Diễn Viên Lấn Sân

Chương 66




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 66:
"Chuyện lớn! Cậu và biên kịch Cù lên trang đầu rồi!"
Biên tập: Chuối


Cù Yến Đình qua đêm ở biệt thự Tử Sơn, hôm qua không lái xe nên sáng nay Lục Văn chở anh đến Phòng làm việc. Các công ty trong thành phố lần lượt đi làm trở lại, từ Tử Sơn ra ngoài chưa đến nửa tiếng đã tắc cứng.
Cù Yến Đình vùi mình vào ghế phó lái, cánh tay gác trên cửa xe, lòng bàn tay úp xuống chống thái dương bằng cổ tay, hai chân tách ra khoảng nhỏ, tay còn lại rảnh rỗi mân mê dây lưng quần bên eo.
Anh đã thay quần khác - quần thể thao cotton trắng tinh mềm mại và bo gấu, tone sur tone với áo len trắng ngà và giày thể thao sáng màu, nhưng size của Lục Văn hơi to.
Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, Cù Yến Đình không nói năng gì.
Trong xe im lìm khiến người ta thấp thỏm, Lục Văn bật nhạc lên, chọn một bài độc tấu sáo trúc lãng mạn, sau đó phá vỡ yên tĩnh: "Thầy Cù, bữa sáng muốn ăn gì, ăn ở quán Hòa Hưng được không?"
Cù Yến Đình bơ lác, đảo mắt qua kính chắn gió nhìn mui xe của chiếc xe đằng trước.
Lục Văn liếm môi, không biết làm sao cho phải, hắn nói: "À đúng rồi, em bọc hoa lại để vào cốp xe rồi đấy, anh mang về trồng trên ban công đi, chứ cho em cũng phí phạm."
Dòng xe dãn ra, Lục Văn đạp ga nhích lên một đoạn, tay trái giữ vô lăng, tay phải duỗi sang bên cạnh nắm cổ tay Cù Yến Đình, giọng nói trầm lắng và dịu dàng khôn xiết: "Anh trả lời em đi mà..."
Đàn ông sao chịu nổi nũng nịu, Cù Yến Đình rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ nói 2 chữ: "Đau chân."
Lục Văn ngượng ngùng gãi đầu, tối qua lúc lên giường đi ngủ, hắn ôm Cù Yến Đình hôn hít, đang yên đang lành thì tự dưng hắn nưng nứng không kiềm chế được nữa.
Hắn mặt dày nài nỉ, gọi thầy Cù, gọi anh trai, rồi hôn vành tai Cù Yến Đình gọi tên anh. Ngoài miệng dụ dỗ nhưng lại cậy mình khỏe hơn ép bức anh, lột sạch quần áo, chả thấy lóng ngóng tí nào.
Lục Văn vừa đấm vừa xoa ép Cù Yến Đình phải chiều ý mình, hắn đè anh trên gối, khép hai chân anh lại giải quyết một lần.
Cù Yến Đình cắn vỏ gối thêu hoa, chân bỏng rát đến mức run rẩy. Da thịt nơi đùi trong non mềm quá, bị mài miết rách cả da, đỏ bừng như thoa son phấn.
Đau đớn trên xác thịt thì thôi không nói làm gì, quan trọng là vẻ mạnh mẽ và điên cuồng của Lục Văn khi đè nghiến anh từ đằng sau và đâm chọc anh... cực kỳ giống một tên súc sinh, làm anh bỡ ngỡ.
Cù Yến Đình ngủ không yên giấc, mỗi lần trở mình hai chân cọ vào nhau là lại đau đến mức tỉnh ngủ, đáng giận hơn đó là Lục Văn sung sướng rồi nằm ngáy o o, sáng dậy tinh thần hăng hái phấn chấn, ra công viên Tử Sơn chạy bộ.
Không dám mặc cả quần jean, tìm được chất liệu mềm mại nhưng vẫn đau, lốp xe băng qua gờ giảm tốc làm xe nảy tưng tưng cũng đau, Cù Yến Đình phát sầu, đến Phòng làm việc thì phải đi đứng thế nào trước mặt đồng nghiệp bây giờ.
Lục Văn dỗ dành: "Em xin lỗi, lần sau em sẽ cẩn thận hơn."
Cù Yến Đình giật cổ tay ra: "Em còn đòi lần sau?"
Lục Văn đánh vô lăng bằng một tay: "Em... em còn rất mong chờ nữa cơ."
Cù Yến Đình lạnh lùng chửi: "Súc sinh."
Lục Văn không lấy làm nhục mà còn thấy rất vinh quang, tay phải thò sang ghế phó lái không rụt về, nhẹ nhàng đặt lên đùi Cù Yến Đình, hắn nói: "Bôi thuốc thì anh kêu đau, em bảo em thổi cho thì anh lại không chịu."
Cù Yến Đình nói: "Chỗ đó thì thổi kiểu gì được?"
"Sao không được?" Lục Văn nhướng mày, cười đểu cáng: "Thổi bằng miệng, em sẵn sàng làm tất cả cho anh."
Cù Yến Đình ngơ ngác, gương mặt dần ửng đỏ, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh ấy. Quả là thói đời đổi thay, mấy tháng trước Lục Văn vào phòng anh mà phải quấn kín mít như người Eskimo [1], hôm nay giữa ban ngày ban mặt dám đùa giỡn dâm dê.
[1] Người Eskimo:


Đi ngang qua quán Hòa Hưng, Lục Văn xuống xe mua đồ ăn sáng, hào phóng vung tiền xách về hai túi to tướng, một suất cho Cù Yến Đình, còn lại mời đồng nghiệp trong Phòng làm việc Chỉ Thượng Yên Vân.
Lái vào khu chung cư, Lục Văn đỗ bên lề đường và nói: "Hôm nay chạy 2 sự kiện, tối xong việc em đến đón anh."
Cù Yến Đình hiểu cho nỗi vất vả của hắn bèn nói: "Không cần đâu, anh bảo trợ lý đưa về được rồi."
"Tan làm rồi còn sai bảo người ta." Lục Văn nói: "Anh yên tâm, em sẽ đến sớm thôi."
Cù Yến Đình nhịn đau bước vào cửa, ngày đầu tiên đi làm trở lại không đông người lắm, biên kịch đã có 2 người đến, chịu trách nhiệm dự án có 3 người, cộng thêm Vu Nam thì hai túi đồ ăn sáng dư dả.
"Anh đại, không lái xe à?" Không thấy tiếng mở cửa gara, Vu Nam hỏi.
Cù Yến Đình đáp "Ừ", không dám thách thức bộ môn leo cầu thang bèn đi thẳng đến phòng tiếp khách, anh nói: "Mang đồ đạc của tôi xuống đây, hôm nay tôi làm việc dưới tầng 1."
Vu Nam lấy làm lạ nhìn anh: "Anh đại, sao em cảm giác anh đi đứng không được nhanh nhẹn cho lắm, hình như quần cũng không phải style của anh."
Cù Yến Đình giả vờ không nghe thấy.
Mọi người xúm lại ăn sáng, Vu Nam ôm máy tính và một chồng kịch bản xuống đặt lên chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch, mọi người bèn đưa mắt nhìn bìa kịch bản theo phản xạ, tên tác phẩm được in dọc bên trên - "Náu mình".
Lưu Duyệt của tổ dự án hỏi: "Thầy Cù, kịch bản mới à?"
"Viết đứt quãng hai năm nay, sắp xong rồi." Cù Yến Đình trả lời: "Cứ xem thoải mái."
Tổ trưởng Trần Triết và biên kịch Diêu Bách Thanh đọc chung với nhau, lật được vài trang, Diêu Bách Thanh nói: "Biên kịch Cù, anh đi sưu tầm cho kịch bản này đấy à?"
Cù Yến Đình cắn bánh bao kim sa gật gật đầu và hỏi: "Tổ trưởng Trần thấy sao?"
Trần Triết nói như đang phân tích dự án: "Thực ra phim nói về thời dân quốc và văn vật khá kén người xem, cốt truyện và cách giải quyết vấn đề rất đặc biệt, trên thị trường không có nhiều phim cùng đề tài. Có thể đi theo lối phim nghệ thuật nhằm giật giải, cũng có thể quay thành phim thương mại đặc sắc, phải xem đạo diễn là ai."
Trong một bộ điện ảnh, biên kịch quyết định nền móng, đạo diễn quyết định toàn bộ mỹ học của phim.
Cù Yến Đình lau tay: "Tôi đã suy xét phong cách quay phim rồi, nhưng mọi chuyện phải chờ viết xong rồi hẵng nói."
Phong cách của mỗi đạo diễn không giống nhau hoàn toàn, mọi người bắt đầu thảo luận, Lưu Duyệt nói: "Tôi thích cảnh quay của đạo diễn Đàm Chiêu, năm ngoái anh ta mới giật giải xong."
Vu Nam nói: "Người bình thường như tôi còn nhận ra được đạo diễn Đàm bắt chước đạo diễn Tằng rõ rệt luôn."
"Bắt chước cái gì mà bắt chước, phải gọi là sùng bái." Lưu Duyệt nói: "Đàm Chiêu từng công khai nhắc đến chuyện đó nhiều lần rồi, đạo diễn Tằng là thần tượng của anh ta."
Diêu Bách Thanh cảm thán: "Biên kịch Cù, kịch bản này mà giao cho đạo diễn Tằng quay thì chắc sẽ tuyệt lắm đây."
Trần Triết nói: "Cậu nói thế làm tôi mong chờ lắm đấy, mà từ sau "Bóng hình" thì biên kịch Cù và đạo diễn Tằng lâu rồi không hợp tác nữa."
Vu Nam cười đùa: "Anh đại và đạo diễn Tằng là thầy trò cơ mà, muốn hợp tác chẳng phải dễ à?"
Cù Yến Đình cúi đầu húp cháo, không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ hờ hững nói: "Phim điện ảnh của đạo diễn Tằng còn chưa chiếu mà các cậu đã nhọc lòng lo bộ tiếp theo thay ông ấy rồi."
Nghe giọng ông chủ thiếu hứng thú, Trần Triết lập tức đổi chủ đề: "Biên kịch Cù, "Đêm đầu tiên" sắp phát sóng rồi nhỉ?"
Cù Yến Đình đáp: "Ừ, sắp rồi."
Lưu Duyệt đột nhiên thốt: "Lục Văn chắc chắn sẽ nổi rần rần!"
Cù Yến Đình nhìn bát cháo trứng muối thịt nạc mà cong khóe môi, Vu Nam ngồi cạnh hóng hớt: "Cô thích cậu ấy à?"
"Ngày nào tôi cũng xem Vạn Niên Thu." Lưu Duyệt trả lời: "Tôi thích tuýp đàn ông vừa cao vừa đẹp vừa giàu."
Diêu Bách Thanh cười bảo: "Cô cứ nói thẳng là cao giàu đẹp khủng khiếp đi."
Lưu Duyệt nói: "Lục Văn không những cao giàu đẹp mà còn tài năng nữa, trong Miền Đất Hứa có một tập phải giới thiệu trang sức bạc cho du khách nước ngoài, anh ấy nói Tiếng Anh suốt từ đầu đến cuối, tôi thích người vừa đẹp trai vừa học giỏi."
Cù Yến Đình: "..."
Lưu Duyệt: "Quan trọng là anh ấy còn độc thân."
Cù Yến Đình ngẩng lên cười: "Sao cô biết?"
"Em cũng biết." Vu Nam chen ngang: "Dạo trước Lục Văn nói trong cuộc phỏng vấn đấy thôi."
Cù Yến Đình tò mò rút điện thoại ra, đăng nhập weibo tìm kiếm, hôm Lục Văn xuống máy bay đã thực hiện phỏng vấn. Anh nhớ lại ngày đó, ban ngày Lục Văn thừa nhận mình độc thân, ban đêm đã thoát kiếp FA và yêu đương với anh.
"..." Cù Yến Đình tốt bụng khuyên nhủ: "Cô bé à, không nên tin lời của minh tinh."
Lưu Duyệt trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia: "Không sao, tôi cũng đâu muốn làm bạn gái anh ấy."
Chẳng biết tại sao Cù Yến Đình thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Duyệt nói: "Anh ấy và Nguyễn Phong mới đẹp đôi nhất."
"Tôi biết này." Vu Nam tiếp tục chen ngang: "Trên mạng nói hai người họ siêu siêu hợp nhau, gọi là CP Hoa sen Tịnh Đế [2]."
[2] Hoa sen Tịnh Đế: hoa sen sinh đôi, loài hoa của tình nhân.


Nét mặt Cù Yến Đình kiểu "Cái quái gì vậy", đọc bình luận dưới video phỏng vấn, đa số cư dân mạng chú ý đến việc Lục Văn tặng nhẫn cho ai, đủ mọi giả thuyết.
Ăn sáng xong, Cù Yến Đình ngồi một mình trong phòng tiếp khách rộng lớn viết kịch bản, anh đắm chìm trong câu chuyện, thỉnh thoảng cử động hai chân ngồi lâu, đau đến mức làm anh gõ một đống chữ linh tinh.
Di động đặt chế độ im lặng sáng lên, Cù Yến Đình vươn tay cầm lấy, khi chạm vào điện thoại anh chợt khựng lại, lúc nào mình cũng lần lữa và lảng tránh với thông báo điện thoại cơ mà, từ bao giờ đã nhanh nhẹn thế này?
Cù Yến Đình mở tin nhắn chưa đọc - nhóm công việc của "Đêm đầu tiên" trên wechat, có người gửi hơn mười bức ảnh chụp hiện trường. Hôm nay thành viên nòng cốt của đoàn phim chạy đến Đại học Truyền thông, ảnh chụp là ảnh chung trước khi kết thúc.
Tất cả thành niên nòng cốt ngồi xổm trên sân khấu đưa lưng về phía khán đài, đằng sau là lớp lớp học sinh, Lục Văn ngồi chính giữa, bên trái là Tiên Kỳ, bên phải là đạo diễn Nhâm Thụ. Nguyễn Phong vào đoàn phim điện ảnh rồi nên không thể tham dự.
Ngoại trừ những ngày tạm thay thế vị trí đạo diễn ra thì Cù Yến Đình không bao giờ ngoi lên trong nhóm, bấy giờ bỗng bất ngờ gửi một câu: Tình hình thế nào?
Tổ quảng bá niềm nở trả lời bảy tám câu, đại ý là học sinh có mặt nhiều hơn dự tính và rất nhiệt tình, fan Lục Văn chiếm hơn nửa. Cù Yến Đình chợt có cảm giác vui mừng vì "Em trai ngốc rạng danh rồi", lần trước xuất hiện cảm giác này là lúc Nguyễn Phong lọt vào top 10 cuộc thi cuối kỳ năm lớp 5.
....Quả là hoa sen Tịnh Đế.
Thoát khỏi wechat, Cù Yến Đình vào QQ, trả lời tin nhắn từ ngày mùng 3 Tết của tình nguyện viên. Lúc anh lao đao rối rắm, đối phương đã khích lệ anh hết mình, thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa nói được tiếng cảm ơn nào.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Tôi và người mình thích đã về bên nhau rồi, cảm ơn cậu.
Hai phút sau, Ca sĩ nhỏ xui xẻo trả lời: Xin chung vui với anh nhé!
Xe bảo mẫu khởi động, xuất phát từ Đại học Truyền thông đến trung tâm thương mại để tham gia sự kiện quảng bá thương hiệu, Lục Văn đặt di động sang một bên và bắt đầu thay quần áo. Tôn Tiểu Kiếm chẳng may nhìn thấy bèn nói:
"Cậu nhắn tin mà còn dùng QQ á."
"QQ không phải để nhắn tin à?" Lục Văn khoác áo sơ mi lên vai, buộc lại: "Bạn trên mạng."
Tôn Tiểu Kiếm như con kiến bò trên chảo nóng: "Cậu chat chit với bạn trên mạng á? Không được làm thế, nhỡ ngày nào đó lịch sử trò chuyện bị tuồn ra thì toi đời à?"
Lục Văn chẳng để bụng cất lời bảo "Dừng", hắn cởi quần jean, thay một chiếc quần tây màu đen, bỗng dưng nhớ đến hình ảnh sáng nay Cù Yến Đình để chân trần ngồi trong phòng chứa quần áo giám sát hắn tìm quần.
"Ông tướng à." Tôn Tiểu Kiếm bảo: "Không nói năng vớ vẩn đấy chứ? Không tán gái hay hẹn chịch đấy chứ?"
Lục Văn suýt tọng nắm đấm vào mặt hắn, cởi giày thể thao ra và xỏ đôi giày Oxford, đoạn nói: "Anh ngáo à, em là loại người đấy sao? Vả lại chả cần anh nhắc, người yêu em sẽ chém chết em đầu tiên."
Tôn Tiểu Kiếm kinh hãi: "Cậu yêu đương từ bao giờ?!"
Lục Văn nhanh nhảu ẩu đoảng quá: "Ờm... Mới thôi."
"Đã bảo trước là đừng có yêu đương rồi mà!" Tôn Tiểu Kiếm vỗ đùi: "Sự nghiệp của cậu mãi mới khởi sắc, không nhịn được à?!"
Lục Văn phản pháo: "Anh bảo nếu gặp được người thật lòng yêu thương thì đến bên nhau cũng được mà?"
Tôn Tiểu Kiếm đổi chỗ cho thợ trang điểm ngồi đằng sau, tựa lưng ghế nói: "Ai mà biết cậu yêu thật, người đó là ai?"
Lục Văn tẩy trang trước, hắn nói: "Không phải minh tinh."
"Ngoài giới à?" Tôn Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ, với gia cảnh của Lục Văn, chắc hẳn là yêu đương với một cô nàng trắng - giàu - đẹp hoặc con nhà quyền quý: "Cậu phải giấu cho kỹ biết chưa, chúng ta không thể đứt gánh giữa đường được."
Lục Văn đáp qua quýt: "Biết rồi biết rồi, người ta là người có máu mặt, cũng không thích công khai đâu."
Tôn Tiểu Kiếm nghe xong, cảm giác người đó là tuýp phụ nữ mạnh mẽ quyền lực, bèn hỏi: "Tình chị em à?"
"Ờm..." Lục Văn nói quanh nói co: "Anh ấy lớn tuổi hơn em thật."
Tôn Tiểu Kiếm nói: "Cậu bắt trend nhanh gớm, ra ngoài là siêu sao, về nhà là chú sói bé bỏng."
Thợ trang điểm xịt khoáng lên gương mặt tuấn tú và nói: "Hay có thể gọi là cún con bé bỏng."
Lục Văn nhắm mặt lại: "Tôi cao to thế này mà chỉ là cún con, ăn cám tăng trọng chắc."
Lúc đến trung tâm thương mại đã 5 giờ, tổng cộng có 4 nghệ sĩ tham dự hoạt động, tầng nào tầng nấy chật ních người hâm mộ. Lục Văn xuất hiện trong bộ vest đen cổ điển, đồng hồ thuộc series Omega Constellation phong cách quý ông [3].
[3] 1 chiếc trong bộ sư tập Omega Constellation phong cách quý ông.


Đèn flash chớp nháy liên tục, ống kính bám sát như hình với bóng, Lục Văn hoàn thành phần chụp ảnh, phỏng vấn và quảng cáo thương hiệu theo đúng quy trình, khâu cuối cùng là kí tên cho người hâm mộ VIP tại chỗ.
Trước đó, Lục Văn đứng sau hậu trước đã hỏi, người hâm mộ còn chia thành bình thường và VIP à? Tôn Tiểu Kiếm giải thích cho hắn biết, VIP là người đạt lượng tiêu thụ nhất định trong sự kiện này mới có cơ hội được kí tên, hay nói cách khác là người tiêu tiền vì hắn.
Lúc ấy Lục Văn cảm thán rằng ngoài Lục Chiến Kình, thì ra vẫn có người bằng lòng tiêu tiền vì hắn.
Hoạt động kết thúc thì trời đã tối, xe bảo mẫu chạy ra khỏi bãi đỗ xe, bên đường có vô số người hâm mộ đứng chờ hắn, hắn bèn hạ cửa sổ xuống dặn dò các cô gái nhớ về nhà sớm.
Đến công ty, Lục Văn không thay quần áo, không lên tầng mà ngồi vào xe của mình trong bãi, khởi động, đeo tai nghe, nhấn ga vọt ra ngoài đồng thời gọi điện cho Cù Yến Đình.
Vừa nhận máy, Lục Văn hỏi ngay: "Thầy Cù, anh vẫn đang ở Phòng làm việc à?"
"Ừ." Cù Yến Đình đáp: "Còn mỗi mình anh thôi."
Lục Văn quẹo ra đường cái rộng rãi và giải thích rằng: "Giờ em qua đón anh ngay đây, ban đầu dự tính là 8 giờ, không ngờ fan tới đông quá... nên muộn hơn tí."
Cù Yến Đình nói: "Cứ đi từ từ, lái xe cẩn thận."
"Được." Lục Văn sợ bị mắng, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Chân anh còn đau không?"
Cù Yến Đình trầm ngâm nói: "Không đau, anh đỡ lâu rồi."
Lục Văn cười vỗ tay lái, đạp mạnh chân ga: "Anh ngồi im đấy chờ em."
Tiếng động cơ gào thét, Lục Văn mặc sức rong ruổi trên đường cao tốc, mười tám tuổi hắn lấy bằng lái xe, từng buông tuồng rồ dại, từng bị Lục Chiến Kình cho ăn no đòn vì tội đua xe, từng bị tống giam.
Sau này cảm giác mới lạ và ham mê cạn hết rồi, đàng hoàng tử tế rồi, Lục Chiến Kình lại ép hắn thi giấy phép lái máy bay, có một ông bô là lính không quân xuất ngũ phiền phức vậy đấy.
Lục Văn phi như bay trên đường, đến cổng chung cư thì bị bảo vệ chặn lại, không phải người cư trú thì không được phép lái xe vào, trừ khi chủ nhà ra đón.
Hắn đỗ xe bên đường, đăng ký tên họ, cuốc bộ vào khu chung cư trong bộ vest lịch lãm, tìm được tòa nhà của Phòng làm việc, tầng một sáng đèn, hắn đứng dưới gốc cây trước cửa gọi điện cho Cù Yến Đình.
Cù Yến Đình không nhận máy, tắt đèn, xách túi laptop ra ngoài.
Lục Văn nghênh đón, chỉ mặc vest nên hơi lạnh, hắn vần vò mũ áo phao của Cù Yến Đình và nhận lấy túi laptop, đoạn nói: "Quản lý khu chung cư gắt thế, không cho em lái xe vào cơ."
Cù Yến Đình quên mất quy định này rồi, anh nói: "Sao em không bảo sớm để anh đi ra ngoài."
Lục Văn lùi lại hai bước, ngắm nghía Cù Yến Đình dưới ánh đèn đường, hắn nói: "Tình yêu khiến người ta trở nên ngốc nghếch."
"Em cần đến tình yêu mới trở nên ngốc nghếch à?" Cù Yến Đình nở nụ cười, nhưng vừa nhấc chân thì nét cười đã tan thành mây khói, đau đến mức bành khóe miệng.
Lục Văn cởi nút áo vest, cử động bả vai, quay lưng ngồi xổm xuống và bảo: "Thầy Cù, anh leo lên đi."
Cù Yến Đình lập tức từ chối, đàn ông đàn ang hơn 30 tuổi đầu sao có thể để người ta cõng ngoài đường...
Lục Văn nói: "Hơn 30 tuổi thì sao, người ta hơn 70 tuổi đi không nổi, chẳng phải cũng được cõng đấy thôi?"
Cù Yến Đình: "..."
"Đội mũ lên, người khác không biết anh là ai đâu." Lục Văn giữ nguyên tư thế: "Đi từ đây ra đến kia cọ vào vết thương thì mai chỉ có nước mặc váy thôi đấy."
Cù Yến Đình còn đang do dự.
Lục Văn tung đòn hiểm: "Không cho cõng, thế em bế anh ra ngoài nhé? Đồ ngốc hứng lên là bất chấp tất cả đấy."
Cù Yến Đình đấu không lại, đội mũ và nằm bò trên lưng Lục Văn, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, anh được cõng lên, hai tay vòng quanh cổ Lục Văn.
"Nhẹ thế." Lục Văn áng chừng: "Chân nhỏ quá."
Tối qua lúc làm chuyện ấy hắn cũng nói vậy, Cù Yến Đình lúng túng nói: "Không cho em bình phẩm, tập trung đi đường đi."
Lục Văn cõng Cù Yến Đình băng qua những bóng cây kết thành mảng, thỉnh thoảng có ô tô đi ngang, hắn còn chưa làm gì mà Cù Yến Đình đã vùi sâu vào cổ hắn trước, cọ tới mức hắn nóng bừng lên.
Đến cổng chung cư, bảo vệ nói: "Sao phải cõng nhau thế kia?"
Lục Văn lươn lẹo: "Bị trẹo chân, anh không cho tôi lái xe vào, tôi đành bỏ sức ra thôi chứ biết làm sao."
Bảo vệ ngượng ngùng nói: "Tôi không biết tình hình cụ thể, thế này đi, chủ nhà đăng ký tên vào đây, mấy hôm tới anh được phép lái xe ra vào để đưa đón. Chủ nhà tên là gì?"
Cù Yến Đình giấu đầu đi như đà điểu, không dám ngẩng lên.
Lục Văn cười bảo: "Thôi, tôi rất sẵn lòng cõng anh ấy."
Đi ra cổng, Lục Văn thả Cù Yến Đình xuống cạnh xe, tự mình mở cửa, lúc vòng qua đầu xe hắn nhìn thoáng qua chiếc minibus đỗ bên đường đối diện.
Lục Văn chở Cù Yến Đình đi, giữa đường dừng lại mua bữa khuya, sau đó cùng về Vườn Lâm Tạ với nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại kêu ỏm tỏi giục giã, Lục Văn miễn cưỡng nhấc tay khỏi người Cù Yến Đình, duỗi ra ngoài chăn sờ soạng, nheo mắt nhận cuộc gọi của Tôn Tiểu Kiếm.
"Có chuyện gì?"
"Chuyện lớn!" Tôn Tiểu Kiếm gào lên: "Cậu và biên kịch Cù lên trang đầu

1 2 »