang ở phòng hút thuốc." Chị Linh Linh hỏi han ân cần: "Em ăn tối chưa?"
Lục Văn lắc đầu, bước đến phòng hút thuốc, lại hỏi tiếp: "Tâm trạng bố em thế nào?"
Chị Linh Linh trần thuật đúng sự thật: "Không vui cho lắm."
Gần đến cửa, Lục Văn dừng lại cạnh tủ đồ trang trí, kéo khóa áo phao lên. Chị Linh Linh nói: "Em không nóng à, cởi ra chị treo cho."
Lục Văn kiên quyết nói: "Không, em không thể cởi được."
Chị Linh Linh đã đoán được sương sương, chị thở dài mở cửa phòng hút thuốc, cất lời: "Tiểu Văn về rồi ạ."
Đồ đạc trong phòng mang tông màu nâu đậm, chỉ có vài cánh cửa sổ bằng kính màu ghép rực rỡ hơn chút, Lục Chiến Kình ngồi hút xì gà trên chiếc ghế sô pha da rộng rãi, tay cầm quyển sách bìa cứng vừa dày vừa nặng, sau lưng là tủ sách choán cả mặt tường.
Lục Văn ngửi thấy mùi nước hoa Cologne [1] trên người Lục Chiến Kình trước cả mùi khói thuốc.
[1] Nước hoa Cologne: có chứa 2-5% tinh dầu nước hoa.
Lục Chiến Kình có thói quen tắm rửa ngay khi về đến nhà, nên dễ dàng nhận thấy hôm nay ông đã phá lệ - vẫn chưa thay bộ suit 3 mảnh [2], chỉ mới cởi áo khoác, cà vạt và gille mặc nguyên vẹn trên người.
[2] Suit 3 mảnh gồm 3 lớp: sơ mi - gille/vest/waistcoat - suit jacket (áo khoác).
Lục Văn ngẫm nghĩ chốc lát rồi ngồi xuống sô pha hai người bên cạnh và nói: "Bố, con về rồi."
Lục Chiến Kình không thèm nhấc mắt, lật sách và hỏi thẳng: "Tối qua ngủ ở đâu?"
Lục Văn tức thì chột dạ, không có giảm xóc, không tiến hành theo trình tự, câu đầu tiên đã hỏi ngay vấn đề hóc búa. Hắn chém gió: "Tử Sơn ạ."
Lục Chiến Kình từ chối bình luận: "Nói nghe xem, làm gì ở bên ngoài."
"Thì, bận việc ạ." Lục Văn đan hai tay vào nhau, các đầu ngón tay chống xuống vị trí kẹp giữa hai bắp đùi: "Bộ phim chiếu mạng của con sắp chiếu rồi, nào là quảng bá, show tạp kỹ, hôm nay chụp tạp chí suốt cả ngày."
Lục Chiến Kình kiên nhẫn lắng nghe và hỏi: "Giả ngu đủ chưa?"
Lục Văn biết không lươn được nữa, hắn liếm môi kiếm cớ: "Bố, bố đừng tin bài viết trên trang đầu giới giải trí, bố không biết đâu, phóng viên trong cái nghề này thích viết lung tung lắm."
Lục Chiến Kình khép sách lại, bàn tay vỗ lên bìa: "Phóng viên ép mày cõng nhau trên đường chắc?"
"Con..." Lục Văn cãi lại: "Tại thầy Cù bị trật chân nên con mới cõng anh ấy thôi."
Lục Chiến Kình nói: "Bố không ngờ ở nhà mày làm cậu ấm hơn hai mươi năm, cơm bưng nước rót tận mồm, thế mà ra ngoài lại biết hầu hạ người khác đấy."
Lục Văn nhấn mạnh: "Con chỉ cõng một đoạn thôi."
"Sao thế?" Lục Chiến Kình xuyên tạc: "Chưa thỏa mãn à?"
Lục Văn nói: "Ý con, không phải gọi là hầu hạ, cùng lắm gọi là thích giúp đỡ người khác thôi."
Lục Chiến Kình nói: "Bị chụp ảnh đăng lên trang đầu, bố thấy bẽ mặt về mày lắm con ạ."
Lục Văn há hốc mồm, thử tưởng tượng phản ứng của Ban điều hành cấp cao Hoàn Lục, đối tác làm ăn, bạn chí cốt mấy đời thân nhau khi nhìn thấy tin tức... Hắn cố tìm một lối thoát cho mình, cãi bướng rằng: "Chí ít ảnh chụp rất đẹp trai phải không bố."
Lục Chiến Kình nói: "Mặt trơ trán bóng."
Lục Văn rút tay ra, thả lỏng hai chân, trông có vẻ cùi không sợ lở, dù gì về nhà chắc chắn sẽ bị ăn chửi, nếu đã vậy thì nhào vô. Mặc áo phao quả là nóng nực, hắn khô cả miệng bèn nhích đến bên cạnh Lục Chiến Kình, cầm cốc trong khay trên bàn rót nước uống.
Hồng trà lạnh ngắt, chứng tỏ Lục Chiến Kình đã đợi rất lâu, Lục Văn vừa nghĩ vừa uống hết nửa cốc.
Bấy giờ, Lục Chiến Kình hỏi: "Nhẫn thì sao?"
Lục Văn cảnh giác cắn thành cốc như con chó ngậm thau cơm và quay đầu chống lại ánh mắt dò xét của Lục Chiến Kình, kí ức xẹt qua như chớp giật, hắn từng nói với bố mình tặng nhẫn cho đối tượng đang theo đuổi.
Lục Văn chính thức luống cuống, chả nhẽ chưa gì hắn đã phải comeout?
Ban sáng Cù Yến Đình bị vạch trần trước công chúng, đến tối bị vạch trần trước bố mình, liệu Cù Yến Đình có giết hắn không nhỉ?
"Nhẫn..." Lục Văn đặt cốc nước xuống, siết nắm đấm đặt trên đầu gối, vắt hết óc nghĩ ra một đáp án hợp để câu giờ: "Nhẫn làm bằng bạc... Không giá trị lắm."
Lục Chiến Kình rít xì gà và nói: "Có đôi khi bố rất nghi ngờ mình đã đẻ ra một thằng ngu."
Lục Văn bị chửi mà nóng mặt, hắn đã chính miệng thừa nhận trên weibo rồi, giờ giấu diễm cũng chẳng ích gì, đành thẳng thắn thừa nhận: "Con đã tặng nhẫn cho thầy Cù."
Lục Chiến Kình nói: "Thế theo đuổi là sao?"
Lục Văn lắp bắp: "Thì là... con theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, đương nhiên, bao gồm cả thầy Cù, con rất thần tượng anh ấy, anh ấy... là nam thần của con!"
Lục Chiến Kình không nhúc nhích, búng thẳng điếu xì gà kẹp giữa ngón tay vào gạt tàn trên bàn, ông hỏi: "Thế mày theo đuổi được chưa?"
"Được rồi... À không." Lục Văn vội vàng sửa lời: "Người ta là biên kịch nổi tiếng, bằng lòng làm bạn với con đã tốt lắm rồi."
"Bạn?" Lục Chiến Kình nói: "Nai lưng ra làm trâu làm ngựa cho người ta giữa đường giữa chợ rồi mà mày còn không dám thú nhận lòng dạ của mày?"
Lục Văn dựng tóc gáy, việc đã đến nước này gần như rõ ràng rồi, hắn nhìn chằm chằm đường vân trên cốc thủy tinh, đầu óc rối beng. Thay vì giấu diếm đầy sơ hở, đã làm phải làm cho trót, cứ thừa nhận cho xong!
Dám cong dám chịu, chỉ là comeout thôi mà.
Cùng lắm bị đánh gãy chân, dù chỉ còn một chân thì hắn cũng nhảy lò cò đến trước mặt Cù Yến Đình được!
Lục Văn cầm cốc lên tu cạn sạch nửa cốc hồng trà còn lại, giơ tay quệt miệng, xoay người thẳng lưng đối mặt với Lục Chiến Kình.
"Giả vờ giả vịt." Lục Chiến Kình thốt ra một câu: "Mày tưởng bố không biết?"
Lục Văn sửng sốt: "Bố biết á?"
Lục Chiến Kình giận dỗi nói: "Mày trách bố không giúp mày, không ủng hộ mày, nên đi xum xoe bấu víu người ta chứ gì, mày xem xem trên mạng nói mày như thế nào, cái đồ không nên thân!"
Lục Văn choáng luôn, mãi lâu sau mới ghìm cương trước vực: "...Đúng, bố nói đúng lắm!"
Lục Chiến Kình mắng: "Cái thằng vô tích sự, làm ông mày không biết giấu mặt vào đâu!"
Lục Văn giả vờ ngoãn ngoãn rụt vai, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi chết đi được.
"Bớt diễn đi." Lục Chiến Kình vạch trần hắn, ông chả tin mấy thứ giả dối ấy: "Bắt đầu từ ngày mai chuyển về nhà ở, mày muốn đi đâu thì lão Nghiêm sẽ đưa đón mày."
Lục Văn ngẩng phắt đầu lên, lão Nghiêm là lái xe của Lục Chiến Kình, hồi cấp 3 từng đưa đón hắn một năm, theo dõi hắn như giám sát trọng phạm, đến nỗi không cúp được một tiết nào luôn.
Hắn kháng nghị: "Con sắp 30 rồi đấy! Mà bố còn cho người theo dõi con?!"
Lục Chiến Kình nói: "Nên mày hãy tự ngẫm lại đi."
"Ngẫm cái gì mà ngẫm? Con phản đối!" Lục Văn vội gào lên: "Với cả lịch trình của con dày đặc, lấy đâu ra thời gian mà ngày nào cũng về?"
Lục Chiến Kình khinh thường nói: "Mày bận con khỉ, tưởng mình là siêu sao quốc tế chắc."
Lục Văn ghét nhất giọng điệu này của Lục Chiến Kình, nỗi uất ức cả đêm và mẫu thuẫn lâu dài tức thì bùng nổ: "Bố lại coi thường con!"
Lục Chiến Kình nói: "Bố nể mặt mày quá mới để mày đánh mất hết thể diện của nhà họ Lục."
Lục Văn nói: "Nhà họ Lục chỉ có 2 bố con mình, nói cứ như nhiều người lắm ấy!"
Còn chưa dứt lời, tầm nhìn trước mắt Lục Văn đột nhiên đen kịt, ngay sau đó, "rầm", cả người hắn ngã phịch xuống đất, vai phải đau đớn dữ dội, chẳng nhìn rõ Lục Chiến Kình dùng tay hay chân.
"Đệch..."
Lục Văn chống một tay bò dậy, vừa cong lưng thì quyển sách bìa cứng nặng trịch bỗng dập mạnh xuống người, trong nháy mắt đau đến mức mất hết cảm giác, tới lúc hoàn hồn, hắn đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Lục Chiến Kình hỏi: "Bao lâu rồi bố không đánh mày nhỉ?"
"Không được bạo lực gia đình..."
"Mày có thể báo cảnh sát." Lục Chiến Kình nói: "Để bố mày được trải nghiệm cảm giác lên trang đầu với."
Lục Văn biết không thoát được rồi, hắn gân cổ lên: "Bố muốn đánh thì nhanh nhanh cái tay lên, tưởng con sợ chắc... Áu! Đừng đánh vào mặt!"
Chị Linh Linh đứng ngoài hành lang mà lòng như lửa đốt, nghe Lục Văn chốc thì gào khóc thảm thiết, chốc thì chửi bới ầm ĩ, nhưng không chịu xin tha.
Mười phút dài đằng đẵng trôi qua, cửa mở, Lục Chiến Kình cởi khuy măng sét bước ra và nói: "Bưng cơm cho nó đi."
Chị Linh Linh nói: "Ông cũng chưa ăn mà."
"Tức no cả bụng rồi." Lục Chiến Kình nói: "Đẻ ra cái thằng trời đánh."
Lục Văn nằm xải lái trên mặt đất giữa ghế sô pha và bàn uống nước, Lục Chiến Kình không đánh vào mặt nhưng trong lúc giãy giụa hắn chẳng máy làm rách thái dương.
Chờ tiếng bước chân trên hành lang biến mất, Lục Văn run rẩy bò dậy, vịn tường lết về phòng cởi quần áo, trước ngực và sau lưng xuất hiện những mảng sưng đỏ sưng tấy, vai phải tạm thời không có cảm giác.
Chị Linh Linh thương đến đứt ruột đứt gan: "Sao mặc áo phao rồi mà vẫn bị thương thế này?"
Lục Văn yếu ớt nói: "Tại lính xuất ngũ mạnh quá."
Chị Linh Linh nói: "Em không thể nhận lỗi được à?"
Từ hồi còn bé, lần nào bị đánh Lục Văn cũng không chịu nhận lỗi, vả lại hắn biết Lục Chiến Kình đang nén giận, trút ra sớm thì nguội giận sớm. Chị Linh Linh đi chuẩn bị đồ ăn, khép cửa lại, hắn chậm chạp ngồi tựa vào đầu giường.
Lục Văn rút điện thoại ra gọi cho Cù Yến Đình, chuẩn bị cả bụng lời tố khổ mà không gọi được, giọng nữ máy móc hồi âm "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được".
Cù Yến Đình không đến Phòng làm việc mà ngồi trong phòng sách viết kịch bản suốt 7-8 tiếng, ép mình phải bận rộn. Mãi đến khi hai mắt chua xót, anh mới ngửa cổ nhỏ thuốc nhỏ mắt và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cù Yến Đình vô thức níu lấy thành ghế da, mí mắt khép chặt, nước thuốc ứa ra thấm ướt lông mi.
Mãi lâu sau anh mới mở mắt ra, tầm nhìn mông lung dần rõ ràng, Cù Yến Đình nhìn cái tên trên màn hình, nhận máy, hầu kết trượt xuống: "Alo thầy ạ."
Giọng nói trầm ấm truyền cảm của Tằng Chấn vang lên, lược bớt chào hỏi: "Tiểu Đình, tối chủ nhật có rảnh không?"
Cù Yến Đình không quanh co mà nói: "Thầy có sắp xếp gì ạ?"
"Dạo trước bận quá không tìm đâu ra thời gian." Tằng Chấn trả lời: "Chủ nhật định mời vài người bạn đến tụ họp, em cũng đến gặp đi."
Trước giờ Cù Yến Đình không thích xã giao nên Tằng Chấn không hay gọi anh, anh nói: "Có phải người rất quan trọng không thầy?"
Tằng Chấn nói: "Đạo diễn Hồ Khánh từ Mỹ về, hành trình cá nhân, đi theo còn có nhiếp ảnh gia và biên tập viên chuyên dụng của ông ta, tổng cộng 4 người hẹn nhau ăn cơm."
Hồ Khánh là đạo diễn nổi tiếng người Mỹ gốc Hoa, Cù Yến Đình đã xem hết phim của ông, hay phải nói là mỗi một sinh viên chuyên ngành đạo diễn đều đã từng nghiên cứu tác phẩm của ông.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Cù Yến Đình đáp: "Chủ nhật em rảnh."
"Được." Tằng Chấn nói: "Đặt nhà hàng rồi, thầy bảo trợ lý gửi cho em."
Cù Yến Đình nói: "Cảm ơn thầy."
Nói chuyện xong, điện thoại im lặng vài giây, trước khi cúp máy Tằng Chấn hỏi: "Trên báo nói em bị trật chân, có nặng không?"
Cù Yến Đình đáp: "Không sao đâu ạ, nghỉ ngơi mấy hôm là ổn."
"Vậy được rồi, về sau cẩn thận chút."
Tằng Chấn dứt lời bèn cúp điện thoại, lần này chẳng hỏi câu nào về Lục Văn. Cù Yến Đình không chờ màn hình tự tắt, không muốn nhận thêm bất cứ thông báo nào nữa bèn tắt điện thoại đi.
Cả đêm Lục Văn ngủ không ngon giấc, mỗi lần trở mình là đau đến rên lên, ngày hôm sau ngồi ăn sáng với Lục Chiến Kình, suốt bữa chẳng chuyện trò gì như hai người xa lạ chung bàn.
Chìa khóa xe bị tịch thu, lão Nghiêm lái xe thương vụ đưa đón hắn, lấy lý do tốt đẹp là giúp hắn thực hiện "Giấc mơ quay về kỳ thi Đại học".
Lục Văn đàng hoàng được hai ngày, đến ngày thứ ba đã nín phát điên. Trên đường quay về Nam Loan ôm ý đồ chạy trốn, lão Nghiêm lái thẳng xe đến Hoàn Lục đón Lục Chiến Kình đến đóng giữ.
Ngày thứ 4, nhân cơ hội quay xong chương trình ở đài truyền hình để chuồn, thì bị cả đống fan vây quanh xin chữ kí, lão Nghiêm đứng lẫn trong các gái, thương hại lắc lắc chìa khóa xe với hắn.
Nhịn mãi đến chủ nhật, Lục Văn ngồi trong xe đọc kịch bản, ngày mai có cuộc họp thảo luận với đoàn phim. Xế chiều tắc đường kinh khủng, hắn bỗng ngẩng lên, phát hiện tuyến đường không giống ngày thường.
Hắn khống chế biểu cảm, tìm cơ hội hỏi: "Đi đường Thành An hả chú?"
Lão Nghiêm: "Ừ."
"Chỗ đấy cách đường Thương Hà chỉ một con phố, chú vòng qua tí nhé." Lục Văn nói: "Có quán vịt quay ngon lắm, cháu muốn mua về ăn thử."
Lão Nghiêm nghi ngờ lắm: "Cháu đừng có giở trò."
Lục Văn nói: "Cháu mất cả tự do thân thể rồi mà còn không được ăn vịt?"
Lão Nghiêm vòng qua đường Thương Hà, giảm tốc tìm quán vịt quay, bấy giờ đi ngang qua cổng của một khu chung cư, trên cổng viết "Vườn Lâm Tạ".
Lục Văn từ đằng sau nhào về phía trước, gào lên như xin cha gọi mẹ: "Chú Nghiêm! Chú dừng lại một lúc đi, cháu thích khu chung cư này lắm!"
Lão Nghiêm biết mình đã trúng kế, dừng lại khóa cửa xe: "Chỉ năm phút thôi."
Lục Văn nhìn cánh cổng, chủ nhật rồi, không biết Cù Yến Đình có muốn gặp hắn không. Thời gian dần trôi, nửa phút cuối cùng, thanh chắn bảo vệ trước cổng được nâng lên, xe Bentley quen thuộc chạy ra khỏi cổng.
Lục Văn trợn mắt nhìn chằm chằm chiếc xe, lập tức rút điện thoại gọi cho Cù Yến Đình.
Nhận máy rất nhanh, Cù Yến Đình dịu dàng "Alo".
Lục Văn chuẩn bị hạ cửa xe tạo bất ngờ cho Cù Yến Đình, trước đó hắn nói: "Thầy Cù, anh đang ở đâu?"
Trong điện thoại khựng lại một giây, Cù Yến Đình đáp: "Đang tăng ca ở Phòng làm việc."
Lục Văn sững người, toàn bộ lời nói tiếp theo kẹt trong cổ họng.
Chúi: Toang =))))
Preview chương 69:
"Thầy, thầy cần gì phải cố hỏi trong khi đã biết rõ."
"Em hận thầy ư?"
"Tôi đã chấp nhận điều ấy suốt bao năm qua, chẳng lẽ thầy vẫn chưa chịu chấp nhận?"
"Trời ơi, đạo diễn Tằng!"