Mộ Vũ Trạch đang nói chuyện cùng một người quen, phản ứng kịp, bước nhanh đi tới: "Y Trạm, em điên rồi sao?..."
"Anh đứng lại! Câm miệng cho tôi! Chị em tôi nói chuyện, không cần người ngoài nhúng tay vào."
Trên lầu đều là người già và trẻ em, một người mang thai nằm ở trên giường, hai người khác già nhưng không đáng kính, cô không thể làm cứng quá.
Nhưng với Y Lan Khê cùng một thế hệ, cô không có gì phải cố kị. Và thực ra mọi việc xảy ra, không thiếu phần Y Lan Khê nhúng tay vào.
Nếu Y Lan Khê muốn ngụy trang thành bông sen trắng, duy trì hoà bình mặt ngoài cô không thèm để ý, nhưng lần này chạm phải điểm mấu chốt.
Mộ Vũ Trạch bị quát một tiếng, tạm thời không tiến lên.
Anh bị hàn ý trong mắt Y Trạm dọa sợ, cho tới nay anh chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày, cặp mắt chứa đầy yêu thương trước kia, lại nhìn anh với ánh mắt băng lãnh thế này.
Không thèm che dấu sự chán ghét cùng khinh thường.
Y Trạm cầm cái ly ném mạnh xuống mặt đất, tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến nhiều người đã lui về sau một bước, nhiều cô gái mặt đã biến sắc.
Trên mặt Y Lan Khê là rượu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, đưa mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Mộ Vũ Trạch cầu cứu, lại thấy vị hôn thê đang e dè phía xa.
Lúc này còn mặt mũi thể hiện nhu nhược, đáng yêu?
Y Trạm lạnh băng nhìn Y Lan Khê: "Chị còn có mặt mũi để khóc sao? Y Lan Khê, tôi nói cho chị biết, nếu thuộc về tôi, cho dù là cho chị, chị sẽ không có được dễ dàng."
Lưu Tĩnh nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, vội vội vàng vàng đi xuống lầu, bà nhìn đại thọ sáu mươi của mình biến thành như vậy, vô cùng phẫn nộ, và không thể tin.
"Y Trạm, cô điên hay sao. Cô nhất định là điên rồi. Thế này thì cô còn chút gia giáo nào không? Nếu không phải trước kia chị gái cô cứu cô. Cô còn có thể đứng ở đây sao? Cô liền lấy oán trả ơn sao? Mẹ cô đã dạy cô như thế à?"
"Lấy oán trả ơn ư? Mẹ tôi đi sớm, nếu như mẹ còn sống, hiện tại cũng sẽ không thế này."
Y Trạm đưa tay vuốt ve dấu sẹo ở cổ tay...
Phẫn nộ khiến bộ não cô còn giữ được chút tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đèn thủy tinh lung linh trên trần nhà.
"Phòng này thật lộng lẫy. Hai mươi năm trước, bà khiến con trai bà bán đứng hôn nhân, để bảo vệ công ty Y thị, cũng là bảo vệ căn phòng này. Hôm nay tiếp tục vì Y thị, bà lại muốn bán đứng hôn nhân của tôi. Năm đó nếu không nhờ đồ cưới của mẹ tôi, công ty Y thị cũng không sống sót được tới hiện tại, các người đã tiếp nhận đồ người khác tặng, ít nhất cũng phải mang ơn, chứ không phải như hôm nay cố gắng bức người, các người cần cầu xin tôi, ít nhất cần có thái độ chân thành, chứ không phải bất chấp thủ đoạn.
Mặt của Lưu Tĩnh trướng đến đỏ bừng, sợ Y Trạm nói ra chân tướng, liền cao giọng nói: "Không biết lớn nhỏ gì cả, cô điên rồi, tôi không muốn nhìn thấy cô, cô mau mau cút đi."
Y Trạm cười cười, đưa tay kéo khăn trải bàn, cố sức kéo ra, trên bàn bày chiếc tháp rượu năm tầng lộng lẫy xinh đẹp theo tiếng "Rầm" tất cả đều đổ xuống.
Chất lỏng chảy lênh láng trên mặt đất, khắp nơi đều là miếng ly bị bể, các món điểm tâm cũng rơi hết trên đất, các lẵng hoa để bàn cùng chịu chung số phận, rải trên nền nhà.
Một mảnh hỗn độn.
Ánh mắt Mộ Vũ Trạch tràn đầy kinh hãi, lên tiếng một lần nữa: "Y Trạm, cô đang làm gì? Mau dừng lại!"
Y Trạm không nhìn Mộ Vũ Trạch, cầm con dao ăn lên, chậm rãi quơ về phía đám người, mọi người liền lui về phía sau, nín thở, sợ Y Trạm làm ra hành động nguy hiểm đến bọn họ.
"Y lão phu nhân, bà không thích Tần Tích, nhưng lại cho con trai cưới Tần Tích, nói cho cùng là vì đảm bảo cuộc sống giàu sang cho chính bà, đã như thế, bà còn muốn bày bộ dáng cao cao tại thượng đó đến bao giờ nữa.
Y tiên sinh, nếu ngài cùng cô Bạch đây là yêu thật, nên ở chung một chỗ với nhau, nếu ban đầu Tần Tích biết ngài có con riêng, bà ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý gả cho ngài.
Trên đời làm gì có chuyện đẹp cả đôi đường, các người khinh người quá đáng, ban đầu Tần Tích chịu gả thấp, giúp các người bảo trụ Y gia, hôm nay các người lại muốn dùng tiền đồ, tương lai của tôi, để duy trì vinh hoa của các người, tôi không có tấm lòng thiện lương như mẹ tôi đâu. Mẹ con tôi sống không phải vì Y gia, các người dùng hai người phụ nữ để đổi lấy vinh hoa phú quý mà còn có thể thấy thoải mái sao? Các người không biết xấu hổ là gì sao?
Tần Tích tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, bản thân bà ấy thiên chân vạn khổ để bảo trụ giữ gìn, cuối cùng lại tiện nghi cho tình nhân của chồng cùng con riêng, còn liên lụy cả con gái của chính mình. Trước đây tôi không quan tâm mấy việc này, cũng không muốn lấy cái gì từ Y gia, nhưng hiện tại tôi muốn thay đổi, thuộc về tôi, thuộc về mẹ tôi, tôi sẽ lấy lại hết! Cho dù là tôi không muốn! Cũng sẽ không chấp tay dâng cho người, trăm phương ngàn kế muốn chiến đoạt!"
Phá thuyền thì có ba nghìn đinh, cho dù tặng cho người không quen biết còn tốt hơn!
Chuyện đã đến nước này, cô không cần lưu lại đường lui nữa, tính từ hôm nay cô sẽ triệt để cắt đứt quan hệ với Y gia, cô muốn để cho mọi người biết, cô không có gì phải thẹn với lương tâm cả.
Sắc mặt Lưu Tĩnh thay đổi liên tục.
Y Chính Hoằng nhìn Y Trạm, cũng không nói một câu, tuy rằng ông vẫn thương yêu Y Trạm, nhưng trong lòng cũng hổ thẹn...
"Các ngươi vẫn thường nói Y Lan Khê đã cứu tôi một mạng, sự thực thì sao, cô ta cố gắng kéo chặt tôi, bản thân cô ta chịu một đao liền bảo là cứu tôi sao? Không biết là thật hay giả, nhưng hôm nay tôi vẫn trả cho các người."
Nói hết lời, Y Trạm liền quay ngược đầu dao lại, cắm vào vai chính mình! (Muanho: ôi không.... Đau.)
"Từ nay về sau, tôi không thiếu các người cái gì nữa!"
Rất nhiều người kinh ngạc hô lên tiếng, các cô gái nhát gan thì thét lên.
Mộ Vũ Trạch nhìn vai Y Trạm, đầu óc trống rỗng: "Y Trạm, em đang làm gì? Sao em có thể..."
"Câm miệng, chuyện của tôi, không đến phiên anh quản." (Muanho: anh là cái gì chứ... "Hừ")
Y Trạm không lưu lại một phần nhân tình nào cả, Mộ Vũ Trạch cũng ngẩn ra, sắc mặt hết sức khó coi.
Xung quanh Y Trạm có phần lãnh ý, trên mặt còn nang theo nét cười, giống như cây dao kia không phải cắm lên người cô.
Khiến mọi người cảm thấy kinh sợ, quỷ dị.
Rất tốt, một dao này khiến cô thanh tỉnh rất nhiều, cô sẽ không bị hôn mê ở đây, mơ hồ cô có chút hưng phấn, nhiều năm cô đóng vai sen trắng như thế, nhưng đóng vai phản diện còn sướng hơn.
Tuy máu chảy ra, nhưng thực ra vết thương không sâu, vì xé rách lớp ngụy trang của Y gia, như thế cũng đáng.
Y Trạm lại tiến tới gần Y Lan Khê, Y Lan Khê đã không có bất kỳ phản ứng, ngây ngốc đứng ở đó, cũng không biết né tránh.
"Từ trước tới nay tôi chưa thiếu nợ chị cái gì, hiện tại cũng đều đã cho chị, kế tiếp những gì chị thiếu nợ tôi, tôi sẽ đòi về từng cái, từng cái một."
Long bàn tay Y Lan Khê tất cả đều là mồ hôi lạnh, một câu cũng không thốt lên được.
An Bác Dung đuổi theo Y Trạm xuống dưới cũng sợ choáng váng, cô gái này quá độc, anh hoàn toàn không thể khống chế được.
Sau ngày hôm nay, người Y gia sẽ không ngóc đầu lên được, sẽ trở thành trò cười của mọi người. Dựa vào hai người phụ nữ để đổi lấy vinh hoa...
An Bác Dung sợ run lên, chuyện gì xảy ra... Cô ấy đi về phía mình!
Y Trạm đứng trước mặt An Bác Dung: "Vị tiên sinh này, không phải ngài nghĩ muốn cưới tôi sao, nếu như ngài làmY gia phá sản thành sính lễ, kỳ thực tôi có thể cân nhắc..."
An Bác Dung:"....."
Hoá ra không phải tới để đâm anh...
Sắc mặt Y Chính Hoằng rất khó coi: "Y Trạm, hôm nay con uống nhiều, chớ nói nữa."
Y Trạm cười cười: "Tôi không uống nhiều, chỉ là ăn phải cái gì thôi." Dừng lại, giọng nói buông lỏng hài hước đánh giá An Bác Dung: "Xem ra là ngài không muốn cưới, vừa vặn, tôi cũng không muốn gả."
An Bác Dung:"....."
Anh rõ ràng thấy sự ghét bỏ trong mắt đối phương. Cô gái này thật dối trá, đã không nguyện ý mà còn cố tình chạy tới hỏi anh...
Y Trạm xoay người, nhìn "Người nhà".
"Sau ngày hôm nay, các người đừng nghĩ dùng tôi để đổi lấy cái gì, bởi vì tôi nhất định sẽ làm cho các ngươi phải hối hận."
Cô nói xong, không cần nhìn ai, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Cho tới một lúc lâu sau, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn đống lộn xộn dưới đất, lúng túng mở miệng cáo từ.
An Bác Dung nhìn Y Chính Hoằng, lạnh nhạt nói:" Y tiên sinh, rất tiếc chúng ta không thể hợp tác."
Tuy chuyện phát sinh hôm nay nằm ngoài dự đoán của anh, Y gia nên được ghi vào sổ đen. Nhưng đột nhiên anh cảm thấy, Y Trạm cũng không sai...